CHƯƠNG 370
Hạ Tịch Nghiên: “… Anh có thể nghiêm túc chút được không?”
“Tôi rất nghiêm túc, hôn tôi một cái rồi tôi đưa em đi!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
“Nếu không hôn thì chúng ta cứ ở đây mà giằng co!”
Cuối cùng Hạ Tịch Nghiên nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Anh nói thật à?”
“Có khi nào tôi lừa em chưa?” Mục Chính Hi hỏi lại.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Mục Chính Hi cũng nhìn cô: “Hạ Tịch Nghiên, cho dù là lúc nào và ở đâu thì em cũng phải tin tôi!”
Không biết vì sao mà Hạ Tịch Nghiên lại †in câu này của anh!
Cô tin Mục Chính Hi, sự tin tưởng từ tận đáy lòng.
Có lẽ nó liên quan đến việc anh liều mạng cứu cô.
Người không màng mạng sống cứu cô như vậy, có gì mà cô lại không tin chứ?
Cuối cùng, Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Ừm!”
“Hôn tôi một cái!” Mục Chính Hi lại không đứng đắn nói.
Hạ Tịch Nghiên cạn lời, nhưng nhìn vẻ cố chấp của anh, cô chầm chậm sáp tới, hôn lên mặt anh một cái.
“Hôn miệng!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên cau mày: “Mục Chính 7 Hi, anh đừng có được voi đòi tiên!”
“Nếu tôi được voi đòi tiên thì vừa nãy tôi đã ăn em rồi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
“Nhanh lên!”
Thế là, vì bị ép buộc nên Hạ Tịch Nghiên chỉ đành sáp lại lần nữa, hôn lên môi Mục Chính Hi.
Thế là, vì bị ép buộc nên Hạ Tịch Nghiên chỉ đành sáp lại lần nữa, hôn lên môi Mục Chính Hi.
Trông tâm trạng của Mục Chính Hi rất tốt.
Đặc biệt là thấy Hạ Tịch Nghiên ngoan ngoãn như vậy khiến anh có cảm giác thành tựu.
“Được rồi chứ?”
“Nếu em hôn kiểu Pháp thì tôi sẽ càng vui hơn!” Mục Chính Hi cười nói.
“Mục Chính Hi, anh từng nghe câu “không làm thì sẽ không chết’ chưa?”
Mục Chính Hi: “…”
“Bây giờ có thể rời khỏi đây rồi chứ?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, hỏi.
“Nằm xuống, ngoan!” Mục Chính Hi nhìn vào vị trí bên cạnh mình rồi nói.
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống.
Lúc này, Mục Chính Hi giơ tay lên: “Bấm vào một cái nút trên đồng hồ đi.”
“Tự anh không biết làm à?”
“Nếu tôi vẫn còn sức!”
Hạ Tịch Nghiên nghe thế thì sững sờ, sau đó cô chỉ có thể giơ tay lên chạm vào đồng hồ của anh.
“Bên trái sao?”