Vị nam tử đang đứng ở trước mặt Sở Tuyền thật tuấn lãnh, thân cao ngất, mặc áo bào trắng, gương mặt xinh đẹp so với nữ nhân còn muốn hại nước hại dân, toàn thân hắn tản ra một cỗ nho nhã phong phạm, nhưng ánh mắt lợi hại pha lẫn một chút tà khí đang lạnh lùng trừng mắt nàng…
“Đại… đại… đại ca.” Nàng mới vừa bị sâu dọa cho hồn bay phách tán, còn chưa kịp hít thở thông trở lại thì đã bị sự xuất hiện trước mắt của đại ca khiến cho sợ run đến cả nói đều lắp bắp, trái tim cơ hồ muốn nhảy cả ra ngoài…
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, đại ca rốt cục vẫn tìm thấy nàng…
Sở n âm trầm mở miệng: “Hừ, muội nghĩ là trốn đến nơi này huynh sẽ không tìm được muội hay sao?”
Thôi rồi! Đại ca đã tìm được đến đây! Mà nàng thì lại chưa tìm được Cổ Vương, bây giờ nên làm gì đây?
Đang lúc nàng sợ đến mức sắc mặt xanh mét, thì sau lưng Sở n bỗng nhiên hé ra một gương mặt thanh tú và xinh đẹp, mở đôi mắt to đẹp chớp chớp nhìn Sở Tuyền một cách tò mò.
“Nàng chính là tiểu muội Sở Tuyền của huynh?”
Sở n hừ lạnh: “Nàng chính là nha đầu chuyên môn chế tạo phiền toái.”
“A, làm sao lại nói như vậy chứ, nếu so sánh thì huynh mới là người chế tạo phiền toái lớn hơn a.”
Hừ, không biết là do ai mà bọn họ bị cả đám người Hán truy nã đuổi giết, bởi vì cái đầu có gương mặt tuấn tú kia được triều đình treo giải thưởng đến cả một vạn lượng hoàng kim, hại nàng – Thùy Linh Nhi phải suốt ngày vì hắn lo lắng đề phòng, may mắn có đại sư tỷ truyền dạy cho thuật dịch dung nên mới có thể tránh được ánh mắt của mọi người.
Sở Tuyền nghẹn họng nhìn trân trối nàng thiếu nữ đứng phía sau đại ca, không biết từ đâu lại toát ra vị cô nương xinh đẹp như vậy?
Nàng cư nhiên có thể cùng đại ca nói chuyện, đùa giỡn một cách tự nhiên, chẳng những thế còn có thể chỉ trích hắn nữa…
Quở trách Sở n xong, Thủy Linh Nhi cười hì hì quay lại nhìn Sở Tuyền chào hỏi.
“Xin chào, tỷ tên là Thủy Linh Nhi là thê tử của Sở n, cũng chính là tẩu tử của muội, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Hai chữ thê tử khiến cho miệng của Sở Tuyền trương to hơn nữa.
Đại ca cưới vợ???
Nhìn vị nữ tử trước mặt này cười đến vẻ mặt thật bướng bỉnh, Sở Tuyền kinh ngạc đến mức đã quên mất những con sâu đáng sợ lúc nãy, từ từ theo sợ hãi biến thành kinh hỉ.
“Muội tên Sở Tuyền, tẩu tử có thể gọi muội là Tuyền Nhi.” Chỉ mới gặp mặt một chút nhưng nàng liền đối với vị tẩu tử này tràn ngập tò mò cùng cảm tình tốt…
Hai nữ nhân trên mặt đều lộ vẻ tươi cười, mở to một đôi mắt tò mò, đánh giá đối phương lẫn nhau, vừa gặp mặt chưa đến một khắc, hai người bọn họ liền thật thân thiết.
Thủy Linh Nhi thực ngoài ý muốn, thật không thể ngờ được tính tình Sở n lạnh lẽo như vậy mà lại có một muội muội dễ thương như vậy, Thủy Linh Nhi nhìn ra được Tuyền nhi là một cô nương tính tình thật sảng khoái.
Sở Tuyền mâu quang chợp lóe, lập tức trốn phía sau Thủy Linh Nhi tìm kiếm bỏa hộ.
“Tẩu tử cứu muội với, xin đừng để cho đại ca mang muội trở về.”
Sở n trợn mắt nhìn qua, giọng nói tràn ngập cảnh cáo: “Đừng tưởng rằng cầu xin tẩu tử mà ta sẽ không tính toán chuyện muội tự tiện bỏ nhà ra đi.”
Đầu Sở Tuyền rụt lại thành rùa, nhưng vẫn cố gắng lấy dũng khí biện hộ: “Nếu không phải là do huynh bức muội, thì muội làm sao có thể rời nhà trốn đi.”
“Hừ, đừng già mồm át lẽ phải! Tiểu nha đầu trưởng thành nên lá gan cũng bắt đầu lớn ra đúng không? Đừng nói nhiều, lập tức theo huynh trở về.”
“Muội…”
“Muội dám nói cái từ “không” cho ta nghe thử xem.”
Khi ánh mắt dọa người giống hệt một thanh kiếm sắc bén quét đến, đầu của nàng lại rụt về sau lưng Thủy Linh Nhi thêm một lần nữa, ngay cả dũng khí đối mặt với đại ca cũng không còn…
Thủy Linh Nhi cũng khuyên nhủ: “Muội muội cũng theo chúng ta trở về trước đi, đại ca của muội cùng tẩu phải trèo đèo lội suối rất vất vả mới tìm được đến nơi này đấy.” Trong lòng Linh Nhi phi thường rõ ràng, Sở n quả thật rất lo lắng cho vị muội muội duy nhất này.
Làm sao bây giờ? Ngay cả tẩu tử cũng đều đứng về phía phe của đại ca…
Sở Tuyền cắn răng, tâm tư nhanh chóng suy nghĩ, cố ý nói: “Nơi này là địa bàn của Cổ Vương, huynh đừng xằng bậy.”
“Hừ, Cổ Vương là con rệp, ta căn bản không coi hắn ở trong mắt.” Coi ngươi đen trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia lạnh lẽo hướng về phía sau Sở Tuyền nhìn lại, đó chính là hướng từ phía rừng trúc, bây giờ đang có một bóng người vô thanh vô tức từ từ xuất hiện.
Hai nữ nhân lúc này mới phát hiện được Sa Vô Kỵ, nếu không phải do có Sở n, hiện tại bây giờ các nàng cũng không biết được Sa Vô Kỵ đã đến rất gần.
“Vô Kỵ?” Hắn xuất hiện làm cho Sở Tuyền bị dọa trắng cả gương mặt, nếu để cho đại ca biết Sa Vô Kỵ không làm theo mệnh lệnh của hắn là đem nàng mang về Miêu Cương thì hắn sẽ nguy mất, khi đại ca nổi giận thì rất đáng sợ, nhẹ thì gãy chân, nặng thì mất mạng…
Hai gã nam tử đứng cách nhau khoảng hai mươi bước chân cũng đồng thời đưa mắt đánh giá đối phương…
Sở n thì nho nhã thanh linh với áo bào trắng, còn Sa Vô Kỵ lại là một thân phong trần với phong cách hôi sam cổ xưa, hai trường phái đối lập, nhưng khí thế mãnh liệt âm trầm phát ra từ hai người lại vô cùng tương xứng…
“Có ta ở đây thì không ai có thể mang nàng đi.” Sa Vô Kỵ thản nhiên mở miệng.
“Ngươi muốn ngăn cản ta?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi có ý gì?”
Khóe miệng Sở n khẽ nhếch lên một nụ cười tà nịnh, ngay sau đó một con rắn đen nhỏ lòe lòe tỏa sáng đi đến bờ vai của hắn, cái lưỡi màu tím không ngừng khè ra ngoài…
“Không!” Sắc mặt Sở Tuyền tái nhợt, nàng chạy đến chỗ Sa Vô Kỵ, dang ra hai tay che chở phía trước của hắn: “Đại ca, huynh đừng giết hắn, Vô Kỵ, ngươi mau chạy đi, ngươi đấu không lại đại ca của ta đâu.”
Nàng vừa lo lắng nhìn Sa Vô Kỵ, một bên lại sợ hãi nhìn đại ca.
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ cho nàng.”
Đừng sợ? Nói giỡn sao? Nàng đang sợ muốn chết! Và càng sợ hãi hơn nếu hắn bị thương tổn.
“Ngươi cũng không phải không biết độc xà của đại ca vô cùng lợi hại, ngươi sẽ chết mất!” Miêu xà của Tà Vương chính là thiên hạ cực độc, trừ bỏ Cổ Vương thì không ai có thể chống đỡ được.
“Ta sẽ không chết.”
“Nói ma quỷ cái gì vậy, hiện tại không phải là thời điểm cậy mạnh nha!”
Sở n cười lạnh: “Hắn đương nhiên không sợ, Cổ Vương mang một thân tà độc thì làm sao lại e ngại Miêu xà?”
Sở Tuyền giật mình, ngơ ngác nhìn đại ca: “Cổ Vương?”
“Như thế nào? Muội lặn lội thiên sơn vạn thủy đến tìm Cổ Vương nhưng lại không biết thân phận của người này sao?”
Nàng kinh ngạc nhìn trừng về hướng Sa Vô Kỵ, ánh mắt biểu lộ rõ không dám tin.
“Ngươi chính là Cổ Vương?”
“…… Đúng vậy.”
“Ngươi chính là Cổ Vương? Ngươi… ngươi thật sự là Cổ Vương?” m thanh của nàng từ từ đề cao, khi biết được chân tướng thân phận của hắn, nàng quả thật khó nén kích động.
Sở Tuyền kinh ngạc nhìn trừng về hướng Sa Vô Kỵ, ánh mắt biểu lộ rõ không dám tin.
“Ngươi chính là Cổ Vương?”
“…… Đúng vậy.”
“Ngươi chính là Cổ Vương? Ngươi… ngươi thật sự chính là Cổ Vương?” m thanh của nàng từ từ đề cao, khi biết được chân tướng thân phận của hắn, nàng quả thật khó nén kích động.
“……” Sa Vô Kỵ trầm mặc không nói, con ngươi đen ngóng nhìn nàng, đôi mắt hiện lên tia áy náy như muốn nói lời xin lỗi…
“Thì ra bấy lâu nay ngươi vẫn luôn gạt ta!” Sở Tuyền tức giận dậm chân, nghĩ đến chính mình vì muốn tìm Cổ Vương, còn hi sinh sắc tướng đối với hắn dụ dỗ, vậy mà người này thế nhưng lại gạt nàng!
“Ta không lừa nàng.”
“Ngươi còn dám nói không lừa ta? Bấy lâu nay ngươi vẫn cứ giả bộ làm thủ hạ của đại ca ta!”
“Không.” Sa Vô Kỵ lắc đầu: “Là nàng tự nghĩ ta là thủ hạ của đại ca nàng.”
“Ngươi chiếm tiện nghi của ta!”
“Không.” Sa Vô Kỵ lại sửa chữa: “Đó là trao đổi điều kiện.”
Cái gì? Đáng giận! Thật đáng giận mà!
Sở Tuyền tức giận đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều hồng, nhớ lại mấy ngày nay, nàng cứ thế mà bị hắn ăn, ban ngày ăn bữa nhỏ, ban đêm ăn đại tiệc, từ đầu đến chân cứ vậy mà bị hắn ăn cái sạch sẽ…
“Được, vậy ta đây hỏi ngươi, tại sao lại không nói cho ta biết ngươi chính là Cổ Vương!”
“Nói nha, ngươi không nói được thì coi như là hết đường chối cãi, đúng hay không?”
Trầm mặc một lát, hắn rốt cục mở miệng.
“Vì ta sợ mất đi nàng.”
Sở Tuyền không khỏi sửng sốt, rồi kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn sợ mất đi nàng? Những lời này quả thật đã lay động thật sâu lòng của nàng, trong một khoảng thời gian ngắn, Sở Tuyền không biết nên nói điều gì, chỉ cảm thấy trong lòng là một mảnh hỗn loạn, giống như là vui mừng lại pha lẫn lo sợ, vừa cảm động, lại vừa như mê võng, lồng ngực giống như có một cỗ nhiệt cực nóng muốn thoát phá ra ngoài cơ thể…
Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì giọng điệu lạnh như băng của Sở n đã vang lên.
“Ngươi đã chạm vào nó?”
Sa Vô Kỵ ngước mặt, ánh mắt không chút trốn tránh, trả lời: “Đúng vậy.”
Lời vừa nói xong, hơn mười con rắn nhỏ trên người Sở n lập tức bay thẳng về phía Sa Vô Kỵ, Sa Vô Kỵ bóng người hệt như quỷ thần lóe lên, lập tức bay về một nơi khác, mà đám xà vừa vồ hụt lúc này đang quỷ dị nhấp nháy thân mình…
“Dừng tay!” Sở Tuyền hét lên, vội vàng chạy đến che ở giữa hai người, nàng nhìn đại ca nói: “Là muội tự nguyện, huynh đừng thương tổn hắn!”
“Tránh ra!”
Nghe đại ca gầm lên, nàng tuy rằng rất sợ hãi, nhưng mọi việc đã đến nước này, vì tránh cho hai bên đều lưỡng bại câu thương, nàng bắt buộc chính bản thân mình dũng cảm đối mặt với đại ca, phải cùng đại ca nói chuyện rõ ràng.
“Huynh có thể vì chính bản thân mình lựa chọn thê tử, vì sao muội lại không thể chính mình tìm trượng phu? Không công bằng!”
“Đúng vậy, những lời này thật có lý nha.” Thủy Linh Nhi ở một bên xem náo nhiệt cũng gật đầu phụ họa.
Khi ánh mắt dọa người của trượng phu trừng đến, nàng giả bộ như không nhìn thấy rồi quay mặt sang nơi khác vụng trộm thè lưỡi…
Sau khi tức giận trừng mắt thê tử một cái, Sở n quay mặt lại, lạnh lùng nhìn Sở Tuyền nói: “Huynh trưởng như cha, hôn sự của muội sẽ do ta quyết định!”
Sở Tuyền tức giận kháng nghị: “Buồn cười! Bởi vì như vậy nên huynh mới đem muội quăng đến Bắc Thái sao?”
“Các em có nghe thấy không?”
“May mắn là sư phụ của ta chưa bao giờ quản chung thân đại sự của ba tỷ muội chúng ta, cũng không bắt ép chúng ta phải gả cho ai, chỉ dặn dò chúng ta phải thận trọng mà tuyển trượng phu thôi, sư phụ quả thật là một sư phụ tốt có đúng không?”
Thủy Linh Nhi một bên vừa đùa với Miêu xà, một bên thì cùng nói chuyện với chúng, nàng làm bộ như không có phát hiện ánh mắt hung hăng của trượng phu lại đang bắn đến mà tiếp tục nói chuyện phiếm…
“Nếu hôn sự của ta cũng do sư phụ tác chủ thì ta đây cùng người nào đó liền vô duyên a! May mắn sư phụ thật sáng suốt, cho nên ta mới có thể được gả cho người mình thích, các em nói có đúng không?”
Nhìn Thủy Linh Nhi thì giống như đang nói chuyện với nhóm Miêu xà, nhưng trên thực tế là nàng đang cố tình nhắc nhở cho cái người trượng phu cố chấp kia nghe.
“Nhớ ngày nào đó vẫn còn chưa có bái đường thành thân, người nào đó cũng ăn ta trước a, không đúng, là ta ăn hắn trước, tuy rằng người ta không phải cố ý mà là không cẩn thận bị trúng thất hiệp lan độc, nghiêm túc mà nói, người thụ hại vẫn chính là ta nha, nhưng sau đó ta cũng không có trách hắn a…”
Thái dương Sở n co rúm, sắc mặt âm trầm hiện lên một tia xấu hổ. Hắn vốn là một Tà Vương nhân nghĩa rõ ràng, nhưng đối với vị thê tử mang tính cách tinh quái này, hắn quả thực không có cách, mắng cũng không được, không mắng cũng không xong…
Sở Tuyền biết tẩu tử đang giúp nàng, ỷ có núi lớn dựa vào, cho nên lá gan cũng càng thêm lớn.
“Tóm lại, trượng phu của muội, muội sẽ chính mình tuyển, huynh không thể bức muội!”
Sở n nheo lại ánh mắt, lạnh lùng hỏi: “Muội muốn gả cho hắn?”
Lời này của huynh trưởng khiến cho Sở Tuyền do dự, nàng nhìn liếc mắt Sa Vô Kỵ một cái: “Muội…”
“Muội không phải ghét nhất là nhện sao?”
Lòng của nàng thắt lại, quả thật bị đại ca nói trúng chỗ yếu.
“Cũng rất ghét sâu độc?”
Hô hấp của nàng trất trất.
“Thạch sùng huyết, cá cóc độc, đỉa hút máu…”
Theo những lời đại ca kể liên tiếp, lòng của nàng cũng càng ngày càng thắt lại, thân mình run rẩy…
“Muội đã quên cái lúc bị đám sâu đó chui vào tóc, chăn bông, xiêm y và thậm chí là chạy cả vào cả đôi mắt, lỗ tai, vào mũi, vào miệng của muội rồi sao…”
“Đủ! Làm ơn đừng nói nữa!” Sở Tuyền lấy tay bịt chặt tai, cự tuyệt nghe tiếp những lời nói của đại ca, ký ức đáng sợ thời thơ ấu lại ùa về, nhất nghĩ đến lũ sâu ghê tởm này là toàn thân của nàng không tự chủ được run lên phảng phất như chúng lại đang quấn lấy chung quanh cơ thể nàng, đang cắn nuốt nàng, làm cho nàng ứa ra mồ hôi lạnh…
“Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa!”
Sở Tuyền giật mình, lấy lại tinh thần, nàng ngước mặt, kinh ngạc nhìn về phía Sa Vô Kỵ.
Sa Vô Kỵ đi về hướng nàng, ngữ khi thật mềm nhẹ, nhìn nàng cam đoan: “Ta sẽ không để cho sâu tiếp cận nàng, và cũng sẽ không để cho nàng phải nhìn thấy bọn chúng.” Ánh mắt của hắn tràn ngập mong chờ, giống như đang thỉnh cầu nàng.
Dưới ánh nhìn chăm chú mà thâm tình kia, trái tim vốn đang khiếp sợ lặng lẽ bình tâm lại, khôi phục lại một chút hi vọng, lòng của nàng cơ hồ vì hắn mà dao động.
“A? Có khách sao?”
Ngọc Như Yến vừa lúc đi tới, trên tay còn cầm theo giỏ hoa quả để tặng cho Sa đại ca cùng với Sở cô nương.
Nàng tò mò nhìn Sở n cùng Thủy Linh Nhi, cảm thấy thật kinh ngạc, chưa bao giờ nàng nhìn thấy một vị công tử anh tuấn cùng với một vị cô nương xinh đẹp như vậy.
“Sa đại ca, hai vị này là…”
Hai tròng mắt Sở n hiện lên một ánh gian tà, hai bàn tay vung lên, vô số miêu xà bắn ra tấn công Ngọc Như Yến…
“Á!” Ngọc Như Yến hét lên một tiếng sợ hãi, hoa quả trong giỏ cũng rơi hết tất cả xuống đất.
Mắt nhìn thấy độc xà sắp sửa cắn về phía Ngọc Như Yến, Sa Vô Kỵ vội vàng đánh một chưởng gió đánh văng ra đám độc xà, rồi trong nháy mắt đem Ngọc Như Yến cuốn nhanh vào trong khuỷu tay.
“Sa đại ca?”
“Muội không sao chứ?”
Ngọc Như Yến lắc đầu, nhưng hiển nhiên bản thân bị không ít kinh hoàng, bàn tay gắt gao ôm gáy của Sa Vô Kỵ, hoảng sợ nhìn trừng trừng đám độc xà, lúc này đây, con thì đang văng trên nóc nhà, con thì bị đánh bay dính vào trên cột chống, trên người bám đầy sâu độc cùng nhện đen, xà cùng sâu không ngừng mấp máy thân mình công kích lẫn nhau, máu chảy đầm đìa, cảnh huyết tinh nhìn thật tàn nhẫn…
Nếu không có Sa đại ca đúng lúc cứu nàng, thì chắc bây giờ mạng nhỏ của nàng cũng không còn.
Nhìn thấy cảnh này, cả trái tim của Sở Tuyền đều lạnh.
Không cần giải thích nàng cũng hiểu, dụng ý của đại ca là để cho nàng nhìn thấy được sự thật.
Nhìn đám sâu máu chảy đầm đìa trên mặt đất cùng với Vô Kỵ vì cứu Yến Nhi cô nương mà tiết lộ ra sự quan tâm khiến cho một tia hi vọng mỏng manh còn tồn đọng trong lòng nàng bị phá hủy.
Nàng và hắn… là không có khả năng chung sống cùng một chỗ.
Sa Vô Kỵ thân thể cứng ngắc quay người nhìn nàng không nói một câu, bởi vì ánh mắt thất vọng cùng đau lòng của nàng đã khiến cho hắn không còn biết phải nói điều gì.
Cuối cùng, Sở Tuyền quay người, đưa lưng về phía hắn, đưa ra quyết định cuối cùng.
“Muội sẽ cùng huynh trở về.”
Rời đi thôn tiêu dao, ba người bọn họ lên một chiếc xe ngựa hướng phương Bắc mà đi…
Dọc theo đường đi, Sở Tuyền thực trầm mặc, tuy rằng đôi khi cũng vài lần nói cười, nhưng Thủy Linh Nhi đều nhìn ra được, Sở Tuyền cười rất miễn cưỡng…
Nàng không biết rõ vị nam nhân gọi là Sa Vô Kỵ kia là người như thế nào, nhưng nàng có thể biết được Sở Tuyền cực kỳ quan tâm đến hắn, đến nỗi trà không uống, cơm không ăn, thường thường ngồi ngẩn người một mình, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe ngựa mà thất thần…
Thậm chí khi bọn họ nghỉ trọ tại khách điếm, khi Thủy Linh Nhi thức dậy vào buổi sáng đã nhìn thấy Sở Tuyền ngồi một mình ở lan can trên hành lang mà ngẩn người, nàng tiến lên hỏi thì Sở Tuyền lại cười, nói không có việc gì, nhưng trên gương mặt lại lại hiện rõ sự mỏi mệt của cả một đêm không ngủ…
Thủy Linh Nhi lo lắng nói chuyện này với Sở n thì hắn lại coi như không sao cả, rồi còn bảo nàng là thích xen vào chuyện người khác, khiến cho Thủy Linh Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thủy Linh Nhi quả thật nhịn không nổi nữa, rõ ràng lang hữu tình, muội có ý, vì sao phải khiến cho mọi chuyện trở nên thống khổ như vậy? Sở n bảo nàng không cần nhiều chuyện thì nàng lại càng muốn quan tâm, hừ!
Lòng của phụ nữ thì chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ, nếu nàng đã là tẩu tử của người ta thì đương nhiên sẽ phải quan tâm đến chuyện của muội muội có đúng không? Vì thế cho nên, đêm nay, sau khi ăn xong bữa tối, Thủy Linh Nhi chạy một mạch đến phòng của Sở Tuyền, quyết định sẽ đem mọi chuyện hỏi cho rõ ràng…
“Muội rốt cuộc có thích hắn hay không?”
Đối mặt với câu hỏi dứt khoát, rõ ràng của Thủy Linh Nhi, Sở Tuyền lại ngây người, do dự rồi lắc đầu.
“Muội không biết.”
“Sao lại có thể không biết? Thích chính là thích, không thích chính là không thích, làm sao lại không biết.”
“Muội… rất ghét sâu.”
“Ừ, tẩu cũng rất ghét xà, bất quá ở chung lâu ngày thì lại phát hiện, kỳ thật diện mạo của chúng nó tuy không làm cho người ta thích, nhưng đôi khi cũng rất đáng yêu, nhưng nói trở về chuyện chính, chúng ta đang thảo luận không phải là chuyện xà hoặc sâu, tạm thời mặc kệ mấy con sâu ấy đi, muội có thích Sa Vô Kỵ hay không?”
“……”
Xem bộ dáng thất thần của Sở Tuyền, Thủy Linh Nhi chỉ cảm thấy thật bất đắc dĩ, nếu cứ hỏi như vậy một trăm lần, chỉ sợ cũng là vô dụng…
“Bằng không tẩu hỏi như vầy, hắn là loại người như thế nào?”
“Hắn…” Khuôn mặt vốn không có tinh thần của Sở Tuyền cuối cùng đã có một tia sinh động, trí nhớ của nàng bắt đầu nhớ lại những ngày tháng khi còn ở cùng với hắn.
Sa Vô Kỵ là người như thế nào?
Hắn không thích cười, cũng không có nhiều biểu tình, bất luận là kẻ nào nói chuyện với hắn đều có cảm giác giống như bản thân mình đang nói chuyện với đầu gỗ.
Biểu tình duy nhất của hắn chính là nhíu mày, mỗi khi nàng cố ý chọc ghẹo hắn, hoặc là khiến cho hắn khó xử hắn sẽ nhíu mày, hành động đó của hắn luôn luôn làm cho nàng bật cười và dào dạt đắc ý vô cùng…
Hắn cũng không bao giờ đối với nàng tức giận, luôn luôn làm theo ý của nàng, nàng thích chỉ ngựa nói trâu, chỉ bò nói heo, hắn cũng tùy theo nàng, không cùng nàng tranh cãi…
Hắn tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng lại rất chịu khó làm việc, nàng kêu đói hắn liền thu xếp đồ ăn, nàng kêu mệt, hắn sẽ lập tức tìm địa phương cho nàng nghỉ ngơi…
Hắn không giỏi biểu đạt nhưng sẽ dùng hành động để biểu hiện ra sự ôn nhu cùng săn sóc, hắn hay dùng hai bàn tay to lớn của mình để sưởi ấm cho bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, dùng bờ ngực rộng lớn để giúp nàng chắn gió che mưa…
Có đồ ăn, đưa nàng trước.
Có đồ uống, cũng đưa nàng trước.
Chờ nàng ăn uống no đủ, lúc ấy hắn mới quan tâm đến chính bản thân mình.
Thậm chí, hắn không cần cả tôn nghiêm của nam nhân, tự bản thân mình đi lấy nước tắm cho nàng, vì nàng nấu cơm, vì nàng giặt quần áo, chuẩn bị giường ngủ…
Những việc hắn đã vì nàng mà làm, cho dù nói cả đêm cũng chưa hết, trong đầu hiện lên, tất cả đều là hắn tốt, hắn quan tâm, hắn thâm tình, hắn…
Khi nàng ý thức được, nước mắt đã ẩm ướt hai gò má, từng giọt nước mắt thi nhau mà rơi xuống…
“Hắn… hắn…” Thốt được vài tiếng nức nở nghẹn ngào, Sở tuyền rốt cục nói không được nữa…
Thủy Linh Nhi thở dài: “Thì ra hắn tốt như vậy a, muội nhớ hắn, có đúng không?”
Sở Tuyền rốt cục không áp chế được tình cảm trong lòng, nàng ôm Thủy Linh Nhi mà khóc, khóc thật đau lòng…
“Muội nhớ hắn, rất nhớ hắn…”
Thẳng đến giờ phút này, nàng rốt cục đã hiểu được, nỗi mất mát từ trong đáy lòng chính là do đâu mà có… đó là do nàng nhớ hắn…
Những chuyện hắn đã làm đều đã vượt qua tình ý của nam nữ bình thường, đó là hành động sủng ái của trượng phu đối với thê tử.
Tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy, để cho đến mãi bây giờ mới tỉnh ngộ, thì ra, hắn đối với nàng có bao nhiêu là tốt…
Hắn yêu rất rõ ràng và không hề quanh co lòng vòng che giấu, thế mà nàng lại vô tâm không nhìn thấy…
Có hắn ở cạnh, nàng cỡ nào là hạnh phúc, không phải lo lắng về bất cứ điều gì, luôn cười đến thật vui vẻ, một khi không còn hắn bên người, nàng lại là cỡ nào uể oải, thống khổ đến muốn chết…
Nàng đã sớm thói quen có hắn làm bạn, thói quen hướng hắn làm nũng, bởi vì nàng đã sớm yêu hắn, vậy mà mãi cho đến bây giờ mới hiểu được…
Thủy Linh Nhi đau lòng ôm Sở Tuyền, nói cho nàng biết đáp án: “Đây chính là cảm giác yêu, muội đã yêu hắn.”
“Đúng, muội đã yêu hắn, rất yêu, rất yêu, muội… muội không muốn rời đi hắn, quản cái gì mấy con nhện, mấy con sâu, mấy con trùng kỳ quái… muội cũng không để ý, muội chỉ muốn có hắn ở bên cạnh, dù cho mỗi bữa chỉ có cơm rau dưa cũng được, nhà có bốn bức tường cũng không sao, toàn bộ muội đều không cần!”
Sở Tuyền nghẹn ngào khóc thút thít, gương mặt tràn đầy nước mũi cùng nước mắt, kiên định nói ra quyết tâm của chính mình…
“Muội muốn trở về tìm hắn, muội muốn gả cho hắn, làm thê tử của hắn, cùng hắn chung sống cả đời! Tẩu tử, xin tẩu nhất định phải giúp muội, muội không muốn trở về Miêu thành!”
Thủy Linh Nhi cũng cao hứng gật đầu, nhìn nàng hứa hẹn.
“Điều đó là đương nhiên, một nam nhân tốt như vậy, ngay cả tẩu nghe xong cũng đều cảm động. Yên tâm, những cái khác tẩu không giỏi, nhưng công phu chạy trốn thì lại là đệ nhất thiên hạ, có tẩu giúp thì muội cứ yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Cám ơn tẩu!”
Hai nữ nhân vui vẻ ôm nhau, cả hai vốn đều là người thích bên vực kẻ yếu, tấm lòng tràn ngập nhiệt huyết, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nhìn thấy đối phương tựa như chính bản thân mình, nhân sinh khó gặp được tri kỷ, làm sao lại không cao hứng? Chính vì thế, hai nàng bắt đầu kề sát vào lỗ tai của nhau mà bí mật mưu đồ kế hoạch lớn…
Các nàng quyết định, thừa dịp nửa đêm hôm nay sẽ chạy trốn… he he
………….
Trong đêm tối, hai bóng đen lặng lẽ trốn ra khỏi khách điếm…
Thủy Linh Nhi mang theo Sở Tuyền thi triển khinh công, một đường chỉ biết cắm cổ chạy không dám quay đầu lại, chân cũng không dám ngừng, bởi vì nàng biết được, một khi phu quân biết bọn họ dám chuồn êm, chắc chắn sẽ đuổi theo rất nhanh…
Nếu là một mình nàng trốn, thì có thể nắm chắc sẽ không bị đuổi kịp, nhưng nếu mang thêm một người thì rất khó nói…
Hai nữ nhân thần không biết quỷ không hay, chạy xa được khoảng một dặm đường rồi đột nhiên giật mình, kinh hoàng như bị sét đánh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn chằm chằm nam tử đang đứng trước mặt cách đó không xa…
Sở n nhàn nhã đứng trên con đường trước mặt các nàng, hai tay chắp ở sau lưng, phản phất như đã sớm chờ ở nơi này từ rất lâu rồi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai nữ nhân, khiến cho hai nàng sợ hãi đến lạnh cả sống lưng…
“Đã trễ thế này rồi mà hai người còn tính toán đi đâu vậy?”
Thủy Linh Nhi nuốt nước miếng, chột dạ hỏi: “Phu quân… làm sao mà chàng lại ở nơi này?”
Sở n hừ một tiếng: “Trong lòng nương tử có chủ ý gì, vi phu làm sao mà không biết được chứ?” Từ lúc Linh Nhi nói đêm nay muốn cùng với Sở Tuyền ngủ, hắn đã biết trong lòng nàng có quỷ, quả nhiên hắn đoán trúng, hai cái nha đầu này thừa dịp nửa đêm trốn hắn đào tẩu, vì thế cho nên hắn mới ung dung ở đây đứng chờ các nàng chui đầu vào lưới…
Thủy Linh Nhi xấu hổ cười, thì ra trong hồ lô của nàng bán loại dược nào, phu quân đều rõ như lòng bàn tay, hic, lần này thảm… !!!
“Phu quân, chàng hãy nghe thiếp nói…”
“Có chuyện gì thì về Miêu Cương nói sau.”
Vừa nghe đến Miêu Cương, Sở Tuyền liền nóng nảy: “Muội không quay về, muội muốn đến thôn Tiêu Dao.”
Sắc mặt Sở n lập tức âm trầm: “Lúc đó là do chính muội đã đồng ý theo ta trở về.”
“Bây giờ muội hối hận rồi, muội muốn trở lại thôn Tiêu Dao, muội muốn trở lại tìm Sa Vô Kỵ.”
“Không được.”
“Mặc kệ, cho dù huynh không đồng ý, nhưng muội đã quyết định rồi, tối hôm nay huynh không cho muội đi, vậy thì tối mai muội sẽ trốn, ngày mai nếu vẫn không thành công thì ngày kia sẽ lại trốn, cho dù là bị nắm về đến Miêu Cương muội cũng vẫn sẽ trốn cho đến khi thành công mới thôi.”
“Hỗn xược!”
“Đại ca… huynh mắng muội cũng được, đánh muội cũng không sao, tóm lại, muội chính là không quay về.”
“Chỉ sợ quyết định này không phải do muội.”
Sở n từng bước đi đến, hai nữ nhân cả kinh lui về phía sau, trong lòng Thủy Linh Nhi biết, phu quân là muốn mạnh bạo đưa Sở Tuyền trở về, nàng cảm thấy sốt ruột không thôi, không biết phải làm thế nào mới có thể khuyên được vị trượng phu cố chấp này…
Đang lúc hai nữ nhân gấp đến độ không biết phải làm sao, thì đột nhiên một bóng dáng từ phía xa đến gần, chậm rãi hướng bọn họ đi đến…
Tuy rằng ánh trăng mờ ảo, nhưng Sở Tuyền vẫn nhận ra được mạt bóng dáng quen thuộc, dáng đi, dáng người kia… cho dù có hóa thành tro nàng vẫn nhận ra được.
Là hắn! Là nam nhân mà nàng ngày đêm mong nhớ – Sa Vô Kỵ.
Tuy rằng ánh trăng mờ ảo, nhưng Sở Tuyền vẫn nhận ra được mạt bóng dáng quen thuộc, dáng đi, dáng người kia… cho dù có hóa thành tro nàng vẫn nhận ra được.
Là hắn! Là nam nhân mà nàng ngày đêm mong nhớ – Sa Vô Kỵ.
“Vô Kỵ!”
Sở Tuyền lao về phía trước, muốn nhào vào vòng ôm ấp của hắn, nói cho hắn nàng có bao nhiêu mong nhớ hắn, nhớ đến tâm đều đau, nhưng nàng lại không có cơ hội, bởi vì Sở n đã nhảy đến trước mặt nàng, ngăn cản đường đi của nàng, ánh mắt sắc bén trừng về phía Sa Vô Kỵ.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Vành nón thấp chậm rãi ngước lên, đôi mắt của hắn trong đêm đen sáng rực như đuốc…
“Ta đến để đưa nàng trở về.”
“Dựa vào cái gì?”
“Ta đã đáp ứng nàng, tuyệt đối không để cho bất kỳ ai mang nàng đi, trừ phi ta chết.”
Sở n chẳng những không hề tức giận, trái lại, đôi môi lại còn gợn lên một nụ cười đầy thâm ý…
“Ta nghe cha nói, người thừa kế của Cổ tộc tuyệt đối không được để nợ ân tình của người khác, nếu như nợ người ta ân tình, thì phải làm một chuyện khác để hoàn trả, lời ta nói có đúng hay không?”
Không có câu trả lời, đó chính là cam chịu, ý cười trong ánh mắt của Sở n ngày càng sâu…
“Ngươi muốn mang nàng đi cũng không phải là không được, nhưng ta chỉ có một muội muội duy nhất, đem nàng giao cho ngươi cũng tương đương là đem cả cuộc đời của nàng giao cho một nam nhân khác, ta là đại ca nên phải có trách nhiệm đối với muội muội của mình, ngươi cứ tùy tiện như vậy đem nàng mang đi, thì muốn ta hướng cha mẹ linh thiêng ở trên trời mà công đạo như thế nào đây? Nói đến một chút, khi còn sống, lệnh tôn cùng cha ta cũng coi như là có giao tình, nếu ngươi mang nàng đi thì chính là thiếu ta một cái nhân tình.”
Thủy Linh Nhi đứng ở một bên nhịn không được nhíu lại đôi lông mày thanh tú, nàng thật không rõ phu quân đang đánh cái chủ ý gì?
Sa Vô Kỵ trầm ngâm một lát liền trực tiếp hỏi: “Ngươi có điều kiện gì?”
“Ta muốn ngươi tiếp một chiêu của ta.”
“Được.” Không hề do dự, Sa Vô Kỵ lập tức đáp ứng.
Cơ hồ khi hắn vừa mới mở miệng, Sở n liền lập tức ra tay, hai nữ nhân ngay cả mở miệng ngăn cản cũng đều không kịp, chỉ thấy hơn mười con Miêu xà, dưới ánh trăng bay vọt đến, quỷ dị cuốn lấy Sa Vô Kỵ…
Hắn không trốn tránh cũng không chống cự, cứ như vậy tùy ý để cho hơn mười con Miêu xà cắn, cắn đến độ máu chảy ướt đỏ cả quần áo…
“Không!” Sở Tuyền kinh hãi thét chói tai, nếu không phải có Thủy Linh Nhi đúng lúc giữ chặt lấy, nàng đã muốn xúc động chạy đi qua…
Ở dưới ánh trăng, hơn mười thân rắn ẩn ẩn lóe ra ngân quang, Sa Vô Kỵ thì lại thờ ơ, trong không khí truyền đến nồng đậm hương vị của máu, nếu còn cứ như vậy đi xuống, cho dù hắn không sợ chất độc của xà, nhưng cũng sẽ vì mất máu mà chết…
Hắn thật sự không sợ chết sao?
Sở n hừ lạnh, cầm lấy một mảnh lá cây đặt ở trên miệng huýt một tiếng còi, hơn mười con rắn đen lập tức ngoan ngoãn rời đi thân thể của Sa Vô Kỵ…
“Vô Kỵ! Vô Kỵ!”
Sở Tuyền rơi lệ đầy mặt hướng hắn mà chạy đến, thấy hắn đầy người toàn là vết thương, toàn thân máu là máu, nàng đau lòng đến khóc không thành tiếng…
“Huynh tại sao lại không thi cổ?”
Câu trả lời của hắn quả thật ngoài ý tưởng tượng của nàng.
“Bởi vì nàng sợ sâu.”
“Muội… muội là sợ! Nhưng mạng của huynh quan trọng hơn!”
Hắn kiên quyết lắc đầu: “Nhưng nàng sẽ chán ghét ta.”
“Muội sẽ không chán ghét huynh.”
“Nàng có, cho nên nàng mới có thể rời ta mà đi.”
Hắn không muốn nàng chán ghét hắn, hắn hy vọng nàng sẽ thích hắn, sẽ yên tâm ở bên cạnh hắn…
Thẳng cho đến giờ phút này, Sở Tuyền rốt cục mới thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt của Sa Vô Kỵ, đó là một ánh mắt mang theo sự bi thương đau đớn, thì ra chính mình bất cáo nhi biệt lại có thể gây thương tổn cho hắn sâu sắc như vậy…
Hắn không giỏi biểu lộ cảm xúc, nhưng nàng hiểu được, lòng của hắn nhất định cũng rất đau, nỗi đau của hắn giờ đây cũng xả đau lòng của nàng… Hốc mắt của Sở Tuyền nóng lên, nước mắt như vỡ đê tuôn rơi ào ạt…
“Huynh thật ngốc, muội không phải vì chán ghét huynh mà rời đi, muội rời đi là vì…”
“Vì cái gì?” Những lời cuối cùng âm thanh quá nhỏ, hắn nghe không được rõ ràng.
“Ghen!”
Chiêu bài biểu tình nhíu mày của hắn lại bắt đầu xuất hiện: “Ghen? Ghen với ai chứ?”
“Huynh giả ngu a, đương nhiên là với Yến Nhi!”
“Sao lại ghen với Yến Nhi?”
“Huynh… huynh không phải là thích Yến Nhi sao?”
Lúc này, Sa Vô Kỵ không chỉ nhăn mày, ngay cả khóe miệng của hắn cũng đều suy sụp xuống: “Ai nói?”
“Người sáng suốt vừa nhìn qua cũng biết a, các người thân thiết với nhau như vậy, giày của huynh cũng là do nàng làm, áo của huynh cũng do nàng may, khi nàng gặp nguy hiểm huynh cũng liền quên mình phấn đấu mà cứu, trong lòng của huynh còn có muội sao?”
“Nàng hiểu lầm, Yến Nhi là nghĩa muội của ta.”
Sở Tuyền ngây người, chớp chớp đôi mắt đẹp đang khóc đến ửng hồng.
“Nghĩa muội?”
“Yến Nhi là nghĩa nữ mà cha ta đã thu dưỡng từ lúc ông còn sống, nàng vốn đã có vị hôn phu tên là Lưu Điền ở cùng trong thôn, đến giờ lành mùa xuân năm sau nàng sẽ thành thân.”
Sở Tuyền giương miệng, không nói nên lời cả một lúc lâu. Nói cả nửa ngày, hóa ra là nàng ăn nhầm dấm chua với Yến Nhi, bởi vì Yến Nhi là nghĩa muội của Sa Vô Kỵ, cho nên nàng ấy mới giúp hắn may y phục, khâu hài, giúp hắn làm gia sự trong nhà…
Sau khi biết được mọi chuyện rõ ràng, Sở Tuyền rốt cục nín khóc mỉm cười, trong lòng cũng không còn khúc mắc…
Nâng Sa Vô Kỵ ngồi dậy, nàng nhìn về phía Sở n: “Đại ca, muội… muội muốn đi theo hắn.”
Sở n nhìn hai người, sau đó liếc mắt quay người đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu.
“Đối xử tốt với muội ấy.”
Tuy rằng chỉ có một câu, nhưng đối với Sở Tuyền mà nói, không có gì so với những lời nói này khiến cho nàng mừng như điên.
Những lời này chứng tỏ đại ca đã chấp nhận Sa Vô Kỵ, sẽ không bao giờ ép nàng trở về, nàng có thể vĩnh viễn cùng nam nhân âu yếm của mình sống cùng một chỗ, đại ca đã thành toàn cho bọn họ…
“Đại ca, muội cám ơn huynh!”
Nhìn theo bóng dáng của đại ca và tẩu tử, tầm mắt của nàng dần dần mơ hồ, lần này không phải vì thương tâm khóc, mà là do quá vui mừng nên trào nước mắt. Từ đáy lòng nàng hiểu được, đại ca nếu chấp nhận việc của nàng cùng Sa Vô Kỵ, thì trên lưng sẽ phải đeo rất lớn phiêu lưu, nhưng một khi đã đồng ý thì sẽ tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu.
Sở Tuyền lại hồi phục trở thành nữ nhân hay thích làm nũng tựa vào trong lòng của Sa Vô Kỵ.
“Vô Kỵ, muội muốn cùng chung sống với huynh cả đời, muội muốn làm thê tử của huynh.”
Nàng nhìn hắn, phát hiện ra rằng, nam nhân này tuy không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng trong ánh mắt của hắn, nàng đã thấy được rất rõ ràng niềm thâm tình cùng kích động…
Nàng hiểu rõ, nam nhân này thật lòng yêu nàng, rất yêu nàng, nghe được những lời của nàng, khóe miệng của hắn giương lên thành một nụ cười rõ ràng, nếu không phải là thật lòng, thì làm sao một người không biết cười như hắn bây giờ lại có biểu tình như vậy? ^
Sự hồi báo của hắn, vẫn như cũ gọn gàng dứt khoát, dùng nụ hôn nồng nhiệt để bày tỏ tấm lòng của mình, và cũng để thông báo với nàng rằng, trái tim của hắn, chỉ vì riêng nàng mà động tấm chân tình…
Vị nam tử đang đứng ở trước mặt Sở Tuyền thật tuấn lãnh, thân cao ngất, mặc áo bào trắng, gương mặt xinh đẹp so với nữ nhân còn muốn hại nước hại dân, toàn thân hắn tản ra một cỗ nho nhã phong phạm, nhưng ánh mắt lợi hại pha lẫn một chút tà khí đang lạnh lùng trừng mắt nàng…
“Đại… đại… đại ca.” Nàng mới vừa bị sâu dọa cho hồn bay phách tán, còn chưa kịp hít thở thông trở lại thì đã bị sự xuất hiện trước mắt của đại ca khiến cho sợ run đến cả nói đều lắp bắp, trái tim cơ hồ muốn nhảy cả ra ngoài…
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, đại ca rốt cục vẫn tìm thấy nàng…
Sở n âm trầm mở miệng: “Hừ, muội nghĩ là trốn đến nơi này huynh sẽ không tìm được muội hay sao?”
Thôi rồi! Đại ca đã tìm được đến đây! Mà nàng thì lại chưa tìm được Cổ Vương, bây giờ nên làm gì đây?
Đang lúc nàng sợ đến mức sắc mặt xanh mét, thì sau lưng Sở n bỗng nhiên hé ra một gương mặt thanh tú và xinh đẹp, mở đôi mắt to đẹp chớp chớp nhìn Sở Tuyền một cách tò mò.
“Nàng chính là tiểu muội Sở Tuyền của huynh?”
Sở n hừ lạnh: “Nàng chính là nha đầu chuyên môn chế tạo phiền toái.”
“A, làm sao lại nói như vậy chứ, nếu so sánh thì huynh mới là người chế tạo phiền toái lớn hơn a.”
Hừ, không biết là do ai mà bọn họ bị cả đám người Hán truy nã đuổi giết, bởi vì cái đầu có gương mặt tuấn tú kia được triều đình treo giải thưởng đến cả một vạn lượng hoàng kim, hại nàng – Thùy Linh Nhi phải suốt ngày vì hắn lo lắng đề phòng, may mắn có đại sư tỷ truyền dạy cho thuật dịch dung nên mới có thể tránh được ánh mắt của mọi người.
Sở Tuyền nghẹn họng nhìn trân trối nàng thiếu nữ đứng phía sau đại ca, không biết từ đâu lại toát ra vị cô nương xinh đẹp như vậy?
Nàng cư nhiên có thể cùng đại ca nói chuyện, đùa giỡn một cách tự nhiên, chẳng những thế còn có thể chỉ trích hắn nữa…
Quở trách Sở n xong, Thủy Linh Nhi cười hì hì quay lại nhìn Sở Tuyền chào hỏi.
“Xin chào, tỷ tên là Thủy Linh Nhi là thê tử của Sở n, cũng chính là tẩu tử của muội, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Hai chữ thê tử khiến cho miệng của Sở Tuyền trương to hơn nữa.
Đại ca cưới vợ???
Nhìn vị nữ tử trước mặt này cười đến vẻ mặt thật bướng bỉnh, Sở Tuyền kinh ngạc đến mức đã quên mất những con sâu đáng sợ lúc nãy, từ từ theo sợ hãi biến thành kinh hỉ.
“Muội tên Sở Tuyền, tẩu tử có thể gọi muội là Tuyền Nhi.” Chỉ mới gặp mặt một chút nhưng nàng liền đối với vị tẩu tử này tràn ngập tò mò cùng cảm tình tốt…
Hai nữ nhân trên mặt đều lộ vẻ tươi cười, mở to một đôi mắt tò mò, đánh giá đối phương lẫn nhau, vừa gặp mặt chưa đến một khắc, hai người bọn họ liền thật thân thiết.
Thủy Linh Nhi thực ngoài ý muốn, thật không thể ngờ được tính tình Sở n lạnh lẽo như vậy mà lại có một muội muội dễ thương như vậy, Thủy Linh Nhi nhìn ra được Tuyền nhi là một cô nương tính tình thật sảng khoái.
Sở Tuyền mâu quang chợp lóe, lập tức trốn phía sau Thủy Linh Nhi tìm kiếm bỏa hộ.
“Tẩu tử cứu muội với, xin đừng để cho đại ca mang muội trở về.”
Sở n trợn mắt nhìn qua, giọng nói tràn ngập cảnh cáo: “Đừng tưởng rằng cầu xin tẩu tử mà ta sẽ không tính toán chuyện muội tự tiện bỏ nhà ra đi.”
Đầu Sở Tuyền rụt lại thành rùa, nhưng vẫn cố gắng lấy dũng khí biện hộ: “Nếu không phải là do huynh bức muội, thì muội làm sao có thể rời nhà trốn đi.”
“Hừ, đừng già mồm át lẽ phải! Tiểu nha đầu trưởng thành nên lá gan cũng bắt đầu lớn ra đúng không? Đừng nói nhiều, lập tức theo huynh trở về.”
“Muội…”
“Muội dám nói cái từ “không” cho ta nghe thử xem.”
Khi ánh mắt dọa người giống hệt một thanh kiếm sắc bén quét đến, đầu của nàng lại rụt về sau lưng Thủy Linh Nhi thêm một lần nữa, ngay cả dũng khí đối mặt với đại ca cũng không còn…
Thủy Linh Nhi cũng khuyên nhủ: “Muội muội cũng theo chúng ta trở về trước đi, đại ca của muội cùng tẩu phải trèo đèo lội suối rất vất vả mới tìm được đến nơi này đấy.” Trong lòng Linh Nhi phi thường rõ ràng, Sở n quả thật rất lo lắng cho vị muội muội duy nhất này.
Làm sao bây giờ? Ngay cả tẩu tử cũng đều đứng về phía phe của đại ca…
Sở Tuyền cắn răng, tâm tư nhanh chóng suy nghĩ, cố ý nói: “Nơi này là địa bàn của Cổ Vương, huynh đừng xằng bậy.”
“Hừ, Cổ Vương là con rệp, ta căn bản không coi hắn ở trong mắt.” Coi ngươi đen trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia lạnh lẽo hướng về phía sau Sở Tuyền nhìn lại, đó chính là hướng từ phía rừng trúc, bây giờ đang có một bóng người vô thanh vô tức từ từ xuất hiện.
Hai nữ nhân lúc này mới phát hiện được Sa Vô Kỵ, nếu không phải do có Sở n, hiện tại bây giờ các nàng cũng không biết được Sa Vô Kỵ đã đến rất gần.
“Vô Kỵ?” Hắn xuất hiện làm cho Sở Tuyền bị dọa trắng cả gương mặt, nếu để cho đại ca biết Sa Vô Kỵ không làm theo mệnh lệnh của hắn là đem nàng mang về Miêu Cương thì hắn sẽ nguy mất, khi đại ca nổi giận thì rất đáng sợ, nhẹ thì gãy chân, nặng thì mất mạng…
Hai gã nam tử đứng cách nhau khoảng hai mươi bước chân cũng đồng thời đưa mắt đánh giá đối phương…
Sở n thì nho nhã thanh linh với áo bào trắng, còn Sa Vô Kỵ lại là một thân phong trần với phong cách hôi sam cổ xưa, hai trường phái đối lập, nhưng khí thế mãnh liệt âm trầm phát ra từ hai người lại vô cùng tương xứng…
“Có ta ở đây thì không ai có thể mang nàng đi.” Sa Vô Kỵ thản nhiên mở miệng.
“Ngươi muốn ngăn cản ta?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi có ý gì?”
Khóe miệng Sở n khẽ nhếch lên một nụ cười tà nịnh, ngay sau đó một con rắn đen nhỏ lòe lòe tỏa sáng đi đến bờ vai của hắn, cái lưỡi màu tím không ngừng khè ra ngoài…
“Không!” Sắc mặt Sở Tuyền tái nhợt, nàng chạy đến chỗ Sa Vô Kỵ, dang ra hai tay che chở phía trước của hắn: “Đại ca, huynh đừng giết hắn, Vô Kỵ, ngươi mau chạy đi, ngươi đấu không lại đại ca của ta đâu.”
Nàng vừa lo lắng nhìn Sa Vô Kỵ, một bên lại sợ hãi nhìn đại ca.
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ cho nàng.”
Đừng sợ? Nói giỡn sao? Nàng đang sợ muốn chết! Và càng sợ hãi hơn nếu hắn bị thương tổn.
“Ngươi cũng không phải không biết độc xà của đại ca vô cùng lợi hại, ngươi sẽ chết mất!” Miêu xà của Tà Vương chính là thiên hạ cực độc, trừ bỏ Cổ Vương thì không ai có thể chống đỡ được.
“Ta sẽ không chết.”
“Nói ma quỷ cái gì vậy, hiện tại không phải là thời điểm cậy mạnh nha!”
Sở n cười lạnh: “Hắn đương nhiên không sợ, Cổ Vương mang một thân tà độc thì làm sao lại e ngại Miêu xà?”
Sở Tuyền giật mình, ngơ ngác nhìn đại ca: “Cổ Vương?”
“Như thế nào? Muội lặn lội thiên sơn vạn thủy đến tìm Cổ Vương nhưng lại không biết thân phận của người này sao?”
Nàng kinh ngạc nhìn trừng về hướng Sa Vô Kỵ, ánh mắt biểu lộ rõ không dám tin.
“Ngươi chính là Cổ Vương?”
“…… Đúng vậy.”
“Ngươi chính là Cổ Vương? Ngươi… ngươi thật sự là Cổ Vương?” m thanh của nàng từ từ đề cao, khi biết được chân tướng thân phận của hắn, nàng quả thật khó nén kích động.
Sở Tuyền kinh ngạc nhìn trừng về hướng Sa Vô Kỵ, ánh mắt biểu lộ rõ không dám tin.
“Ngươi chính là Cổ Vương?”
“…… Đúng vậy.”
“Ngươi chính là Cổ Vương? Ngươi… ngươi thật sự chính là Cổ Vương?” m thanh của nàng từ từ đề cao, khi biết được chân tướng thân phận của hắn, nàng quả thật khó nén kích động.
“……” Sa Vô Kỵ trầm mặc không nói, con ngươi đen ngóng nhìn nàng, đôi mắt hiện lên tia áy náy như muốn nói lời xin lỗi…
“Thì ra bấy lâu nay ngươi vẫn luôn gạt ta!” Sở Tuyền tức giận dậm chân, nghĩ đến chính mình vì muốn tìm Cổ Vương, còn hi sinh sắc tướng đối với hắn dụ dỗ, vậy mà người này thế nhưng lại gạt nàng!
“Ta không lừa nàng.”
“Ngươi còn dám nói không lừa ta? Bấy lâu nay ngươi vẫn cứ giả bộ làm thủ hạ của đại ca ta!”
“Không.” Sa Vô Kỵ lắc đầu: “Là nàng tự nghĩ ta là thủ hạ của đại ca nàng.”
“Ngươi chiếm tiện nghi của ta!”
“Không.” Sa Vô Kỵ lại sửa chữa: “Đó là trao đổi điều kiện.”
Cái gì? Đáng giận! Thật đáng giận mà!
Sở Tuyền tức giận đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều hồng, nhớ lại mấy ngày nay, nàng cứ thế mà bị hắn ăn, ban ngày ăn bữa nhỏ, ban đêm ăn đại tiệc, từ đầu đến chân cứ vậy mà bị hắn ăn cái sạch sẽ…
“Được, vậy ta đây hỏi ngươi, tại sao lại không nói cho ta biết ngươi chính là Cổ Vương!”
“Nói nha, ngươi không nói được thì coi như là hết đường chối cãi, đúng hay không?”
Trầm mặc một lát, hắn rốt cục mở miệng.
“Vì ta sợ mất đi nàng.”
Sở Tuyền không khỏi sửng sốt, rồi kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn sợ mất đi nàng? Những lời này quả thật đã lay động thật sâu lòng của nàng, trong một khoảng thời gian ngắn, Sở Tuyền không biết nên nói điều gì, chỉ cảm thấy trong lòng là một mảnh hỗn loạn, giống như là vui mừng lại pha lẫn lo sợ, vừa cảm động, lại vừa như mê võng, lồng ngực giống như có một cỗ nhiệt cực nóng muốn thoát phá ra ngoài cơ thể…
Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì giọng điệu lạnh như băng của Sở n đã vang lên.
“Ngươi đã chạm vào nó?”
Sa Vô Kỵ ngước mặt, ánh mắt không chút trốn tránh, trả lời: “Đúng vậy.”
Lời vừa nói xong, hơn mười con rắn nhỏ trên người Sở n lập tức bay thẳng về phía Sa Vô Kỵ, Sa Vô Kỵ bóng người hệt như quỷ thần lóe lên, lập tức bay về một nơi khác, mà đám xà vừa vồ hụt lúc này đang quỷ dị nhấp nháy thân mình…
“Dừng tay!” Sở Tuyền hét lên, vội vàng chạy đến che ở giữa hai người, nàng nhìn đại ca nói: “Là muội tự nguyện, huynh đừng thương tổn hắn!”
“Tránh ra!”
Nghe đại ca gầm lên, nàng tuy rằng rất sợ hãi, nhưng mọi việc đã đến nước này, vì tránh cho hai bên đều lưỡng bại câu thương, nàng bắt buộc chính bản thân mình dũng cảm đối mặt với đại ca, phải cùng đại ca nói chuyện rõ ràng.
“Huynh có thể vì chính bản thân mình lựa chọn thê tử, vì sao muội lại không thể chính mình tìm trượng phu? Không công bằng!”
“Đúng vậy, những lời này thật có lý nha.” Thủy Linh Nhi ở một bên xem náo nhiệt cũng gật đầu phụ họa.
Khi ánh mắt dọa người của trượng phu trừng đến, nàng giả bộ như không nhìn thấy rồi quay mặt sang nơi khác vụng trộm thè lưỡi…
Sau khi tức giận trừng mắt thê tử một cái, Sở n quay mặt lại, lạnh lùng nhìn Sở Tuyền nói: “Huynh trưởng như cha, hôn sự của muội sẽ do ta quyết định!”
Sở Tuyền tức giận kháng nghị: “Buồn cười! Bởi vì như vậy nên huynh mới đem muội quăng đến Bắc Thái sao?”
“Các em có nghe thấy không?”
“May mắn là sư phụ của ta chưa bao giờ quản chung thân đại sự của ba tỷ muội chúng ta, cũng không bắt ép chúng ta phải gả cho ai, chỉ dặn dò chúng ta phải thận trọng mà tuyển trượng phu thôi, sư phụ quả thật là một sư phụ tốt có đúng không?”
Thủy Linh Nhi một bên vừa đùa với Miêu xà, một bên thì cùng nói chuyện với chúng, nàng làm bộ như không có phát hiện ánh mắt hung hăng của trượng phu lại đang bắn đến mà tiếp tục nói chuyện phiếm…
“Nếu hôn sự của ta cũng do sư phụ tác chủ thì ta đây cùng người nào đó liền vô duyên a! May mắn sư phụ thật sáng suốt, cho nên ta mới có thể được gả cho người mình thích, các em nói có đúng không?”
Nhìn Thủy Linh Nhi thì giống như đang nói chuyện với nhóm Miêu xà, nhưng trên thực tế là nàng đang cố tình nhắc nhở cho cái người trượng phu cố chấp kia nghe.
“Nhớ ngày nào đó vẫn còn chưa có bái đường thành thân, người nào đó cũng ăn ta trước a, không đúng, là ta ăn hắn trước, tuy rằng người ta không phải cố ý mà là không cẩn thận bị trúng thất hiệp lan độc, nghiêm túc mà nói, người thụ hại vẫn chính là ta nha, nhưng sau đó ta cũng không có trách hắn a…”
Thái dương Sở n co rúm, sắc mặt âm trầm hiện lên một tia xấu hổ. Hắn vốn là một Tà Vương nhân nghĩa rõ ràng, nhưng đối với vị thê tử mang tính cách tinh quái này, hắn quả thực không có cách, mắng cũng không được, không mắng cũng không xong…
Sở Tuyền biết tẩu tử đang giúp nàng, ỷ có núi lớn dựa vào, cho nên lá gan cũng càng thêm lớn.
“Tóm lại, trượng phu của muội, muội sẽ chính mình tuyển, huynh không thể bức muội!”
Sở n nheo lại ánh mắt, lạnh lùng hỏi: “Muội muốn gả cho hắn?”
Lời này của huynh trưởng khiến cho Sở Tuyền do dự, nàng nhìn liếc mắt Sa Vô Kỵ một cái: “Muội…”
“Muội không phải ghét nhất là nhện sao?”
Lòng của nàng thắt lại, quả thật bị đại ca nói trúng chỗ yếu.
“Cũng rất ghét sâu độc?”
Hô hấp của nàng trất trất.
“Thạch sùng huyết, cá cóc độc, đỉa hút máu…”
Theo những lời đại ca kể liên tiếp, lòng của nàng cũng càng ngày càng thắt lại, thân mình run rẩy…
“Muội đã quên cái lúc bị đám sâu đó chui vào tóc, chăn bông, xiêm y và thậm chí là chạy cả vào cả đôi mắt, lỗ tai, vào mũi, vào miệng của muội rồi sao…”
“Đủ! Làm ơn đừng nói nữa!” Sở Tuyền lấy tay bịt chặt tai, cự tuyệt nghe tiếp những lời nói của đại ca, ký ức đáng sợ thời thơ ấu lại ùa về, nhất nghĩ đến lũ sâu ghê tởm này là toàn thân của nàng không tự chủ được run lên phảng phất như chúng lại đang quấn lấy chung quanh cơ thể nàng, đang cắn nuốt nàng, làm cho nàng ứa ra mồ hôi lạnh…
“Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa!”
Sở Tuyền giật mình, lấy lại tinh thần, nàng ngước mặt, kinh ngạc nhìn về phía Sa Vô Kỵ.
Sa Vô Kỵ đi về hướng nàng, ngữ khi thật mềm nhẹ, nhìn nàng cam đoan: “Ta sẽ không để cho sâu tiếp cận nàng, và cũng sẽ không để cho nàng phải nhìn thấy bọn chúng.” Ánh mắt của hắn tràn ngập mong chờ, giống như đang thỉnh cầu nàng.
Dưới ánh nhìn chăm chú mà thâm tình kia, trái tim vốn đang khiếp sợ lặng lẽ bình tâm lại, khôi phục lại một chút hi vọng, lòng của nàng cơ hồ vì hắn mà dao động.
“A? Có khách sao?”
Ngọc Như Yến vừa lúc đi tới, trên tay còn cầm theo giỏ hoa quả để tặng cho Sa đại ca cùng với Sở cô nương.
Nàng tò mò nhìn Sở n cùng Thủy Linh Nhi, cảm thấy thật kinh ngạc, chưa bao giờ nàng nhìn thấy một vị công tử anh tuấn cùng với một vị cô nương xinh đẹp như vậy.
“Sa đại ca, hai vị này là…”
Hai tròng mắt Sở n hiện lên một ánh gian tà, hai bàn tay vung lên, vô số miêu xà bắn ra tấn công Ngọc Như Yến…
“Á!” Ngọc Như Yến hét lên một tiếng sợ hãi, hoa quả trong giỏ cũng rơi hết tất cả xuống đất.
Mắt nhìn thấy độc xà sắp sửa cắn về phía Ngọc Như Yến, Sa Vô Kỵ vội vàng đánh một chưởng gió đánh văng ra đám độc xà, rồi trong nháy mắt đem Ngọc Như Yến cuốn nhanh vào trong khuỷu tay.
“Sa đại ca?”
“Muội không sao chứ?”
Ngọc Như Yến lắc đầu, nhưng hiển nhiên bản thân bị không ít kinh hoàng, bàn tay gắt gao ôm gáy của Sa Vô Kỵ, hoảng sợ nhìn trừng trừng đám độc xà, lúc này đây, con thì đang văng trên nóc nhà, con thì bị đánh bay dính vào trên cột chống, trên người bám đầy sâu độc cùng nhện đen, xà cùng sâu không ngừng mấp máy thân mình công kích lẫn nhau, máu chảy đầm đìa, cảnh huyết tinh nhìn thật tàn nhẫn…
Nếu không có Sa đại ca đúng lúc cứu nàng, thì chắc bây giờ mạng nhỏ của nàng cũng không còn.
Nhìn thấy cảnh này, cả trái tim của Sở Tuyền đều lạnh.
Không cần giải thích nàng cũng hiểu, dụng ý của đại ca là để cho nàng nhìn thấy được sự thật.
Nhìn đám sâu máu chảy đầm đìa trên mặt đất cùng với Vô Kỵ vì cứu Yến Nhi cô nương mà tiết lộ ra sự quan tâm khiến cho một tia hi vọng mỏng manh còn tồn đọng trong lòng nàng bị phá hủy.
Nàng và hắn… là không có khả năng chung sống cùng một chỗ.
Sa Vô Kỵ thân thể cứng ngắc quay người nhìn nàng không nói một câu, bởi vì ánh mắt thất vọng cùng đau lòng của nàng đã khiến cho hắn không còn biết phải nói điều gì.
Cuối cùng, Sở Tuyền quay người, đưa lưng về phía hắn, đưa ra quyết định cuối cùng.
“Muội sẽ cùng huynh trở về.”
Rời đi thôn tiêu dao, ba người bọn họ lên một chiếc xe ngựa hướng phương Bắc mà đi…
Dọc theo đường đi, Sở Tuyền thực trầm mặc, tuy rằng đôi khi cũng vài lần nói cười, nhưng Thủy Linh Nhi đều nhìn ra được, Sở Tuyền cười rất miễn cưỡng…
Nàng không biết rõ vị nam nhân gọi là Sa Vô Kỵ kia là người như thế nào, nhưng nàng có thể biết được Sở Tuyền cực kỳ quan tâm đến hắn, đến nỗi trà không uống, cơm không ăn, thường thường ngồi ngẩn người một mình, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe ngựa mà thất thần…
Thậm chí khi bọn họ nghỉ trọ tại khách điếm, khi Thủy Linh Nhi thức dậy vào buổi sáng đã nhìn thấy Sở Tuyền ngồi một mình ở lan can trên hành lang mà ngẩn người, nàng tiến lên hỏi thì Sở Tuyền lại cười, nói không có việc gì, nhưng trên gương mặt lại lại hiện rõ sự mỏi mệt của cả một đêm không ngủ…
Thủy Linh Nhi lo lắng nói chuyện này với Sở n thì hắn lại coi như không sao cả, rồi còn bảo nàng là thích xen vào chuyện người khác, khiến cho Thủy Linh Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thủy Linh Nhi quả thật nhịn không nổi nữa, rõ ràng lang hữu tình, muội có ý, vì sao phải khiến cho mọi chuyện trở nên thống khổ như vậy? Sở n bảo nàng không cần nhiều chuyện thì nàng lại càng muốn quan tâm, hừ!
Lòng của phụ nữ thì chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ, nếu nàng đã là tẩu tử của người ta thì đương nhiên sẽ phải quan tâm đến chuyện của muội muội có đúng không? Vì thế cho nên, đêm nay, sau khi ăn xong bữa tối, Thủy Linh Nhi chạy một mạch đến phòng của Sở Tuyền, quyết định sẽ đem mọi chuyện hỏi cho rõ ràng…
“Muội rốt cuộc có thích hắn hay không?”
Đối mặt với câu hỏi dứt khoát, rõ ràng của Thủy Linh Nhi, Sở Tuyền lại ngây người, do dự rồi lắc đầu.
“Muội không biết.”
“Sao lại có thể không biết? Thích chính là thích, không thích chính là không thích, làm sao lại không biết.”
“Muội… rất ghét sâu.”
“Ừ, tẩu cũng rất ghét xà, bất quá ở chung lâu ngày thì lại phát hiện, kỳ thật diện mạo của chúng nó tuy không làm cho người ta thích, nhưng đôi khi cũng rất đáng yêu, nhưng nói trở về chuyện chính, chúng ta đang thảo luận không phải là chuyện xà hoặc sâu, tạm thời mặc kệ mấy con sâu ấy đi, muội có thích Sa Vô Kỵ hay không?”
“……”
Xem bộ dáng thất thần của Sở Tuyền, Thủy Linh Nhi chỉ cảm thấy thật bất đắc dĩ, nếu cứ hỏi như vậy một trăm lần, chỉ sợ cũng là vô dụng…
“Bằng không tẩu hỏi như vầy, hắn là loại người như thế nào?”
“Hắn…” Khuôn mặt vốn không có tinh thần của Sở Tuyền cuối cùng đã có một tia sinh động, trí nhớ của nàng bắt đầu nhớ lại những ngày tháng khi còn ở cùng với hắn.
Sa Vô Kỵ là người như thế nào?
Hắn không thích cười, cũng không có nhiều biểu tình, bất luận là kẻ nào nói chuyện với hắn đều có cảm giác giống như bản thân mình đang nói chuyện với đầu gỗ.
Biểu tình duy nhất của hắn chính là nhíu mày, mỗi khi nàng cố ý chọc ghẹo hắn, hoặc là khiến cho hắn khó xử hắn sẽ nhíu mày, hành động đó của hắn luôn luôn làm cho nàng bật cười và dào dạt đắc ý vô cùng…
Hắn cũng không bao giờ đối với nàng tức giận, luôn luôn làm theo ý của nàng, nàng thích chỉ ngựa nói trâu, chỉ bò nói heo, hắn cũng tùy theo nàng, không cùng nàng tranh cãi…
Hắn tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng lại rất chịu khó làm việc, nàng kêu đói hắn liền thu xếp đồ ăn, nàng kêu mệt, hắn sẽ lập tức tìm địa phương cho nàng nghỉ ngơi…
Hắn không giỏi biểu đạt nhưng sẽ dùng hành động để biểu hiện ra sự ôn nhu cùng săn sóc, hắn hay dùng hai bàn tay to lớn của mình để sưởi ấm cho bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, dùng bờ ngực rộng lớn để giúp nàng chắn gió che mưa…
Có đồ ăn, đưa nàng trước.
Có đồ uống, cũng đưa nàng trước.
Chờ nàng ăn uống no đủ, lúc ấy hắn mới quan tâm đến chính bản thân mình.
Thậm chí, hắn không cần cả tôn nghiêm của nam nhân, tự bản thân mình đi lấy nước tắm cho nàng, vì nàng nấu cơm, vì nàng giặt quần áo, chuẩn bị giường ngủ…
Những việc hắn đã vì nàng mà làm, cho dù nói cả đêm cũng chưa hết, trong đầu hiện lên, tất cả đều là hắn tốt, hắn quan tâm, hắn thâm tình, hắn…
Khi nàng ý thức được, nước mắt đã ẩm ướt hai gò má, từng giọt nước mắt thi nhau mà rơi xuống…
“Hắn… hắn…” Thốt được vài tiếng nức nở nghẹn ngào, Sở tuyền rốt cục nói không được nữa…
Thủy Linh Nhi thở dài: “Thì ra hắn tốt như vậy a, muội nhớ hắn, có đúng không?”
Sở Tuyền rốt cục không áp chế được tình cảm trong lòng, nàng ôm Thủy Linh Nhi mà khóc, khóc thật đau lòng…
“Muội nhớ hắn, rất nhớ hắn…”
Thẳng đến giờ phút này, nàng rốt cục đã hiểu được, nỗi mất mát từ trong đáy lòng chính là do đâu mà có… đó là do nàng nhớ hắn…
Những chuyện hắn đã làm đều đã vượt qua tình ý của nam nữ bình thường, đó là hành động sủng ái của trượng phu đối với thê tử.
Tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy, để cho đến mãi bây giờ mới tỉnh ngộ, thì ra, hắn đối với nàng có bao nhiêu là tốt…
Hắn yêu rất rõ ràng và không hề quanh co lòng vòng che giấu, thế mà nàng lại vô tâm không nhìn thấy…
Có hắn ở cạnh, nàng cỡ nào là hạnh phúc, không phải lo lắng về bất cứ điều gì, luôn cười đến thật vui vẻ, một khi không còn hắn bên người, nàng lại là cỡ nào uể oải, thống khổ đến muốn chết…
Nàng đã sớm thói quen có hắn làm bạn, thói quen hướng hắn làm nũng, bởi vì nàng đã sớm yêu hắn, vậy mà mãi cho đến bây giờ mới hiểu được…
Thủy Linh Nhi đau lòng ôm Sở Tuyền, nói cho nàng biết đáp án: “Đây chính là cảm giác yêu, muội đã yêu hắn.”
“Đúng, muội đã yêu hắn, rất yêu, rất yêu, muội… muội không muốn rời đi hắn, quản cái gì mấy con nhện, mấy con sâu, mấy con trùng kỳ quái… muội cũng không để ý, muội chỉ muốn có hắn ở bên cạnh, dù cho mỗi bữa chỉ có cơm rau dưa cũng được, nhà có bốn bức tường cũng không sao, toàn bộ muội đều không cần!”
Sở Tuyền nghẹn ngào khóc thút thít, gương mặt tràn đầy nước mũi cùng nước mắt, kiên định nói ra quyết tâm của chính mình…
“Muội muốn trở về tìm hắn, muội muốn gả cho hắn, làm thê tử của hắn, cùng hắn chung sống cả đời! Tẩu tử, xin tẩu nhất định phải giúp muội, muội không muốn trở về Miêu thành!”
Thủy Linh Nhi cũng cao hứng gật đầu, nhìn nàng hứa hẹn.
“Điều đó là đương nhiên, một nam nhân tốt như vậy, ngay cả tẩu nghe xong cũng đều cảm động. Yên tâm, những cái khác tẩu không giỏi, nhưng công phu chạy trốn thì lại là đệ nhất thiên hạ, có tẩu giúp thì muội cứ yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Cám ơn tẩu!”
Hai nữ nhân vui vẻ ôm nhau, cả hai vốn đều là người thích bên vực kẻ yếu, tấm lòng tràn ngập nhiệt huyết, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nhìn thấy đối phương tựa như chính bản thân mình, nhân sinh khó gặp được tri kỷ, làm sao lại không cao hứng? Chính vì thế, hai nàng bắt đầu kề sát vào lỗ tai của nhau mà bí mật mưu đồ kế hoạch lớn…
Các nàng quyết định, thừa dịp nửa đêm hôm nay sẽ chạy trốn… he he
………….
Trong đêm tối, hai bóng đen lặng lẽ trốn ra khỏi khách điếm…
Thủy Linh Nhi mang theo Sở Tuyền thi triển khinh công, một đường chỉ biết cắm cổ chạy không dám quay đầu lại, chân cũng không dám ngừng, bởi vì nàng biết được, một khi phu quân biết bọn họ dám chuồn êm, chắc chắn sẽ đuổi theo rất nhanh…
Nếu là một mình nàng trốn, thì có thể nắm chắc sẽ không bị đuổi kịp, nhưng nếu mang thêm một người thì rất khó nói…
Hai nữ nhân thần không biết quỷ không hay, chạy xa được khoảng một dặm đường rồi đột nhiên giật mình, kinh hoàng như bị sét đánh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn chằm chằm nam tử đang đứng trước mặt cách đó không xa…
Sở n nhàn nhã đứng trên con đường trước mặt các nàng, hai tay chắp ở sau lưng, phản phất như đã sớm chờ ở nơi này từ rất lâu rồi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai nữ nhân, khiến cho hai nàng sợ hãi đến lạnh cả sống lưng…
“Đã trễ thế này rồi mà hai người còn tính toán đi đâu vậy?”
Thủy Linh Nhi nuốt nước miếng, chột dạ hỏi: “Phu quân… làm sao mà chàng lại ở nơi này?”
Sở n hừ một tiếng: “Trong lòng nương tử có chủ ý gì, vi phu làm sao mà không biết được chứ?” Từ lúc Linh Nhi nói đêm nay muốn cùng với Sở Tuyền ngủ, hắn đã biết trong lòng nàng có quỷ, quả nhiên hắn đoán trúng, hai cái nha đầu này thừa dịp nửa đêm trốn hắn đào tẩu, vì thế cho nên hắn mới ung dung ở đây đứng chờ các nàng chui đầu vào lưới…
Thủy Linh Nhi xấu hổ cười, thì ra trong hồ lô của nàng bán loại dược nào, phu quân đều rõ như lòng bàn tay, hic, lần này thảm… !!!
“Phu quân, chàng hãy nghe thiếp nói…”
“Có chuyện gì thì về Miêu Cương nói sau.”
Vừa nghe đến Miêu Cương, Sở Tuyền liền nóng nảy: “Muội không quay về, muội muốn đến thôn Tiêu Dao.”
Sắc mặt Sở n lập tức âm trầm: “Lúc đó là do chính muội đã đồng ý theo ta trở về.”
“Bây giờ muội hối hận rồi, muội muốn trở lại thôn Tiêu Dao, muội muốn trở lại tìm Sa Vô Kỵ.”
“Không được.”
“Mặc kệ, cho dù huynh không đồng ý, nhưng muội đã quyết định rồi, tối hôm nay huynh không cho muội đi, vậy thì tối mai muội sẽ trốn, ngày mai nếu vẫn không thành công thì ngày kia sẽ lại trốn, cho dù là bị nắm về đến Miêu Cương muội cũng vẫn sẽ trốn cho đến khi thành công mới thôi.”
“Hỗn xược!”
“Đại ca… huynh mắng muội cũng được, đánh muội cũng không sao, tóm lại, muội chính là không quay về.”
“Chỉ sợ quyết định này không phải do muội.”
Sở n từng bước đi đến, hai nữ nhân cả kinh lui về phía sau, trong lòng Thủy Linh Nhi biết, phu quân là muốn mạnh bạo đưa Sở Tuyền trở về, nàng cảm thấy sốt ruột không thôi, không biết phải làm thế nào mới có thể khuyên được vị trượng phu cố chấp này…
Đang lúc hai nữ nhân gấp đến độ không biết phải làm sao, thì đột nhiên một bóng dáng từ phía xa đến gần, chậm rãi hướng bọn họ đi đến…
Tuy rằng ánh trăng mờ ảo, nhưng Sở Tuyền vẫn nhận ra được mạt bóng dáng quen thuộc, dáng đi, dáng người kia… cho dù có hóa thành tro nàng vẫn nhận ra được.
Là hắn! Là nam nhân mà nàng ngày đêm mong nhớ – Sa Vô Kỵ.
Tuy rằng ánh trăng mờ ảo, nhưng Sở Tuyền vẫn nhận ra được mạt bóng dáng quen thuộc, dáng đi, dáng người kia… cho dù có hóa thành tro nàng vẫn nhận ra được.
Là hắn! Là nam nhân mà nàng ngày đêm mong nhớ – Sa Vô Kỵ.
“Vô Kỵ!”
Sở Tuyền lao về phía trước, muốn nhào vào vòng ôm ấp của hắn, nói cho hắn nàng có bao nhiêu mong nhớ hắn, nhớ đến tâm đều đau, nhưng nàng lại không có cơ hội, bởi vì Sở n đã nhảy đến trước mặt nàng, ngăn cản đường đi của nàng, ánh mắt sắc bén trừng về phía Sa Vô Kỵ.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Vành nón thấp chậm rãi ngước lên, đôi mắt của hắn trong đêm đen sáng rực như đuốc…
“Ta đến để đưa nàng trở về.”
“Dựa vào cái gì?”
“Ta đã đáp ứng nàng, tuyệt đối không để cho bất kỳ ai mang nàng đi, trừ phi ta chết.”
Sở n chẳng những không hề tức giận, trái lại, đôi môi lại còn gợn lên một nụ cười đầy thâm ý…
“Ta nghe cha nói, người thừa kế của Cổ tộc tuyệt đối không được để nợ ân tình của người khác, nếu như nợ người ta ân tình, thì phải làm một chuyện khác để hoàn trả, lời ta nói có đúng hay không?”
Không có câu trả lời, đó chính là cam chịu, ý cười trong ánh mắt của Sở n ngày càng sâu…
“Ngươi muốn mang nàng đi cũng không phải là không được, nhưng ta chỉ có một muội muội duy nhất, đem nàng giao cho ngươi cũng tương đương là đem cả cuộc đời của nàng giao cho một nam nhân khác, ta là đại ca nên phải có trách nhiệm đối với muội muội của mình, ngươi cứ tùy tiện như vậy đem nàng mang đi, thì muốn ta hướng cha mẹ linh thiêng ở trên trời mà công đạo như thế nào đây? Nói đến một chút, khi còn sống, lệnh tôn cùng cha ta cũng coi như là có giao tình, nếu ngươi mang nàng đi thì chính là thiếu ta một cái nhân tình.”
Thủy Linh Nhi đứng ở một bên nhịn không được nhíu lại đôi lông mày thanh tú, nàng thật không rõ phu quân đang đánh cái chủ ý gì?
Sa Vô Kỵ trầm ngâm một lát liền trực tiếp hỏi: “Ngươi có điều kiện gì?”
“Ta muốn ngươi tiếp một chiêu của ta.”
“Được.” Không hề do dự, Sa Vô Kỵ lập tức đáp ứng.
Cơ hồ khi hắn vừa mới mở miệng, Sở n liền lập tức ra tay, hai nữ nhân ngay cả mở miệng ngăn cản cũng đều không kịp, chỉ thấy hơn mười con Miêu xà, dưới ánh trăng bay vọt đến, quỷ dị cuốn lấy Sa Vô Kỵ…
Hắn không trốn tránh cũng không chống cự, cứ như vậy tùy ý để cho hơn mười con Miêu xà cắn, cắn đến độ máu chảy ướt đỏ cả quần áo…
“Không!” Sở Tuyền kinh hãi thét chói tai, nếu không phải có Thủy Linh Nhi đúng lúc giữ chặt lấy, nàng đã muốn xúc động chạy đi qua…
Ở dưới ánh trăng, hơn mười thân rắn ẩn ẩn lóe ra ngân quang, Sa Vô Kỵ thì lại thờ ơ, trong không khí truyền đến nồng đậm hương vị của máu, nếu còn cứ như vậy đi xuống, cho dù hắn không sợ chất độc của xà, nhưng cũng sẽ vì mất máu mà chết…
Hắn thật sự không sợ chết sao?
Sở n hừ lạnh, cầm lấy một mảnh lá cây đặt ở trên miệng huýt một tiếng còi, hơn mười con rắn đen lập tức ngoan ngoãn rời đi thân thể của Sa Vô Kỵ…
“Vô Kỵ! Vô Kỵ!”
Sở Tuyền rơi lệ đầy mặt hướng hắn mà chạy đến, thấy hắn đầy người toàn là vết thương, toàn thân máu là máu, nàng đau lòng đến khóc không thành tiếng…
“Huynh tại sao lại không thi cổ?”
Câu trả lời của hắn quả thật ngoài ý tưởng tượng của nàng.
“Bởi vì nàng sợ sâu.”
“Muội… muội là sợ! Nhưng mạng của huynh quan trọng hơn!”
Hắn kiên quyết lắc đầu: “Nhưng nàng sẽ chán ghét ta.”
“Muội sẽ không chán ghét huynh.”
“Nàng có, cho nên nàng mới có thể rời ta mà đi.”
Hắn không muốn nàng chán ghét hắn, hắn hy vọng nàng sẽ thích hắn, sẽ yên tâm ở bên cạnh hắn…
Thẳng cho đến giờ phút này, Sở Tuyền rốt cục mới thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt của Sa Vô Kỵ, đó là một ánh mắt mang theo sự bi thương đau đớn, thì ra chính mình bất cáo nhi biệt lại có thể gây thương tổn cho hắn sâu sắc như vậy…
Hắn không giỏi biểu lộ cảm xúc, nhưng nàng hiểu được, lòng của hắn nhất định cũng rất đau, nỗi đau của hắn giờ đây cũng xả đau lòng của nàng… Hốc mắt của Sở Tuyền nóng lên, nước mắt như vỡ đê tuôn rơi ào ạt…
“Huynh thật ngốc, muội không phải vì chán ghét huynh mà rời đi, muội rời đi là vì…”
“Vì cái gì?” Những lời cuối cùng âm thanh quá nhỏ, hắn nghe không được rõ ràng.
“Ghen!”
Chiêu bài biểu tình nhíu mày của hắn lại bắt đầu xuất hiện: “Ghen? Ghen với ai chứ?”
“Huynh giả ngu a, đương nhiên là với Yến Nhi!”
“Sao lại ghen với Yến Nhi?”
“Huynh… huynh không phải là thích Yến Nhi sao?”
Lúc này, Sa Vô Kỵ không chỉ nhăn mày, ngay cả khóe miệng của hắn cũng đều suy sụp xuống: “Ai nói?”
“Người sáng suốt vừa nhìn qua cũng biết a, các người thân thiết với nhau như vậy, giày của huynh cũng là do nàng làm, áo của huynh cũng do nàng may, khi nàng gặp nguy hiểm huynh cũng liền quên mình phấn đấu mà cứu, trong lòng của huynh còn có muội sao?”
“Nàng hiểu lầm, Yến Nhi là nghĩa muội của ta.”
Sở Tuyền ngây người, chớp chớp đôi mắt đẹp đang khóc đến ửng hồng.
“Nghĩa muội?”
“Yến Nhi là nghĩa nữ mà cha ta đã thu dưỡng từ lúc ông còn sống, nàng vốn đã có vị hôn phu tên là Lưu Điền ở cùng trong thôn, đến giờ lành mùa xuân năm sau nàng sẽ thành thân.”
Sở Tuyền giương miệng, không nói nên lời cả một lúc lâu. Nói cả nửa ngày, hóa ra là nàng ăn nhầm dấm chua với Yến Nhi, bởi vì Yến Nhi là nghĩa muội của Sa Vô Kỵ, cho nên nàng ấy mới giúp hắn may y phục, khâu hài, giúp hắn làm gia sự trong nhà…
Sau khi biết được mọi chuyện rõ ràng, Sở Tuyền rốt cục nín khóc mỉm cười, trong lòng cũng không còn khúc mắc…
Nâng Sa Vô Kỵ ngồi dậy, nàng nhìn về phía Sở n: “Đại ca, muội… muội muốn đi theo hắn.”
Sở n nhìn hai người, sau đó liếc mắt quay người đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu.
“Đối xử tốt với muội ấy.”
Tuy rằng chỉ có một câu, nhưng đối với Sở Tuyền mà nói, không có gì so với những lời nói này khiến cho nàng mừng như điên.
Những lời này chứng tỏ đại ca đã chấp nhận Sa Vô Kỵ, sẽ không bao giờ ép nàng trở về, nàng có thể vĩnh viễn cùng nam nhân âu yếm của mình sống cùng một chỗ, đại ca đã thành toàn cho bọn họ…
“Đại ca, muội cám ơn huynh!”
Nhìn theo bóng dáng của đại ca và tẩu tử, tầm mắt của nàng dần dần mơ hồ, lần này không phải vì thương tâm khóc, mà là do quá vui mừng nên trào nước mắt. Từ đáy lòng nàng hiểu được, đại ca nếu chấp nhận việc của nàng cùng Sa Vô Kỵ, thì trên lưng sẽ phải đeo rất lớn phiêu lưu, nhưng một khi đã đồng ý thì sẽ tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu.
Sở Tuyền lại hồi phục trở thành nữ nhân hay thích làm nũng tựa vào trong lòng của Sa Vô Kỵ.
“Vô Kỵ, muội muốn cùng chung sống với huynh cả đời, muội muốn làm thê tử của huynh.”
Nàng nhìn hắn, phát hiện ra rằng, nam nhân này tuy không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng trong ánh mắt của hắn, nàng đã thấy được rất rõ ràng niềm thâm tình cùng kích động…
Nàng hiểu rõ, nam nhân này thật lòng yêu nàng, rất yêu nàng, nghe được những lời của nàng, khóe miệng của hắn giương lên thành một nụ cười rõ ràng, nếu không phải là thật lòng, thì làm sao một người không biết cười như hắn bây giờ lại có biểu tình như vậy? ^
Sự hồi báo của hắn, vẫn như cũ gọn gàng dứt khoát, dùng nụ hôn nồng nhiệt để bày tỏ tấm lòng của mình, và cũng để thông báo với nàng rằng, trái tim của hắn, chỉ vì riêng nàng mà động tấm chân tình…