CHƯƠNG 303
Hạ Tịch Nghiên biết, anh đang đợi cô nhận sai.
Nhưng Hạ Tịch Nghiên không cảm thấy mình sai điều gì cả.
“Mục Chính Hi, đừng có đùa quá đáng!”
Hạ Tịch Nghiên nhắc nhở.
“Nếu em cảm thấy tôi đang đùa, thế thì giờ chúng ta ra ngoài, sau đó, không ai trong chúng ta có thể quay đầu lại được đâu!” Mục Chính Hi nhìn cô nói.
Dáng vẻ này như đang nói với Hạ Tịch Nghiên rằng, anh không hề đùa.
Phóng viên bên ngoài không ngừng đập vào cửa xe, cứ như muốn phá cửa mà vào vậy.
Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, cô mím môi, không lên tiếng.
Vậy là, tay Mục Chính Hi chuẩn bị mở cửa.
Đúng lúc này, Hạ Tịch Nghiên bỗng ngăn anh lại: “Tôi sai rồi…”
Khoảnh khắc đó, động tác của Mục Chính Hi chợt khựng lại, quay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên, đôi mắt như có tia sáng lóe lên. Anh nhướng mày nhìn cô: “Sai ở đâu?”
Sai ở đâu?
Giờ sai ở đâu thì có gì khác nhau sao?
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Chỗ nào cũng sai cả!”
“Nói cho tôi biết, em và Tống Kỳ có quan hệ gì?” Mục Chính Hi hỏi.
“Bạn bè, chỉ có quan hệ bạn bè!”
“Sao anh ta lại xuất hiện ở nhà em?”
“Mục Chính Hi, chúng ta có thể đừng nói chuyện này ở đây được không?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi, những phóng viên bên ngoài thật sự không phải đùa đâu, đã bắt đầu chụp ảnh rồi.
Thậm chí có người còn bắt đầu kết nối, muốn livestream.
Hạ Tịch Nghiên thật sự cảm thấy sắp phát điên lên mất!
Mục Chính Hi thật sự không màng gì cải “Giờ em chỉ có hai lựa chọn thôi, hoặc là xuống xe, hoặc là anh hỏi, em trả lời!” Mục Chính Hi nhìn cô nói, hết sức tận hưởng thời khắc cô nhận sai.
“Đến nơi khác nói không được sao?”
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày hỏi, nhìn những phóng viên bên ngoài, cô bực bội không nói nổi, rời khỏi đây đi, đi đâu nói cũng được!
“Không thể!” Mục Chính Hi cực kỳ bình tĩnh từ chối. Chính vì dưới tình hình như vậy thì mới có thể uy hiếp được cô. Nếu rời đi, anh dám chắc cô sẽ lấy lại khí thế ngay lập tức!
Hạ Tịch Nghiên: “…”
“Được rồi, tôi nói!”
“Sao anh ta lại xuất hiện ở nhà em?”
“Khi tôi trở về thì anh ấy gọi điện thoại cho tôi nói là muốn tới, thế là tới thôi, chỉ có vậy!”
“Không có gì khác?” Mục Chính Hi hỏi.
“Không có không có, chỉ có như vậy thôi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Lúc này Mục Chính Hi mới bớt giận.