Ngôn Độ cùng Hàn Cẩm Thư ở lại Lăng Thành lại chờ thêm ba ngày.
Ngày thứ hai, hai người cùng nhau đi đến đường Bạch Ngọc Lan để thăm bà Ngô, đưa cho bà Ngô rất nhiều đồ dùng hàng ngày và còn cả một khoản tiền.
Hàn Cẩm Thư biết tính cách dì Ngô mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không muốn số tiền kia. Vì không làm tổn thương lòng tự trọng của dì Ngô, Hàn Cẩm Thư cũng không có đem số tiền kia giao thẳng trước mặt cho dì Ngô.
Mà là vào ngay lúc ra cửa, vụng trộm đem tiền nhét vào tủ giày trong nhà của Ngô Mạn Giai.
- --Đọc FULL tại
Ngày thứ ba, cô đi một chuyến đến khu nhà tù Thái An ở Lăng Thành.
Nhà tù quản lý nghiêm ngặt, nhân viên không có quan hệ không thể tiến vào. Bởi vậy, Ngôn Độ ngồi ở trong xe cùng với Hàn Cẩm Thư, sau đó chờ đợi cả ngày trước cửa sau nhà tù Thái An.
Lúc trời chưa sáng, bọn họ trông thấy Ngô Mạn Giai ngồi tuyến xe bus số đến trước cửa nhà tù. Nhìn thấy cô ấy đeo túi xuống xe, âm thầm đi vào nhà tù, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Sau khi mặt trời lặn, lại trông thấy Ngô Mạn Giai bận rộn cả ngày từ trong nhà tù đi ra, đứng ở trạm xe buýt chờ xe đến. Lên xe trả tiền xong, sau đó tìm đến vị trí cuối cùng nhất trong xe trống rỗng ngồi xuống, cuối cùng xe bus chở cô ấy dần biến mất trước mắt bọn họ.
Hàn Cẩm Thư cứ như vậy từ xa yên lặng, dùng hết cả ngày thời gian để nhìn Ngô Mạn Giai.
Chờ xe bus số loạng choạng chạy xa, Ngôn Độ mới ghé mắt nhìn về phía Hàn Cẩm Thư. Anh lạnh nhạt nói:
"Frans đã đặt xong vé máy bay từ Khôn Thành về thành phố Ngân Hà rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta liền xuất phát."
Hàn Cẩm Thư có chút kỳ quái, khó hiểu nói:
"Ngộ nhỡ, em vẫn muốn đi gặp Mạn Giai chào tạm biệt thì sao?"
Ngôn Độ nói: "Em sẽ không đâu."
Hàn Cẩm Thư không phản bác được, giây tiếp theo xoa bóp mi tâm, dựa ót vào chỗ ngồi tựa lưng bật cười thành tiếng.
Hoàn toàn chính xác. Cô đột nhiên xuất hiện, thật ra đã quấy rầy đến cuộc sống bình thường của Ngô Mạn Giai cùng dì Ngô.
Nếu như ý tốt chỉ do một bên tình nguyện thì sẽ không còn gọi là ý tốt nữa.
Trước khi đến Lăng Thành, cô bị sự áy náy hành hạ gần mười năm. Tâm nguyện lớn nhất của cô chính là thông qua việc thay Ngô Mạn Giai chữa trị tốt vết thương trên mặt, để cô ấy có thể phấn chấn lại. Thế nhưng tâm nguyện này, vỏn vẹn chỉ là vì để Ngô Mạn Giai bắt đầu một cuộc sống mới ư?
Trong mấy ngày này, Hàn Cẩm Thư không ngừng đi hỏi bản thân về vấn đề này.
- --Đọc FULL tại
Cuối cùng đạt được kết luận, là không hoàn toàn như vậy.
Giúp Ngô Mạn Giai chữa trị gương mặt, ở một phương diện nào đó, thật ra cũng là Hàn Cẩm Thư tìm kiếm sự an ủi. Năm đó sau khi Ngô Mạn Giai xảy ra chuyện, cô như phát điên tìm kiếm phương pháp có thể đền bù Ngô Mạn Giai. Cuối cùng cô lựa chọn học y, vì để một ngày kia có thể đến giúp Ngô Mạn Giai.
Nhân tính sao mà phức tạp.
Hàn Cẩm Thư chỉ là một phàm phu tục tử, cô bất giác mới ngộ ra. Thật ra lựa chọn này, mặc dù phần lớn tuyệt đối là vì muốn tốt cho Ngô Mạn Giai, cũng có một phần nho nhỏ, là vì chính cô —— Vì muốn tiêu trừ đi cái nặng nề đó của cô, cái cảm giác tội lỗi gần như khiến cô ngạt thở.
Cũng cho tới giờ khắc này, trông thấy Ngô Mạn Giai theo bóng lưng của xe buýt đi xa, Hàn Cẩm Thư rốt cục mới hiểu ra, câu nói “bỏ qua cho bản thân” trong cuộc điện thoại đó của bà cô, đến tột cùng có thâm ý như thế nào.
Hàn Cẩm Thư nghĩ, lần này đến Lăng Thành, cô đã xác định được Ngô Mạn Giai bây giờ sinh sống yên bình lại an ổn, đây mới là ý nghĩa lớn nhất. Điều hiện tại cô phải làm, là yên lặng rời khỏi cuộc sống bây giờ của Ngô Mạn Giai.
Có lẽ Ngôn Độ nói đúng.
Mạn Giai đang chờ một tia sáng chiếu rọi mình, chờ một cơ hội để cô ấy tình nguyện phá kén trùng sinh bước ra khỏi bóng tối một lần nữa. Có lẽ là anh nào đó, có lẽ là chuyện nào đó, mà những thứ này không phải là cứ ước mong là có thể xuất hiện được.
Hàn Cẩm Thư nhìn trời chiều của Lăng Thành nhẹ nói:
"Ngôn Độ, em hiểu rõ Mạn Giai. Nếu như sau này Mạn Giai cần em, cô ấy sẽ chủ động tới tìm em."
Ngôn Độ nói: "Được."
Hàn Cẩm Thư quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Ngôn Độ, cô nhìn rất lâu.
Ngôn Độ đưa tay nhéo một cái khuôn mặt của cô, hỏi cô: "Nhìn anh làm cái gì."
Hàn Cẩm Thư vẫn là không có nói chuyện. Cô bình tĩnh chăm chú nhìn Ngôn Độ, trong giây lát bỗng nhiên nghiêng người về phía anh sau đó giang hai cánh tay, ôm chặt lấy anh.
Ngôn Độ khẽ giật mình.
Hàn Cẩm Thư nhắm mắt lại, dùng đầu như mèo nhỏ cọ xát cổ của anh, chóp mũi cảm thấy đắng chát, có chút muốn khóc. Cô buồn buồn nói: "Em đột nhiên phát hiện, dường như anh rất hiểu em, cũng hiểu rất rõ người bạn Ngô Mạn Giai này có ý nghĩa như thế nào trong cuộc đời của em.”
Khóe miệng Ngôn Độ xuất hiện một độ cong rất nhạt, hai tay khép lại, ôm lấy cô. Anh nói: "Bây giờ có phải là đột nhiên cảm thấy, ông chồng plastic này của em cũng có chút không tệ đúng không."
"Ừm."
Hàn Cẩm Thư trên mặt để lộ ra một nụ cười yếu ớt, nửa đùa nửa thật, nửa nghiêm túc nói:
"Ngôn Độ chồng ơi, có anh thật là tốt."
Dù sao Lễ Quốc Khánh cũng là thời gian cả nước cùng chúc mừng, trong nhà tù Thái An, phạm nhân cũng được nhờ, cơm nước so với lúc bình thường tốt hơn đôi chút. Công việc nhọc nhằn làm ở nhà ăn của Ngô Mạn Giai vô cùng bận rộn, mỗi ngày đi sớm về tối chân không chạm đất, từ lúc trời còn chưa sáng đến lúc mặt trời ngả về phía Tây, thậm chí thường xuyên đến cả vệ sinh cũng không thể đi.
Nhưng mà, Ngô Mạn Giai thích cuộc sống như vậy.
Phong phú, bận rộn, mà lại có ý nghĩa. Cộng thêm toàn bộ người làm trong nhà ăn cũng thân cận lẫn nhau, quan hệ hòa thuận, có khi bên cạnh vừa rửa rau vừa nghe chị Trần và chú Đôn Tử nói chuyện phiếm, Ngô Mạn Giai cảm thấy rất có ý nghĩa.
Những ngày tháng bận rộn như vậy kéo dài đến hết hai ngày trước khi kết thúc Lễ Quốc Khánh, ngày mùng sáu tháng mười.
Buổi tối Ngô Mạn Giai về đến nhà, vừa vào cửa, đã trông thấy bà Ngô ngồi ở trên ghế sa lon, cầm trong tay một xấp tiền mặt màu đỏ thật dày, mặt buồn rười rượi.
Cô ấy cảm thấy rất kinh ngạc, thay dép xong đi qua, ngồi bên cạnh bà Ngô rồi chỉ vào tiền trong tay bà Ngô, hỏi:
"Mẹ… nhiều tiền quá. Nhiều tiền như vậy, từ đâu ra vậy?"
Bà Ngô nặng nề thở dài, nói:
"Hôm nay trời nắng, mẹ nghĩ muốn đem tất cả giày giặt xong rồi phơi nắng. Kết quả vừa mới thu dọn một chút đã thấy rồi.”
"Tủ giày?" Ngô Mạn Giai nghiêng đầu, vẫn không hiểu:
"Tiền làm sao lại ở trong tủ giày."
Bà Ngô đưa tay sờ sờ lên đầu của con gái, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ: "Con bé ngốc của mẹ, số tiền này rõ ràng là Cẩm Thư để lại. Lần trước con bé đến cũng đưa rất nhiều đồ đến, trước khi đi lại vụng trộm nhét tiền trong tủ giày, là sợ chúng ta không chịu nhận."
Lúc này Ngô Mạn Giai mới kịp phản ứng, a một tiếng kinh ngạc nhìn bà Ngô nói: "Cẩm Thư nghĩ chu đáo thật. Cậu ấy vẫn tốt bụng như vậy."
"Đúng thế. Cẩm Thư đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn." Bà Ngô cười khổ lắc đầu. Cái này đúng là khen ngược, người cũng đi rồi còn tiền này nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết làm sao trả về, không có cách nào khác nên dù không nhận thì cũng phải nhận thôi.
Bà Ngô đem xấp tiền dày đó bỏ vào ngăn kéo trong phòng ngủ, vừa muốn cầm chìa khoá khóa kỹ lại nhưng hình như nghĩ tới cái gì đó, bà rút ra hai tờ ở giữa cầm ra ngoài đưa cho Ngô Mạn Giai.
Ngô Mạn Giai sửng sốt một chút, mờ mịt ngẩng đầu nhìn bà Ngô:
“... Cho con làm cái gì?"
Bà Ngô nói:
"Không phải con từng nói chị Trần trong chỗ nhà ăn con đang làm việc thường mời con ăn gì đó hả? Cầm tiền này, ngày mai đi đến siêu thị bên cổng nhỏ ở đơn vị các con mua chút đồ ăn, chia cho mấy đồng nghiệp của con cùng nhau ăn uống. Ngày thường người ta chăm sóc con như vậy, làm người thì phải biết cảm ơn.”
Ngô Mạn Giai à một tiếng, gật gật đầu, cô ấy nhận lấy hai tờ một trăm tệ trong tay bà Ngô, nghiêm túc xếp lại bỏ vào trong túi áo.
Đợi nhận tiền xong, khóe miệng Ngô Mạn Giai không tự giác được cong lên, dùng giọng nói rất nhẹ nói: "Cảm ơn, Cẩm Thư."
Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng bà Ngô ở gần lại nghe được rất rõ ràng. Bà Ngô dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía con gái. Do dự một hồi lâu, rốt cục vẫn là mở miệng nói: “Con gái, lần trước Cẩm Thư đến nhà chúng ta có nói đến chuyện của con. Con nghĩ như thế nào?"
Ngô Mạn Giai nhìn về phía bà Ngô, không có hiểu cho lắm:
"Cái gì mà nghĩ như thế nào."
Bà Ngô dừng lại, dùng câu từ thăm dò nói: "Cẩm Thư đều đã nói với mẹ, hiện tại con bé đang là một bác sĩ, chính là bác sĩ chuyên chữa trị những người có vết thương trên mặt… nếu không, nếu không chúng ta nhờ con bé đến giúp con..."
Bà nói còn chưa dứt lời, đã bị Ngô Mạn Giai ngắt lời. Cô ấy nhìn bà Ngô cười ôn hòa, nói: "Mẹ à, hôm nay làm việc mệt quá đi. Con đi tắm trước đây nên không nói chuyện với mẹ nữa đâu." Sau đó quay người rời đi, yên lặng đi vào trong nhà vệ sinh.
Cả người bà Ngô như đứng chôn chân tại chỗ, chỉ biết thở dài đi vào phòng bếp bận rộn.
Ngày nghỉ trưa kế tiếp, Ngô Mạn Giai dùng tiền Hàn Cẩm Thư để lại mua rất nhiều đồ ăn vặt bên cạnh cổng phụ của nhà tù Thái An. Có hạt dưa đậu phộng, các loại hoa quả khô, còn có đồ vặt các loại như đậu phụ khô, còn có cả thạch vị dâu tây mà cô thích ăn nhất. Các loại một ít nhưng chất thành một đống.
Lúc tính tiền, bác gái làm nhân viên thu ngân quen thuộc lần lượt bỏ hết đồ nặng vào trong túi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Mạn Giai, hỏi cô ấy:
"Em gái à, những thứ đồ này chị để chung vào một túi nhé?"
Ngô Mạn Giai đầu tiên là nhẹ gật đầu, gật xong lại dừng lại. Giống như là chợt nhớ tới cái gì đó lại lắc đầu.
Bác gái thu ngân đã mở siêu thị này hơn mười mấy năm trở lại đây, đương nhiên biết cô gái làn da trắng trắng, ngại ngùng hướng nội, vẫn còn để tóc mái dài qua trán này. Bà ấy bị động tác mâu thuẫn trước sau của Ngô Mạn Giai chọc cười, khóe môi cong lên. Bà dùng giọng nói dịu dàng lại nhẫn nại hỏi:
"Con vừa gật đầu lại vừa lắc đầu rốt cuộc là có ý gì?"
Ngô Mạn Giai biết mình lại vừa làm một trò cười, mặt ẩn ẩn có chút nóng rực, nói lắp: "Giúp, giúp con để vào hai túi lớn nhé, cám ơn... Cám ơn cô."
Bác gái thu ngân nghe vậy thì chia đồ ăn vặt thành hai phần, lần lượt bỏ vào trong túi đựng rồi đưa cho Ngô Mạn Giai.
Mấy phút sau, Ngô Mạn Giai cúi đầu, hai tay ôm hai túi đồ ăn vặt trở lại nhà tù.
"Cảm ơn… Cảm ơn anh lần trước đã đưa em về nhà. Đây là chút đồ ăn vặt, tặng anh ăn đó.”
" Cám ơn chị... Lần trước đưa em, đưa em về nhà. Đây là một chút đồ ăn vặt, tặng cho chị… mời chị ăn."
...
Trên đường đi, Ngô Mạn Giai cứ như vậy cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai câu này. Chỉ là khi gặp lại vị cảnh sát kia lần nữa, đầu lưỡi có chút cứng, nói không ra lời nữa.
Bước chân đi của cô ấy chậm chạp, cứ như vậy bước đi từng bước một, nhưng không biết tại sao trái tim ở trong lồng ngực lại gấp gáp đập mạnh lên. Phù phù phù phù, phù phù phù phù.
Ngô Mạn Giai nghĩ: Làm không được thì cũng phải thoải mái thong dong tự tin, có thể nói được câu tương đối hoàn chỉnh trôi chảy, cũng tốt lắm rồi.
Gọi mở cửa.
Lúc vừa đi qua cổng phụ, Ngô Mạn Giai phình quai hàm lên âm thầm làm cái hít sâu, sau đó cuộn tròn nắm đấm lại, lấy hết dũng khí đi ra phía trước gõ lên cánh cửa phòng đang đóng chặt.
Không bao lâu, tiếng bước chân bên trong vang lên, có người mở cửa phòng ra.
Ngô Mạn Giai khẩn trương đến trong lòng bàn tay đều xuất hiện một lớp mồ hôi, lo lắng thấp thỏm ngẩng đầu lên, sau đó lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt lạ lẫm.
Đây không phải là Hướng Hoài Viễn đã có lòng tốt đưa cô ấy về nhà.
Cảnh ngục mở cửa nhìn thấy cô ấy, ánh mắt trở nên có vài phần kỳ lạ, nghi hoặc hỏi: "A Văn? Sao cô lại tới đây, muốn tìm ai?"
"Chào, chào ngài..."
Chỉ cần bắt đầu trở nên căng thẳng là Ngô Mạn Giai lại càng cà lăm. Cô ấy cố gắng nắn thẳng đầu lưỡi, hỏi cảnh ngục lạ lẫm kia: "Xin hỏi, cảnh sát Hướng có đây không?"
"Cảnh sát Hướng?" Cảnh ngục mờ mịt gãi đầu một cái mới kịp phản ứng: "A! cô nói cảnh sát Hướng Hoài Viễn đó hả?"
Ngô Mạn Giai nghiêm túc gật đầu: "Cảnh sát Hướng là mới được điều lên làm phó ngục trưởng, làm sao có thể ở cổng bên này được. Hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ của anh Viễn." Trong bụng cảnh ngục có chút buồn cười, phản ứng lại mới hỏi: "Cô tìm anh Viễn có chuyện gì?"
Túi đồ ăn vặt trong tay cô ấy lại ôm chặt thêm mấy phần, Ngô Mạn Giai trầm mặc lắc đầu, không nói gì nữa liền quay người rời đi.
Phía sau loáng thoáng truyền đến âm thanh trò chuyện của những cảnh ngục khác bên trong cổng:
"A Văn này càng ngày càng kỳ lạ, tự nhiên chạy đến cổng tìm anh Viễn."
"Cô ấy tìm anh Viễn làm cái gì?"
“Ai mà biết, còn ôm theo một đống ăn vặt."
"Đồ ăn, đưa cho anh Viễn hả? Cô ấy sẽ không phải có ý gì với anh Viễn đó chứ?"
"Không thể nào! Với điều kiện đó của đội trưởng chúng ta, những cô gái muốn làm bạn gái của anh nhiều không đếm xuể, sao A Văn này sao có thể lọt vào mắt anh ấy cơ chứ."
"Cũng thật, aizzz. Chỉ là nói thật lòng, với nhan sắc đó của A Văn cũng khá ra gì đấy, da thì trắng còn mắt thì lại vừa to vừa tròn, chỉ là vết sẹo trên gò má trái đó…"
"Được rồi được rồi, cũng là một cô gái nhà lành, nói ra cũng đáng thương. Đừng có nói nhiều thế nữa.”
......
Những lời nói hời hợt kia cứ vậy truyền vào trong lỗ tai của Ngô Mạn Giai, mỗi một câu đều thành kim đâm vào đáy lòng của cô ấy. Một trận gió thổi lên, giống không có ý tốt, hất mái tóc che mặt Ngô Mạn Giai lên, bỗng nhiên cô ấy cảm thấy trước nay chưa từng khó chịu như thế, ôm chặt hai túi đồ ăn vặt, vùi đầu thấp hơn, tăng tốc bước chân rời đi.
Cả một buổi chiều Ngô Mạn Giai mới đem hết số đồ ăn vặt chia cho mọi người, rồi lại trở về bận bịu với công việc trong tay mình như thường lệ. Nào là rửa chén, lau chùi, nấu nước, so với ngày thường càng thêm im lặng.
Vốn dĩ cô ấy đã có tính cách hướng nội yên tĩnh, lúc ít nói càng làm cả con người lộ rõ vẻ nặng nề.
Nhưng người trong nhà bếp không ai phát hiện sự dị thường của Ngô Mạn Giai. Sự nhỏ bé và tầm thường của cô ấy, dường như đã hòa làm một với nồi niêu bên bếp, mặt thớt được cọ sáng bóng kia, cảm giác tồn tại cũng vô cùng yếu ớt nên trước nay chưa từng hấp dẫn được sự chú ý của mọi người xung quanh.
Một ngày bận rộn lại kết thúc lần nữa.
Mặt trời đã ngả về phía tây của Lăng Thành, Ngô Mạn Giai quét dọn vệ sinh bếp xong, vừa đi đến phòng cất đồ để cất chổi và dụng cụ lau sàn thì phía sau bất thình lình vang lên một giọng nói. Là giọng nói của một người đàn ông.
Nói: “Hôm nay cô tìm tôi có việc?"
Ngô Mạn Giai bị gọi bất ngờ giật mình kêu lên, lúc cô ấy quay đầu lại, con mắt trái lộ ra khỏi tóc mái nhìn thấy một bóng người cao lớn. Anh ấy mặc bộ đồng phục cảnh ngục, đầu đội mũ, chân đi ủng da đen, gương mặt dưới vành mũ dài anh tuấn bức người.
Là Hướng Hoài Viễn.
Ngô Mạn Giai trông thấy anh ấy, mới đầu còn chưa kịp phản ứng. Ánh mắt của cô ấy vô ý ngắm nhìn từ gương mặt anh ấy đến vai phải.
Ngô Mạn Giai không hề ngốc, cô ấy làm việc ở nhà tù bấy lâu nay nên đương nhiên cũng biết cái ký hiệu này.
Hàm cảnh ti cấp hai cảnh sát Trung Quốc.
Cô ấy nhớ lại lời nói của mấy vị cảnh sát lúc ở bên ngoài cổng kia—— Hướng Hoài Viễn mới từ nơi khác điều đến đây, là phó ngục trưởng mới nhậm chức của nhà tù Thái An.
Xem ra vị này cảnh sát không chỉ là người tốt, năng lực làm việc cũng rất mạnh.
Ngô Mạn Giai suy nghĩ đến mức xuất thần.
Hướng Hoài Viễn thấy cô ấy nửa ngày không có trả lời mình, nghĩ là cô ấy không nghe rõ nên đi vào hai bước lại hỏi thêm một lần:
"Hôm nay cô tìm tôi có việc gì à?"
"Không, không phải chuyện gì quá quan trọng." Ngô Mạn Giai vừa ý thức được mình đang ngẩn người nhìn anh ấy nên cả người càng thêm quẫn bách, cô ấy nhanh chóng quay đầu qua chỗ khác, đứt quãng trả lời:
"Lần trước anh đưa tôi… Về nhà, hôm nay tôi có mang theo chút đồ ăn, muốn đưa cho anh để thay lời cảm ơn.”
Hướng Hoài Viễn nói:
"Nhà của cô và tôi cũng tiện đường, không có gì cần phải cảm ơn đâu."
Ngô Mạn Giai gật đầu một cách máy móc:
"Ồ, nhưng vẫn là, cảm ơn anh."
Hướng Hoài Viễn nhìn phòng chứa đồ sau lưng cô, tất cả cái chổi đồ lau nhà đều được sắp xếp cùng sạch sẽ và chỉnh tề. Anh ấy thuận miệng nói: "Chỉ một gian phòng chứa đồ mà thôi, cô sắp xếp gọn gàng quy tắc thế?"
Ngô Mạn Giai cố gắng nói chuyện rõ ràng:
"Ở đây chỗ nào cũng rất chỉnh tề. Phòng chứa đồ có lẽ cũng phải như vậy."
Hướng Hoài Viễn mỉm cười.