"Thời gian qua chúng ta hợp tác vui vẻ. . ." Tất cả lời kháng nghị vừa đưa ra tới miệng đều bị câu nói bất ngờ thay thế, đêm mùa đông, nồng nàn mà sâu lắng.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi cuồn cuộn, bên trong gian phòng giọng nói hờn dỗi của cô gái thanh tú cùng tiếng cười thấp dụ dỗ của đàn ông khẽ đan xen vào nhau. Bông tuyết bay đầy trời không biết khi nào đã dừng lại, mặt trăng tròn từ sau những đám mây dần dần ló ra ngoài, phát ra ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng không làm phiền tới căn phòng ấm áp hoà thuận vui vẻ kiadi.e,n,,da/nnlq.đonnn.
Mà lúc này tại một vùng cũng dưới ánh trăng, tại một đất nước khác cách xa ngàn dặm, trong hành lang bệnh viện lạnh như băng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo xanh đang ngồi lẳng lặng trên ghế dài, sống lưng thẳng tắp, mái tóc ngắn màu vàng kim, khuôn mặt khôi ngô. Môi mỏng mím chặt, vẻ mặt âm hiểm hoàn toàn phá hỏng khí chất trong sáng như ánh mặt trời của anh, hai tay nắm chặt thành quyền đặt trên đầu gối, mấy người đàn ông mặc áo đen vẻ mặt nghiêm túc đứng sau lưng thẳng anh, một người tóc vàng cầm đầu mấy người áo đen, trong tròng mắt màu xanh mang theo một cỗ lạnh như băng không che giấu được sự nguy hiểm.
"Thành Minh. . ." Trong không gian yên lặng, người đàn ông đang ngồi trên ghế dài rốt cục mở miệng, thấp giọng hô người bên cạnh.
"Thiếu gia." Thành Minh vội vàng đi vòng qua đứng lên trước mặt anh, thắt lưng hơi cúi xuống, chuẩn bị lắng nghe mệnh lệnh của anh.
Nếu như lúc này có người ngoài ở đây, nhất định sẽ giật mình khi thấy tổng giám đốc Thành Minh của tập đoàn Itou Nhật Bản luôn luôn cao cao tại thượng, cũng có vẻ mặt kính cẩn nhún nhường nghe lệnh một người như thế.
"Thiếu gia, ngài đã ở chỗ này chờ một ngày, không bằng đi về nghỉ ngơi trước. . ."
"Anh lập tức làm cho người đi thăm dò!" Người đàn ông chợt ngẩng đầu lên, lạnh lùng cắt đứt lời đề nghị của Thành Minh, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia âm ngoan (âm độc + ngoan hiểm), môi mỏng nhếch lên tạo thành một đường cong tà mị, dứt khoát ra lệnh: "Tôi muốn biết, tối hôm qua trước lúc Nhị phu nhân phát bệnh trước, bà ấy đã tiếp xúc qua với người nào, lập tức!"
"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."di.e,n,,da/nnlq.đonnn Thành Minh lập tức đáp ứng bước nhanh rời đi, ánh mắt hiểu rõ, chỉ cần là chuyện về Nhị phu nhân, Nhị thiếu gia cũng không cho phép làm qua loa.
Khi Thành Minh rời đi, trong hành lang lại trở lại một mảnh yên tĩnh, bên cạch người đàn ông kia mọi người ai cũng nín thở mà đứng, ai cũng biết, chủ nhân đã gần như nổi giận.
Giống như đợi hơn vạn năm, đèn đỏ trên cửa rốt cuộc cũng tắt, hai bác sĩ với vẻ mặt mệt mỏi từ phòng giải phẫu đi ra, cặp mắt hiện đầy tơ máu, mang theo vài phần sợ hãi co rúm lại.
"Bệnh nhân hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, đại khái năm giờ sau sẽ tỉnh lại, sau chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được rồi." Trước ánh mắt lạnh như băng một vị bác sĩ ở đó nhắm mắt mở miệng nói: "Chỉ là, theo tình huống này mà nói không được để cơ thể của phu nhân trải qua bất kỳ kích thích nào nữa."
"Kích thích?" Môi mỏng khẽ phát ra âm thanh thật thấp nghe không ra chút cảm xúc nào, đôi mắt màu xanh nước biểm xoẹt qua một tai lạnh lùng, ngay sau đó, anh đi vòng qua người bác sĩ đã bị anh dọa sợ đến cứng đơ tại chỗ, sãi bước hướng phòng bệnh đi tới.
Người đi phía sau cũng thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm.
Trong phòng bệnh vip, một người phụ nữ trung niên sắc mặt tái nhợt lẳng lặng ngủ mê man trên giường bệnh màu trắng, hai mắt nhắm chặt, giữa hai lông mày lộ ra mấy phần quật cường, khuôn mặt vì bị bệnh lâu ngày tuy được chăm sóc chu đáo nhưng vẫn có chút nhợt nhạt, nhưng như cũ không che dấu được khí chất đặc biệt trên người bà. Không tính là tuyệt mỹ, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến cho người ta không dời tầm mắt được.
Nhìn dáng vẻ cơ thể kia cho thấy được chăm sóc tốt khiến tâm cuả người đàn ông vốn treo cao rốt cục cũng trở về vị trí cũ, đi tới mép giường ngồi xuống, người đàn ông nhẹ nhàng tựa đầu vào mép giường, nghiêng mặt sang bên mắt nhìn người phụ nữ trên giường, trong mắt sự ngoan độc đã toàn bộ rút đi, chỉ còn lại có sự lệ thuộc vào.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người cùng với tiếng nhỏ giót của bình truyền nước vọng tới.
Lúc này, thời gian như cũng dừng lại.
Nhưng mà trong nháy mắt khi tiếng gõ cửa vang lên, sự yên lặng cũng bị đánh vỡ tất cả trở về lúc ban đầu, ánh mắt ôn nhu của người đàn ông nhanh chóng thay bởi sự lạnh lùng âm độc, giúp người phụ nữ kia chỉnh lại góc chăn, nhanh chóng đứng dậy xoay người bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
"Tra được?" Nhìn Thành Minh đứng ngoài cửa cúi đầu, anh lạnh lùng hỏi.
"Dạ, trừ lúc bác sĩ kiểm tra và cô hộ lý, tối hôm qua phu nhân còn nghe điện thoại quốc tế, địa điểm liên lạc là đối diện Diệp Trạch." Thành Minh nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh, cố ý thấp giọng nói, trả lời: "Thiếu gia, sợ rằng nhị phu nhân đã biết chuyện Diệp Cẩn Niên tỉnh lại."
Dứt lời, anh rõ ràng cảm giác được khí lạnh từ trên người chủ nhân phát ra, lành lạnh tận xương.
Quả nhiên. . .
"Sở Nhược đang làm cái gì? Nữ nhân vô dụng!" Tức giận cuồn cuộn tròng mắt xanh mang theo nồng đậm sát ý, di.e,n,,da/nnlq.đonnntrên khuôn mặt người đàn ông trở nên thâm độc âm hiểm kinh người, tức giận chất vấn.
"Sở Nhược vẫn luôn để tâm tới công việc, đêm đó khi Diệp Cẩn Niên tỉnh lại cô ta liền phái người tới giết, chẳng qua là kết quả giống như những người lần trước chúng ta phái tới, trong bệnh viện Ái Anh rõ ràng có người che chở cho cô ta, đêm đó phái người đi thì chỉ có hai người thuận lợi tiến vào, sau cũng không có tin tức nào."Trong lòng Thành Minh có chút cả kinh, vội vàng lên tiếng thay Sở Nhược giải thích: "Hơn nữa, dường như chuyện này đã khiến cho Nam Cung Minh Húc hoài nghi, cho nên gần đây Sở Nhược cũng không dám có hành động nào nữa, cô ta thử để cho mẹ của Nam Cung Minh Húc đi kích thích Diệp Cẩn Niên, nhưng hiển nhiên Diệp Cẩn Niên đã không còn hi vọng đối với Nam Cung Minh Húc, còn đưa ra đơn ly hôn, hiện tại đang gây xôn xao trong thành phố."
"Hừ, lấy cớ loại này, tôi đã nghe quá nhiều lần." nghe vậy người đàn ông lạnh lùng xuy một tiếng, hiển nhiên mãi cũng không trướng, đang muốn nói điều gì, chợt giương mắt nhìn về phía hai người áo đen đang bước về phía mình.
"Thiếu gia, đã làm xong." Hai gã mặc đồ đen đi tới trước mặt người đàn ông, khom người nhỏ giọng nói: "Lão gia phân phó chuyên gia chăm sóc, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn buông tha cho tiểu thư Nhạc Nhạc, vì để tránh cho lão gia nghi ngờ, chúng tôi cho người trộn lẫn thuốc thần kinh vào trong dung dịch dinh dưỡng của cô ta, chúng tôi đã nhìn tận mắt dung dịch được tiêm vào, có thể bảo đảm cô ta không thể tỉnh lại được nữa."
"Bảo đảm?" Cười lạnh lặp lại hai từ này, ánh mắt bén nhọn của người đàn ông nhanh chóng quét qua khuôn mặt hai người, bộ dáng tàn nhẫn khát máu giống như đến từ địa ngục tu la, khiến cho mấy tên thuộc hạ rối rít cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng, "Cùng một loại thuốc, bảy năm trước Diệp Cẩn Niên cũng đã tiêm qua, các ngươi nói bảo đảm, vậy thì các ngươi tới nói cho tôi biết, tại sao cô ta còn có thể lại tỉnh lại! Hả?"
Nếu như không phải ban đầu có người thề son sắt nói bảo đảm cô ta sẽ không tỉnh lại, vậy thì năm nay tuyệt đối sẽ không còn tồn tại Diệp Cẩn Niên!
"Xin lỗi, thiếu gia." Hai gã mặc đồ đen cúi thấp đầu, đối với chất vấn của chủ nhân, không có gì để nói, chỉ có thể chấp nhận chờ đợi trừng phạt sắp phủ xuống trên người mình.
"Thiếu gia, xin ngài bớt giận, việc cấp bách là phải xử lý tốt chuyện Nhị phu nhân cùng Diệp Cẩn Niên vẫn giữa liên lạc, Nhị phu nhân lần này bệnh phát, rõ ràng cho thấy cha con Diệp gia có liên quan." Thành Minh khẽ ngẩng đầu lên, cẩn thận nói.
“Mặt khác, theo Sở Nhược nói, cô ta từng tận mắt thấy Diệp Cẩn Niên và Thiệu Tư Hữu thân mật cùng nhau xuất hiện ở thương trường, Sở Nhược có nhắc qua thời điểm ở tập đoàn Itou Thiệu Tư Hữu vẫn còn bảo vệ thân phận cô ta, sợ rằng trước kia Thiệu Tư Hữu đã sớm tiến hành quá điều tra chúng ta, thiếu gia nhất định phải coi chừng người này."di.e,n,,da/nnlq.đonnn
" Thiệu Tư Hữu? Hắn không phải là vị hôn phu của Niên Nhạc Nhạc sao?" Vẻ nặt người đàn ông hiện lên mấy phần nghi ngờ hỏi, vẻ mặt cũng ngưng trọng theo.
Năm đó cô Lysa chết, phần lớn chứng cớ đều chỉ về phía Thiệu gia, nhưng cuối cùng gia tộc Bố Nặc Tư còn ngại địa vị Thiệu gia, bất ngờ Thiệu phu nhân chết không giải quyết được gì, thậm chí còn đem Niên Nhạc Nhạc ở lại Thiệu gia. Nếu như chuyện này liên quan đến Thiệu gia, sợ rằng phiền toái không nhỏ.
Một hồi lâu sau, tròng mắt màu xanh nhanh chóng xoẹt qua một tia quyết tuyệt (quyết định độc ác), người đàn ông lạnh giọng mở miệng, ngữ điệu không thể rung chuyển quyết tuyệt: "Trung Quốc không phải có câu châm ngôn gọi là ' người không biết không có tội ' sao? Vậy thì thừa dịp quan hệ của bọn họ còn chưa công khai, cho người xử lý xong chuyện Diệp Cẩn Niên, nếu Diệp Cẩn Niên đã tỉnh, liền đổi phương pháp khiến cho cô ta tiếp tục ngủ vĩnh viễn đi."
"Dạ."
An bài tốt tất cả, cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra, người đàn ông nhẹ nhàng tiêu sái đến mép giường, liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ say, khẽ thở dài một cái.
Đang muốn rời khỏi, chợt cảm giác được một lực nhẹ kéo mình lại.
Người đàn ông vội vàng nhìn lên trên giường, hai mắt của người phụ nữ vẫn gắt gao nhắm chặt không mở ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cánh tay đã từng rắng nõn nhẵn nhụi vì bị bệnh lâu ngày hành hạ trở nên khô gầy không ánh sáng, lúc này lại gắt gao siết chặt áo của anh, cố chấp không chịu buông ra.
Khoé mắt người phụ nữ khẽ chảy xuống hàng nước mắt chiếc gối màu trắng tạo thành một mảnh, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy, nghẹn ngào phát ra một tia khẩn cầu, ban đêm yên tĩnh lạnh như băng này, có vẻ cực kỳ đau khổ:
". . . Flores. . . Cầu xin anh. . . Bỏ qua cho. . . con gái của tôi. . ."
*
Ngày thứ hai khó thấy được ánh mặt trời trong xanh, trong sân tuyết còn đọng lại đều bị ánh mặt trời chiếu xuống làm tan chảy hết, lộ ra nền gạch đen phía dưới mặt đất.
"Thiệu, Tư, Hữu. . ."
Kể từ sau khi tỉnh lại đây đã là lần thứ tư Diệp Cẩn Niên cắn răng hô lên tên' Thiệu Tư Hữu '.
Thế nào mà học không ngoan vậy?
Diệp Cẩn Niên thề không nên trêu chọc cái tên Thiệu Tư Hữu kia, rõ ràng gương mặt dịu dàng như vậy, thế nào trong chuyện này cứ như. . .
Ô, Diệp Cẩn Niên ảo não nằm trong chăn lăn qua lộn lại. Vừa ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai, nói đúng là giữa trưa ngày thứ hai, cơn buồn ngủ thật ra cũng sớm không còn, chỉ là cả người tựa như rã rời cùng một dạng mệt mỏi, bây giờ không muốn rời giường.
Vào lúc này điện thoại di động trên đầu giường vang lên, Diệp Cẩn Niên cau mày lại, vừa đưa tay từ trong chăn ra cầm, vừa hung tợn nhìn chằm chằm dấu vết vẫn chưa biến mất hoàn toàn trên cánh tay, âm thầm oán trách, cái tên Thiệu Tư Hữu kia, tốt nhất không nên để cho cô bắt được!di.e,n,,da/nnlq.đonnn
Hung hăng phát tiết nhấn nút trả lời, giọng nói trầm thấp, mang theo tiếng cười từ ống nghe truyền ra:
"Đã tỉnh?"
Cho dù không tận mắt nhìn, Diệp Cẩn Niên cũng tưởng tượng được dáng vẻ ưu nhã của Thiệu Tư Hữu đang cầm điện thoại, bên môi mỉm cười, thanh âm từ lồng ngực phát ra ngoài cùng với dáng vẻ vui vẻ.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi cuồn cuộn, bên trong gian phòng giọng nói hờn dỗi của cô gái thanh tú cùng tiếng cười thấp dụ dỗ của đàn ông khẽ đan xen vào nhau. Bông tuyết bay đầy trời không biết khi nào đã dừng lại, mặt trăng tròn từ sau những đám mây dần dần ló ra ngoài, phát ra ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng không làm phiền tới căn phòng ấm áp hoà thuận vui vẻ kiadi.e,n,,da/nnlq.đonnn.
Mà lúc này tại một vùng cũng dưới ánh trăng, tại một đất nước khác cách xa ngàn dặm, trong hành lang bệnh viện lạnh như băng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo xanh đang ngồi lẳng lặng trên ghế dài, sống lưng thẳng tắp, mái tóc ngắn màu vàng kim, khuôn mặt khôi ngô. Môi mỏng mím chặt, vẻ mặt âm hiểm hoàn toàn phá hỏng khí chất trong sáng như ánh mặt trời của anh, hai tay nắm chặt thành quyền đặt trên đầu gối, mấy người đàn ông mặc áo đen vẻ mặt nghiêm túc đứng sau lưng thẳng anh, một người tóc vàng cầm đầu mấy người áo đen, trong tròng mắt màu xanh mang theo một cỗ lạnh như băng không che giấu được sự nguy hiểm.
"Thành Minh. . ." Trong không gian yên lặng, người đàn ông đang ngồi trên ghế dài rốt cục mở miệng, thấp giọng hô người bên cạnh.
"Thiếu gia." Thành Minh vội vàng đi vòng qua đứng lên trước mặt anh, thắt lưng hơi cúi xuống, chuẩn bị lắng nghe mệnh lệnh của anh.
Nếu như lúc này có người ngoài ở đây, nhất định sẽ giật mình khi thấy tổng giám đốc Thành Minh của tập đoàn Itou Nhật Bản luôn luôn cao cao tại thượng, cũng có vẻ mặt kính cẩn nhún nhường nghe lệnh một người như thế.
"Thiếu gia, ngài đã ở chỗ này chờ một ngày, không bằng đi về nghỉ ngơi trước. . ."
"Anh lập tức làm cho người đi thăm dò!" Người đàn ông chợt ngẩng đầu lên, lạnh lùng cắt đứt lời đề nghị của Thành Minh, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia âm ngoan (âm độc + ngoan hiểm), môi mỏng nhếch lên tạo thành một đường cong tà mị, dứt khoát ra lệnh: "Tôi muốn biết, tối hôm qua trước lúc Nhị phu nhân phát bệnh trước, bà ấy đã tiếp xúc qua với người nào, lập tức!"
"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."di.e,n,,da/nnlq.đonnn Thành Minh lập tức đáp ứng bước nhanh rời đi, ánh mắt hiểu rõ, chỉ cần là chuyện về Nhị phu nhân, Nhị thiếu gia cũng không cho phép làm qua loa.
Khi Thành Minh rời đi, trong hành lang lại trở lại một mảnh yên tĩnh, bên cạch người đàn ông kia mọi người ai cũng nín thở mà đứng, ai cũng biết, chủ nhân đã gần như nổi giận.
Giống như đợi hơn vạn năm, đèn đỏ trên cửa rốt cuộc cũng tắt, hai bác sĩ với vẻ mặt mệt mỏi từ phòng giải phẫu đi ra, cặp mắt hiện đầy tơ máu, mang theo vài phần sợ hãi co rúm lại.
"Bệnh nhân hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, đại khái năm giờ sau sẽ tỉnh lại, sau chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được rồi." Trước ánh mắt lạnh như băng một vị bác sĩ ở đó nhắm mắt mở miệng nói: "Chỉ là, theo tình huống này mà nói không được để cơ thể của phu nhân trải qua bất kỳ kích thích nào nữa."
"Kích thích?" Môi mỏng khẽ phát ra âm thanh thật thấp nghe không ra chút cảm xúc nào, đôi mắt màu xanh nước biểm xoẹt qua một tai lạnh lùng, ngay sau đó, anh đi vòng qua người bác sĩ đã bị anh dọa sợ đến cứng đơ tại chỗ, sãi bước hướng phòng bệnh đi tới.
Người đi phía sau cũng thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm.
Trong phòng bệnh vip, một người phụ nữ trung niên sắc mặt tái nhợt lẳng lặng ngủ mê man trên giường bệnh màu trắng, hai mắt nhắm chặt, giữa hai lông mày lộ ra mấy phần quật cường, khuôn mặt vì bị bệnh lâu ngày tuy được chăm sóc chu đáo nhưng vẫn có chút nhợt nhạt, nhưng như cũ không che dấu được khí chất đặc biệt trên người bà. Không tính là tuyệt mỹ, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến cho người ta không dời tầm mắt được.
Nhìn dáng vẻ cơ thể kia cho thấy được chăm sóc tốt khiến tâm cuả người đàn ông vốn treo cao rốt cục cũng trở về vị trí cũ, đi tới mép giường ngồi xuống, người đàn ông nhẹ nhàng tựa đầu vào mép giường, nghiêng mặt sang bên mắt nhìn người phụ nữ trên giường, trong mắt sự ngoan độc đã toàn bộ rút đi, chỉ còn lại có sự lệ thuộc vào.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người cùng với tiếng nhỏ giót của bình truyền nước vọng tới.
Lúc này, thời gian như cũng dừng lại.
Nhưng mà trong nháy mắt khi tiếng gõ cửa vang lên, sự yên lặng cũng bị đánh vỡ tất cả trở về lúc ban đầu, ánh mắt ôn nhu của người đàn ông nhanh chóng thay bởi sự lạnh lùng âm độc, giúp người phụ nữ kia chỉnh lại góc chăn, nhanh chóng đứng dậy xoay người bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
"Tra được?" Nhìn Thành Minh đứng ngoài cửa cúi đầu, anh lạnh lùng hỏi.
"Dạ, trừ lúc bác sĩ kiểm tra và cô hộ lý, tối hôm qua phu nhân còn nghe điện thoại quốc tế, địa điểm liên lạc là đối diện Diệp Trạch." Thành Minh nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh, cố ý thấp giọng nói, trả lời: "Thiếu gia, sợ rằng nhị phu nhân đã biết chuyện Diệp Cẩn Niên tỉnh lại."
Dứt lời, anh rõ ràng cảm giác được khí lạnh từ trên người chủ nhân phát ra, lành lạnh tận xương.
Quả nhiên. . .
"Sở Nhược đang làm cái gì? Nữ nhân vô dụng!" Tức giận cuồn cuộn tròng mắt xanh mang theo nồng đậm sát ý, di.e,n,,da/nnlq.đonnntrên khuôn mặt người đàn ông trở nên thâm độc âm hiểm kinh người, tức giận chất vấn.
"Sở Nhược vẫn luôn để tâm tới công việc, đêm đó khi Diệp Cẩn Niên tỉnh lại cô ta liền phái người tới giết, chẳng qua là kết quả giống như những người lần trước chúng ta phái tới, trong bệnh viện Ái Anh rõ ràng có người che chở cho cô ta, đêm đó phái người đi thì chỉ có hai người thuận lợi tiến vào, sau cũng không có tin tức nào."Trong lòng Thành Minh có chút cả kinh, vội vàng lên tiếng thay Sở Nhược giải thích: "Hơn nữa, dường như chuyện này đã khiến cho Nam Cung Minh Húc hoài nghi, cho nên gần đây Sở Nhược cũng không dám có hành động nào nữa, cô ta thử để cho mẹ của Nam Cung Minh Húc đi kích thích Diệp Cẩn Niên, nhưng hiển nhiên Diệp Cẩn Niên đã không còn hi vọng đối với Nam Cung Minh Húc, còn đưa ra đơn ly hôn, hiện tại đang gây xôn xao trong thành phố."
"Hừ, lấy cớ loại này, tôi đã nghe quá nhiều lần." nghe vậy người đàn ông lạnh lùng xuy một tiếng, hiển nhiên mãi cũng không trướng, đang muốn nói điều gì, chợt giương mắt nhìn về phía hai người áo đen đang bước về phía mình.
"Thiếu gia, đã làm xong." Hai gã mặc đồ đen đi tới trước mặt người đàn ông, khom người nhỏ giọng nói: "Lão gia phân phó chuyên gia chăm sóc, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn buông tha cho tiểu thư Nhạc Nhạc, vì để tránh cho lão gia nghi ngờ, chúng tôi cho người trộn lẫn thuốc thần kinh vào trong dung dịch dinh dưỡng của cô ta, chúng tôi đã nhìn tận mắt dung dịch được tiêm vào, có thể bảo đảm cô ta không thể tỉnh lại được nữa."
"Bảo đảm?" Cười lạnh lặp lại hai từ này, ánh mắt bén nhọn của người đàn ông nhanh chóng quét qua khuôn mặt hai người, bộ dáng tàn nhẫn khát máu giống như đến từ địa ngục tu la, khiến cho mấy tên thuộc hạ rối rít cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng, "Cùng một loại thuốc, bảy năm trước Diệp Cẩn Niên cũng đã tiêm qua, các ngươi nói bảo đảm, vậy thì các ngươi tới nói cho tôi biết, tại sao cô ta còn có thể lại tỉnh lại! Hả?"
Nếu như không phải ban đầu có người thề son sắt nói bảo đảm cô ta sẽ không tỉnh lại, vậy thì năm nay tuyệt đối sẽ không còn tồn tại Diệp Cẩn Niên!
"Xin lỗi, thiếu gia." Hai gã mặc đồ đen cúi thấp đầu, đối với chất vấn của chủ nhân, không có gì để nói, chỉ có thể chấp nhận chờ đợi trừng phạt sắp phủ xuống trên người mình.
"Thiếu gia, xin ngài bớt giận, việc cấp bách là phải xử lý tốt chuyện Nhị phu nhân cùng Diệp Cẩn Niên vẫn giữa liên lạc, Nhị phu nhân lần này bệnh phát, rõ ràng cho thấy cha con Diệp gia có liên quan." Thành Minh khẽ ngẩng đầu lên, cẩn thận nói.
“Mặt khác, theo Sở Nhược nói, cô ta từng tận mắt thấy Diệp Cẩn Niên và Thiệu Tư Hữu thân mật cùng nhau xuất hiện ở thương trường, Sở Nhược có nhắc qua thời điểm ở tập đoàn Itou Thiệu Tư Hữu vẫn còn bảo vệ thân phận cô ta, sợ rằng trước kia Thiệu Tư Hữu đã sớm tiến hành quá điều tra chúng ta, thiếu gia nhất định phải coi chừng người này."di.e,n,,da/nnlq.đonnn
" Thiệu Tư Hữu? Hắn không phải là vị hôn phu của Niên Nhạc Nhạc sao?" Vẻ nặt người đàn ông hiện lên mấy phần nghi ngờ hỏi, vẻ mặt cũng ngưng trọng theo.
Năm đó cô Lysa chết, phần lớn chứng cớ đều chỉ về phía Thiệu gia, nhưng cuối cùng gia tộc Bố Nặc Tư còn ngại địa vị Thiệu gia, bất ngờ Thiệu phu nhân chết không giải quyết được gì, thậm chí còn đem Niên Nhạc Nhạc ở lại Thiệu gia. Nếu như chuyện này liên quan đến Thiệu gia, sợ rằng phiền toái không nhỏ.
Một hồi lâu sau, tròng mắt màu xanh nhanh chóng xoẹt qua một tia quyết tuyệt (quyết định độc ác), người đàn ông lạnh giọng mở miệng, ngữ điệu không thể rung chuyển quyết tuyệt: "Trung Quốc không phải có câu châm ngôn gọi là ' người không biết không có tội ' sao? Vậy thì thừa dịp quan hệ của bọn họ còn chưa công khai, cho người xử lý xong chuyện Diệp Cẩn Niên, nếu Diệp Cẩn Niên đã tỉnh, liền đổi phương pháp khiến cho cô ta tiếp tục ngủ vĩnh viễn đi."
"Dạ."
An bài tốt tất cả, cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra, người đàn ông nhẹ nhàng tiêu sái đến mép giường, liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ say, khẽ thở dài một cái.
Đang muốn rời khỏi, chợt cảm giác được một lực nhẹ kéo mình lại.
Người đàn ông vội vàng nhìn lên trên giường, hai mắt của người phụ nữ vẫn gắt gao nhắm chặt không mở ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cánh tay đã từng rắng nõn nhẵn nhụi vì bị bệnh lâu ngày hành hạ trở nên khô gầy không ánh sáng, lúc này lại gắt gao siết chặt áo của anh, cố chấp không chịu buông ra.
Khoé mắt người phụ nữ khẽ chảy xuống hàng nước mắt chiếc gối màu trắng tạo thành một mảnh, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy, nghẹn ngào phát ra một tia khẩn cầu, ban đêm yên tĩnh lạnh như băng này, có vẻ cực kỳ đau khổ:
". . . Flores. . . Cầu xin anh. . . Bỏ qua cho. . . con gái của tôi. . ."
*
Ngày thứ hai khó thấy được ánh mặt trời trong xanh, trong sân tuyết còn đọng lại đều bị ánh mặt trời chiếu xuống làm tan chảy hết, lộ ra nền gạch đen phía dưới mặt đất.
"Thiệu, Tư, Hữu. . ."
Kể từ sau khi tỉnh lại đây đã là lần thứ tư Diệp Cẩn Niên cắn răng hô lên tên' Thiệu Tư Hữu '.
Thế nào mà học không ngoan vậy?
Diệp Cẩn Niên thề không nên trêu chọc cái tên Thiệu Tư Hữu kia, rõ ràng gương mặt dịu dàng như vậy, thế nào trong chuyện này cứ như. . .
Ô, Diệp Cẩn Niên ảo não nằm trong chăn lăn qua lộn lại. Vừa ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai, nói đúng là giữa trưa ngày thứ hai, cơn buồn ngủ thật ra cũng sớm không còn, chỉ là cả người tựa như rã rời cùng một dạng mệt mỏi, bây giờ không muốn rời giường.
Vào lúc này điện thoại di động trên đầu giường vang lên, Diệp Cẩn Niên cau mày lại, vừa đưa tay từ trong chăn ra cầm, vừa hung tợn nhìn chằm chằm dấu vết vẫn chưa biến mất hoàn toàn trên cánh tay, âm thầm oán trách, cái tên Thiệu Tư Hữu kia, tốt nhất không nên để cho cô bắt được!di.e,n,,da/nnlq.đonnn
Hung hăng phát tiết nhấn nút trả lời, giọng nói trầm thấp, mang theo tiếng cười từ ống nghe truyền ra:
"Đã tỉnh?"
Cho dù không tận mắt nhìn, Diệp Cẩn Niên cũng tưởng tượng được dáng vẻ ưu nhã của Thiệu Tư Hữu đang cầm điện thoại, bên môi mỉm cười, thanh âm từ lồng ngực phát ra ngoài cùng với dáng vẻ vui vẻ.