"Xấu hổ?" Diệp Cẩn Niên cười lạnh nhìn về khuôn mặt vênh váo hả hê kiêu ngạo giống như một con khổng tước Hứa Lệ Hoa, chỉ hướng Sở Nhược cười hỏi: "Những lời này nên dành cho vị vên cạnh bà mới phải?"
Diệp Cẩn Niên vừa nói xong, sắc mặt Sở Nhược lập tức thay đổi, nhưng lại rất nhanh lại che giấu đi xuống.
"Bác gái, có lời gì chúng ta vẫn là về nhà nói đi, không nên ở chỗ này. . ." Nhẹ kéo cánh tay Hứa Lệ Hoa, Sở Nhược dịu dàng nhỏ nhẹ khuyên nhủ, lông mi dài buông xuống che lại ánh mắt tức giận.
"Trở về? Chẳng lẽ con còn muốn để cô ta vào cửa nhà Nam Cung hay sao?" Hất cánh tay Sở Nhược ra, Hứa Lệ Hoa căm tức nhìn Sở Nhược một cái, trong giọng nói tức giận vì Sở Nhược không biết cách tranh giành: "Minh Húc bị người phụ nữ này mê hoặc, chẳng lẽ con cũng muốn đi theo nó cùng nhau càn quấy sao?"
"Không phải vậy, chỉ là con cảm thấy, nếu chuyện tình bảy năm trước Minh Húc cũng đã không so đo rồi, chúng ta có phải hay không cũng. . ."
"Cũng cái gì? Nó không so đo? Người phụ nữ này cùng nhà họ Diệp thiếu chút nữa làm hại Minh Húc không thể về được, muốn làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra? Nằm mơ!" Hứa Lệ Hoa lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt độc ác trừng về phía Diệp Cẩn Niên: "Diệp Cẩn Niên, Tân Áo là tài sản của nhà Nam Cung, nếu như cô còn nhận biết được điều này, hãy mau chóng chủ động cùng Minh Húc ly hôn, nếu không, lấy việc cô cùng đàn ông đi dạo ở nơi này làm bằng chứng, dẫn đến đàm tiếu của mọi người."
"Vậy sao." Diệp Cẩn Niên lơ đễnh cười một tiếng, kéo tay không có chút nào di động của Thiêu Tư Hữu, khóe mắt liếc xéo trở lại: "Tôi thế nào nhớ rõ, trong lúc tôi ‘ ngủ mê man ’, Sở tiểu thư cùng Nam Cung Minh Húc hình cũng có một trận huyên náo không mấy tốt đẹp thì phải?"
"Cô. . ."
"Diệp tiểu thư, chuyện lúc trước giữa chúng ta có thể là có chút hiểu lầm, bảy năm qua Minh Húc đối cô thế nào mọi người đều rất rõ ràng ," Sở Nhược đỡ lấy Hưa Lệ Hoa đang run rẩy vf tức giận, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa cô quả thật không nên cùng Thiệu tổng như vậy, Thiệu tổng cùng Niên Nhạc Nhạc tiểu thư có hôn ước trước đây không lâu, cô cùng ngài ấy như vậy. . . Thật sự không quá thích hợp."
Giọng nói khiếp đảm thật nhỏ, cẩn thận nhìn về ánh mắt của Diệp Cẩn Niên, còn thêm một phen chỉ trích vì ‘ chínhnh nghĩa ’, thu hút không ít ánh mắt của nhân viên bán hàng, càng không cần phải nói tới Hứa Lệ Hoa cực ký bất mãn với Diệp Cẩn Niên.
"A, thì ra còn là đàn ông đã có vợ, Diệp Cẩn Niên, cô thật khiến tôi rửa mắt để nhìn đấy.” Trong giọng nói bén nhọn không chút nào che giấu chán ghét cùng giễu cợt, Hứa Lệ Hoa cười lạnh nhìn Diệp Cẩn Niên.
Cuộc sống mỗi ngày của Hứa Lệ Hoa trừ đánh bài chính là đi dạo phố, đối với tên tuổi của Thiệu Tư Hữu đã từng nghe qua, nhưng bản thân là lần đầu nhìn thấy, cũng không nhớ ra anh là Thiệu tổng có thực lực tương đương với tập đoàn Nam Cung, cho nên cậy vào thân phận cao của mình, căn bản không đem đối phương để ở trong mắt.
Thiệu Tư Hữu khẽ vặn lông mày, đây có thể tính là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên cùng anh hẹn hò, liền bị hai người nàyquấy rầy, đáy mắt lộ rõ không vui.
"Thế nào, thì ra là có hôn ước là người đã có vợ sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Một người đàn ông có vợ cùng một người đã có chồng tay trong tay ra đường, các người rốt cuộc có hay không. . ." Nghe Thiệu tư Hữu mở miệng, Hứa Lệ Hoa theo bản năng muốn giáo huấn vài câu, bắt gặp con ngươi màu đen u ám của Thiệu Tư Hữu, những gì muốn nói liền nuốt vào bụng.
Cho tới bây giờ bà mới nhìn thẳng người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Cẩn Niên, mặt mũi tuấn mỹ, cử chỉ thong dong, khi giơ tay nhấc chân lộ ra khí chất tôn quý.
Đây là người nào?
"Nếu là như vậy, thì vị Sở tiểu thư này năm mười tám tuổi cùng Thành quản lý của tập đoàn Y Đầng đính hôn, bảy năm trước tổng giám đốc Nam Cung mang theo cô ấy nhập cảnh, hành động dụ dỗ người đã có chồng như vậy, cũng khiến tôi giửa mắt nhìn rồi."
Sắc mặt của Sở Nhược bỗng dưng trắng bệch.
Mà Hứa Lệ Hoa bị ánh mắt sắc lạnh của Thiệu tư Hữu làm kinh sợ, trong lúc nhất thời vẫn không phản ứng kịp.
Đáu mắt Diệp Cẩn Niên thoáng qua vẻ không kiên nhẫn, lười cùng những người này đấu võ mồm: "Nam Cung phu nhân, tám giờ sáng mai, tôi sẽ ủy thác luật sư mang hiệp nghị ly hôn đã ký tới tập đoàn Nam Cung, nội dung cùng hiệp nghị bảy năm trước không có sự khác biệt, Tư Hữu, chúng ta đi."
Lôi kéo Thiệu tư Hữu, Diệp Cẩn Niên không chút do dự xoay người, một ngày đẹp trời, liền bị hai kẻ phá đám này làm hỏng rồi.
"Diệp tiểu thư nói không có sự khác biệt, vậy cổ phần trong tay Diệp Cẩn Nhiên cô định xử lý như thế nào?" Sau lưng, giọng nói dò hỏi của Sở Nhược truyền đến.
Diệp Cẩn Niên ngừng chân lại một chút, nụ cười giễu cợt trên môi từ từ mở rộng, Sở Nhược vẫn như vậy, chỉ là lúc trước chính cô đã nói qua không cần phân nửa tài sản của nhà Nam Cung.
"Ban đầu tôi ký không nhận một phân của nhà Nam Cung, nhưng kia là cổ phần của chị gái tôi, tám năm trước tập đoàn Nam Cung gặp khó khăn đã bỏ vốn giúp đỡ, quy trình chuyển nhượng hoàn toàn tuân thủ pháp luật, thuộc về hợp đồng mua bán, không chiếm một phân tiện nghi của tập đoàn Nam Cung, nếu cô có ghi vấn về vấn đề chuyển nhượng này, nếu như phát hiện chỗ nào bất hợp pháp, rất hoan nghênh cô lấy đó làm bằng chứng khởi tố tôi."
Nói xong, Diệp Cẩn Niên nhìn đến sắc mặt đồng thời đen lại của Hứa Lệ Hoa cùng Sở Nhược, cười bổ sung: "Cũng nhờ Sở tiểu thư ‘ tốt bụng ’ nhắc nhở, ngày mai ta nhờ luật sư tính luôn phần lợi nhuận của số cổ phần này trong bảy năm qua, phiền Sở tiểu thư thông báo đến phòng tài vụ của quý công ty."
"Như vậy, ngày mai gặp lại."
Xoay người, Diệp Cẩn Niên lôi kéo Thiệu Tư Hữu rời đi, bị chụp hình thì thế nào? Cô vốn là không muốn một phân tiền của tập đoàn Nam Cung.
Bảy năm trước cô không cần, bảy năm sau cô càng khinh thường.
Trời đã nhá nhem tối, đường phố đã lên đèn, ra khỏi trung tâm thương mại Tân Áo, Diệp Cẩn Niên hít thở không khí thoáng mát bên ngoài, gió lạnh thổi từng cơn, cuốn theo từng trận mát lạnh.
Cảm thấy bàn tay được truyền thêm hơi âm, cùng với, lực độ càng thêm buộc chặt.
Nghiêng đầu nhìn sang, không chút ngoài ý muốn chống lại cặp mắt dịu dàng như nước. Diệp Cẩn Niên khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Cô rất tốt, không còn một phần cố chấp, cũng sẽ không bị những lời nói cay nghiệt đó tổn thương nữa.
Mặc dù chuyện tốt vì hai người kia mà xuất hiện mà phá hỏng.
"Làm sao bây giờ, còn chưa chọn được quà cho Diệp Dương." Nhìn bên ngoài một chút, Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu hỏi, thời gian đã không còn sớm trừ thiếu phần của Diệp Dương, những người khác đều đã ký đưa đến tận nhà.
"Tối nay anh bảo chú Nhượng mang một phần quà sang, bảo đảm nó sẽ thích, về nhà ăn cơm trước đi, ra ngoài quá lâu trong nhà sẽ lo lắng, hơn nữa thân thể của em còn chưa hoàn toàn hồi phục." Thiệu Tư Hữu thấy Diệp Cẩn Niên không quá để ý chuyện vừa rồi, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống.
"Vậy có được không? Diệp Dương nhìn ngoài mặt rất an tĩnh, thật ra là cùng với hồ ly tinh một dạng, điểm này rất giống với cha nó, nếu là nó không hài lòng, đoán chừng lại bị nó tính kế. . ." Diệp Cẩn Niên hiển nhiên không tin tưởng, nhưng vẫn là mặc cho Thiệu Tư Hữu an bài, đi về bãi đậu xe.
"Em làm sao gặp được cha của Diệp Dương?"
"Cũng coi như chưa có gặp qua, ở tiệc rượu lần đó, ngày mà em xảy ra chuyện. . ."
Vừa nói, Diệp Cẩn Niên vừa chui vào trong xe, Thiệu Tư Hữu mặt cưng chiều thả lỏng, nổ máy chạy về hướng biệt thự nhà họ Diệp.
Cách đó không xa, một người mặc áo khoác ngoài màu đỏ, người phụ nữ có mái tóc màu nâu quyến rũ không thể tin trợn to hai mắt, nhìn chiếc xe đã đi mất hơn nửa ngày không lấy lại được tinh thần, nửa ngày mới thét lên một tiếng : "Thiệu Tư Hữu! Trời ơi, Nhạc Nhạc bảo bối của ta phải làm sao a!"
*
Trở lại nhà họ Diệp vừa đúng thời gian cơm tối, Diệp Sóc không có ở nhà, nghe nói là được Long Việt đưa đến Ẩn Long xử lý một số chuyện. Nhắc tới Long Việt, Diệp Cẩn Niên lại muốn oán trách mấy câu, không thể nghi ngờ bóp chết mấy tia ôn nhu dịu dàng trong mắt Thiệu Tư Hữu.
Còn hai ngày nữa là lễ Giáng Sinh, sau đó sẽ là ngày giỗ mẹ của Thiệu Tư Hữu.
Sau bữa cơm chiều Thiệu Tư Hữu trở lại nhà họ Thiệu, Diệp Dương vùi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Diệp Cẩn Niên bị Diệp Cẩn Nhiên lôi vào phòng đổi thuốc.
"Chín giớ sáng hôm nay, tập đoàn Nam Cung cùng tập đoàn Mạc thị chính thức ký hợp đồng, theo đó công trình ‘ Tục Lệ Đế Cảnh ’ sẽ được khởi công tháng hai năm sau. . ."
Giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên truyền tới, Diệp Cẩn Nhiên cẩn thận mở băng gạc ngang hông Diệp Cẩn Niên ra, nhìn vết thương đã khép miệng, hơi nhíu lông mày hỏi: "Hôm nay đi Tân Áo gặp phải phiền toái sao?"
"Dạ, gặp Hứa Lệ Hoa cùng Sở Nhược." Diệp Cẩn Niên cũng không giấu giếm, gối đầu lên hai cánh tay, thuật lại một lần chuyện xảy ra hồi chiều.
Xem rat rung tâm thương mại Tân Áo, cũng không hoàn toàn là nơi tiêu tiền của giới thượng lưu, trong đó vẫn còn thiếu tính riêng tư.
"Nam Cung Minh Húc không nhất định sẽ ký." Nghe xong, Diệp Cẩn Nhiên nói thẳng vào trọng tâm.
"Chắc chắn sẽ có biện pháp để cho anh ta ký , hiện tại em cảm thấy kỳ quái là mấy lời kia của Hứa Lệ Hoa là có ý gì, " Diệp Cẩn Niên tựa vào trên ghế sa lon, "Chị, có thể giúp em điều tra xem bảy năm trước Nam Cung Minh Húc mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Tức giận thì tức giận, cô cũng không thể bỏ qua việc Hưa Lệ Hoa nói tại cô mà suýt nữa Nam Cung Minh Húc không thể trở về, nếu những lời này xuất phát từ miệng Sở Nhược, cô chưa chắc để ý, nhưng từ Hứa Lệ Hoa thì không giống như vậy.
Nhà Nam Cung từ đời cha của Nam Cung Minh Húc tay trắng dựng nghiệp, Hứa Lệ Hoa xuất thân cũng không cao, chỉ là con gái riêng của một thương gia ở Kỳ Lâm, vì vậy dưỡng thành tính tình đanh đá chua ngoa.
Hiện tại nhà họ Diệp đang dần dần khôi phục nguyên khí, nếu như không tổn hại lợi ích trực tiếp, theo theo tính tình của Hứa Lệ Hoa chắc chắn sẽ không thể hiện thái độ chán ghét với cô công khai như vậy.
"Được, thật ra những thứ này chị cũng đang điều tra, nhưng không có manh mối." Diệp Cẩn Nhiên có chút thất bại trả lời, nghe ý tứ của Diệp Cẩn Niên, sự kiện này của nhà Nam Cung cùng nhà họ Diệp có liên quan? Hoang đường, trừ cha cùng chị em cô, chẳng lẽ còn có người khác có thể sai khiến thế lực của nhà họ Diệp sao.
Không đúng, Diệp Cẩn Nhiên nghĩ tới, tay đang bôi thuốc bỗng dừng lại, có lẽ, thật còn có một người khác. . .
Diệp Cẩn Niên vừa nói xong, sắc mặt Sở Nhược lập tức thay đổi, nhưng lại rất nhanh lại che giấu đi xuống.
"Bác gái, có lời gì chúng ta vẫn là về nhà nói đi, không nên ở chỗ này. . ." Nhẹ kéo cánh tay Hứa Lệ Hoa, Sở Nhược dịu dàng nhỏ nhẹ khuyên nhủ, lông mi dài buông xuống che lại ánh mắt tức giận.
"Trở về? Chẳng lẽ con còn muốn để cô ta vào cửa nhà Nam Cung hay sao?" Hất cánh tay Sở Nhược ra, Hứa Lệ Hoa căm tức nhìn Sở Nhược một cái, trong giọng nói tức giận vì Sở Nhược không biết cách tranh giành: "Minh Húc bị người phụ nữ này mê hoặc, chẳng lẽ con cũng muốn đi theo nó cùng nhau càn quấy sao?"
"Không phải vậy, chỉ là con cảm thấy, nếu chuyện tình bảy năm trước Minh Húc cũng đã không so đo rồi, chúng ta có phải hay không cũng. . ."
"Cũng cái gì? Nó không so đo? Người phụ nữ này cùng nhà họ Diệp thiếu chút nữa làm hại Minh Húc không thể về được, muốn làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra? Nằm mơ!" Hứa Lệ Hoa lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt độc ác trừng về phía Diệp Cẩn Niên: "Diệp Cẩn Niên, Tân Áo là tài sản của nhà Nam Cung, nếu như cô còn nhận biết được điều này, hãy mau chóng chủ động cùng Minh Húc ly hôn, nếu không, lấy việc cô cùng đàn ông đi dạo ở nơi này làm bằng chứng, dẫn đến đàm tiếu của mọi người."
"Vậy sao." Diệp Cẩn Niên lơ đễnh cười một tiếng, kéo tay không có chút nào di động của Thiêu Tư Hữu, khóe mắt liếc xéo trở lại: "Tôi thế nào nhớ rõ, trong lúc tôi ‘ ngủ mê man ’, Sở tiểu thư cùng Nam Cung Minh Húc hình cũng có một trận huyên náo không mấy tốt đẹp thì phải?"
"Cô. . ."
"Diệp tiểu thư, chuyện lúc trước giữa chúng ta có thể là có chút hiểu lầm, bảy năm qua Minh Húc đối cô thế nào mọi người đều rất rõ ràng ," Sở Nhược đỡ lấy Hưa Lệ Hoa đang run rẩy vf tức giận, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa cô quả thật không nên cùng Thiệu tổng như vậy, Thiệu tổng cùng Niên Nhạc Nhạc tiểu thư có hôn ước trước đây không lâu, cô cùng ngài ấy như vậy. . . Thật sự không quá thích hợp."
Giọng nói khiếp đảm thật nhỏ, cẩn thận nhìn về ánh mắt của Diệp Cẩn Niên, còn thêm một phen chỉ trích vì ‘ chínhnh nghĩa ’, thu hút không ít ánh mắt của nhân viên bán hàng, càng không cần phải nói tới Hứa Lệ Hoa cực ký bất mãn với Diệp Cẩn Niên.
"A, thì ra còn là đàn ông đã có vợ, Diệp Cẩn Niên, cô thật khiến tôi rửa mắt để nhìn đấy.” Trong giọng nói bén nhọn không chút nào che giấu chán ghét cùng giễu cợt, Hứa Lệ Hoa cười lạnh nhìn Diệp Cẩn Niên.
Cuộc sống mỗi ngày của Hứa Lệ Hoa trừ đánh bài chính là đi dạo phố, đối với tên tuổi của Thiệu Tư Hữu đã từng nghe qua, nhưng bản thân là lần đầu nhìn thấy, cũng không nhớ ra anh là Thiệu tổng có thực lực tương đương với tập đoàn Nam Cung, cho nên cậy vào thân phận cao của mình, căn bản không đem đối phương để ở trong mắt.
Thiệu Tư Hữu khẽ vặn lông mày, đây có thể tính là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên cùng anh hẹn hò, liền bị hai người nàyquấy rầy, đáy mắt lộ rõ không vui.
"Thế nào, thì ra là có hôn ước là người đã có vợ sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Một người đàn ông có vợ cùng một người đã có chồng tay trong tay ra đường, các người rốt cuộc có hay không. . ." Nghe Thiệu tư Hữu mở miệng, Hứa Lệ Hoa theo bản năng muốn giáo huấn vài câu, bắt gặp con ngươi màu đen u ám của Thiệu Tư Hữu, những gì muốn nói liền nuốt vào bụng.
Cho tới bây giờ bà mới nhìn thẳng người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Cẩn Niên, mặt mũi tuấn mỹ, cử chỉ thong dong, khi giơ tay nhấc chân lộ ra khí chất tôn quý.
Đây là người nào?
"Nếu là như vậy, thì vị Sở tiểu thư này năm mười tám tuổi cùng Thành quản lý của tập đoàn Y Đầng đính hôn, bảy năm trước tổng giám đốc Nam Cung mang theo cô ấy nhập cảnh, hành động dụ dỗ người đã có chồng như vậy, cũng khiến tôi giửa mắt nhìn rồi."
Sắc mặt của Sở Nhược bỗng dưng trắng bệch.
Mà Hứa Lệ Hoa bị ánh mắt sắc lạnh của Thiệu tư Hữu làm kinh sợ, trong lúc nhất thời vẫn không phản ứng kịp.
Đáu mắt Diệp Cẩn Niên thoáng qua vẻ không kiên nhẫn, lười cùng những người này đấu võ mồm: "Nam Cung phu nhân, tám giờ sáng mai, tôi sẽ ủy thác luật sư mang hiệp nghị ly hôn đã ký tới tập đoàn Nam Cung, nội dung cùng hiệp nghị bảy năm trước không có sự khác biệt, Tư Hữu, chúng ta đi."
Lôi kéo Thiệu tư Hữu, Diệp Cẩn Niên không chút do dự xoay người, một ngày đẹp trời, liền bị hai kẻ phá đám này làm hỏng rồi.
"Diệp tiểu thư nói không có sự khác biệt, vậy cổ phần trong tay Diệp Cẩn Nhiên cô định xử lý như thế nào?" Sau lưng, giọng nói dò hỏi của Sở Nhược truyền đến.
Diệp Cẩn Niên ngừng chân lại một chút, nụ cười giễu cợt trên môi từ từ mở rộng, Sở Nhược vẫn như vậy, chỉ là lúc trước chính cô đã nói qua không cần phân nửa tài sản của nhà Nam Cung.
"Ban đầu tôi ký không nhận một phân của nhà Nam Cung, nhưng kia là cổ phần của chị gái tôi, tám năm trước tập đoàn Nam Cung gặp khó khăn đã bỏ vốn giúp đỡ, quy trình chuyển nhượng hoàn toàn tuân thủ pháp luật, thuộc về hợp đồng mua bán, không chiếm một phân tiện nghi của tập đoàn Nam Cung, nếu cô có ghi vấn về vấn đề chuyển nhượng này, nếu như phát hiện chỗ nào bất hợp pháp, rất hoan nghênh cô lấy đó làm bằng chứng khởi tố tôi."
Nói xong, Diệp Cẩn Niên nhìn đến sắc mặt đồng thời đen lại của Hứa Lệ Hoa cùng Sở Nhược, cười bổ sung: "Cũng nhờ Sở tiểu thư ‘ tốt bụng ’ nhắc nhở, ngày mai ta nhờ luật sư tính luôn phần lợi nhuận của số cổ phần này trong bảy năm qua, phiền Sở tiểu thư thông báo đến phòng tài vụ của quý công ty."
"Như vậy, ngày mai gặp lại."
Xoay người, Diệp Cẩn Niên lôi kéo Thiệu Tư Hữu rời đi, bị chụp hình thì thế nào? Cô vốn là không muốn một phân tiền của tập đoàn Nam Cung.
Bảy năm trước cô không cần, bảy năm sau cô càng khinh thường.
Trời đã nhá nhem tối, đường phố đã lên đèn, ra khỏi trung tâm thương mại Tân Áo, Diệp Cẩn Niên hít thở không khí thoáng mát bên ngoài, gió lạnh thổi từng cơn, cuốn theo từng trận mát lạnh.
Cảm thấy bàn tay được truyền thêm hơi âm, cùng với, lực độ càng thêm buộc chặt.
Nghiêng đầu nhìn sang, không chút ngoài ý muốn chống lại cặp mắt dịu dàng như nước. Diệp Cẩn Niên khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Cô rất tốt, không còn một phần cố chấp, cũng sẽ không bị những lời nói cay nghiệt đó tổn thương nữa.
Mặc dù chuyện tốt vì hai người kia mà xuất hiện mà phá hỏng.
"Làm sao bây giờ, còn chưa chọn được quà cho Diệp Dương." Nhìn bên ngoài một chút, Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu hỏi, thời gian đã không còn sớm trừ thiếu phần của Diệp Dương, những người khác đều đã ký đưa đến tận nhà.
"Tối nay anh bảo chú Nhượng mang một phần quà sang, bảo đảm nó sẽ thích, về nhà ăn cơm trước đi, ra ngoài quá lâu trong nhà sẽ lo lắng, hơn nữa thân thể của em còn chưa hoàn toàn hồi phục." Thiệu Tư Hữu thấy Diệp Cẩn Niên không quá để ý chuyện vừa rồi, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống.
"Vậy có được không? Diệp Dương nhìn ngoài mặt rất an tĩnh, thật ra là cùng với hồ ly tinh một dạng, điểm này rất giống với cha nó, nếu là nó không hài lòng, đoán chừng lại bị nó tính kế. . ." Diệp Cẩn Niên hiển nhiên không tin tưởng, nhưng vẫn là mặc cho Thiệu Tư Hữu an bài, đi về bãi đậu xe.
"Em làm sao gặp được cha của Diệp Dương?"
"Cũng coi như chưa có gặp qua, ở tiệc rượu lần đó, ngày mà em xảy ra chuyện. . ."
Vừa nói, Diệp Cẩn Niên vừa chui vào trong xe, Thiệu Tư Hữu mặt cưng chiều thả lỏng, nổ máy chạy về hướng biệt thự nhà họ Diệp.
Cách đó không xa, một người mặc áo khoác ngoài màu đỏ, người phụ nữ có mái tóc màu nâu quyến rũ không thể tin trợn to hai mắt, nhìn chiếc xe đã đi mất hơn nửa ngày không lấy lại được tinh thần, nửa ngày mới thét lên một tiếng : "Thiệu Tư Hữu! Trời ơi, Nhạc Nhạc bảo bối của ta phải làm sao a!"
*
Trở lại nhà họ Diệp vừa đúng thời gian cơm tối, Diệp Sóc không có ở nhà, nghe nói là được Long Việt đưa đến Ẩn Long xử lý một số chuyện. Nhắc tới Long Việt, Diệp Cẩn Niên lại muốn oán trách mấy câu, không thể nghi ngờ bóp chết mấy tia ôn nhu dịu dàng trong mắt Thiệu Tư Hữu.
Còn hai ngày nữa là lễ Giáng Sinh, sau đó sẽ là ngày giỗ mẹ của Thiệu Tư Hữu.
Sau bữa cơm chiều Thiệu Tư Hữu trở lại nhà họ Thiệu, Diệp Dương vùi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Diệp Cẩn Niên bị Diệp Cẩn Nhiên lôi vào phòng đổi thuốc.
"Chín giớ sáng hôm nay, tập đoàn Nam Cung cùng tập đoàn Mạc thị chính thức ký hợp đồng, theo đó công trình ‘ Tục Lệ Đế Cảnh ’ sẽ được khởi công tháng hai năm sau. . ."
Giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên truyền tới, Diệp Cẩn Nhiên cẩn thận mở băng gạc ngang hông Diệp Cẩn Niên ra, nhìn vết thương đã khép miệng, hơi nhíu lông mày hỏi: "Hôm nay đi Tân Áo gặp phải phiền toái sao?"
"Dạ, gặp Hứa Lệ Hoa cùng Sở Nhược." Diệp Cẩn Niên cũng không giấu giếm, gối đầu lên hai cánh tay, thuật lại một lần chuyện xảy ra hồi chiều.
Xem rat rung tâm thương mại Tân Áo, cũng không hoàn toàn là nơi tiêu tiền của giới thượng lưu, trong đó vẫn còn thiếu tính riêng tư.
"Nam Cung Minh Húc không nhất định sẽ ký." Nghe xong, Diệp Cẩn Nhiên nói thẳng vào trọng tâm.
"Chắc chắn sẽ có biện pháp để cho anh ta ký , hiện tại em cảm thấy kỳ quái là mấy lời kia của Hứa Lệ Hoa là có ý gì, " Diệp Cẩn Niên tựa vào trên ghế sa lon, "Chị, có thể giúp em điều tra xem bảy năm trước Nam Cung Minh Húc mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Tức giận thì tức giận, cô cũng không thể bỏ qua việc Hưa Lệ Hoa nói tại cô mà suýt nữa Nam Cung Minh Húc không thể trở về, nếu những lời này xuất phát từ miệng Sở Nhược, cô chưa chắc để ý, nhưng từ Hứa Lệ Hoa thì không giống như vậy.
Nhà Nam Cung từ đời cha của Nam Cung Minh Húc tay trắng dựng nghiệp, Hứa Lệ Hoa xuất thân cũng không cao, chỉ là con gái riêng của một thương gia ở Kỳ Lâm, vì vậy dưỡng thành tính tình đanh đá chua ngoa.
Hiện tại nhà họ Diệp đang dần dần khôi phục nguyên khí, nếu như không tổn hại lợi ích trực tiếp, theo theo tính tình của Hứa Lệ Hoa chắc chắn sẽ không thể hiện thái độ chán ghét với cô công khai như vậy.
"Được, thật ra những thứ này chị cũng đang điều tra, nhưng không có manh mối." Diệp Cẩn Nhiên có chút thất bại trả lời, nghe ý tứ của Diệp Cẩn Niên, sự kiện này của nhà Nam Cung cùng nhà họ Diệp có liên quan? Hoang đường, trừ cha cùng chị em cô, chẳng lẽ còn có người khác có thể sai khiến thế lực của nhà họ Diệp sao.
Không đúng, Diệp Cẩn Nhiên nghĩ tới, tay đang bôi thuốc bỗng dừng lại, có lẽ, thật còn có một người khác. . .