Nhàm chán muốn chết, cô không nhịn được ngáp một cái, thật muốn vụng trộm trốn đi, nhưng trước khi tới đây, mẹ đã nghiêm khắc cảnh cáo, nếu như xảy ra tình huống nửa đường chạy trốn như lần trước nữa, bà sẽ rất tức giận, rất tức giận, cho nên cho dù cô khó có thể chịu được đến cỡ nào, ru rú ở trong này làm bông hoa dựa tường (chỉ người không có bạn nhảy trong bữa tiệc) là lựa chọn duy nhất.
Không có việc gì để làm thì làm sao bây giờ? Tìm việc để làm! Cô mở túi ngọc trai cầm theo khi dự tiệc lấy điện thoại di động ra, vô ý thức nhấn loạn, bất tri bất giác mở ra tin nhắn Hoắc Duyên Lãng gửi cho cô.
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em có biết vì sao buổi sáng hôm nay anh tỉnh lại không? Lạnh tỉnh đấy!
Buột miệng cười, cô có thể tưởng tượng được nét mặt anh khi nói câu nói này —— làm bộ đáng thương như đứa bé trai.
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, anh rất nhớ em, nhớ đến mức trái tim cũng muốn vỡ nát, rốt cuộc anh còn phải chịu bao nhiêu hành hạ, mới có thể nhìn thấy em?
Cô lại nhịn không được nở nụ cười, người đàn ông này cho rằng anh đang diễn phim thần tượng sao? "Trái tim cũng muốn vỡ nát" lời như thế cũng nói ra được, anh không cảm thấy rất không hợp với anh sao?
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, em có biết trái đất có hình tròn không? Đi một vòng vẫn sẽ trở lại điểm bắt đầu, em trốn cũng không thoát đâu.
Cô nhếch miệng cười, cuối cùng người đàn ông này cũng không kiềm chế được mà hiện nguyên hình!
Hỉ nhi nhỏ bé của anh, anh cho em 3 ngày, em lại không xuất hiện, em hãy chờ nhận Lệnh Truy Nã của anh đi!
Âu Dương Hỉ Nhi cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, anh nói thật sao? Cô thật sự cực kỳ mong đợi nhận được Lệnh Truy Nã của anh, bởi vì như vậy, cô mới có thể nghĩa vô phản cố đi về phía anh, cho dù anh có phải Ngưu Lang hay không, cũng không quan trọng.
Lúc này một trận xôn xao cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô đặt di động vào trong túi ngọc trai cầm theo khi dự tiệc, ngẩng đầu xem xét cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy rõ anh nguồn gốc của việc xôn xao, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, đó không phải là Hoắc Duyên Lãng sao?
Làm sao bây giờ? Có phải cô nên chạy trốn hay không? Lúc cô còn chưa nghĩ ra được biện pháp phù hợp thì tầm mắt của cô lơ đãng liếc thấy một người phụ nữ dựa vào cánh tay anh, trong nháy mắt giống như có một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, cơ thể lạnh lẽo, trong lòng cũng lạnh theo.
Vội vội vàng vàng đứng dậy đi về phía ban công, cô không có cách nào đối mặt với việc người phụ nữ khác làm bạn bên cnahj anh, cho dù tối nay anh xuất hiện ở nơi này là vì công việc, cô cũng không thể chịu đựng được.
Dựa vào lan can, hơi thở của Âu Dương Hỉ Nhi thoáng ổn định lại, nhưng nước mắt vẫn tràn ra, tại sao cô lại khóc? Bởi vì rốt cuộc cũng nhận thức rõ, cô yêu anh sâu đậm đến mức ngay cả việc anh đứng chung một chỗ với người phụ nữ khác cũng không thể dễ dàng tha thứ sao?
Nếu như biết trước tối nay sẽ gặp được anh ở chỗ này, cô thà bị mẹ hung hăng dạy dỗ cô một trận.
Không được, cô không thể tiếp tục ở lại đây, nhưng mà, cô phải rời đi như thế nào?
Nhìn vườn hoa chỉ cách ban công một cái lan can, cô có biện pháp rồi, mặc dù nếu hành động này bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ hô to gọi nhỏ, nhưng không quản nhiều như vậy, khả năng bắt gặp Hoắc Duyên Lãng ở ban công ít nhất một nửa, cô không thể không rời đi.
Thật tốt quá, lan can không cao lắm, tế bào vận động của cô cũng rất phát triển. Cuối cùng vẫn thuận lợi rời khỏi phòng.
Nhưng mà, sau đó phải đi như thế nào?
Âu Dương Hỉ Nhi nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu? Cô không xác định được phương hướng.
"Do¬minic, em muốn đi đâu?"
Cơ thể đột nhiên cứng đờ, Âu Dương Hỉ Nhi lặng lẽ di chuyển vào trong bóng tối, xuyên qua khe hở giữa bụi cây, cô có thể nhìn thấy rõ đôi tuấn nam mỹ nữ kia, cô nhìn một cái liền nhận ra người phụ nữ kia, chính là người phụ nữ lúc trước cùng đi Khẩn Đinh nghỉ phép với Hoắc Duyên Lãng.
Không để ý tới Hoắc Tình Hương đang kêu la, Hoắc Duyên Lãng bước nhanh đi về hướng vườn hoa.
"Do¬minic, em dừng lại cho chị." Hoắc Tình Hương nổi giận cầm ví da lên ném qua, Lần này Hoắc Duyên Lãng không thể không nhìn thẳng vào người đang hô to gọi nhỏ.
"Chị đi vào bên trong mà chào hỏi, không cần lo cho em." Anh ảo não xoa đỉnh đầu bị đánh trúng.
"Em cho rằng chị rất thích quản em sao? Nếu như không phải vì tối nay em là bạn trai của chị, chị không thể không dính ở bên cạnh em, bằng không, chị mới lười phải chạy theo sau mông em." Hoắc Tình Hương thật sự vô cùng uất ức, nếu không phải party tối nay nhất định phải đích thân tham dự, cô cần phải kéo anh làm bạn trai cùng tham dự sao?
Hết lần này tới lần khác anh không muốn để cho mọi người biết thân phận thật sự, nói đúng hơn là không muốn dụ tới một đống Hoa Hồ Điệp không có đầu óc, vào lúc này chắc hẳn những thiên kim danh viện ở bên trong cho rằng anh là Ngưu Lang cô trả tiền đảm nhiệm vai trò bạn trai.
"Em đã nói với chị rồi, em không muốn làm bạn trai chị." m
"Thằng nhóc xấu xa, em đa làm, không thể nửa đường bỏ chạy."
Âu Dương Hỉ Nhi nghe lén đến đó, không khỏi nhíu mày, quan hệ của hai người bọn họ thật sự không giống kim chủ và Ngưu Lang.
"Em có nói muốn bỏ chạy sao? Em sẽ không thiếu lễ phép như vậy."
Hả! Thằng nhóc này đang nói truyện cười sao? "Nếu như em biết định nghĩa của hai chữ ‘lễ phép’ này, chị thấy mặt trời sẽ mọc ở hướng tây, em luôn trực tiếp biến thành hành động."
Nhíu mày, Hoắc Duyên Lãng không nhịn được. "Bây giờ em có chuyện rất quan trọng, chị đừng tới phiền em.!"
"Hoắc Duyên Lãng, thằng nhóc như em thật sự không biết cảm ơn, nếu như không phải là chị thay thế em ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc đó, bây giờ em có thể vui vẻ tự do như vậy sao? Chị cả nhà em đã ba mươi ba tuổi vẫn không có biện pháp nghiêm túc nói chuyện yêu đương, đây đều là lỗi của em, tại sao em không tiếp tục học lên tiến sĩ làm giáo sư?" Hoắc Tình Hương không vui nói.
Thằng nhóc này thật sự đã chọc giận cô, cô không hề hay biết mình đang quên mất một quả bom vô cùng có uy lực, Âu Dương Hỉ Nhi núp trong bóng tối đã bị tin tức này oanh tạc đến mức hoang mang lo sợ.
"Em muốn làm gì thì làm cái đó, nhưng em không có bảo chị cùng chơi đùa với em."
Trợn to hai mắt, Hoắc Tình Hương giận đến mức giậm chân. Không sai, ban đầu cũng không phải là thằng nhóc này yêu cầu cô nhảy vào hy sinh dâng hiến, nhưng mà, nếu như không phải là vì anh không đáng để tin tưởng, cha mẹ yêu cầu cô gánh vác trách nhiệm làm gì?
"Chị đã sớm yêu cầu em trở lại tiếp quản Hoắc công nghệ sinh học, nhưng Đại Thiếu Gia em nói còn chưa có tự do đủ, vẫn không chịu để cho chị rút lui, em không có quên chứ?"
"Em làm việc phải dựa vào tâm tình, chị không biết sao?"
Há hốc miệng, thiếu chút nữa Hoắc Tình Hương đã nói ra những lời thô tục, mặc dù đã sớm quen với thói tùy hứng ngông cuồng của thằng nhóc này, nhưng cho đến nay cô vẫn chưa bị anh làm cho giận chết, chuyện này tuyệt đối là kỳ tích!
Lỗ tai đột nhiên dựng thẳng, Hoắc Duyên Lãng nghe thấy có âm thanh rất nhỏ từ bụi cây bên kia truyền tới. "Người nào trốn ở đó?"
Không có ai đáp lại, Hoắc Tình Hương không khỏi lạnh run một cái. "Có ai không? Tại sao chị không nghe thấy âm thanh?"
Hoắc Duyên Lãng nhìn chằm chằm bụi cây không rời, trực giác nói cho anh biết, người trốn bên trong bụi cây kia chính là mục tiêu vì hoảng sợ bị anh đuổi theo đến ban công, sau khi bắt hụt mới đuổi theo đến đây. "Muốn tự mình xuất hiện, hay là tôi qua bắt người?"
"Thằng nhóc xấu xa, em không cần làm chị sợ, thật sự có người sao?" Hoắc Tình Hương không tự chủ chạy đến sau lưng Hoắc Duyên Lãng.
Một lúc lâu vẫn không thấy người phía sau bụi cây chọn lựa hành động, Hoắc Duyên Lãng quyết định tự mình đi qua bắt người, nhưng chân mới vừa chuyển động, người phía sau đã tự xuất hiện.
"Hỉ nhi nhỏ bé!" Thật sự là người anh ngày ngày đêm đêm thương nhớ, anh vốn cho rằng việc nhìn thấy bóng dáng hoảng sợ kia là do quá nhớ nhung mà sinh ra ảo giác.
"Chuyện đó là nói giỡn có đúng hay không?" Cô cố gắng khống chế âm thanh bởi vì tức giận mà run rẩy của mình, anh không phải Ngưu Lang, mà là Ông Trùm giấu mặt của Hoắc công nghệ sinh học, chuyện này thật sự quá thái quá!
"Hỉ nhi nhỏ bé, trước tiên em trở về cùng anh, anh sẽ từ từ giải thích chuyện này."
"Chuyện đó là sự thực? Từ đầu tới cuối anh đều đang gạt tôi."
"Em cẩn thận nhớ lại, anh không có lừa em, ngay từ khi bắt đầu là do chính em đã nhầm lẫn." Anh đang giải thích với cô, nhưng nghe lại giống như đang trốn tránh trách nhiệm.
Ngẩn ra, Âu Dương Hỉ Nhi cười như điên. "Không sai, là do chính tôi đã nhầm lẫn, cho nên là lỗi của tôi, ai kêu tôi ngốc, ngốc đến mức bị người khác xoay vòng đùa giỡn, còn vì rơi vào chuyện này mà khổ sở đấu tranh."
"Hỉ nhi nhỏ bé, không phải như vậy." Anh vội vàng tiến lên kéo cô, nhưng cô giống như thấy anh rất bẩn mà bỏ rơi anh.
"Không nên chạm vào tôi... bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh." Đầu óc của cô rất rối loạn, cô phải lập tức rời đi, nhưng rốt cuộc đâu mới đúng là hướng đi đến cổng chính?
"Trước tiên em phải tỉnh táo lại, anh sẽ giải thích."
"Tôi không muốn nghe một tên lừa gạt giải thích!" Bất chấp, cô trực tiếp đi về hướng trái, bây giờ, cô chỉ muốn có thể ở một mình.
"Em không phải nghe anh giải thích, nhưng ít ra cũng phải để anh đưa em về nhà." Anh theo sát phía sau cô, thật vất vả mới tìm được cô, làm sao có thể thả cô đi.
"Không cần, tốt nhất anh nên cách xa tôi một chút, bằng không tôi sẽ không nhịn được đánh anh."
"Không sao, em muốn đánh anh, hay là đạp anh... anh cũng không quan tâm, em vui là tốt rồi."
"Anh không nên cho rằng tôi đang nói đùa."
"Anh đang nói thật, anh sẽ yên lặng làm bao cát cho em trút giận, cho đến khi em hết giận, anh sẽ không chạm vào một cọng lông măng của em."
Âu Dương Hỉ Nhi quay đầu lại trừng mắt, nghiêm túc cảnh cáo, "Anh, không được đi theo tôi nữa, nếu không cả đời này tôi sẽ không để ý tới anh!"
Lần này rốt cuộc Hoắc Duyên Lãng cũng dừng bước lại, bởi vì khi cô cảnh cáo đã nói rất rõ ràng một chuyện —— về sau cô không muốn qua lại với anh nữa, cho nên bây giờ, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.
"Người phụ nữ kia là ai?" Hoắc Tình Hương lặng lẽ kéo ống tay áo của Hoắc Duyên Lãng, cô mới vừa bị chuyện xảy ra giữa hai người họ làm cho hoảng sợ đến trợn mắt há hốc miệng, tại sao có thể có một người phụ nữ dám cả gan lớn lốí như thế với bảo bối của nhà họ Hoắc? Càng không thể ngờ được chính là, thế lực hung ác của nhà họ Hoắc lại tỏ thái độ khiêm nhường ở trước mặt cô, một màn này nên được ghi hình làm chứng cứ, về sau có thể lấy ra áp chế em trai nhỏ Hoắc.
Không có biện pháp tức giận với người phía trước, Hoắc Duyên Lãng không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại nổi đóa. "Nếu như người phụ nữ em yêu thương không bao giờ để ý tới em nữa, chị nhất định sẽ chết!"
"Thằng nhóc xấu xa, em mới vừa nói cái gì, chị là chị cả của em...... Đợi chút, em nói phụ nữ kia là ai? Người phụ nữ em yêu thương?" Ôi trời ơi!!, Ôi trời ơi!!! Ngay cả bảo bối nhà họ Hoắc cũng yêu một người phụ nữ rồi!
"Em muốn về." Không được, anh vẫn nên lái xe đi theo cô thì tốt hơn.
"Em muốn về, vậy chị thì thế nào?"
"Tự chị nghĩ biện pháp."
"Làm gì có chuyện như vậy?"
Cho dù có chuyện như vậy hay không, bây giờ Hoắc Duyên Lãng hoàn toàn không có biện pháp bình tĩnh, cũng ai không ngăn cản được, sau khi Hoắc Tình Hương khó xử một hồi, vẫn nhanh chóng nhặt ví da trên đất lên vội vàng đuổi theo, bởi vì cô cũng rất muốn biết rõ lai lịch của cô gái kia, đây chính là chuyện lớn của nhà họ Hoắc.
Nhưng mà, khi Hoắc Duyên Lãng lái xe rời khỏi biệt thự thì Âu Dương Hỉ Nhi đã đón xe taxi rời đi.
Một đường điên cuồng đi tới chỗ ở của Âu Dương Hỉ Nhi, sau ba tiếng chuông điện ngắn ngủi, cô liền nhẹ nhàng mở cửa sắt ra, rất dễ nhận thấy, mặc dù cô đã trang điểm xong nhưng vẫn còn ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
"Buổi sáng tốt lành!" Nụ cười của Hoắc Duyên Lãng thật sự rực rỡ đến mức chói mắt, mắt Âu Dương Hỉ Nhi không khỏi liếc nhìn một chút.
Mặt của cô rất thối, chỉ mong có thể khiến cho anh cảm thấy bị từ chối mất mặt mà phất tay rời đi, nhưng mà một chiêu này hoàn toàn không có tác dụng với anh, anh hết sức phấn khởi kéo cô xuống lầu, ngồi lên chiếc xe thể thao anh phải tích góp lâu ngày, dọc theo đường đi rủ rỉ rù rì chạy như bay lên núi Dương Minh, làm cô muốn lén ngủ gật cũng không biện pháp.
Từ đầu đến cuối Âu Dương Hỉ Nhi không hề mong đợi lần dạo chơi ngoại ô ăn cơm dã ngoại này, trời vừa sáng mới ôm một đống bản thiết kế ngáy o o, thức ăn để ăn cơm dã ngoại cũng không có chuẩn bị, làm sao có thể ôm bất kỳ mong đợi gì đối với chuyến đi chơi hôm nay?
Không ngờ, vậy mà người đàn ông này có thể bày ra bữa tiệc cơm dã ngoại khiến cho lòng cô chấn động không thôi.
Trải thảm lông xa xỉ thoải mái lên trên bãi cỏ, mở giỏ trúc đựng cơm dã ngoại và hộp giữ nhiệt, lại đặt thêm hai đệm lót mềm mại. Cảnh tượng tốt đẹp này quá không chân thật.
"Tôi chuẩn bị sushi kết hợp với canh rong biển, sandwich kết hợp với cà phê hoặc trà sữa, mặt khác còn có trà gừng quế." Anh ân cần lấy đủ loại sushi vào đĩa giúp cô, lại đưa một chén canh rong biển lên.
Cô chưa từng có cảm giác này, cảm giác mình hết sức được cưng chiều, Âu Dương Hỉ Nhi kích động đến mức một câu cũng nói không nên lời.
"Làm sao cô không ăn? Không thích sao?"
Lấy một miếng sushi nhét vào trong miệng, nước mắt của cô không khỏi đảo quanh trong hốc mắt.
Tại sao trước kia không thích ăn sushi? Mẹ rất thích mang cô đi ăn đồ ăn Nhật, bởi vì người đàn ông mẹ coi trọng đều tự cho mình là chuyên gia thức ăn ngon, mỗi người đều sùng bái xem trọng sự tinh xảo của đồ ăn Nhật, vì muốn lấy lòng bạn trai, mẹ luôn thích mang cô đi thử ăn viên (thức ăn + nhân viên) trước, tìm kiếm nhà hàng kiểu Nhật tốt, từ lâu, cô vừa nhìn thấy đồ ăn Nhật liền buồn nôn, làm sao bây giờ. . . . . . Mặc dù cô vẫn không rõ trong miệng đang nhai thức ăn gì, nhưng đây thật sự là mỹ vị nhân gian!
"Ăn không ngon sao?"
Uống một hớp canh rong biển, cô lén nén nước mắt xuống, lắc đầu một cái. "Ăn rất ngon."
"Vậy cô nhíu mày làm gì?"
"Tôi có sao?" truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại d đ =LÊ.QUÝ.ĐÔN=
"Cô mới vừa nhíu mày, giống như vậy!" Hoắc Duyên Lãng nhíu mày như ông cụ non, cô thấy thế không khỏi buột miệng cười, anh lập tức hài lòng gật đầu một cái. "Vậy mới đúng, cô nên cười nhiều, cô cười lên rất đẹp."
Trong nháy mắt hai gò má vì thẹn thùng mà ửng hồng, cô vừa cúi đầu vừa nhét một miếng sushi vào trong miệng, làm sao người đàn ông này lại tốt với cô như vậy? Đợi chút, tại sao cô lại quên mất? Anh là Ngưu Lang, nhận tiền, cung cấp phục vụ, thật ra anh tốt với phụ nữ cũng là chức trách! Tại sao trong lòng lại ngột ngạt không thoải mái?
"Tại sao cô lại nhíu mày?"
"Tôi chính là thích nhíu mày, không được sao?" Cô ảo não trừng mắt liếc anh một cái.
"Không được, tôi không thích cô nhíu mày, nào, cười một cái." Anh cực kỳ đúng lý hợp tình.
Há hốc miệng một hồi lâu, Âu Dương Hỉ Nhi không nhịn được sẵng giọng: "Người như anh thật sự rất đáng ghét, làm sao lại bá đạo như vậy?!"
Dừng một chút, Hoắc Duyên Lãng cười ha ha.
Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn anh chằm chằm, anh có bệnh sao? Bị mắng còn cười đến vui vẻ như vậy?
Mặt anh cưng chìu nhéo gương mặt của cô. "Làm sao dáng vẻ mắng người của cô cũng mê người như vậy?"
Cô có thể trực tiếp té xỉu không? Người đàn ông này thật không phải là người bình thường!
"Cô phải ăn nhiều một chút, tôi không thích dáng vẻ cô gầy ốm tong teo dinh dưỡng không đầy đủ."
"Chuyện anh thích hay không thích đâu có liên quan gì đến tôi?" Chưa từng gặp qua người khó hiểu như anh, rõ ràng là người được bao nuôi, thái độ còn kiêu ngạo hơn kim chủ.
"Bởi vì tôi quan tâm cô."
". . . . . . Đầu óc của anh có vấn đề sao?" Cô thật sự muốn hung hăng đánh anh một quyền, người đàn ông này hoàn toàn tự luyến đến mức không có thuốc nào cứu được, nhưng thật đáng chết, tại sao bộ dạng đáng ghét như vậy của anh cũng làm tim người ta đập thình thịch?
Bên môi thoáng hiện lên nụ cười có vẻ đăm chiêu, anh đưa tay lấy một miếng sushi nhét vào trong miệng, vui vẻ huýt gió. Thời tiết thật tốt, tâm tình thật tốt, cuộc sống có thêm người phụ nữ thích khóc, thích tức giận này thật tốt!
Bỗng nhiên, cảm giác rùng mình tràn vào trong lòng, tại sao cô lại có cảm giác bị người đàn ông này ăn đến gắt gao? Lựa chọn tên Ngưu Lang “tiểu bạch kiểm” này làm tình nhân của cô, có phải là sai lầm hay không?
Cho dù lựa chọn anh có phải là sai lầm hay không, cô hối hận!
Hu. . . . . . Cô muốn khóc, cô không nên đi dạo chơi ngoại ô ăn cơm dã ngoại cùng Hoắc Duyên Lãng, từ đó gia hỏa này biến thành kẹo mè xửng không bỏ rơi được, động một chút là tìm tới cửa, lấy rất nhiều cớ, ăn bữa tối, ăn khuya, nhìn cảnh đêm, hóng gió biển. . . . . . Anh thật sự là tình nhân tốt, nhưng mà, cô tuyệt không thích cảm giác này!
Trong lúc vô hình, anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, ngày nào đó khi hợp đồng kết thúc, cô còn có thể trở lại thế giới không có anh sao?
Không được, không thể tiếp tục để mặc cho anh tùy ý xâm nhập vào cuộc sống của cô, giữa bọn họ quyền chỉ huy ở trên tay của cô, không có đạo lý kim chủ như cô phải xoay vòng quanh một tình nhân được bao nuôi như anh, quyết định, hôm nay, cô tuyệt sẽ không đi ra ngoài với anh, cô sẽ không ngồi lên xe của anh. . . . . .
Trời ạ! Tại sao cuối cùng cô vẫn bị anh nhét vào trong xe chứ?
"Anh lại muốn mang tôi đi đâu?" Âu Dương Hỉ Nhi oán hận trừng mắt nhìn Hoắc Duyên Lãng thần thái sáng láng, mỗi ngày đi sớm về muộn, cô không giống anh có thể trữ tinh lực đến tối, sau đó đi nằm sấp khắp nơi, nhìn xem, cô không nhịn được nữa đánh ngáp một cái.
"Tôi dẫn cô đi đến một nơi rất tuyệt."
Cô châm chọc trợn trắng cả mắt. "Không phải lần nào anh cũng nói sẽ đi đến nơi rất tuyệt sao?"
"Chỗ này thật sự rất tuyệt, bảo đảm cô liếc mắt một cái liền thích."
Ngầm bi thương cười một tiếng, cô không có ý tốt nói: "Nếu như mà tôi không có liếc mắt một cái liền thích, làm sao anh có thể bồi thường thời gian cho tôi?"
"Tôi tặng cô một năm miễn phí."
Nhịp tim Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên tăng nhanh, người đàn ông này nói ra những lời nói khiến người ta bối rối làm gì? "Anh. . . . . . Có phải anh quá rảnh rỗi hay không? Anh không biết một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền sao?"
Quay đầu giống như trêu chọc nháy mắt một cái với cô, cái nháy mắt kia có lực điện siêu lớn, hại cô cơ thể tê tê dại dại, thiếu chút nữa tê liệt, tiếp theo, âm thanh của anh dịu dàng giống như có thể bấm ra nước."Đối tượng là cô, tôi có rất nhiều thời gian."
Nếu như người lái xe là cô. Vào lúc này cô đã đụng vào dải phân cách, ai nói phụ nữ là họa thủy, theo ý cô, người đàn ông này mới thật sự là họa thủy!
Không tự chủ dựa vào cửa xe, cô rất lo lắng còn chưa đến đích đã bị điện của anh giật chết.
Thấy thế, Hoắc Duyên Lãng nhếch môi cười, kế tiếp chuyên tâm lái xe, tránh dọa hỏng vật nhỏ mê người của anh, còn chưa kịp ăn cô, đã làm cho cô chạy trốn.
Rất nhanh đã đến đích, khi cô đi xuống chiếc tích góp lâu ngày của Hoắc Duyên Lãng, cô cũng cảm thấy tình hình không ổn, nhưng lại không muốn biểu hiện quá ngạc nhiên, giống như cô là cô gái nhỏ chưa từng va chạm xã hội, cô không nói một câu đi theo anh vào thang máy lên lầu, dù sao cũng không thể dẫn cô đi bán, anh còn đáng tiền hơn cô.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Nuốt ngụm nước miếng, Âu Dương Hỉ Nhi không tự chủ mở mắt lớn nhất có thể, mặc dù từ trong tin tức đã nghe nói qua nơi gọi là khu nhà cấp cao. Nhưng cô vẫn cảm thấy ánh nắng từ mọi thứ có thể đạt đến cảnh giới trong mơ, tại sao trên cõi đời này có thể có một nơi như vậy?
Nơi này quả thực là thế giới màu trắng —— ghế sa lon màu trắng, tủ TV màu trắng, rèm che màu trắng, thảm lông dày màu trắng. . . . . . Màu trắng tinh khiết xem ra cực kỳ mộc mạc, nhưng lại rất cao quý, bởi vì gần như mỗi một món đồ đều được khảm thủy tinh lấp lánh động lòng người.
Ngẩng đầu nhìn lên trên, là đèn treo thủy tinh làm người ta hoa mắt, đèn treo thủy tinh trong phòng khách hết sức xa hoa, đèn treo thủy tinh trong phòng ăn đơn giản thanh lịch.
Nhìn cách bày trí trong nhà, dễ nhận thấy chủ nhân của nơi này thích phong cách đơn giản, đồ trang trí duy nhất tương xứng chính là một bức tranh sơn thủy bát mặc trong phòng khách.
Nếu như nói nơi này có khuyết điểm gì, đó chính là quá mức rộng rãi, điều này làm cho cô cảm thấy rất vắng vẻ.
Len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, anh đưa cô đến nơi này, là thể hiện điều gì? Chẳng lẽ nơi này. . . . . . Không thể nào?
"Hoan nghênh đến hàn xá (Khiêm từ dùng để chỉ chỗ ở của mình)." Hoắc Duyên Lãng nhìn thấu tâm tư của cô.
"Nơi này thật sự là nhà anh?" Cô cảm thấy mình muốn bất tỉnh.
"Ba mẹ tôi ở núi Dương Minh, đây là ổ nhỏ của riêng tôi." Giống như không có ý thức được mình làm người khác khiếp sợ, anh đi đến một góc phòng khách, đưa tay kéo, rèm che màu trắng chậm rãi chuyển động về hai phía, nhìn thấy cảnh đêm Đài Bắc đứng sừng sững trước mắt sau tấm kính thủy tinh.
Hiện tại không rảnh để bất tỉnh, lúc này đây cô hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt khiến cho hoảng sợ, Âu Dương Hỉ Nhi vô cùng sợ hãi than, từng bước từng bước đi về phía tấm kính thủy tinh, sau đó dán cả người đi lên, quá đẹp, nơi này còn có thể nhìn thấy !
"Không phải anh đã nói, em nhìn một cái sẽ thích nơi này."
Đúng vậy, cô cũng không phải là đầu óc không bình thường, làm sao có thể không thích chỗ này? Nếu như nơi này là nhà của cô, cô bảo đảm mỗi ngày đều cười đến trời sáng, quá hạnh phúc!
"Chúng ta đến cạn một ly nhé." Khi cô chết mê chết mệt đắm chìm trong cảnh đẹp, anh đã rót hai ly rượu vang.
Rượu vang hợp với cảnh đêm xinh đẹp, không khí bất tri bất giác thay đổi, rốt cuộc Âu Dương Hỉ Nhi cũng phát hiện ra ngọn lửa trong mắt Hoắc Duyên Lãng, nhịp tim thình thịch rối loạn. Hắng giọng một cái, cô ra vẻ vui đù nói: "Thu nhập của Ngưu Lang nhiều như vậy sao?"
"Đây là căn nhà do anh đổi lấy sau khi đầu tư vào bất động sản."
Vốn muốn dùng thân phận để hạ thấp tính công kích của anh. Không ngờ anh lại thoải mái đánh ngược lại cô.
"Anh còn đầu tư bất động sản?" Khó trách anh lại bị nhiễm tính lão đại, Ngưu Lang vốn không phải là công việc chính của anh!
"Giống như chơi đùa, lúc tâm huyết dâng trào liền đến nơi này xem thử có đáng giá đầu tư bất động sản hay không, sau đó sẽ tìm cơ hội bán tháo, có phải em rất hồi hộp hay không?" Chẳng biết từ lúc nào anh đã lấy khăn tay ra, dịu dàng lau hai gò má của cô. "Em đang chảy mồ hôi."
"Chảy mồ hôi. . . . . . Nơi này có hơi nóng, anh không cảm thấy sao?" Thiếu chút nữa đầu óc đã xoay chuyển không kịp, người đàn ông này đến gần cô làm gì? Không biết nhiệt độ của người anh rất cao sao?
"Anh có mở điều hòa." Mặt của Hoắc Duyên Lãng tiếp tục áp sát cô, cho đến khi hai người cách xa nhau không đến ba cm, khóe môi nhếch lên, nụ cười khêu gợi của anh khiến cho xương người cũng mềm. "Em đừng khẩn trương, anh sẽ không ăn em."
"Khẩn trương? Tôi đâu có khẩn trương?"
"Em thật sự không cần khẩn trương, người nên khẩn trương là anh... anh vừa đúng là món điểm tâm ngon miệng nhất, phụ nữ rất khó kháng cự được dục vọng đụng ngã anh."
Lần này cô quả thật không khẩn trương, bởi vì cô đang trợn trắng mắt, gia hỏa này thật sự thối đến mức khiến người khác không chịu nổi!
"Em không có cảm thấy sao? Lúc em nhìn anh, chẳng lẽ không có dục vọng muốn đụng ngã anh sao?"
"Hiện tại tôi có vẻ nghĩ muốn đạp anh mấy cái." Mặc dù dáng vẻ tự đại của anh cũng đẹp trai đến mức không có lương tâm, nhưng bản lĩnh làm người khác tức giận của anh càng cao hơn, khó trách Hoắc Duyên Lãng muốn đầu tư bất động sản, với bộ dạng kiêu ngạo đức hạnh này của anh, sớm hay muộn cũng sẽ bị đồn đại trong Giới Ngưu Lang!
Một nụ cười quỷ dị thoáng hiện bên môi, anh khiến người khác không tìm được đầu mối nói: "Chúng ta tới thực nghiệm."
"Hả?"
"Nếu như em có thể nhìn anh chằm chằm ba phút mà không có đẩy anh ngã trên đất, anh sẽ chỉ lấy của em một nửa chi phí."
Âu Dương Hỉ Nhi lại muốn mắng chửi người, anh thật sự tự đại đến mức khiến người khác cắn răng nghiến lợi! "Tốt, anh không cần hối hận."
"Anh chưa bao giờ làm chuyện hối hận."
Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn (nếu chuyện như vậy còn có thể chịu được vậy thì còn chuyện gì mà không thể chịu được), cô liền cùng anh đánh cuộc trận này, cũng nhưng mà ba phút, cũng không phải là phút, làm sao cô có thể không chống lại được sắc đẹp của anh? Mặc dù cô không thích chiếm tiện nghi của anh, nhưng mà ai bảo anh tự cho là đúng đề xuất cuộc giao dịch này, thua, vậy anh cũng đành phải nhận.
Nhưng mà, tại sao thời gian trôi qua chậm như vậy? Còn nữa, làm sao làn da của người đàn ông này còn thủy nộn hơn phụ nữ, thật là càng nhìn càng ngon miệng, thật muốn nhào qua cắn một cái. . . . . .
Ôi trời ơi!!! Tại sao cô có thể có suy nghĩ đáng sợ như vậy?
Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, muốn mình tỉnh táo lại một chút, cô hẳn không thật sự muốn đẩy Hoắc Duyên Lãng ngã trên đất, lột sạch quần áo của anh chứ? Trước mắt đột nhiên hiện lên đường cong và cơ bắp cô nhìn thấy ở Khẩn Đinh, thật sự khiến người ta rất muốn chạm vào. . . . . .
"Hết ba phút, em thắng." Giọng điệu của anh hoàn toàn không giống như người thua.
Giật mình phục hồi tinh thần lại, Âu Dương Hỉ Nhi len lén lau mồ hôi lạnh, chậm một giây đồng hồ nữa thôi, cô thật sự sẽ nhào qua.
"Về sau lúc muốn nhìn cảnh đêm, chỗ này của anh bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em."
Không cần, cô cũng không muốn bước vào nơi này một bước, nơi này sẽ hại cô mất đi lý tính mà biến thành nữ sắc ma! Không đúng, cô thật sự nên giữ khoảng cách với người đàn ông này, anh là nhân vật nguy hiểm cấp bom nguyên tử, tuyệt đối có thể khơi ra bản năng phạm tội của cô, vì giữ gìn danh tiếng của mình, bắt đầu từ bây giờ. . . . . . Sữa chửa, là qua tối hôm nay, cấm người đàn ông này đến gần cô một bước!