Trịnh Tây Dã trở tay, gạt tàn thuốc bạch ngọc đập mạnh về phía người đàn ông một mắt, ánh mắt lạnh lùng tàn ác, sát khí ngập trời, xuyên thấu xương cốt.
Người đàn ông một mắt không kịp phòng bị, một tiếng hét thảm thiết vang lên, vỡ đầu chảy máu, lảo đảo ngã xuống đất.
Chỗ ngồi của Hàn Cẩm Thư rất gần chỗ của người đàn ông một mắt, mấy giọt máu bắn lên tung tóe, một giây trước khi bắn lên mặt cô, đã bị cánh tay của Ngôn Độ ngăn lại.
Hàn Cẩm Thư đã bị cảnh tượng máu me tàn bạo trước mắt dọa cho ngẩn ra, che miệng lại, hít ngược một hơi khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm.
- --Đọc FULL tại
Tống Khâm biết ông chủ nhà mình mắc bệnh sạch sẽ, thấy vậy thì hơi kinh ngạc, lập tức đưa một cái khăn khử trùng cho Ngôn Độ.
Ngôn Độ buông tay xuống, nhận khăn ưu nhã lau vết máu trên mu bàn tay đi. Vẻ mặt bình tĩnh, tựa như thứ vừa bị đập vỡ không phải là đầu của một người lớn còn sống, chỉ là một mảnh vụn dưa hấu bị văng ra.
Khiến mọi người ngạt thở yên lặng khoảng nửa phút.
Vẻ mặt Phật Đa Thọ đã khó coi tới cực điểm. Ông ta cắn điếu thuốc, nhìn A Long đang ôm đầu kêu đau đớn trên đất, ánh mắt u ám, hồi lâu sau vẫn chưa nói chuyện.
A Long chảy máu đau đớn kêu rên, giơ tay nắm lấy ống quần của Phật Đa Thọ: “Chú hai, chú hai cháu đau quá chú hai! Liệu cháu có chết không...”
Cách đó mấy bước, gạt tàn thuốc bạch ngọc nghe nói có giá trị liên thành trong lời nói của Phật Đa Thọ, bị Trịnh Tây Dã dùng đập người xong, thì thuận tay ném xuống đất vỡ thành mấy mảnh vụn.
Trịnh Tây Dã rũ mắt, dùng khăn ướt chậm rãi lau sạch mỗi một ngón tay của tay phải, sau đó lười biếng nhếch môi, nói: “Thọ Lão, chuyện làm ăn ở tam giác vàng tôi chưa từng động tới, cả nhà ông cùng ăn, tôi không có ý kiến gì. Nhưng sau khi trời tối họ ở Lăng Thành là gì, ông nên dụng tâm nhớ rõ.”
Phật Đa Thọ chỉ cảm thấy một cơn tức giận mắc kẹt trong lồng ngực, nhổ không ra nuốt không trôi, tức tới mức tai mắt đều đau. Ông ta híp mắt lại, nói: “Trịnh Tây Dã, tôi tới Lăng Thành ở vài tháng, vẫn luôn tuân theo quy tắc của anh khách khí với anh. Tôi với cha nuôi của anh là anh em biết bao nhiêu năm, cho dù là Tưởng lão cha nuôi của anh, cũng không dám ra tay độc ác như vậy với cháu ruột của tôi. Chỉ vì một “Người bạn” miệng còn hôi mùi sữa, làm khó dễ Phật Đa Thọ tôi, anh tính sao?”
“Xem ra đã tạo ra chút hiểu lầm rồi.”
Trịnh Tây Dã nghe vậy, nghĩ rồi khẽ bật cười, đột nhiên thu tay lại, kéo thân thể nhỏ nhắn của Hứa Phương Phi vào trong lòng.
Thiếu nữ mặc đồng phục chưa kịp chuẩn bị, kinh ngạc trợn to hai mắt, một giây sau, một nụ hôn không chút phòng bị nào đè xuống môi cô ấy trước mặt tất cả mọi người trong phòng.
Đến cả quần chúng vây xem khoe khoang là đã từng thấy rất nhiều cảnh phim hot như Hàn Cẩm Thư cũng bị sốc trước nụ hôn nồng nhiệt táo bạo này.
Một lát sau, Trịnh Tây Dã hôn xong, còn chưa thỏa mãn liếm cánh môi hơi sưng đỏ của thiếu nữ, nâng mắt nhìn Phật Đa Thọ, nheo mắt lại, ánh mắt nham hiểm, không chút kiêng kỵ: “Biên Khôn, cô bé này là người của tôi. Ông biết một con chó hoang bảo vệ thức ăn như tôi, phát điên lên sẽ liều mạng. Sau này còn kẻ nào dám động vào cô ấy, tôi sẽ chặt kẻ đó ném vào sông Mê Kông cho cá ăn.”
Quăng lại câu nói này, Trịnh Tây Dã không thèm nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Phật Đa Thọ nữa, cởi áo khoác xuống khoác lên người Hứa Phương Phi, tự mình dẫn cô ấy đi ra ngoài.
Người đàn ông vạm vỡ ở cửa phòng tiến lên hai bước định ngăn cản.
- --Đọc FULL tại
Vẻ mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng, bốn thanh niên áo đen sau lưng đã nghiêm mặt, lạnh lùng bước lên trước hai bước. Hai bên đứng đối lập, giương cung bạt kiếm.
Mấy giây sau, Phật Đa Thọ Biên Khôn hít sâu rồi lại thở ra một hơi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đá mạnh mấy cái lên chân A Long, quát lớn: “Thằng khốn, con mẹ nó! Dám đặt chủ ý lên đầu chị dâu mày, còn hại tao và anh Dã tổn thương hòa khí, xem ông đây quay về thu thập mày như thế nào!”
A Long bị đá mạnh mấy cái đau đến gần chết, khó tin trợn to mắt, còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của Phật Đa Thọ ngăn lại.
Anh ta căm giận, nghiến răng không lên tiếng.
Phật Đa Thọ sải bước đi tới cửa, mỉm cười với Trịnh Tây Dã, thái độ rất áy náy: “Xin lỗi, anh Dã, quả thực không biết cô gái này là của anh. Hiểu lầm hiểu lầm, hôm khác tôi sẽ đưa thằng cháu đáng chết đó của tôi tới tìm anh uống rượu. Chúng ta đều là người mình, đừng ghi thù với bọn ta nhé.”
Khuôn mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng không nói gì, liếc cũng chẳng thèm liếc Biên Khôn.
Phật Đa Thọ mặt nóng áp vào mông lạnh, trong lòng nổi nóng, nhưng vẫn không để lộ trên mặt chút nào. Nếu ông ta đã hạ quyết tâm muốn ăn miếng thịt béo Lăng Thành này, thì đương nhiên không thể thật sự lật mặt với vị thái tuế Trịnh Tây Dã này được, nhịn một chút sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao, sau này tính sổ, thứ ông ta có chính là kiên nhẫn từ từ hao tổn với Tưởng gia.
Nghĩ vậy, Phật Đa Thọ tát một cái lên mặt hai người đàn ông vạm vỡ ở cửa, tức giận mắng: “Làm gì đấy? Đến cả đường của anh Dã cũng dám chặn, mấy người chê mạng mình dài lắm đúng không.”
Người đàn ông vạm vỡ bị tát hoảng loạn, vội vàng rời hai bước tránh qua bên cạnh.
Trịnh Tây Dã kéo Hứa Phương Phi sải bước rời đi.
Phật Đa Thọ ở phía sau vẫy tay, vui vẻ hô lên: “Anh Dã đi thong thả, ở đây tôi còn có khách, không đi tiễn anh nữa!”
Tiễn Trịnh Tây Dã đi xong, Phật Đa Thọ vẫn chưa quên trong phòng còn có một đại phật nữa. Ông ta cười lớn đi tới bàn tròn ngồi xuống, giơ tay về phía Ngôn Độ, buồn bã nói: “Tổng giám đốc Ngôn, ngài xem, anh Dã cứ vậy rời đi rồi, rượu Mao Đài tôi đặc biệt chuẩn bị anh ta cũng không uống một ngụm, chưng cất tám mấy năm, người trẻ tuổi đúng là không có lộc ăn. Nào nào nào, hai chúng ta uống!”
Vừa nói, Phật Đa Thọ ra vẻ định khui bình rượu.
Ngôn Độ đã hết kiên nhẫn xem Phật Đa Thọ biểu diễn. Cánh môi anh hơi mở, lạnh lùng nói: “Thọ Lão, thời gian không còn sớm nữa. Phu nhân nhà tôi không thích thức khuya.”
Phật Đa Thọ nghe vậy, động tác ngừng lại, sau đó chậm rãi đặt bình rượu xuống, mỉm cười, nhớ lại chuyện cũ: “Năm bốn tuổi, chú Biên cũng coi như là một nửa người nhà của cháu, theo lý mà nói, người trong nhà với người trong nhà nên hòa thuận nhất. Năm đó hai anh lớn sinh trước cháu, cộng thêm xuất thân của cháu, cháu chắc chắn không có tư cách làm người thừa kế, nếu không phải chú Biên giúp cháu làm một chuyện rất nhỏ, chỉ e rằng không thể giải quyết Ngôn Trạch và Ngôn Lãng nhanh như vậy được.”
Vẻ mặt Ngôn Độ vẫn như thường, im lặng, Hàn Cẩm Thư ở bên cạnh lại dựng hai tai lên.
Xảy ra chuyện gì vậy.
Nghe ý từ lời nói của Phật Đa Thọ, năm đó ba đứa con của Ngôn thị tranh quyền, ông ta cũng tham gia, còn giúp việc cho Ngôn Độ? Nhiều năm trước, Ngôn Độ có qua lại với đám yêu ma quỷ quái này sao?
Nhưng, sao có thể chứ.
Căn cứ theo các tài liệu điều tra được, Ngôn Độ xếp thứ tư trong cùng thế hệ ở Ngôn gia, từ khi sinh ra đã sống cùng mẹ ruột ở Italia, thuở nhỏ học đa tài, tư chất tổng thể xuất chúng, vào mười tám tuổi chính thức bị đóng về thành phố Ngân Hà, tham gia nghi thức tế tổ của Ngôn thị, chính thức nhận tổ quy tông. Sau đó tiếp tục đi học ở đại học Pennsylvania.
Trong hoàn cảnh trưởng thành như vậy, bối cảnh trưởng thành như vậy, sao có thể qua lại với người như Phật Đa Thọ được?
Vô số hoài nghi chất đống trong lòng, Hàn Cẩm Thư nghĩ mãi không ra.
Lúc này, Phật Đa Thọ lại nói. Ông ta nói: “Bây giờ, Tống Khâm cắt đứt cánh tay của thuộc hạ của chú ở Naypyidaw, cháu nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Ngôn Độ chơi ly bạch ngọc trong tay, tựa như đang rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thờ ơ nói ra một phương án giải quyết: “Báo cảnh sát đi.”
Vừa dứt lời, Tống Khâm: “...?”
Hàn Cẩm Thư: “...???”
Phật Đa Thọ: “...”
Tất cả mọi người trong phòng: “...”
Phật Đa Thọ như hoài nghi tai mình có vấn đề, ông ta mở to mắt nhìn Ngôn Độ, khó tin nói: “Cháu nói gì?”
“Tôi nói, báo cảnh sát.” Ngôn Độ nâng mắt, lạnh lùng nhìn về phía Phật Đa Thọ Biên Khôn: “Không phải ông không biết giải quyết thế nào sao, báo cảnh sát, kiểm tra vết thương, đến lúc đó nên giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy.”
Phật Đa Thọ: “...”
Phật Đa Thọ không ngờ Ngôn Độ sẽ đưa ra đáp án này. Nhưng dù sao cũng là người từng trải, ông ta nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bình thường, trầm mặt nghiêm giọng nói: “Tổng giám đốc Ngôn, người sáng suốt không nói lời mờ ám, mọi người đều là chỗ quen biết cũ, cháu không cần làm bộ làm tịch trước mặt chú. Năm đó cháu làm cách nào để bò lên được vị trí hôm nay, bản thân cháu biết rõ.”
Ngôn Độ lạnh lùng nói: “Biên Khôn, đừng nói hôm nay tôi ở đây, cho dù tôi không ở đây, ông chắc ông dám động vào Tống Khâm?”
Phật Đa Thọ híp mắt nhìn anh, nghiến răng không lên tiếng.
Một lát sau, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Bản lĩnh của cháu có lớn mạnh hơn, tới chỗ của tôi, cũng phải nhìn vào quy tắc của tôi mà làm. Tôi cũng không làm khó Tống Khâm, cậu ta kính rượu và bồi thường thêm ba triệu cho thuộc hạ của tôi, thì chuyện này sẽ kết thúc.”
Tống Khâm nghiêm túc gật đầu: “Được, sang năm tôi đốt cho hắn.”
Phật Đa Thọ giận dữ, vỗ bàn đứng dậy: “Cậu nói gì?”
Hàn Cẩm Thư bị tiếng vỗ bàn này dọa sợ, phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, kinh hồn bạt vía toàn thân ớn lạnh. Ở dưới bàn cô lặng lẽ cầm điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Hồi lâu sau.
“Những năm nay tôi bình tĩnh hòa nhã, tu thân dưỡng tính, đã lâu chưa hỏi đến chuyện ở Myanmar.” Ngôn Độ đột nhiên mở lời, nói tới một nửa, anh nhìn về phía Phật Đa Thọ, ôn hòa và ưu nhã cong môi: “Có phải Thọ Lão đã quên, cách làm việc của tôi, là như thế nào rồi không?”
Cuối cùng, Phật Đa Thọ vẫn là không dám làm gì Tống Khâm ở trước mặt Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư đang hoang mang thì bị Ngôn Độ dẫn khỏi Hồng Mông Yến này.
Toàn thân rời khỏi đầm rồng hang hổ, cô vẫn có mấy phần hoảng hồn. Ngồi ở trong xe Việt Dã, hồi lâu sau mới quay đầu nhìn về phía Ngôn Độ, khó tin nói: “Lúc Phật Đa Thọ hỏi anh phương án giải quyết, anh dùng tâm lý gì để nói ra hai chữ “Báo cảnh sát” vậy?”
Ngôn Độ cong ngón trỏ, dùng khớp ngón tay khẽ gõ lên trán cô, bình tĩnh nói: “Một công dân tốt đứng đắn như chồng của em, tuân thủ pháp luật, nộp thuế đúng hạn, mãi mãi tin vào sức mạnh của pháp luật.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Hàn Cẩm Thư bị sặc, mặt đầy vẻ cạn lời: “Anh chắc anh là công dân tốt? Sao em chẳng tin được chút nào vậy.”
Vẻ mặt Ngôn Độ vẫn như thường: “Anh như vậy.”
Hàn Cẩm Thư sáp lại gần anh, nheo mắt, đè thấp giọng nói: “Vậy sao? Vậy sao anh biết loại người như Thọ Lão, hơn nữa nhìn thái độ ông ta đối với anh, có vẻ quan hệ của hai người không đơn giản.”
Cô sáp lại gần, mùi hương ngọt thanh chui vào mũi Ngôn Độ, như một lông chim vô hình khẽ vuốt ve hơi thở của anh. Anh thuận thế vòng lấy eo cô, kéo nửa người cô vào lòng, cúi đầu, khẽ hôn lên má cô.
Ngôn Độ nói: “Quan hệ rất bình thường.”
“Vậy ông ta nói từng giúp anh làm một việc, là có ý gì?” Hàn Cẩm Thư cầm cái cằm xinh đẹp của anh, khẽ lắc. Đột nhiên, trong đầu cô xuất hiện một suy đoán kỳ lạ, đè thấp giọng thần bí nói: “Tổng giám đốc Ngôn, không phải anh bảo Thọ Lão giúp anh giết người phóng hỏa đấy chứ?”
Trong nhất thời, Hàn Cẩm Thư thiếu phụ đã kết hôn hàng năm được các loại tiểu thuyết phim ảnh hun đức thành, trong đầu xuất hiện các loại kịch bản “Lão đại hắc đạo yêu tôi”.
Ngôn Độ liếc nhìn cô: “Anh nói rồi, anh là công dân tốt.”
“Vâng vâng vâng. Công dân tốt.” Hàn Cẩm Thư rất tò mò, giơ tay ôm cổ anh, sáp lại gần: “Nói đi, rốt cuộc đã giúp anh chuyện gì, còn liên quan tới hai anh Ngôn Trạch và Ngôn Lãng của anh?”
Ngôn Độ trầm mặc một lát, lạnh nhạt nói: “Trước kia Ngôn Trạch và Ngôn Lãng có hợp tác với Phật Đa Thọ, mua bán vài thứ trong nước, không sạch sẽ lắm.”
“Thì ra là như vậy.” Hàn Cẩm Thư hiểu sơ sơ, gật đầu, trái tim vẫn khiếp sợ. Cho nên lại nói: “Những người vừa rồi, sau này anh đừng tiếp xúc nữa, cảm thấy tất cả đều không phải thứ tốt lành gì.”
Ngôn Độ nhíu mày: “Phu nhân sợ anh học thói xấu?”
Hàn Cẩm Thư hỏi rất nghiêm túc: “Lão già anh còn có không gian để xấu xa hơn sao.”
Ngôn Độ: “...”
Hai ngón tay của Hàn Cẩm Thư khẽ nắm mặt anh, bóp bóp: “Em sợ một ngày nào đó anh sẽ lầm đường lạc lối bị bắt vào đồn cảnh sát, đóng băng tài sản chung trong khi kết hôn của chúng ta, khiến em biết thành người nghèo rớt mồng tơi.”
Ngôn Độ: “...”
Hàn Cẩm Thư nhìn ra vẻ không vui trên mặt anh, bật cười, dịu dàng nói: “Lại không vui rồi à? Em phát hiện anh đúng là rất nhỏ mọn, còn rất ấu trĩ.”
Mặt Ngôn Độ không cảm xúc: “Em có ý kiến gì à?”
Hàn Cẩm Thư nghiêng người, sáp lại gần khuôn mặt tuấn tú đã bị cô bóp đến mức hơi biến hình của anh, nghiêm túc nói: “Em có thể có ý kiến gì chứ. Ý kiến duy nhất của em chính là hy vọng tổng giám đốc Ngôn giữ mình trong sạch, không còn liên quan tới Phật Đa Thọ nữa, đó chính là kẻ tiểu nhân nham hiểm xảo trá tới cực điểm.”
Thấy cô sáp lại gần, Ngôn Độ thuận thế hôn lên đôi môi hồng của cô, trả lời: “Được.”
Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một lát, rồi lại nói thêm: “Người đẹp trai gọi là Trịnh Tây Dã kia, tốt nhất là cũng kính trọng nhưng không gần gũi.”
Ngôn Độ lại hôn lên môi cô: “Được.”
“Có thể đừng hôn em không, anh là yêu quái thích hôn à.” Hàn Cẩm Thư đỏ mặt lùi về phía sau, lẩm bẩm: “Em nói gì anh cũng nói được. Cũng không thèm hỏi em lý do?”
Vẻ mặt Ngôn Độ vẫn như thường nói: “Nhưng hễ là chuyện em yêu cầu, anh đều đồng ý vô điều kiện.”
Hàn Cẩm Thư hỏi: “Vậy lỡ như yêu cầu của em sai thì sao.”
Ngôn Độ: “Bất kể đúng sai, anh chỉ cần em vui vẻ.”
Dư vị ngọt ấm áp trào lên từ đáy lòng, Hàn Cẩm Thư câu lấy cổ anh, cố ý đổi thành giọng điệu nghiêm túc: “Ngài Ngôn Độ, anh là người có thể nắm trong tay toàn bộ mạch máu của đế quốc Ngôn thị, lại trở nên ngu ngốc như thế này từ bao giờ vậy? Một nội trợ hiền lương đúng nghĩa không cho phép chuyện này xảy ra. Cho nên, anh nhất định phải hỏi em lý do.”
Cô muốn anh hỏi, thì anh hỏi.
Ngôn Độ rất phối hợp, đưa tay ôm eo của Hàn Cẩm Thư, rũ mắt nhìn cô, thờ ơ nói: “Vậy lý do của em là gì, anh xin rửa tai lắng nghe.”
Hàn Cẩm Thư hài lòng. Cô híp mắt, thâm trầm trả lời: “Bảo anh kính trọng nhưng không gần gũi với Trịnh Tây Dã, là bởi vì Trịnh Tây Dã nửa chính nửa tà. Xem cách ra mặt hôm nay, anh ta chính một kẻ điên từ đầu đến đuôi.”