CHƯƠNG 362
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Ân chợt nhớ tới một người, lập tức lại lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “A Hoa, là tôi!”
“Bây giờ tôi cần anh giúp, bất kể anh dùng cách gì, giúp tôi tìm một chiếc xe bây giờ ở đâu!”
“Một chiếc xe bảo mẫu màu đen không có biển số xe, bây giờ, đúng !”
“Được, tôi đợi tin tức của anh!”
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Ân cũng lái xe đi.
Nhìn ra được, Mục Chính Hi rất lo lắng cho người phụ nữ kia, bất kể thế nào, anh cũng phải giúp Mục Chính Hi tìm được!
Đêm nay, cũng không ai biết, bốn cậu chủ ở đây đều lái xe phiên bản giới hạn bay nhanh trên đường, chỉ vì tìm một người phụ nữ tên Hạ Tịch Nghiên!
Đúng thật, mấy phút sau, điện thoại của Tiêu Ân vang lên, anh lập tức nghe điện thoại.
“Alo…”
“Tôi nhìn thấy một chiếc xe màu đen không có biển số ở ngã ba phía tây!” Đầu bên kia điện thoại nói.
Nghe vậy, Tiêu Ân lập tức ừ đáp lại: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn nhé người anh em, hôm khác lại trò chuyện!” Chưa đợi đối phương nói chuyện anh đã cúp luôn điện thoại.
Anh gọi cho Mục Chính Hi, điện thoại nhanh chóng có người nghe.
“Chính Hi, xe đang chạy trên ngã ba phía tây!”
Nghe thấy câu này, Mục Chính Hi không trả lời mà chỉ lập tức đạp mạnh chân ga, lao về phía đó.
Vừa khéo anh chọn đi về hướng này!!!
Trên xe, Hạ Tịch Nghiên dần dần tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy bản thân đang ở trên xe. Cô hốt hoảng trong chốc lát, mới nhớ ra chuyện gì vừa xảy ra.
Cô nhìn về phía người đang lái xe ở phía trước, đồng thời trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra ở bệnh viện. Lúc này cô mới nhận ra cô gặp chuyện!
Nghĩ vậy, cô nhúc nhích, muốn rời khỏi xe. Nhưng đáng tiếc là chân cô không tiện cử động, hơn nữa tay chân đều bị trói, miệng thì bị bịt lại, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện!
Chỉ có thể không ngừng kêu lên hu hu.
Nghe thấy tiếng động ở đằng sau, Hà Lục Nguyên biết là cô đã tỉnh.
Khóe miệng ông ta nhếch lên thành nụ cười lạnh, u ám nói: “Tỉnh rồi?”
Ông ta hơi nghiêng đầu, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới nhìn thấy rõ người phía trước, là Hà Lục Nguyên!!!
Cuối cùng ông ta vẫn tìm đến cô!
Thấy vậy, cô càng muốn di chuyển, cô thà ngã xuống khỏi xe cũng không muốn rơi vào tay ông ta.
Có vẻ là Hà Lục Nguyên cũng đoán ra ý cô, ông ta nhếch khóe môi: “Không ngờ rằng tôi còn trở lại tìm cô nhỉ?! Hạ Tịch Nghiên, cô hại tôi mất hết tất cả, hôm nay tôi phải dùng cô đổi lại những gì thuộc về tôi”
Hạ Tịch Nghiên ô ô muốn nói gì đó, nhưng không nói được.
Nhưng mà Hà Lục Nguyên cũng không muốn biết cô nói gì. Nhiệm vụ hiện giờ của ông ta là giết Hạ Tịch Nghiên, sau đó trở về cầm tiền rời khỏi nơi này là được!
Ông ta lại nhếch môi cười lạnh, gương mặt toát ra vẻ âm u vặn vẹo khó mà nói được. Ông ta tiếp tục lái xe về phía trước.
Hạ Tịch Nghiên bị trói tay chân, miệng bị bịt lại, vốn không thể nhúc nhích được.
Bây giờ dù cô có nóng vội đến đâu cũng vô ích, cô nhất định phải bình tĩnh mới được.
Nhưng hiện giờ đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra bất cứ cách nào!