CHƯƠNG 372
Huống Thiên Hựu với Tiêu Ân đi tới trước, lúc nhìn thấy Mục Chính Hi thì cau mày: “Chính Hi, cậu sao thế này?”
Nghe thấy giọng họ, Mục Chính Hi hé mắt, sau khi nhìn thấy họ, anh nở nụ cười yên tâm rồi mới nhắm mắt lại…
Trong bệnh viện.
Mục Chính Hi được đưa vào phòng cấp cứu.
Tiêu Ân, Mạc Thiếu Thần, Huống Thiên Hựu và Hạ Tịch Nghiên đều ở bên ngoài.
Hạ Tịch Nghiên ngồi im lặng, như thể đang đợi gì đó.
Trong ba người này, chỉ có Huống Thiên Hựu là cô đã từng tiếp xúc, hai người còn lại chỉ thấy trên ảnh hoặc tạp chí.
Mấy năm trước lúc cô với anh kết hôn, lúc hai người nhận giấy đăng ký kết hôn, đêm tân hôn Mục Chính Hi đã ra ngoài uống rượu với họ.
Thế nên không có hôn lễ, không có tiệc rượu, ba người họ cũng không xuất hiện.
Vì thế họ không thân với Hạ Tịch Nghiên.
Lúc này, Huống Thiên Hựu đi tới, nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Cô đi kiểm tra thử đi, ở đây để chúng tôi canh được rồi!”
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Tôi không sao Chưa có tin tức của Mục Chính Hi thì sao cô yên tâm mà đi lo cho mình được!
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mỡ.
Bác sĩ đi ra, lúc thấy bác sĩ, Hạ Tịch Nghiên rất muốn đi tới nhưng cô bất lực, chân cô bó thạch cao nên không thể đi được.
Tiêu Ân đi tới hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, thế nào rồi?”
“Trên người bệnh nhân có rất nhiều vết thương, phần lưng là nghiêm trọng nhất nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Vì mất máu quá nhiều cho nên mới hôn mê, may mà đưa đến kịp thời nên đã không sao rồi, nếu muộn một chút nữa thôi thì thật sự không đảm bảo được Nghe những lời bác sĩ nói, lúc này mấy người họ mới yên tâm.
“Lát nữa sẽ chuyển vào phòng bệnh, mọi người yên tâm đi.”
Tiêu Ân gật đầu, sau đó bác sĩ rời đi.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên ở phía sau nghe Mục Chính Hi không sao thì nở nụ cười.
May thật, không sao cả.
Nhưng ngay sau đó, cô nhắm mắt lại rồi ngất đi.
Hôm sau.
Trong phòng bệnh.
Mục Chính Hi từ từ mở mắt, trừ chân không băng bó ra thì gần như khắp người anh đều có vết thương.
“Chính Hi, cháu tỉnh rồi à?” Lúc này, bà cụ Mục trông chừng bên cạnh thấy anh tỉnh lại thì mừng rỡ lên tiếng.
Mục Chính Hi dần khôi phục ý thức, lúc thấy người trước mặt, anh cau mày hỏi: “Bà nội?”
“Cháu thấy thế nào? Nói cho bà biết cháu đau ở đâu?” Bà cụ Mục cưng chiều hỏi, nhìn Mục Chính Hi mà đau lòng không thôi.
May mà vì cứu Hạ Tịch Nghiên nên mới thế này, nếu vì người khác thì e là bà cụ đã không bỏ qua rồi.
“Cháu không sao!” Mục Chính Hi lắc đầu, chợt nhớ ra gì đó: “Hạ Tịch Nghiên đâu? Cô ấy thế nào rồi ạ?”