CHƯƠNG 371
“Đúng, ấn mạnh vào Thế là Hạ Tịch Nghiên làm theo lời anh nói.
Lúc này, đồng hồ anh chợt lóe lên màu xanh lá cây.
“Mục Chính Hi…” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng.
“Được rồi, sẽ có người đến ngay thôi, ngoan ngoãn đợi đi!” Nói xong, anh ôm lấy cô, để cô dựa sát vào người anh.
“Như vậy là được rồi à?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, hỏi.
Mục Chính Hi gật đầu.
“Rõ ràng anh có cách mà kéo đến tận giờ mới nói!” Hạ Tịch Nghiên nói, cô biết ngay anh chắc chắn có cách mà.
Không ngờ, anh thật sự có cách!
Nhưng Mục Chính Hi lại cười: “Nếu không như vậy thì sao có thể ở riêng lâu thế này!” Nói xong, anh cười rồi nhắm mắt lại.
Nghe thấy thế, không hiểu sao trái tim Hạ Tịch Nghiên đập loạn xa. Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi khóe miệng nở một nụ cười…
Hạ Tịch Nghiên nhìn đồng hồ của Mục Chính Hi: “Thật sự ấn vào thì họ sẽ nhận được tin tức à?”
Nghe cô nói, Mục Chính Hi yếu ớt đáp lại: “ml”
“Thiên Hựu, Tiêu Ân với cả Thiếu Thiên nữa, bốn chúng tôi mỗi người một cái đồng hồ này, bên trong được lắp con chip đặc biệt, cho dù ở đâu, chỉ cần ấn một cái thì họ sẽ nhận được tín hiệu rồi lần theo vị trí, thế nên họ sẽ tìm đến nhanh thôi!” Mục Chính Hi nói.
Nghe xong, Hạ Tịch Nghiên gật đầu rồi nói: “Người có tiền tốt thật, thứ gì cũng có hết!”
Mục Chính Hi nghe lời cô nói, khóe miệng anh yếu ớt cong lên…
Không biết qua bao lâu, Mục Chính Hi cứ mãi nói chuyện với Hạ Tịch Nghiên, cho dù anh đã sắp rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng anh vẫn nói chuyện với cô.
Hạ Tịch Nghiên cũng lờ mờ nhận ra điều không ổn.
Vì lời anh nói rất lộn xộn, câu sau không ăn nhập với câu trước.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên ngẩng đầu nhìn anh: “Mục Chính Hi, anh sao vậy?”
Mục Chính Hi không nói gì, Hạ Tịch Nghiên cau mày, hơi hoảng sợ: “Mục Chính Hi… anh đừng dọa tôi, anh sao thế?”
Cô gọi anh liên tiếp hai tiếng, lúc này Mục Chính Hi mới có phản ứng. Mắt anh sắp mở không ra nữa, anh nhìn cô: “Tôi không sao, không có rắn đâu, không cần phải sợ…”
Không biết tại sao, nghe anh nói thế, mũi cô cay xè, nước mắt lại lần nữa chực trào.
“Mục Chính Hi, anh tỉnh táo lại đi, đừng ngủ…” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi nói, gọi †ên anh hết lần này đến lần khác.
Ngay lúc này, tiếng động cơ xe vang lên.
Có người đi về phía này, hơn nữa còn cầm đèn pin.
“Chính Hi, Chính Hi, có người đang gọi!”
Nghe thấy tiếng gọi, Hạ Tịch Nghiên biết có người đến, cô lập tức quay đầu hét lên với họ: “Ở đây, chúng tôi ở đây…”
Nghe thấy giọng Hạ Tịch Nghiên, mấy người họ chạy đến.
Hạ Tịch Nghiên nhìn họ: “Mau cứu anh ấy… cứu anh ấy…”