CHƯƠNG 360
Tiêu Ân và Mạc Thiếu Thần cũng ngồi ở đó, giống như xem kịch vui vậy, khóe miệng nhếch lên.
Hạ Tịch Nghiên nghe có chút hồ đồ: “Xin lỗi, tôi không rõ lắm, anh có thể nói rõ ràng hơn không?” Hạ Tịch Nghiên khách khí nói.
“Tôi là…”
“Ngô…
Lời Huống Thiên Hựu còn chưa nói hết, chỉ nghe đối phương có tiếng động lạ, ngẫu nhiên chính là một tiếng bụp, tiếng điện thoại di động rơi xuống đất.
Huống Thiên Hựu ngây ngẩn.
Nhìn phản ứng khác thường của anh, Mục Chính Hi nhìn anh: “Sao thế?”
Huống Thiên Hựu nhìn Mục Chính Hi, vẻ mặt hơi ngưng trọng: “Hình như Hạ Tịch Nghiên xảy ra chuyện rồi…” Vừa nói, anh lập tức gọi lại, đã không thể gọi được nữa.
“Anh nói gì! ?” Mục Chính Hi lập tức đứng lên, nhìn Huống Thiên Hựu nói, anh tin tưởng lời anh ấy bởi vì giữa anh em bọn họ đều biết, chưa bao giờ sẽ lấy chuyện như vậy ra làm trò đùa.
“Vừa rồi trong điện thoại truyền tới tiếng động lạ, tôi cảm giác cô ấy đã xảy ra chuyện gì…
Một giây sao, lời Huống Thiên Hựu còn chưa nói hết, Mục Chính Hi đã chạy ra ngoài.
Huống Thiên Hựu và Tiêu Ân, còn có Mạc Thiếu Thần, ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mặc dù không nói chuyện, nhưng ý tứ của nhau, đã rất rõ ràng.
Mục Chính Hi lên xe, vừa khởi động xe, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Tịch Nghiên, nhưng đối phương truyền tới lại là: “Xin lỗi, điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
“Bộp” một tiếng, điện thoại di động bị anh vứt qua một bên, sự hung ác trên gương mặt anh tuấn, vào giờ phút này làm cho người ta sợ hãi.
Đạp mạnh cần ga, xe phóng ra ngoài.
Trong lòng, đã bị sợ hãi chiếm giữ!
Vào giờ phút này, anh chỉ có một ý niệm, đừng xảy ra chuyện, đừng xảy ra chuyện!!!
Nghĩ như vậy, tốc độ hôm nay vượt mức bình thường, chỉ tám phút đã tới bệnh viện.
Vọt tới phòng bệnh.
Quả nhiên, phòng không có ai.
Ngay cả điện thoại di động của cô cũng không thấy.
Mục Chính Hi đứng ở đó, sắc mặt hết sức khó chịu, đôi tròng mắt kia cũng hung ác tới cực điểm.
Anh chạy ra ngoài tìm, nhưng bây giờ trong đêm, nào còn bóng dáng của Hạ Tịch Nghiên.
Lúc này, một y tá nghe được động tĩnh, lập tức đứng dậy, nhìn Mục Chính Hi: “Vị tiên sinh này, bây giờ là buổi tối, không cho phép thăm bệnh nhân…”
Mục Chính Hi vừa quay đầu, con ngươi đỏ tươi trừng trừng, nữ y tá sợ hết hồn.
Vào giờ phút này, nhìn Mục Chính Hi giống như sẽ giết người bất cứ lúc nào, nữ y tá bị dọa sợ ngậm miệng lại không dám nói lời nào.
“Tôi hỏi cô, người ở phòng 101 đâu? Có thấy không?” Mục Chính Hi hỏi.
“101.” Nữ y tá cũng lẩm bẩm, “không phải ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi sao!”
Vừa nói, nữ y tá đi tới bên kia.
Nhìn dáng vẻ của cô, chính là không biết chuyện gì.
Quả đấm của Mục Chính Hi nắm chặt, không biết nên làm gì.