CHƯƠNG 324
“Chỉ treo một chút thôi mà, nghiêm trọng tới vậy sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn bác sĩ hỏi.
Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, để sau này không ảnh hưởng tới việc đi lại của cô Hạ, †ốt hơn hết cô vẫn nên ở lại bệnh viện để theo dõi!”
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, Mục Chính Hi gật đầu: “Làm phiền bác sĩ rồi ạ!”
“Không có gì!” Bác sĩ liên tục gật đầu.
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Em chờ ở đây, tôi đi làm thủ tục nhập viện!”
“Có thể không ở lại được không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại.
Mục Chính Hi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được!”
Dứt lời, lập tức bổ sung thêm một câu: “Trừ khi em không cần cái chân này nữa!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, Mục Chính Hi không nói gì nữa, quay người ra ngoài làm thủ tục nhập viện.
Một tiếng sau.
Hạ Tịch Nghiên vào phòng bệnh.
Mục Chính Hi chỉ rất mạnh tay, phòng bệnh tư nhân, hơn nữa còn có cả y tá riêng.
Điều kiện này, thật sự còn thoải mái hơn ở nhà.
Có điều, Hạ Tịch Nghiên vẫn thấy ở nhà dễ chịu hơn.
Ngồi trên giường bệnh, bó bột chân xong, Hạ Tịch Nghiên thoải mái hơn chút, sau đó lên tiếng: “Tổng giám đốc Mục, đây cũng được coi là tai nạn lao động, sẽ được chỉ trả chứ?”
Nghe vậy, Mục Chính Hi khẽ nhướng mày: “Thế này mà là tai nạn lao động chỗ nào? Không chỉ trả!”
Hạ Tịch Nghiên: “…. Keo kiệt, bủn xỉn “Không phải tôi keo kiệt bủn xỉn mà là sự thật!” Mục Chính Hi gắn từng chữ, sửa lại cho đúng.
“Vậy à? Thế xin hỏi tổng giám đốc Mục, nếu không phải anh bảo tôi về nhà họ Mục cùng anh thì sao tôi lại bị người ta chụp được? Nếu không bị người ta chụp được thì sao tôi lại bị phóng viên bao vây? Nếu không bị phóng viên bao vây thì sao tôi bị thương được đây? Vì vậy, tất cả những chuyện này đều là do anh mà ra. Dù không phải tai nạn lao động thì anh cũng không tránh khỏi liên quan. Thế nên, tổng giám đốc Mục ạ, anh vẫn phải chịu trách nhiệm!”
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, phân tích rõ ràng từng vấn đề, sau đó thẳng thừng “định tội”.
Nghe cô nói vậy, đột nhiên Mục Chính Hi kề sát lại, ngũ quan gần ngay trước mặt cô, mấy lớp tóc trước trán, đôi mắt thâm thúy như phủ một lớp sương mỏng, sống mũi cao thẳng, khóe miệng cong lên một nụ cười ngỗ ngược và ngang bướng.
Người đàn ông này đang khoe khoang!
Khoe khoang ngoại hình của anh!
Ngay sau đó, anh lên tiếng: “Cô Hạ, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”
Không biết vì sao, lời nói tử tế thốt ra từ miệng Mục Chính Hi lại mang một ý tứ khác.
Nghe có vẻ cực kỳ mờ ám…
Hạ Tịch Nghiên không khỏi dời mắt đi: “Tổng giám đốc Mục, tôi đã không sao rồi, nếu anh không có chuyện gì thì về đi!”
Nghe vậy, Mục Chính Hi không hề tức giận, cũng không rời đi mà nhìn chằm chằm cô: “Sao hả? Chơi xong rồi định vứt bỏ tôi à?”
Lời này, nếu còn nói tiếp thì chắc chắn sẽ khiến người ta hiểu lầm.