CHƯƠNG 368
“Câu hỏi lúc nãy của tôi!” Mục Chính Hi hỏi cực kỳ cố chấp, dáng vẻ như không có được đáp án sẽ không dừng lại.
Hạ Tịch Nghiên cực kỳ cạn lời, nhìn anh, cuối cùng thật sự bất lực, gật đầu: “m1”
“Ừm cái gì? Là có hay là không!?” Mục Chính Hi tiếp tục gặng hỏi.
Hạ Tịch Nghiên nghẹn họng, lườm anh một cái, sau đó lên tiếng: “…CóI”
Nghe được câu này, Mục Chính Hi khẽ cong miệng.
Thấy anh cười, Hạ Tịch Nghiên nói: “Bây giờ nghĩ xem rời khỏi đây thế nào đi!”
Ngẩng đầu nhìn lên phía trên, vốn chẳng thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, xung quanh một màu tối đen: “Bây giờ cũng không biết là đang ở đâu nữa!”
“Xung quanh toàn là cỏ, chắc chắn là nơi kiểu rừng cây hoặc là đồng ruộng!”
Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Nếu như là như vậy, liệu có thú dữ gì đó xuất hiện không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Thú dữ? Cái đó thì không biết, nhưng nơi cỏ cây rậm rạp này, chắc chắn là có rắn!”
Rắn?
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên vẫn bất giác rùng mình, lông tơ dựng đứng, tay vô thức nắm chặt Mục Chính Hi.
Thấy động tác của cô, Mục Chính Hi nhíu mày: “Em sợ rắn!?”
Hạ Tịch Nghiên lại giả vờ trấn tĩnh, trả lời anh hai chữ: “Không hẳn “Không hẳn? Vậy em nắm lấy tôi làm gì?”
“Tôi sợ có thứ gì đó đến tha anh đi mất!”
“Em có còn là phụ nữ không thết?”
“Tôi có phải phụ nữ hay không, anh không rõ sao!?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Hai người nói chuyện, cho dù vào lúc nào, cũng giống như gảy bàn tính vậy, bô lô ba la, nhưng lúc nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại.
Mục Chính Hi cực kỳ ám muội nhìn cô: “Cái này, tôi vẫn thật sự không rõ lắm, hay là, cô để tôi kiểm chứng thử xem?”
Gương mặt Hạ Tịch Nghiên lại lân nữa đỏ lên: “Mục Chính Hi, bây giờ anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn có phải không?”
Ai ngờ, Mục Chính Hi bỗng nhiên ngồi dậy, đè cô dưới thân.
Hạ Tịch Nghiên kinh ngạc, nhíu mày nhìn anh: “Anh… anh giả vời?”
Mục Chính Hi lại không trả lời mà nói: “Hạ Tịch Nghiên, xung quanh tối đen, cô nam quả nữ, hay chúng ta làm gì đi?” Cho dù bị thương, Mục Chính Hi vẫn có nét độc đáo của riêng bản thân, ánh mắt tà mị, mang theo khí phách mê người.
Hạ Tịch Nghiên chỉ kinh ngạc một lát, sau đó hét lớn: “Mục Chính Hi!!! Đã là lúc nào rồi, anh vẫn còn tâm trạng đùa cợt Mục Chính Hi lại không thèm quan tâm, khoảng cách của hai người gần như thế, Hạ Tịch Nghiên nhìn vào đôi mắt của Mục Chính Hi, cảm nhận độ ấm của cơ thể anh, thậm chí, thời gian như ngừng lại.
Đã là lúc nào rồi, anh vẫn còn tâm trạng làm loạn chứt “Mục Chính Hi, tốt nhất anh mau đứng dậy cho tôi!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, tức giận nói.
“Suyt..” Lúc này, Mục Chính Hi ra dấu im lặng, sau đó lên tiếng: “Lúc này không làm gì đó, thì thật có lỗi với thiên thời địa lợi nhân hòa!” Nói xong, lại dân áp sát.
Hạ Tịch Nghiên nằm bên dưới, nhìn anh chầm chậm lại gần mình: “Mục Chính Hi, tốt nhất anh..”
Giây tiếp theo, Mục Chính Hi đã kề sát, hôn lên môi cô.
“Ưm… ưm..” Nuốt hết những kháng nghị của Hạ Tịch Nghiên vào.
Hạ Tịch Nghiên sắp điên rồi!
Lúc này, Mục Chính Hi còn có tâm trạng làm cái này!