CHƯƠNG 352
Hạ Tịch Nghiên ngồi trên xe lăn, sau khi nghe Mục Chính Hi nói, mỉm cười mở miệng: “Dịu dàng cũng phải xem với người nào!” Nói xong, cô xoay xe lăn đi vào nhà vệ sinh, dáng vẻ hơi vụng về.
Mục Chính Hi ở phía sau, quyết định chờ cô đi ra, muốn thảo luận kỹ càng về sự dịu dàng của cô muốn đối xử với ai.
Sau khi rửa mặt đơn giản một chút, Hạ Tịch Nghiên lập tức đi ra, mà Mục Chính Hi đã dọn xong bữa sáng.
Mục Chính Hi ôm Hạ Tịch Nghiên trở lại giường. Cô cảm giác được sức mạnh trên vai Mục Chính Hi, cường tráng có sức lực, thoạt nhìn có vẻ gầy gò, không nghĩ rằng lại có sức mạnh khá lớn.
Mục Chính Hi ngước mắt lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giây phút đó, Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, mở miệng: “Tổng giám đốc Mục, anh không cần phải đi làm hay sao? Anh “Hầu hạ” tôi, tôi không gánh nổi đâu!”
“Vậy ư? Thế thì lấy thân báo đáp đi!”
Mục Chính Hi thoải mái nói, vì thế lời nói của anh lại thành công thu hút ánh mắt của Hạ Tịch Nghiên.
“Nếu không phải là vì bà nội, anh sẽ đến hầu hạ tôi hay sao?” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe cô nói, Mục Chính Hi ngẩn người, lập tức mở miệng: “Em thật sự không có lương tâm!”
“Ừm?”
“Không có gì, ăn chút gì đó đi!” Mục Chính Hi nói.
Nếu anh không nói, Hạ Tịch Nghiên cũng không hỏi nhiều, cô bắt đầu ăn sáng.
Sau khi ăn mấy miếng, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy hơi kinh ngạc: “Anh mua cái này ở đâu vậy? Nó ăn rất ngon!”
“Chị Lý làm đấy!” Mục Chính Hi thản nhiên nói.
Nhắc đến chị Lý, khóe miệng Hạ Tịch Nghiên nhếch lên một nụ cười: “Chẳng trách hương vị lại quen thuộc như vậy, rất ngon, giúp ta gửi lời cảm ơn đến chị Lý!”
Mục Chính Hi liếc mắt nhìn thoáng qua Hạ Tịch Nghiên, người phụ nữ này đối xử với ai cũng tốt, chỉ đối xử gay gắt với anh.
“Lát nữa anh có đến công ty không?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi hỏi.
“Làm sao vậy? Không nỡ để tôi đi?” Mục Chính Hi nhướng mày, trêu chọc nhìn cô.
“Ôi không, tôi muốn nói, thời gian không còn sớm nữa, anh nên trở lại công ty sớm đi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Một câu nói làm cho sắc mặt của Mục Chính Hi lập tức suy sụp.
Mục Chính Hi nhíu mày, bất mãn mở miệng: “Em đang đuổi tôi đi?”
“Không!”
“Rõ ràng là em cói”
“Đây là tôi lo lắng cho công việc của anh thôi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nói đến đây, Mục Chính Hi ha hả cười lạnh vài tiếng, nụ cười kia làm cho Hạ Tịch Nghiên lạnh sống lưng.
“Hạ Tịch Nghiên, tôi đã gặp qua người không có lương tâm, nhưng tôi chưa từng thấy ai vô lương tâm như em vậy!” Nói Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi hỏi.
“Làm sao vậy? Không nỡ để tôi đi?” Mục Chính Hi nhướng mày, trêu chọc nhìn cô.
TÔ) không, tôi muốn nói, thời gian không còn sớm nữa, anh nên trở lại công ty sớm đi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Một câu nói làm cho sắc mặt của Mục Chính Hi lập tức suy sụp.
Mục Chính Hi nhíu mày, bất mãn mở miệng: “Em đang đuổi tôi đi?”
“Không!”