CHƯƠNG 365
Khoảng khắc đó, Mục Chính Hi thình lình nằm bò lên người cô.
Hạ Tịch Nghiên bị dọa sợ đờ người.
Cô cảm giác bản thân như ngừng thở!
Cô nhìn chằm chằm vào gáy Mục Chính Hi.
“Mục Chính Hi…” Hạ Tịch Nghiên gọi nhẹ tên anh…
Lúc này, Hà Lục Nguyên kéo Mục Chính Hi ra ngoài, đẩy sang một bên, sau đó cũng lôi Hạ Tịch Nghiên ở bên trong ra.
“Ông muốn làm gì? Hà Lục Nguyên, thả tôi ra!” Hạ Tịch Nghiên gào lên.
“Cô hại tôi trắng tay, mất hết tất cả. Chỉ cần cô chết, như vậy mọi thứ đều có thể chấm dứt!” Ông ta nói rồi lôi cô tới bên vách đá.
“Vốn định để cô chết thoải mái chút, nhưng các người từ tìm đường chết, vậy Ị”
hôm nay cô chỉ có thể chết tại đây!” Ông ta nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Nếu cô chết rồi, nhớ đừng tìm tôi, muốn tìm thì đi tìm Lăng Tiêu Tường đi!” Ông ta nói xong thì đẩy mạnh cô xuống.
Khoảnh khắc đó xảy ra rất nhanh, Mục Chính Hi hoàn toàn không kịp đánh Hà Lục Nguyên, chỉ có thể nhào tới tóm lấy Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên cứ tưởng cô sẽ ngã xuống, ai ngờ lại có người tóm được cô.
Lúc quay đầu lại nhìn thấy Mục Chính Hi, cô sửng sốt nói: “Mục Chính Hi…”
“Nắm chặt tay anh!” Mục Chính Hi nhìn cô nói. Vì dùng sức mà cả gương mặt anh đều đỏ bừng lên, tay anh cũng nắm chặt tay Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, không biết nên nói gì.
Lúc này, Hà Lục Nguyên nhìn bọn họ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh, cả gương mặt cũng trở nên vặn vẹo: “Xem ra các người rất yêu nhau nhỉ, tôi vốn chỉ định giết một người, nhưng hiện giờ… Tôi tác thành cho hai người!” Ông ta nói xong thì tiến lên, dùng sức đẩy cả Mục Chính Hi xuống.
“Đừng…” Hạ Tịch Nghiên còn chưa nói hết thì cả người Mục Chính Hi đã bị đẩy xuống.
Khoảng khắc lăn xuống, Mục Chính Hi vươn tay kéo cô vào trong lòng, hai người cùng lăn xuống dưới.
Vào khoảnh khắc lăn xuống đó, Mục Chính Hi giơ tay ra, kéo cô vào lòng, hai người cùng nhau lăn xuống dưới…
Cũng không biết lăn bao lâu, Hạ Tịch Nghiên chỉ cảm thấy có hai cánh tay ôm chặt lấy cô… ôm lấy đầu cô, cơ thể cô…
Cuối cùng, họ cũng đã dừng lại.
Cũng không biết va chạm đến đâu, chỉ nghe thấy Mục Chính Hi rên nhẹ một tiếng.
Vài giây trôi qua, Hạ Tịch Nghiên phản ứng lại, thò đầu khỏi lòng anh, bởi vì là buổi tối, nhìn không rõ lắm, chỉ là, khoảng cách gần như thế chỉ đành mơ màng nhìn rõ gương mặt của Mục Chính Hi, khi nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Mục Chính Hi, gương mặt tỏ vẻ đau đớn, cô thấp giọng hỏi: “Mục Chính Hi, anh làm sao thế?”
Anh không động đậy.
“Mục Chính Hi…” Hạ Tịch Nghiên lại hét một tiếng, nhưng anh vẫn không động đậy.
Hạ Tịch Nghiên hơi sợ hãi, nhìn anh: “Mục Chính Hi, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại…” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói, giọng nói cũng hơi run, tay cũng không biết nên để ở đâu, như sợ sẽ chạm vào vết thương của anh vậy.
Mục Chính Hi vẫn không động đậy.