Bây giờ, cô đã nói như vậy rồi, Hạ Kỳ Lâm cũng không. tiện nói gì nữa, không muốn vì mấy chuyện này mà khiến mối quan hệ của bọn họ biến chất.
Suy nghĩ một lát, Hạ Kỳ Lâm gật đầu: “Được thôi, em cũng nói như vậy rồi, anh cả tin tưởng em, cũng ủng hộ em!“ Nghe thấy lời của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Cảm ơn anh cả, nhưng anh yên tâm đi, em sẽ không. có chuyện gì đâu!”
“Ừm!“ Hạ Kỳ Lâm gật đầu, cũng chỉ cỏ thể gật đầu.
“Được rồi, được rồi, mau ăn đi!“ Lúc này, Đô Đô lên tiếng, không muốn nói mấy chủ đề này nữa.
Thế là, ba người vừa ăn, vừa nói cười.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Kỳ Lâm đưa bọn họ về, Hạ Tịch Nghiên nói có chuyện; bảo bọn họ đưa cô về trước.
Không lay chuyển được Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm chỉ đành đưa Hạ Tịch Nghiên về.
Đến cửa tiểu khu, Hạ Tịch Nghiên xuống xe, nhìn bọn họ: “Anh cả, anh nhất định phải đưa Đô Đô về an toàn đó!”
“Ừm!” Hạ Kỳ Lâm ngồi trong xe, gật gật đầu.
Buổi tối uống một chút rượu, tửu lượng của Đô Đô không ổn, uống một chút là say rồi.
“Được rồi, đi đường cẩn thận, em lên trên trước đây!” Hạ Tịch Nghiên nói.
tức đẩy cửa xe đi xuống.
Nghe thấy thanh âm, Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại, nhìn Hạ Kỳ Lâm, lúc này, Hạ Kỳ Lâm đi về phía cô.
“Sao thế anh cả?”
Nhìn ánh mắt mà Hạ Tịch Nghiên nhìn mình, Hạ Kỳ Lâm nhíu mày: “Em…”
“Hửm!?”
Nhìn Hạ Tịch Nghiên cả nửa ngày, Hạ Kỳ Lâm cũng không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng chỉ đành nói ra vài chữ: “Cẩn thận Lăng Tiêu Tường!”
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Sao thế?”
“Nghe anh, cái gì cũng nghĩ cho mình nhiều chút!“ Hạ Kỳ Lâm dặn dò.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên cũng không hỏi gì nhiều nữa, gật gật đầu: “Ừm, em biết rồi!”
“Được rồi, lên trên đi!“ Hạ Kỳ Lâm nói.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Vậy em lên trên trước đây!”
“Chăm sóc tốt cho Đô Đô đó!”
Nói xong, Hạ Tịch Nghiên quay người dĩ lên lầu.
Hạ Kỳ Lâm đứng ở đó, nhìn Hạ Tịch Nghiên lên lầu, ánh mắt rất lâu cũng không thể hồi thần lại.
Mãi đến khi, bóng ảnh của Hạ Tịch Nghiên biến mất trước mắt anh, lúc này mới thu tầm mắt lại, quay người lên xe.
Lúc này, Đô Đô ngồi ở đằng sau, đã có hơi say rồi, Hạ Kỳ Lâm nhìn cô một cái thông qua kính chiếu hậu, cả buổi tối, Hạ Tịch Nghiên đều tác hợp cho anh và Đô Đô, anh làm sao có thể không cảm nhận được chứ.
Chỉ là..
Trái tìm của anh, đã bị chiếm giữ từ lâu rồi… Khoé miệng cong lên một nụ cười khổ sở, sau đó lái xe đưa cô rời khỏi. Sau khi Hạ Tịch Nghiên lên lầu; đĩ về phía ban công, nhìn chiếc xe rời đi, lúc này khoé miệng cô mới cong lên…
Cô biết, Đô Đô rất thích Hạ Kỳ Lâm, điều cô có thể làm cũng chỉ được như vậy thôi".
Nghĩ đến đây, cô quay người đi tắm.
Tắm xong, vừa định đi ngủ, lúc này, điện thoại của cô chợt reo lên.
Khi nhìn thấy:số của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, trễ như vậy rồi, anh gọi điện thoại làm gì?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Hạ Tịch Nghiên vẫn nhấc máy nghe.
“Alo….”
Bên kia, Mục Chính Hi vừa định cúp điện thoại, bởi vì trong điện thoại truyền đến, xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy…
Trong lúc do dự, Hạ Tịch Nghiên nói: “Tổng giám đốc Mục, muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Đang làm gì vậy?“ Mục Chính Hi hỏi. “Chuẩn bị ngủ a!“
“Cô đang ở nhà?”
“Chứ sao!?".
Suy nghĩ một lát, Hạ Kỳ Lâm gật đầu: “Được thôi, em cũng nói như vậy rồi, anh cả tin tưởng em, cũng ủng hộ em!“ Nghe thấy lời của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Cảm ơn anh cả, nhưng anh yên tâm đi, em sẽ không. có chuyện gì đâu!”
“Ừm!“ Hạ Kỳ Lâm gật đầu, cũng chỉ cỏ thể gật đầu.
“Được rồi, được rồi, mau ăn đi!“ Lúc này, Đô Đô lên tiếng, không muốn nói mấy chủ đề này nữa.
Thế là, ba người vừa ăn, vừa nói cười.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Kỳ Lâm đưa bọn họ về, Hạ Tịch Nghiên nói có chuyện; bảo bọn họ đưa cô về trước.
Không lay chuyển được Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm chỉ đành đưa Hạ Tịch Nghiên về.
Đến cửa tiểu khu, Hạ Tịch Nghiên xuống xe, nhìn bọn họ: “Anh cả, anh nhất định phải đưa Đô Đô về an toàn đó!”
“Ừm!” Hạ Kỳ Lâm ngồi trong xe, gật gật đầu.
Buổi tối uống một chút rượu, tửu lượng của Đô Đô không ổn, uống một chút là say rồi.
“Được rồi, đi đường cẩn thận, em lên trên trước đây!” Hạ Tịch Nghiên nói.
tức đẩy cửa xe đi xuống.
Nghe thấy thanh âm, Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại, nhìn Hạ Kỳ Lâm, lúc này, Hạ Kỳ Lâm đi về phía cô.
“Sao thế anh cả?”
Nhìn ánh mắt mà Hạ Tịch Nghiên nhìn mình, Hạ Kỳ Lâm nhíu mày: “Em…”
“Hửm!?”
Nhìn Hạ Tịch Nghiên cả nửa ngày, Hạ Kỳ Lâm cũng không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng chỉ đành nói ra vài chữ: “Cẩn thận Lăng Tiêu Tường!”
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Sao thế?”
“Nghe anh, cái gì cũng nghĩ cho mình nhiều chút!“ Hạ Kỳ Lâm dặn dò.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên cũng không hỏi gì nhiều nữa, gật gật đầu: “Ừm, em biết rồi!”
“Được rồi, lên trên đi!“ Hạ Kỳ Lâm nói.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Vậy em lên trên trước đây!”
“Chăm sóc tốt cho Đô Đô đó!”
Nói xong, Hạ Tịch Nghiên quay người dĩ lên lầu.
Hạ Kỳ Lâm đứng ở đó, nhìn Hạ Tịch Nghiên lên lầu, ánh mắt rất lâu cũng không thể hồi thần lại.
Mãi đến khi, bóng ảnh của Hạ Tịch Nghiên biến mất trước mắt anh, lúc này mới thu tầm mắt lại, quay người lên xe.
Lúc này, Đô Đô ngồi ở đằng sau, đã có hơi say rồi, Hạ Kỳ Lâm nhìn cô một cái thông qua kính chiếu hậu, cả buổi tối, Hạ Tịch Nghiên đều tác hợp cho anh và Đô Đô, anh làm sao có thể không cảm nhận được chứ.
Chỉ là..
Trái tìm của anh, đã bị chiếm giữ từ lâu rồi… Khoé miệng cong lên một nụ cười khổ sở, sau đó lái xe đưa cô rời khỏi. Sau khi Hạ Tịch Nghiên lên lầu; đĩ về phía ban công, nhìn chiếc xe rời đi, lúc này khoé miệng cô mới cong lên…
Cô biết, Đô Đô rất thích Hạ Kỳ Lâm, điều cô có thể làm cũng chỉ được như vậy thôi".
Nghĩ đến đây, cô quay người đi tắm.
Tắm xong, vừa định đi ngủ, lúc này, điện thoại của cô chợt reo lên.
Khi nhìn thấy:số của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, trễ như vậy rồi, anh gọi điện thoại làm gì?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Hạ Tịch Nghiên vẫn nhấc máy nghe.
“Alo….”
Bên kia, Mục Chính Hi vừa định cúp điện thoại, bởi vì trong điện thoại truyền đến, xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy…
Trong lúc do dự, Hạ Tịch Nghiên nói: “Tổng giám đốc Mục, muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Đang làm gì vậy?“ Mục Chính Hi hỏi. “Chuẩn bị ngủ a!“
“Cô đang ở nhà?”
“Chứ sao!?".