CHƯƠNG 374
Bà cụ sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: “Thật ra, cho dù cháu không nói, bà nội cũng biết, cháu đã dùng hành động nói cho chúng ta biết rồi!”
Nghe thấy lời này, Mục Chính Hi hơi xấu hổ, trong nhà có một bà cụ hoạt bát như vậy, muốn không náo nhiệt cũng khó!
Nhìn thấy bọn họ vừa nói vừa cười, Hạ Tịch Nghiên cũng mỉm cười theo.
Lúc này, bà cụ đi đến bên cạnh Hạ Tịch Nghiên, nhìn cô: “Tịch Nghiên, cháu sao rồi?”
“Bà, cháu không sao, chuyện này cũng phải cảm ơn Chính Hi che chở cho cháu, nếu không cháu thật sự không biết sẽ trở thành như thế nào nữa!” Hạ Tịch Nghiên nói, câu nói này là phát ra từ đáy lòng cô.
Bà Mục đỡ Mục Chính Hi ngồi dậy, dựa vào nơi đó, sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Dù sao thì người phụ nữ này cũng biết cảm ơn.
Nghe thấy lời này, bà cụ vô cùng vui vẻ, mặc dù rất đau lòng cháu của mình bị thương, nhưng nghe thấy lời này của Hạ Tịch Nghiên, bà cụ chắc chắn được bản thân không nhìn lầm người.
“Đó cũng là việc Chính Hi nên làm, nếu như ngay cả cháu mà nó cũng không bảo vệ được, xem bà xử nó thế nào!” Bà cụ nói.
Tuy nói là vậy, nhưng sao Hạ Tịch Nghiên lại không biết suy nghĩ của bà cụ chứ.
Còn cả bà Mục.
Nhà bọn họ chỉ có một người con trai, sao lại không đau lòng.
“Cảm ơn bà và bà Mục, không trách cháu liên lụy đến Chính Hi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Nói gì vậy, chuyện này muốn trách thì trách người kia, thật sự là làm nhiều việc ác, loại người này, nhất định phải trừng phạt thích đáng!” Nói chuyện này, bà cụ dùng giọng điệu ghét ác như thù.
Nhắc đến chuyện này, bỗng nhiên Hạ Tịch Nghiên nhớ đến một câu nói, đó là câu nói cuối cùng Hà Lục Nguyên nói với cô, muốn tìm thì tìm Lăng Tiêu Tường, đừng tìm ông ta…
Như vậy, chuyện này thật sự có liên quan đến Lăng Tiêu Tường sao?
Lúc này, bà cụ quay đầu sang nhìn Mục Chính Hi: “Cho dù như thế nào cũng phải tìm được người kia!” Bà cụ nói.
Mục Chính Hi gật đầu: “Cháu biết rồi bà nội!”
Trước đó chưa nắm chắc đã tìm đến Hà Lục Nguyên nên mới tạo ra sơ sẩy như vậy, bây giờ có vết xe đổ, sao anh có thể bỏ qua cho ông ta!
Huống hồ, suýt nữa ông ta đã giết chết hai người bọn họ, chắc chắn Mục Chính Hi sẽ không bỏ qua cho ông ta!
“Vậy là tốt rồi!” Bà cụ nói.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Ba người đàn ông đi vào.
Huống Thiên Hựu, Tiêu Ân và Mạc Thiếu Thần.
“Sao rồi? Chính Hi tỉnh chưa?”
“Đã tỉnh rồi, may có ba người các cháu, nếu không cũng không biết bây giờ như thế nào rồi!” Bà cụ nói.
Nhìn ba người, bà cụ vô cùng hiểu rõ, ba người này cũng là tài phú của Mục Chính Hi.
Cho dù là về mặt bạn bè hay là gì khác, quan hệ đều vô cùng vững chắc.
“Bà, đây là chuyện chúng cháu nên làm!” Lúc này, Tiêu Ân lên tiếng.