Wechat của Đồng Kinh Niên giống như một món đồ chơi mới của Tô Tâm Đường.
Bảo anh rên mới chỉ là bắt đầu thôi, thỉnh thoảng cô còn nhắn tin trêu chọc anh. Thậm chí Tô Tâm Đường còn quá đáng mà gửi cho anh dòng chữ: [ Muốn xem “gà con”. ]
Cô cảm thấy bản thân mình diễn cái vai ông chú trung niên thích quấy rối này quá nhập tâm rồi.
Tô Tâm Đường cũng không rõ tại sao cô lại có thể chơi đến thuần thục như vậy. Ngoài Đồng Kinh Niên ra thì cô chưa từng nói mấy lời bại hoại đó với bất kỳ một người đàn ông nào khác.
Tô Tâm Đường cũng không nghĩ đây là khả năng thiên phú, tiên nữ làm sao có thể có loại thiên phú kiểu này được chứ.
Nhất định là do bộ dáng bất khả xâm phạm, không coi ai ra gì của Đồng Kinh Niên đã khơi dậy tính xấu trong cô rồi.
Ngược với trạng thái bừng bừng khí thế của Tô Tâm Đường, người đàn ông bên kia lại rất yên tĩnh.
Ngoại trừ tấm ảnh chụp quần lo̶t̶"̶ và vài dòng tin nhắn cảnh cáo lần trước thì anh chưa từng đáp lại một lời nào với cô.
Thế nhưng Tô Tâm Đường cũng không giận.
Cô biết anh đã đọc được tất cả.
[ “Gà con” cũng không cho xem. Thật nhỏ mọn! Vậy anh có muốn nhìn qua “em gái nhỏ” của tôi không? ]
…
Thời điểm nhận được tin nhắn này Đồng Kinh Niên đang tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, điện thoại đặt ở ngay bên cạnh nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Anh dùng sự yên lặng để đáp trả cô.
Không cần kéo cô vào danh sách đen vì anh hoàn toàn không thèm để ý, những thủ đoạn đó chẳng thể khơi dậy một chút sóng gió nào với anh cả.
Cho đến khi nhìn thấy một thông báo —-
Trên bàn tay khớp xương rõ ràng của Đồng Kinh Niên đang cầm một cốc nước, lại không cẩn thận mà đánh đổ hết ra mặt bàn.
“Đồng tổng!”
Có vài người đồng nghiệp ngồi bên cạnh cùng nhau nhìn về phía này, biết đây là cơ hội nịnh nọt nghìn năm có một bèn nhanh tay nhanh chân muốn đến giúp anh.
Đồng Kinh Niên chợt quát lớn.
“Để yên đấy!”
Âu phục của Đồng Kinh Niên đều bị nước làm ướt nhưng anh đâu có tâm trạng mà để ý. Vừa dứt lời liền nhanh chóng cầm điện thoại lên, úp màn hình về phía cơ thể mình, lúc này mới có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Anh biết Tô Tâm Đường là một cô gái táo bạo không có một chút rụt rè, nhưng đến mức độ gửi hình “em gái nhỏ” thì thực sự đã đem tam quan* của Đồng Kinh Niên dẫm nát.
*Tam quan: Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan.
Nếu lỡ như bị những người ở đây nhìn thấy…
Cô đã gửi hình cho anh.
Đồng Kinh Niên cho rằng cô sẽ gửi tấm hình chụp nơi riêng tư của phụ nữ, nhưng thực tế chỉ là tấm lưng trần được chụp qua gương mà thôi.
Lộ ra mảng lưng trắng mịn như tuyết, còn có cả vòng eo thon gợi cảm.
Thế nhưng khiến người ta chú ý nhất vẫn là ở trên cần cổ thon dài kia có buộc hai sợi dây lỏng lẻo, dường như chỉ cần kéo nhẹ đã có thể cởi được chúng ra.
Trước đây chưa quen biết Tô Tâm Đường thì có lẽ Đồng Kinh Niên sẽ không biết đó là thứ gì, nhưng thực tế cho thấy chính anh đã từng chạm qua thứ kia rồi.
Là áo ngực của phụ nữ.
Thực sự một túm là có thể cởi ra và cũng rất khó để có thể buộc lại.
Khi Đồng Kinh Niên vừa mới thở được một hơi nhẹ nhõm thì những kí ức về tối hôm đó lại thi nhau kéo về.
Cô cố ý.
…
Tô Tâm Đường cầm điện thoại cười hết sức vui vẻ, cô biết anh nhất định hiểu lầm, nói không chừng bây giờ còn đang ngồi ở góc nào đó mà nuốt xuống cục tức này.
Rất sảng khoái!
Cô thực sự cố ý.
Tô Tâm Đường sao có thể gửi ảnh riêng tư của mình cho người khác được chứ, chẳng khác nào cho họ nắm đằng chuôi.
Cho dù có là quan hệ nam nữ yêu nhau đi nữa cũng không thể lưu lại ảnh chụp kiểu này được, chẳng may ai đó nhìn thấy cũng đều ghê tởm muốn chết. Tên đàn ông nào mà lôi mấy tấm ảnh này ra để đe dọa các cô gái thì đúng là đầu óc quá trẻ con.
Tô Tâm Đường cười đủ rồi liền muốn chọc ghẹo anh.
[ Anh lại nghĩ linh tinh đúng không? ]
[ Thật là hư nha. ]
Mấy lời do Tô Tâm Đường tự viết ra lại khiến cho cô nổi hết cả gai ốc, nhưng vẫn ấn nút gửi đi.
…
Đồng Kinh Niên cảm thấy bản lĩnh lớn nhất của Tô Tâm Đường chính là không ngừng trêu chọc anh, đã vậy còn ra vẻ như không biết gì. Cụ thể là khi cô đến dạy học cho Phương Chính, không hề có một chút ngại ngùng hay trốn tránh, thậm chí cô còn chủ động chào hỏi anh.
Ánh mắt sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời.
Thế nhưng Đồng Kinh Niên vẫn có thể nhận ra được tâm tư của cô.
Mỗi lần đến dạy học đều ăn mặc rất hở hang, chiếc áo bó sát kết hợp với chân váy ngắn. Khiến cho Đồng Kinh Niên quanh năm chỉ tiếp xúc với đàn ông cảm thấy kiểu ăn mặc khoe hết dáng người thế này quá dung tục.
Tất nhiên quần áo đều sẽ thay đổi, chỉ duy nhất hai sợi dây trên cổ là vẫn y nguyên.
“Cô làm gia sư đúng không?”
Một ngày nào đó Đồng Kinh Niên không nhịn được mở miệng.
Anh không gọi Tô Tâm Đường là cô giáo Tô, vì cô thực sự không xứng với hai chữ này. Anh chỉ muốn nhắc nhở nghề nghiệp bây giờ của cô.
“Đúng vậy. Đồng tiên sinh có chuyện gì sao?”
Tô Tâm Đường biết anh kìm nén không nổi, cô cảm thấy phải như vậy chơi mới vui.
“Nếu đã là gia sư thì cô cũng nên chú ý ăn mặc một chút.”
Đồng Kinh Niên từ trên cao nhìn xuống, chỉ trích.
Cô gái ngỡ ngàng há miệng, còn chưa kịp nói gì thì Phương Chính đã bắt đầu.
“Cậu à, sao cậu lại có thể nói với cô giáo Tô như vậy chứ? Quá bất lịch sự.”
“Muốn mặc thế nào là tự do của cô giáo Tô, bất kỳ một cô gái nào ở trên đời này đều có quyền đó. Cháu thấy cô giáo mặc thế này đâu có vấn đề gì, rất xinh đẹp ạ.”
Giây trước còn lớn giọng khen Tô Tâm Đường, giây sau liền bước chân đến trước mặt Đồng Kinh Niên, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng không kém phần trượng nghĩa.
“Cậu ơi trước đó cháu đã nói qua rồi mà, cậu không được nhìn chằm chằm cô giáo Tô như thế.”
“Lỗ Tấn tiên sinh có câu Dâm giả kiến dâm* , mới chỉ thấy cánh tay đã nghĩ đến lúc cởi quần áo, ngay lập tức lại nghĩ đến cảnh trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶…”
*Dâm giả kiến dâm: Người dâm tà thì nhìn thấy gì cũng dâm.
Cũng giống như ở Việt Nam có câu đùa “đầu óc đen tối chỉ toàn liên tưởng đến những điều đen tối”.
Đồng Kinh Niên cảm thấy bản thân không thể hiểu được logic của cậu nhóc, anh lạnh lùng mở miệng.
“Vậy Lỗ Tấn tiên sinh có từng nói làm cách nào để thịt của đứa cháu trai không nghe lời ăn ngon miệng hơn không?”
…
Không thể để mọi chuyện tồi tệ hơn được nữa!
“Cô đã làm gì với Phương Chính?”
“Lúc không có mặt tôi cô đã cho nó uống thuốc gì rồi?”
“Tô Tâm Đường cô còn có lương tâm hay không? Phương Chính chỉ là một đứa bé, một học sinh tiểu học mà thôi.”
“… Vậy mà cô cũng không tha.”
Vốn dĩ Tô Tâm Đường đang rất vui vẻ vì nghĩ đến việc tối nay hai người sẽ có cơ hội tiếp xúc, vậy mà bây giờ cô lại bị người đàn ông này nổi giận đùng đùng chất vấn.
Tô Tâm Đường càng nghe càng thấy kỳ quái.
Đồng Kinh Niên cho rằng cô xuống tay với Phương Chính???
Khi một mình đối diện với Đồng Kinh Niên, Tô Tâm Đường cũng lười đóng kịch, nâng tay vén mái tóc ra sau tai, ánh mắt quyến rũ.
“Tôi muốn xuống tay với ai mà Đồng tiên sinh còn không biết?”
Người đàn ông rất nhanh bình tĩnh lại, vẫn là bộ dáng không thể chạm tới, giọng nói lạnh băng.
“Không biết xấu hổ.”
Tô Tâm Đường cũng chẳng buồn để ý: “À, cảm ơn.”
“Cô thật sự không sợ tôi nói cho Tư Nam…”
Tô Tâm Đường: “Đi đi, nếu anh không nói thì chính là cháu trai tôi.”
Điệu cười mười phần khiêu khích: “Thì ra còn chưa nói?”
Đồng Kinh Niên hít thật sâu, lùi lại phía sau hai bước: “Cô sẽ hối hận.”
Ngay lập tức xoay người rời đi.
Bây giờ anh sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho Tư Nam biết, những tin nhắn trước đó trên Wechat với cô đều là chứng cứ.
Sau đó cô gái này sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới của bọn họ.
Đồng Kinh Niên gọi điện thoại cho Tư Nam, người bên kia nghe máy rất nhanh.
“Tư Nam, cậu…” Bạn gái cậu trước đây đã từng động tay động chân với tôi, không ngừng đưa ra ám hiệu rõ ràng, còn nhét cả quần lo̶t̶"̶ vào trong túi của tôi, trên Wechat cũng rất d͙â͙m͙ đãng.
Đồng Kinh Niên muốn đem mọi chuyện nói ra bằng sạch.
Lại bị đầu bên kia cắt đứt.
“Kinh Niên, tôi cũng đang muốn tìm cậu đây.”
“Công ty nhà tôi xảy ra chút chuyện, bây giờ phải lập tức ra nước ngoài, điện thoại hết pin vừa mới cắm được sạc.”
“Khoảng thời gian này nhờ cậu giúp tôi chăm sóc Đường Đường nhé… Cậu là người bạn mà tôi tin tưởng nhất trên đời này, giao Đường Đường cho cậu tôi cũng yên tâm.”
Đồng Kinh Niên: “Sao lại phải đi bất ngờ thế?”
Nhưng đây không phải vấn đề chính.
Rốt cuộc thế nào mà Tư Nam lại yên tâm nhờ anh chứ?
Hắn yên tâm, còn anh thì không.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, chỉ cần một phút thôi.” Đồng Kinh Niên nắm chặt điện thoại, giọng nói hiếm khi vội vàng như vậy.
Tư Nam: “Ừ?”
“Máy bay phải cất cánh rồi. Có chuyện gì để sau lại nói…”
Tút tút tút —-
Đầu dây bên kia đã ngắt máy.
…
Đồng Kinh Niên nặng nề quay bước về phòng học của Phương Chính, nhìn cô gái đang cùng cậu nhóc chơi trò chơi, giày cao gót dẫm trên sàn nhà vang lên tiếng “Lộc cộc”.
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Tô Tâm Đường nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười.
“Đồng tiên sinh đã cáo trạng xong chưa?”
Cô biết rõ anh gọi điện cho Tư Nam nhưng cũng không bận tâm một chút nào.
“Tôi sẽ quan sát cô.”
Đồng Kinh Niên trầm mặc giây lát rồi bỏ lại một câu.
Trong khoảng thời gian Tư Nam không ở đây, anh sẽ trông coi cô thật kỹ lưỡng, không cho phép cô cùng với gã đàn ông nào đó có cơ hội ở bên ngoài đội nón xanh lên đầu bạn anh.