Nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên như thế, đột nhiên Mục Chính
Hi không khỏi bật cười, anh nhận ra, càng lúc cô gái này càng thú vị.
Anh không nói gì nữa, thế là, khởi động máy chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Không tiếp tục hỏi Hạ Tịch Nghiên muốn ăn gì, mà dẫn cô đến một nhà hàng món Tây.
Chín giờ tối, trùng với thời gian hẹn.
Lúc bọn họ đến nơi, khách sạn rất đông khách, nhưng ngặt nỗi Mục Chính Hi là khách VIP ở đây, bởi thế nơi này luôn để dành chỗ cho anh.
Hạ Tịch Nghiên cũng không nói gì, dù sao Mục Chính Hi mời khách, cô chỉ cần ăn thôi là được rồi.
“Tổng giám đốc Mục, mời sang này!“ Quản lý dẫn Mục Chính Hi đến một vị trí đẹp.
Mục Chính Hi ngồi như ở đó như bậc bề trên, Hạ Tịch Nghiên ngồi đối diện anh.
“Tổng giám đốc Mục, xin anh đợi cho giây lát, chúng tôi sẽ mang thức ăn lên cho anh ngay đây ạ!” Quản lý nói một cách cung kính.
Mục Chính Hi là khách quen của nơi này, đúng là thế lực mạnh mẽ.
Vào lúc này, quản lý rụt rè bước ra, một phục vụ lập tức bước đến ghi món.
“Hai phần bít tết, chín 50%, thêm một chai Château!“ Mục Chính Hi mở miệng nói.
Nhân viên phục vụ vội vàng ghi lại. Hạ Tịch Nghiên: “…“ ì
‘Vừa mở miệng đã gọi Château ngay, cuộc sống bình thường của Mục Chính Hi cũng xa hoa thật.
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Dạ được, sẽ đem lên ngay. đây ạ!”
“Đợi một chút!“ Nhân viên phục vụ vừa định đi, Hạ Tịch Nghiên đã gọi cô ta lại.
Nhân viên phục vụ lập tức ngừng bước: “Cô còn gì dặn dò ạ?”
“Bít tết chín 70%!”
Sau khi nghe thẩy thế, nhân viên phục vụ bèn gật đầu: “Dạ được, tôi biết rồi!”
Thế là, nhân viên phục vụ bèn đi ra. Mục Chính Hi nhìn cô: “Chín 50% mới vừa ngon!”
“Tôi đâu có khát máu như thế, chín 70% mới vừa miệng tôi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Không biết vì sao, Mục Chính Hi lại ghi nhớ một cái
bình thường thế này của cô vào tim, anh không nói gì cả.
Vào lúc này, Hạ Tịch Nghiên nhìn dáo dác xung quanh, đều cả đều là cặp tình nhân đang ngồi ăn tối dưới ánh nến.
Cô với Mục Chính Hi ngồi chung, cứ như đang hẹn hò Vậy.
Hạ Tịch Nghiên hơi lúng túng, nhưng Mục Chính Hi lại cảm thấy không gian rất đẹp, anh cần hiệu quả ñhư thế này. (
“Sao thể, nhìn suốt cả buổi tối rồi, có.thu hoạch gì chưa?“ Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi tùy tiện hỏi.
“Cói” “Nghĩ ra rồi?”
“Thế thì không có!”
Mục Chính Hi:
Càng ngày anh càng nhận ra, cô gái này không chỉ thú vị mà còn rất gian xảo, nói cái gì, làm cái gì, đều có mưu tính của mình.
“Xem ra hôm nây cô xem cũng như không rồi!” Mục. Chính Hi nói.
“Vậy thì chưa chắc, hễ là học tập thì chắc chắn sẽ có thu hoạcH!”’Hạ Tịch Nghiên lạnh lùng nói.
Mục Chính Hi định mở miệng nói chuyện, vào lúc này, đột nhiên nhân viên phục vụ đẩy xe đến: “Tổng giám đốc Mục, bít tết của anh đã đến rồi!”
Sau khi nói dứt lời, anh ta bèn mang lên. Bít tết đã lên, rượu vang đỏ đã khui, rót ra hai ly.
“Tổng giám đốc Mục, chúc anh ngon miệng!” Nhân viên phục vụ gật đầu, rồi đi xuống.
Vào lúc này, Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi mới bắt đầu dùng bữa.
Phục vụ ở đây tốt quá, chắc hẳn giá cả đắt đỏ lắm, nhưng Hạ Tịch Nghiên ăn đến là vui vẻ, dù gì’người trả tiền cũng là Mục Chính Hi cơ mà.
Hai năm trước không vớt được chút hời nào từ Mục Chính Hi, không ngờ hai năm sau, anh ta lại mời mình ăn, chỉ có điều ngẫm nghĩ một lúc, Hạ Tịch Nghiên vẫn cảm tháy buồn cười.
Mục Chính Hi thấy khóe môi cỗ cong cong, bèn nhìn cô chăm chú: “Đang nghĩ gì đấy?”
Hạ Tịch Nghiên sực tỉnh táo lại, gương mặt cô trở nên nghiêm túc: “Không ©ó gì!”
Hạ Tịch Nghiên cho người khác cảm giác rất thần bí, giống như một cô gái có nhiều tâm sự, khiến anh càng ham muốn tìm hiểu sâu hơn.
Hi không khỏi bật cười, anh nhận ra, càng lúc cô gái này càng thú vị.
Anh không nói gì nữa, thế là, khởi động máy chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Không tiếp tục hỏi Hạ Tịch Nghiên muốn ăn gì, mà dẫn cô đến một nhà hàng món Tây.
Chín giờ tối, trùng với thời gian hẹn.
Lúc bọn họ đến nơi, khách sạn rất đông khách, nhưng ngặt nỗi Mục Chính Hi là khách VIP ở đây, bởi thế nơi này luôn để dành chỗ cho anh.
Hạ Tịch Nghiên cũng không nói gì, dù sao Mục Chính Hi mời khách, cô chỉ cần ăn thôi là được rồi.
“Tổng giám đốc Mục, mời sang này!“ Quản lý dẫn Mục Chính Hi đến một vị trí đẹp.
Mục Chính Hi ngồi như ở đó như bậc bề trên, Hạ Tịch Nghiên ngồi đối diện anh.
“Tổng giám đốc Mục, xin anh đợi cho giây lát, chúng tôi sẽ mang thức ăn lên cho anh ngay đây ạ!” Quản lý nói một cách cung kính.
Mục Chính Hi là khách quen của nơi này, đúng là thế lực mạnh mẽ.
Vào lúc này, quản lý rụt rè bước ra, một phục vụ lập tức bước đến ghi món.
“Hai phần bít tết, chín 50%, thêm một chai Château!“ Mục Chính Hi mở miệng nói.
Nhân viên phục vụ vội vàng ghi lại. Hạ Tịch Nghiên: “…“ ì
‘Vừa mở miệng đã gọi Château ngay, cuộc sống bình thường của Mục Chính Hi cũng xa hoa thật.
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Dạ được, sẽ đem lên ngay. đây ạ!”
“Đợi một chút!“ Nhân viên phục vụ vừa định đi, Hạ Tịch Nghiên đã gọi cô ta lại.
Nhân viên phục vụ lập tức ngừng bước: “Cô còn gì dặn dò ạ?”
“Bít tết chín 70%!”
Sau khi nghe thẩy thế, nhân viên phục vụ bèn gật đầu: “Dạ được, tôi biết rồi!”
Thế là, nhân viên phục vụ bèn đi ra. Mục Chính Hi nhìn cô: “Chín 50% mới vừa ngon!”
“Tôi đâu có khát máu như thế, chín 70% mới vừa miệng tôi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Không biết vì sao, Mục Chính Hi lại ghi nhớ một cái
bình thường thế này của cô vào tim, anh không nói gì cả.
Vào lúc này, Hạ Tịch Nghiên nhìn dáo dác xung quanh, đều cả đều là cặp tình nhân đang ngồi ăn tối dưới ánh nến.
Cô với Mục Chính Hi ngồi chung, cứ như đang hẹn hò Vậy.
Hạ Tịch Nghiên hơi lúng túng, nhưng Mục Chính Hi lại cảm thấy không gian rất đẹp, anh cần hiệu quả ñhư thế này. (
“Sao thể, nhìn suốt cả buổi tối rồi, có.thu hoạch gì chưa?“ Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi tùy tiện hỏi.
“Cói” “Nghĩ ra rồi?”
“Thế thì không có!”
Mục Chính Hi:
Càng ngày anh càng nhận ra, cô gái này không chỉ thú vị mà còn rất gian xảo, nói cái gì, làm cái gì, đều có mưu tính của mình.
“Xem ra hôm nây cô xem cũng như không rồi!” Mục. Chính Hi nói.
“Vậy thì chưa chắc, hễ là học tập thì chắc chắn sẽ có thu hoạcH!”’Hạ Tịch Nghiên lạnh lùng nói.
Mục Chính Hi định mở miệng nói chuyện, vào lúc này, đột nhiên nhân viên phục vụ đẩy xe đến: “Tổng giám đốc Mục, bít tết của anh đã đến rồi!”
Sau khi nói dứt lời, anh ta bèn mang lên. Bít tết đã lên, rượu vang đỏ đã khui, rót ra hai ly.
“Tổng giám đốc Mục, chúc anh ngon miệng!” Nhân viên phục vụ gật đầu, rồi đi xuống.
Vào lúc này, Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi mới bắt đầu dùng bữa.
Phục vụ ở đây tốt quá, chắc hẳn giá cả đắt đỏ lắm, nhưng Hạ Tịch Nghiên ăn đến là vui vẻ, dù gì’người trả tiền cũng là Mục Chính Hi cơ mà.
Hai năm trước không vớt được chút hời nào từ Mục Chính Hi, không ngờ hai năm sau, anh ta lại mời mình ăn, chỉ có điều ngẫm nghĩ một lúc, Hạ Tịch Nghiên vẫn cảm tháy buồn cười.
Mục Chính Hi thấy khóe môi cỗ cong cong, bèn nhìn cô chăm chú: “Đang nghĩ gì đấy?”
Hạ Tịch Nghiên sực tỉnh táo lại, gương mặt cô trở nên nghiêm túc: “Không ©ó gì!”
Hạ Tịch Nghiên cho người khác cảm giác rất thần bí, giống như một cô gái có nhiều tâm sự, khiến anh càng ham muốn tìm hiểu sâu hơn.