Tranh giành người đàn ông giống như Mục Chính Hi với cô, cô thật sự không có hứng thú, bây giờ cô hận không thể có thể cách xa một chút, lại cách xa một chút!
Thế nhưng Lăng Tiêu Tường lại không cho là như vậy.
Là sự xuất hiện của Hạ Tịch Nghiên đã khiến cho cảm xúc của Mục Chính Hi dao động, khiến cho cô ta cảm thấy rất lo lắng.
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu Tường âm thầm đưa ra một quyết định.
Mà Hạ Tịch Nghiên và Hạ Kỳ Lâm ở phía bên kia.
Sau khi Mục Chính Hi và Lăng Tiêu Tường đi rồi, hai người bọn họ mới thả lỏng được một chút.
“Anh cả, anh nói như vậy sẽ khiến cho
Mục Chính Hi hiểu lầm đó.” Hạ Tịch Nghiên nhìn Hạ Kỳ Lâm rồi nói.
Nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm nhìn cô: “Em sợ cậu ta sẽ hiểu lầm à?”
“Không phải như vậy… em cảm thấy Mục Chính Hi nói chuyện làm việc sẽ không đơn giản như thế.” Hạ Tịch Nghiên nói, hiện tại Mục Chính Hi thần bí hơn so với trước kia, cũng không còn là một người tùy tiện thất thường nữa.
“Anh cả là vì bảo vệ cho em, cho nên mới nói như vậy.” Hạ Kỳ Lâm nói một cách tự tin.
Nghe thấy lời này, Hạ Tịch Nghiên chớp chớp mắt: “Có ý gì chứ?”
“Không có ý gì cả.’ Hạ Kỳ Lâm kết thúc đề tài kia, sau đó nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Nói tóm lại, Tịch Nghiên, em hãy nhớ kỹ, sau này anh cả sẽ bảo vệ cho em, chuyện
giống như hai năm trước sẽ không còn xảy ra đâu.” Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên nói lời đảm bảo.
Bất kể là như thế nào, có được sự quan tâm và bảo vệ của người thân, chuyện này là một chuyện rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Khoảng thời gian hai năm ở nước ngoài, cô đã trở nên độc lập, cho dù là có suy nghĩ gì cũng sẽ để ở trong lòng.
Lúc này Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Tịch Nghiên, nghe anh đi, em hãy từ chức đi, đến công ty của chúng ta giúp anh cả, em thấy thế nào? Em ở Vân Duệ, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ nhận ra em.”
Hơn nữa hiện tại Hạ Tịch Nghiên đã hoàn toàn không giống với trước kia, anh ta có thể cảm giác được ánh mắt của Mục Chính Hi nhìn cô cũng đã khác.
“Bây giờ em đang có công việc ở trên người, không thể nói từ chức là từ chức được.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Nhưng mà nếu như Mục Chính Hi phát hiện, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu.” Hạ Kỳ Lâm lo lắng nói.
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Em đã ly hôn với anh ta rồi, đây là sự thật, cho dù có nhận ra em thì có thể như thế nào được nữa?”
Lời nói của Hạ Tịch Nghiên khiến Hạ Kỳ Lâm không biết phải nói cái gì cho phải.
Nếu như chuyện này thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Nếu như không phải ánh mắt lúc nấy của Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên thì anh ta cũng sẽ không lo lắng như vậy, hiện tại đứng ở góc độ của một người đàn ông, anh ta cũng có thể nhìn ra được Mục Chính Hi rất có hứng thú đối với Hạ Tịch Nghiên.
Mà Lăng Tiêu Tường kia càng không phải là người dễ trêu chọc.
Hạ Tịch Nghiên hiền lành như vậy, sao có thể là đối thủ của bọn họ được chứ?
Có điều từ nhỏ đến lớn, Hạ Tịch Nghiên cực kỳ có suy nghĩ và chủ ý của mình, anh ta không thể cường ngạnh ép buộc cô làm cái gì, chỉ có thể gật gật đầu: “Được rồi, cho dù là như thế nào đi nữa, nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức gọi điện thoại cho anh đó.”
“Vâng.” Hạ Tịch Nghiên nhẹ gật đầu: “Anh cả, anh yên tâm đi, chờ sau khi em làm xong việc rồi thì em chắc chắn sẽ quay về.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Ừm.” Hạ Kỳ Lâm cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Thế là sau đó, hai người bọn họ không tiếp tục nói chuyện này nữa. Dù sao Mục Chính Hi cũng đang ở đây, tiếp tục nói
chuyện này nữa cũng không tốt cho lắm. Lúc ăn đồ ăn, Hạ Tịch Nghiên ăn rất
ngon, hơn nữa nói chuyện ở trong nhà, tâm
trạng của Hạ Tịch Nghiên rất vui vẻ, cũng rất thả lỏng.
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm nhìn thấy khóe miệng của cô dính đồ ăn, cười cười vươn tay ra: “Cũng đã lớn như vậy rồi, ăn uống vân không cẩn thận như thế.”
Nói nói, anh ta vươn tay ra lấy chút gì đó ở trên khóe miệng giúp cho Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên cười cười tiếp tục ăn.
Động tác này, nhìn từ một hướng nào đó thì cực kỳ thân mật.
Mặc dù là không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà cử chỉ kia lại khiến cho đáy mắt của người nào đó cháy lên một ngọn lửa giận…
Thế nhưng Lăng Tiêu Tường lại không cho là như vậy.
Là sự xuất hiện của Hạ Tịch Nghiên đã khiến cho cảm xúc của Mục Chính Hi dao động, khiến cho cô ta cảm thấy rất lo lắng.
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu Tường âm thầm đưa ra một quyết định.
Mà Hạ Tịch Nghiên và Hạ Kỳ Lâm ở phía bên kia.
Sau khi Mục Chính Hi và Lăng Tiêu Tường đi rồi, hai người bọn họ mới thả lỏng được một chút.
“Anh cả, anh nói như vậy sẽ khiến cho
Mục Chính Hi hiểu lầm đó.” Hạ Tịch Nghiên nhìn Hạ Kỳ Lâm rồi nói.
Nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm nhìn cô: “Em sợ cậu ta sẽ hiểu lầm à?”
“Không phải như vậy… em cảm thấy Mục Chính Hi nói chuyện làm việc sẽ không đơn giản như thế.” Hạ Tịch Nghiên nói, hiện tại Mục Chính Hi thần bí hơn so với trước kia, cũng không còn là một người tùy tiện thất thường nữa.
“Anh cả là vì bảo vệ cho em, cho nên mới nói như vậy.” Hạ Kỳ Lâm nói một cách tự tin.
Nghe thấy lời này, Hạ Tịch Nghiên chớp chớp mắt: “Có ý gì chứ?”
“Không có ý gì cả.’ Hạ Kỳ Lâm kết thúc đề tài kia, sau đó nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Nói tóm lại, Tịch Nghiên, em hãy nhớ kỹ, sau này anh cả sẽ bảo vệ cho em, chuyện
giống như hai năm trước sẽ không còn xảy ra đâu.” Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên nói lời đảm bảo.
Bất kể là như thế nào, có được sự quan tâm và bảo vệ của người thân, chuyện này là một chuyện rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Khoảng thời gian hai năm ở nước ngoài, cô đã trở nên độc lập, cho dù là có suy nghĩ gì cũng sẽ để ở trong lòng.
Lúc này Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Tịch Nghiên, nghe anh đi, em hãy từ chức đi, đến công ty của chúng ta giúp anh cả, em thấy thế nào? Em ở Vân Duệ, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ nhận ra em.”
Hơn nữa hiện tại Hạ Tịch Nghiên đã hoàn toàn không giống với trước kia, anh ta có thể cảm giác được ánh mắt của Mục Chính Hi nhìn cô cũng đã khác.
“Bây giờ em đang có công việc ở trên người, không thể nói từ chức là từ chức được.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Nhưng mà nếu như Mục Chính Hi phát hiện, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu.” Hạ Kỳ Lâm lo lắng nói.
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Em đã ly hôn với anh ta rồi, đây là sự thật, cho dù có nhận ra em thì có thể như thế nào được nữa?”
Lời nói của Hạ Tịch Nghiên khiến Hạ Kỳ Lâm không biết phải nói cái gì cho phải.
Nếu như chuyện này thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Nếu như không phải ánh mắt lúc nấy của Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên thì anh ta cũng sẽ không lo lắng như vậy, hiện tại đứng ở góc độ của một người đàn ông, anh ta cũng có thể nhìn ra được Mục Chính Hi rất có hứng thú đối với Hạ Tịch Nghiên.
Mà Lăng Tiêu Tường kia càng không phải là người dễ trêu chọc.
Hạ Tịch Nghiên hiền lành như vậy, sao có thể là đối thủ của bọn họ được chứ?
Có điều từ nhỏ đến lớn, Hạ Tịch Nghiên cực kỳ có suy nghĩ và chủ ý của mình, anh ta không thể cường ngạnh ép buộc cô làm cái gì, chỉ có thể gật gật đầu: “Được rồi, cho dù là như thế nào đi nữa, nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức gọi điện thoại cho anh đó.”
“Vâng.” Hạ Tịch Nghiên nhẹ gật đầu: “Anh cả, anh yên tâm đi, chờ sau khi em làm xong việc rồi thì em chắc chắn sẽ quay về.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Ừm.” Hạ Kỳ Lâm cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Thế là sau đó, hai người bọn họ không tiếp tục nói chuyện này nữa. Dù sao Mục Chính Hi cũng đang ở đây, tiếp tục nói
chuyện này nữa cũng không tốt cho lắm. Lúc ăn đồ ăn, Hạ Tịch Nghiên ăn rất
ngon, hơn nữa nói chuyện ở trong nhà, tâm
trạng của Hạ Tịch Nghiên rất vui vẻ, cũng rất thả lỏng.
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm nhìn thấy khóe miệng của cô dính đồ ăn, cười cười vươn tay ra: “Cũng đã lớn như vậy rồi, ăn uống vân không cẩn thận như thế.”
Nói nói, anh ta vươn tay ra lấy chút gì đó ở trên khóe miệng giúp cho Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên cười cười tiếp tục ăn.
Động tác này, nhìn từ một hướng nào đó thì cực kỳ thân mật.
Mặc dù là không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà cử chỉ kia lại khiến cho đáy mắt của người nào đó cháy lên một ngọn lửa giận…