Edit: Thu Lệ
Nam Cung Minh Húc khẽ quay đầu nhìn về phía sau, sóng mắt chớp động, Diệp Cẩn Niên vẫn rủ mắt xuống nên không phát hiện ra, nhưng Diệp Dương vẫn phòng bị nhìn anh ta chằm chằm lại nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc trong bóng tối.
"Dì nhỏ..." Diệp Dương đưa tay đi kéo Diệp Cẩn Niên, còn chưa nói hết câu đã bị ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện cắt đứt.
Ngay sau đó, không biết ký giả ở đâu xuất hiện bao quanh bọn họ chụp tới tấp, từng cái mic đều đưa về phía Diệp Cẩn Niên và Nam Cung Minh Húc, giọng nói hưng phấn.
"Phu nhân Nam Cung, nghe nói cô đã đưa đơn ly hôn lên tòa án, đêm khuya lại xuất hiện cùng giám đốc Nam Cung trong bệnh viện, có phải chứng tỏ tình cảm của người đã xoay chuyển không?"
"Phu nhân Nam Cung, có người nói chân của Tổng giám đốc Nam Cung chân là bởi vì cô mà bị thương, xin hỏi tin đồn này có thật hay không?"
"Phu nhân Nam Cung, lúc cô xảy ra tai nạn xe cộ đã sắp sinh, nhưng tung tích của đứa bé vẫn mãi là câu đố, bé trai này có phải cháu đích tôn nhà họ Nam Cung?"
Diệp Cẩn Niên liền tranh thủ nhét Diệp Dương ra sau lưng, Diệp Dương vẫn luôn được Diệp Cẩn Nhiên và Toàn Hạo bảo vệ, không bị truyền thông biết.
"Phu nhân Nam Cung, vậy cô có phải vì đứa bé trong bụng mà tái hợp lại với giám đốc Nam Cung không?"
Một ký giả tinh mắt nhìn thấy bụng khẽ nhô lên của Diệp Cẩn Niên, sau khi anh ta hỏi xong, tất cả đèn flash đều tụ tập vào bụng Diệp Cẩn Niên, Diệp Dương vội vàng từ sau lưng Diệp Cẩn Niên lao ra muốn bảo vệ trước mặt cô, không đợi Diệp Cẩn Niên có hành động thì bóng dáng của người nào đó đã nhanh chóng chắn trước người bọn họ.
"Xin lỗi, xin các vị hãy yên lặng." Giọng nói quen thuộc, giọng điệu lành lạnh, mang theo hơi thở đủ để cho người ta an tâm.
Các ký giả cũng yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó giống như là uống thuốc kích thích, đèn flash điên cuồng chớp lên, muốn chụp được tin tức trăm năm khó gặp này.
Chuyện này phải nói thế nào? Phu nhân Nam Cung ly hôn, Tổng giám đốc Thiệu thị anh hùng cứu mỹ?
Tiêu đề này tuyệt đối có thể trở thành tin tức trang đầu lớn nhất trong thành phố Kỳ Lâm!
"Thiệu tổng, xin hỏi anh và Phu nhân Nam Cung có quan hệ như thế nào?"
"Thiệu tổng, xin hỏi anh nguyên nhân đêm khuya xuất hiện ở đây là gì?"
"Thiệu tổng, xin hỏi anh..."
Vấn đề nối đuôi nhau mà tới không hề đánh vỡ ưu nhã bề ngoài của Thiệu Tư Hữu, chỉ là động tác che chở Diệp Cẩn Niên càng thêm rõ ràng, khiến các ký giả ngừng chụp hình lại.
"Tôi là cha của đứa bé trong bụng Cẩn Niên." Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, không những là đông đảo ký giả, mà ngay cả Diệp Cẩn Niên cũng trợn to hai mắt, không thể tin nhìn bóng dáng đang đưa lưng về phía mình.
Anh có biết nói như vậy có hậu quả như thế nào không?
Quả nhiên, các ký giả lại bắt đầu điên cuồng. Chất vấn về mối quan hệ này cũng bắt đầu tăng lên đột biến.
"Thiệu tổng, cô Diệp chỉ mới tỉnh lại mấy tháng ngắn ngủi, anh và cô ấy đã có đứa bé, xin hỏi các người đã trở thành tình nhân từ lúc nào, có phải sau khi cô Niên Nhạc Nhạc bị tai nạn?"
Kèm theo lời nói kinh người của Thiệu Tư Hữu, các ký giả cũng thay đổi cách gọi với Diệp Cẩn Niên, vấn đề cũng càng thêm xảo trá.
"Thiệu tổng, nghe nói cô Diệp và Tổng giám đốc Nam Cung vẫn còn là vợ chồng, anh nói anh là cha của đứa bé, có phải chứng tỏ anh chính là nguyên nhân chính khiến bọn họ ly hôn không?"
"Chúng tôi đã ly hôn." Chợt, một giọng nói lành lạnh hàm chứa tức giận vang lên, không tính là đặc biệt lớn, lại dễ dàng ngăn chặn tất cả vấn đề của ký giả.
Nam Cung Minh Húc ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn người phụ nữ được Thiệu Tư Hữu cẩn thận bảo vệ sau lưng, trong đáy mắt màu nâu sẫm cất dấu quá nhiều giãy giụa và khát vọng, đau đớn xé rách tim anh không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, một màn chói mắt khiến cho anh hận không thể mù hai mắt ngay lập tức, muốn xông tới ngăn cản hết thảy dục vọng không ngừng kêu gào kịch liệt trong thân thể, nhưng lý trí cũng đang nhắc nhở anh, anh đã không còn tư cách nữa.
Anh có thể làm, chỉ có thể là thừa nhận mối quan hệ mà anh vẫn luôn né tránh.
"Trước khi Diệp Cẩn Niên bị tai nạn, chúng tôi cũng đã ly hôn, nếu như các vị không tin, luật sư của tôi có thể đưa ra bản ly hôn năm đó mà chúng tôi đã ký."
Ánh mắt quét qua mặt của Thiệu Tư Hữu, một người đàn ông tâm cơ thâm trầm, anh ta cố ý nói ra thân thế của đứa bé, chính là muốn buộc anh phải thừa nhận bọn họ đã thực sự ly hôn. Mà anh, biết rõ là âm mưu, nhưng cũng chỉ có thể nhảy vào.
Anh không nỡ để cô bị thương nữa.
"Như vậy xin hỏi Tổng giám đốc Nam Cung, tại sao sau khi đã li hôn rồi mà anh vẫn chăm sóc cô Diệp nhiều năm như vậy? Có phải bởi vì anh hối hận không?" Đại khái hiếm khi được phỏng vấn mà Nam Cung Minh Húc lại hợp tác như thế, một ký giả cả gan tiếp tục hỏi.
Nét mặt Nam Cung Minh Húc cứng ngắc mấy giây, ngược lại chợt nở nụ cười: "Nếu như còn có tình cảm, ban đầu cũng không nên lựa chọn ly hôn, Cẩn Niên bị tai nạn xe cộ mất đi con của chúng tôi, lại lâm vào hôn mê, là một người đàn ông, nên có chút trách nhiệm chờ cô ấy tỉnh lại."
Diệp Cẩn Niên khẽ cúi đầu, có lẽ các ký giả sẽ không đi truy cứu cách dùng từ của Nam Cung Minh Húc, nhưng cô lại nghe ra được, anh nói không nên, mà không phải sẽ không, cô có thể nhìn thấy anh hối hận, nhưng đã quá trễ. Lúc này, Thiệu Tư Hữu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, không tiếng động an ủi cô.
"Như vậy, Thiệu tổng, một năm trước anh mới tuyên bố quan hệ tình ái với cô Niên Nhạc Nhạc, hiện giờ cô Niên còn đang nằm trên giường bệnh, anh lại vui vẻ với người mới, cô Diệp là lý do để anh lựa chọn như vậy sao?"
Sắc mặt Diệp Cẩn Niên có chút khó coi, đây coi như là cái gì? Cô là người thứ ba của mình sao? Sợ rằng không có chuyện nào khó giải thích hơn chuyện này đâu.
Nghĩ như vậy, bên Thiệu Tư Hữu lại nở nụ cười nhạt nhòa: "Tôi nghĩ tất cả mọi người đều có chút hiểu lầm về quan hệ giữa tôi và Nhạc Nhạc quan, tôi chưa bao giờ thừa nhận tôi và Nhạc Nhạc có quan hệ yêu đương cả, đây chỉ là người có chút không rõ tình huống mà thôi."
"Như vậy anh giải thích như thế nào về hành động tặng cổ phần cho cô Niên vào ngày sinh nhật của cô ấy?"
"Nhạc Nhạc là con gái nuôi của nhà họ Thiệu, tặng cho cô ấy một phần cổ phần cũng hợp tình hợp lý, đó cũng là quà sinh nhật tôi tặng cho em dâu tương lai."
Một tràng xôn xao, Diệp Cẩn Niên dùng sức nắm tay Thiệu Tư Hữu, không hiểu nhìn gò má anh cười đến ôn hòa, anh gọi Niên Nhạc Nhạc là em dâu? Đây chẳng phải là nói cô và Mục Ân?
"Thiệu tổng, nếu cô Diệp ly hôn, anh bằng lòng cho cô ấy một danh phận để gả vào nhà họ Thiệu sao?"
"Dĩ nhiên, chỉ cần cô ấy bằng lòng." Thiệu Tư Hữu cúi đầu nhìn cô, không để lại dấu vết nhẹ vuốt tay Diệp Cẩn Niên, chuyện của Mục Ân anh sẽ giải thích với cô, nhưng không phải bây giờ.
"Xin lỗi, tôi nghĩ bây giờ Cẩn Niên cần nghỉ ngơi, nếu như còn có vấn đề gì khác, ba ngày sau Thiệu thị sẽ tổ chức chiêu đãi các vị, bây giờ mong mọi người đi cho." Cắt đứt ký giả chuẩn bị tiếp tục đặt câu hỏi, Thiệu Tư Hữu cẩn thận đỡ Diệp Cẩn Niên, một tay kia dắt Diệp Dương, đi về phía đậu xe.
Có cam kết trước mặt mọi người của Thiệu Tư Hữu, các ký giả cũng không dây dưa nữa, dù sao trừ nhật bao Phong Lâm, Thiệu thị không phải là nơi bất kỳ một nào tòa soạn báo nào chọc nổi, mà cố tình nhật báo Phong Lâm lại không đi cùng bọn họ.
Vì vậy, không thể làm gì khác hơn là tránh ra một con đường cho Thiệu Tư Hữu.
"Thiệu Tư Hữu!" Sau lưng, Nam Cung Minh Húc chống tay vịn trên xe lăn, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm bóng lưng của ba người, lạnh giọng cảnh cáo: "Nếu như anh dám có lỗi với cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Thiệu Tư Hữu chợt dừng bước, quay đầu lại….
*
*
Lúc trở lại nhà họ Diệp, Diệp Sóc và Diệp Cẩn Nhiên đều ngồi ở trong phòng khách chờ, nhìn thấy mấy người trở về tới khó tránh khỏi oán trách mấy câu, sắc mặt Diệp Cẩn Niên không được tốt, Diệp Sóc để Thiệu Tư Hữu đưa cô lên lầu nghỉ ngơi trước, tìm Diệp Dương ở dưới lầu hỏi thăm.
Trở về phòng, Thiệu Tư Hữu rót cho Diệp Cẩn Niên ly sữa tươi, đau lòng nhìn cô uống xong. Nếu như không phải là anh tự mình đưa Nam Cung Minh Húc trở về bệnh viện, hôm nay cô lại phải chịu rất nhiều uất ức. "Mệt không?"
Diệp Cẩn Niên lắc đầu một cái, vòng quanh hông của Thiệu Tư Hữu không chịu buông lỏng, tuy rằng cảm động với hành động đứng ra vừa rồi của anh, lại lo lắng những gì anh phải đối mặt sắp tới.
"Đừng lo lắng, có anh." Thiệu Tư Hữu vô ý thức vuốt vuốt đầu Diệp Cẩn Niên, vừa đắp chăn cho cô, vừa tỉ mỉ kê một cái gối mềm sau lưng cô để cho cô thoải mái một chút, ôn hòa nói.
"Anh nên bàn bạc với em một chút." Có chút oán trách nhìn Thiệu Tư Hữu một cái, nếu mới vừa rồi Nam Cung Minh Húc nhất định không chịu thừa nhận bọn họ đã thực sự ly hôn, thì màn ầm ĩ vừa rồi phải kết thúc như thế nào?
Nghĩ đến Nam Cung Minh Húc, tâm tình Diệp Cẩn Niên càng thêm nặng nề.
"Thiệu Tư Hữu, anh ưu tú như vậy, sao lại yêu em?" Tựa vào trên bả vai Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên mở miệng: "Em ích kỷ, nhát gan lại tẻ nhạt, lúc trước lén sang tên tập đoàn Nam Cung qua cho chị gái, thật ra thì cũng không đường hoàng như vậy, em vẫn có chút tin lời của cha."
Nghĩ tới ban ngày, Nam Cung Minh Húc đã bảo cô trước mặt truyền thông..., cho dù nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng cô không quên hai tay nắm chặt đến gân xanh và ẩn nhẩn trong đôi mắt màu nâu sẫm đó.
Cô bất chấp tất cả như người khác vẫn nghĩ, trong đoạn tình cảm đó, cô cũng không tính là người bị hại thật sự.
Mà Thiệu Tư Hữu ưu tú như vậy, anh xứng đáng với tất cả những người phụ nữ tốt đẹp, tại sao phải yêu cô như vậy chứ?
"Cô ngốc, nếu như không có những thứ này, em đã không phải là em nữa." Thương tiếc hôn lên đỉnh đầu Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu cười đến đau lòng, "Anh chỉ sợ em còn chưa đủ ích kỷ, đối với mình chưa đủ tốt."
Rõ ràng là lời tâm tình dễ nghe, lại làm cho Diệp Cẩn Niên mắt bắt đầu chua xót, dựa vào trên ngực của anh, giọng nói buồn bực, oán trách."Anh mới là đồ ngốc."
"Anh ngốc yêu cô ngốc?" Thiệu Tư Hữu khẽ cười, sau đó làm bộ tức giận nhìn về phía Diệp Cẩn Niên: "Em chất vấn sự lựa chọn của anh, là muốn khuyên anh nên yêu người khác?"
"Đừng mơ tưởng." Diệp Cẩn Niên ác độc cắn lên ngực Thiệu Tư Hữu, sau đó ngẩng đầu: "Còn Mục Ân thì sao? Anh cũng nên giải thích một chút, tại sao Niên Nhạc Nhạc lại trở thành vợ chưa cưới của Mục Ân chứ?"
"Đây là tự bản thân Mục Ân nói ra, nó đã bắt đầu có tình cảm với Nhạc Nhạc từ rất nhiều năm trước rồi." Nếu như không phải phát hiện Niên Nhạc Nhạc chính là Diệp Cẩn Niên, anh cũng sẽ không tranh giành với cậu, "Hơn nữa Mục Ân còn nhỏ, rất nhiều chuyện nói cũng không chừng, nghe nói ông nội đang muốn lựa chọn đối tượng thông gia, nó cũng có thêm chút tự do. Có lẽ do liên quan đến mẹ, đối với phụ nữ, nó còn khó chịu hơn chúng ta tưởng tượng."
"Tốt như vậy sao?" Đối với chuyện này, Diệp Cẩn Niên vẫn có chút do dự, "Đúng rồi, còn đám ký giả thì sao?"
Chợt chống người dậy, Diệp Cẩn Niên hỏi, chuyện xuất hiện đúng lúc của đám ký giả nhất định càng xảo trá hơn vấn đề tối nay.
"Đừng lo lắng." Thiệu Tư Hữu đỡ thân thể Diệp Cẩn Niên, khẽ thu nụ cười nghiêm nghị nhìn Diệp Cẩn Niên, trong giọng nói ôn hoa lộ ra kiên định không nên hoài nghi, "Bà Thiệu, em nên tin tưởng ông xã của em có thể bảo vệ tốt cho vợ và con của anh ấy."
Vợ, con.
Diệp Cẩn Niên nhìn tròng mắt đen an tĩnh của Thiệu Tư Hữu, nơi đó, chứa đầy ánh sáng để cô an tâm. Một hồi lâu dần dần cong môi lên, sau đó giơ tay lên ôm cổ gần trong gang tấc, khẽ hôn lên gương mặt tuấn tú: "Biết rồi, ông Thiệu."
Đối với nụ hôn không đúng chỗ của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu bất mãn nhíu mày, lập tức bắt được cái đầu đang lẫn trốn, cúi đầu thâm tình hôn xuống đôi môi mềm mại, mang theo vô cùng quyến luyến và tràn đầy tình cảm.
"Ưmh... Còn có Ân Dao..." Nhẹ rũ trong ngực Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên có chút bất mãn khẽ giận, cô vì chuyện của Ân Dao mà chạy lung tung, chỉ để tìm được câu trả lời thích đáng.
"Cô ấy ở chỗ Long Việt." Không thích Diệp Cẩn Niên không chuyên chú, Thiệu Tư Hữu khẽ cắn một hớp lên đôi môi mềm mại của cô tỏ vẻ trừng phạt.
"Long Việt? Tại sao... Ưmh..." Diệp Cẩn Niên không hiểu, từ lúc nào Long Việt lại có lòng tốt như vậy? Muốn tiếp tục hỏi, đôi môi thật mỏng của Thiệu Tư Hữu chính xác dán lên cái miệng đang lảm nhảm, công thành chiếm đất, nóng bỏng triền miên.
Đêm, tối dần, trong phòng nhiệt độ từ từ tăng lên.
Diệp Cẩn Niên nhắm mặt lại, từ từ đắm chìm trong nụ hôn sâu, cảm nhận tình yêu và che chở của Thiệu Tư Hữu.
Có lẽ, cảm giác để anh xử lý tất cả mọi chuyện này còn có chút xa lạ với Diệp Cẩn Niên vẫn luôn độc lập, nhưng mà cô hoàn toàn muốn biến nó thành một thói quen, một thói quen cả đời.
HOÀN
Nam Cung Minh Húc khẽ quay đầu nhìn về phía sau, sóng mắt chớp động, Diệp Cẩn Niên vẫn rủ mắt xuống nên không phát hiện ra, nhưng Diệp Dương vẫn phòng bị nhìn anh ta chằm chằm lại nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc trong bóng tối.
"Dì nhỏ..." Diệp Dương đưa tay đi kéo Diệp Cẩn Niên, còn chưa nói hết câu đã bị ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện cắt đứt.
Ngay sau đó, không biết ký giả ở đâu xuất hiện bao quanh bọn họ chụp tới tấp, từng cái mic đều đưa về phía Diệp Cẩn Niên và Nam Cung Minh Húc, giọng nói hưng phấn.
"Phu nhân Nam Cung, nghe nói cô đã đưa đơn ly hôn lên tòa án, đêm khuya lại xuất hiện cùng giám đốc Nam Cung trong bệnh viện, có phải chứng tỏ tình cảm của người đã xoay chuyển không?"
"Phu nhân Nam Cung, có người nói chân của Tổng giám đốc Nam Cung chân là bởi vì cô mà bị thương, xin hỏi tin đồn này có thật hay không?"
"Phu nhân Nam Cung, lúc cô xảy ra tai nạn xe cộ đã sắp sinh, nhưng tung tích của đứa bé vẫn mãi là câu đố, bé trai này có phải cháu đích tôn nhà họ Nam Cung?"
Diệp Cẩn Niên liền tranh thủ nhét Diệp Dương ra sau lưng, Diệp Dương vẫn luôn được Diệp Cẩn Nhiên và Toàn Hạo bảo vệ, không bị truyền thông biết.
"Phu nhân Nam Cung, vậy cô có phải vì đứa bé trong bụng mà tái hợp lại với giám đốc Nam Cung không?"
Một ký giả tinh mắt nhìn thấy bụng khẽ nhô lên của Diệp Cẩn Niên, sau khi anh ta hỏi xong, tất cả đèn flash đều tụ tập vào bụng Diệp Cẩn Niên, Diệp Dương vội vàng từ sau lưng Diệp Cẩn Niên lao ra muốn bảo vệ trước mặt cô, không đợi Diệp Cẩn Niên có hành động thì bóng dáng của người nào đó đã nhanh chóng chắn trước người bọn họ.
"Xin lỗi, xin các vị hãy yên lặng." Giọng nói quen thuộc, giọng điệu lành lạnh, mang theo hơi thở đủ để cho người ta an tâm.
Các ký giả cũng yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó giống như là uống thuốc kích thích, đèn flash điên cuồng chớp lên, muốn chụp được tin tức trăm năm khó gặp này.
Chuyện này phải nói thế nào? Phu nhân Nam Cung ly hôn, Tổng giám đốc Thiệu thị anh hùng cứu mỹ?
Tiêu đề này tuyệt đối có thể trở thành tin tức trang đầu lớn nhất trong thành phố Kỳ Lâm!
"Thiệu tổng, xin hỏi anh và Phu nhân Nam Cung có quan hệ như thế nào?"
"Thiệu tổng, xin hỏi anh nguyên nhân đêm khuya xuất hiện ở đây là gì?"
"Thiệu tổng, xin hỏi anh..."
Vấn đề nối đuôi nhau mà tới không hề đánh vỡ ưu nhã bề ngoài của Thiệu Tư Hữu, chỉ là động tác che chở Diệp Cẩn Niên càng thêm rõ ràng, khiến các ký giả ngừng chụp hình lại.
"Tôi là cha của đứa bé trong bụng Cẩn Niên." Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, không những là đông đảo ký giả, mà ngay cả Diệp Cẩn Niên cũng trợn to hai mắt, không thể tin nhìn bóng dáng đang đưa lưng về phía mình.
Anh có biết nói như vậy có hậu quả như thế nào không?
Quả nhiên, các ký giả lại bắt đầu điên cuồng. Chất vấn về mối quan hệ này cũng bắt đầu tăng lên đột biến.
"Thiệu tổng, cô Diệp chỉ mới tỉnh lại mấy tháng ngắn ngủi, anh và cô ấy đã có đứa bé, xin hỏi các người đã trở thành tình nhân từ lúc nào, có phải sau khi cô Niên Nhạc Nhạc bị tai nạn?"
Kèm theo lời nói kinh người của Thiệu Tư Hữu, các ký giả cũng thay đổi cách gọi với Diệp Cẩn Niên, vấn đề cũng càng thêm xảo trá.
"Thiệu tổng, nghe nói cô Diệp và Tổng giám đốc Nam Cung vẫn còn là vợ chồng, anh nói anh là cha của đứa bé, có phải chứng tỏ anh chính là nguyên nhân chính khiến bọn họ ly hôn không?"
"Chúng tôi đã ly hôn." Chợt, một giọng nói lành lạnh hàm chứa tức giận vang lên, không tính là đặc biệt lớn, lại dễ dàng ngăn chặn tất cả vấn đề của ký giả.
Nam Cung Minh Húc ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn người phụ nữ được Thiệu Tư Hữu cẩn thận bảo vệ sau lưng, trong đáy mắt màu nâu sẫm cất dấu quá nhiều giãy giụa và khát vọng, đau đớn xé rách tim anh không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, một màn chói mắt khiến cho anh hận không thể mù hai mắt ngay lập tức, muốn xông tới ngăn cản hết thảy dục vọng không ngừng kêu gào kịch liệt trong thân thể, nhưng lý trí cũng đang nhắc nhở anh, anh đã không còn tư cách nữa.
Anh có thể làm, chỉ có thể là thừa nhận mối quan hệ mà anh vẫn luôn né tránh.
"Trước khi Diệp Cẩn Niên bị tai nạn, chúng tôi cũng đã ly hôn, nếu như các vị không tin, luật sư của tôi có thể đưa ra bản ly hôn năm đó mà chúng tôi đã ký."
Ánh mắt quét qua mặt của Thiệu Tư Hữu, một người đàn ông tâm cơ thâm trầm, anh ta cố ý nói ra thân thế của đứa bé, chính là muốn buộc anh phải thừa nhận bọn họ đã thực sự ly hôn. Mà anh, biết rõ là âm mưu, nhưng cũng chỉ có thể nhảy vào.
Anh không nỡ để cô bị thương nữa.
"Như vậy xin hỏi Tổng giám đốc Nam Cung, tại sao sau khi đã li hôn rồi mà anh vẫn chăm sóc cô Diệp nhiều năm như vậy? Có phải bởi vì anh hối hận không?" Đại khái hiếm khi được phỏng vấn mà Nam Cung Minh Húc lại hợp tác như thế, một ký giả cả gan tiếp tục hỏi.
Nét mặt Nam Cung Minh Húc cứng ngắc mấy giây, ngược lại chợt nở nụ cười: "Nếu như còn có tình cảm, ban đầu cũng không nên lựa chọn ly hôn, Cẩn Niên bị tai nạn xe cộ mất đi con của chúng tôi, lại lâm vào hôn mê, là một người đàn ông, nên có chút trách nhiệm chờ cô ấy tỉnh lại."
Diệp Cẩn Niên khẽ cúi đầu, có lẽ các ký giả sẽ không đi truy cứu cách dùng từ của Nam Cung Minh Húc, nhưng cô lại nghe ra được, anh nói không nên, mà không phải sẽ không, cô có thể nhìn thấy anh hối hận, nhưng đã quá trễ. Lúc này, Thiệu Tư Hữu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, không tiếng động an ủi cô.
"Như vậy, Thiệu tổng, một năm trước anh mới tuyên bố quan hệ tình ái với cô Niên Nhạc Nhạc, hiện giờ cô Niên còn đang nằm trên giường bệnh, anh lại vui vẻ với người mới, cô Diệp là lý do để anh lựa chọn như vậy sao?"
Sắc mặt Diệp Cẩn Niên có chút khó coi, đây coi như là cái gì? Cô là người thứ ba của mình sao? Sợ rằng không có chuyện nào khó giải thích hơn chuyện này đâu.
Nghĩ như vậy, bên Thiệu Tư Hữu lại nở nụ cười nhạt nhòa: "Tôi nghĩ tất cả mọi người đều có chút hiểu lầm về quan hệ giữa tôi và Nhạc Nhạc quan, tôi chưa bao giờ thừa nhận tôi và Nhạc Nhạc có quan hệ yêu đương cả, đây chỉ là người có chút không rõ tình huống mà thôi."
"Như vậy anh giải thích như thế nào về hành động tặng cổ phần cho cô Niên vào ngày sinh nhật của cô ấy?"
"Nhạc Nhạc là con gái nuôi của nhà họ Thiệu, tặng cho cô ấy một phần cổ phần cũng hợp tình hợp lý, đó cũng là quà sinh nhật tôi tặng cho em dâu tương lai."
Một tràng xôn xao, Diệp Cẩn Niên dùng sức nắm tay Thiệu Tư Hữu, không hiểu nhìn gò má anh cười đến ôn hòa, anh gọi Niên Nhạc Nhạc là em dâu? Đây chẳng phải là nói cô và Mục Ân?
"Thiệu tổng, nếu cô Diệp ly hôn, anh bằng lòng cho cô ấy một danh phận để gả vào nhà họ Thiệu sao?"
"Dĩ nhiên, chỉ cần cô ấy bằng lòng." Thiệu Tư Hữu cúi đầu nhìn cô, không để lại dấu vết nhẹ vuốt tay Diệp Cẩn Niên, chuyện của Mục Ân anh sẽ giải thích với cô, nhưng không phải bây giờ.
"Xin lỗi, tôi nghĩ bây giờ Cẩn Niên cần nghỉ ngơi, nếu như còn có vấn đề gì khác, ba ngày sau Thiệu thị sẽ tổ chức chiêu đãi các vị, bây giờ mong mọi người đi cho." Cắt đứt ký giả chuẩn bị tiếp tục đặt câu hỏi, Thiệu Tư Hữu cẩn thận đỡ Diệp Cẩn Niên, một tay kia dắt Diệp Dương, đi về phía đậu xe.
Có cam kết trước mặt mọi người của Thiệu Tư Hữu, các ký giả cũng không dây dưa nữa, dù sao trừ nhật bao Phong Lâm, Thiệu thị không phải là nơi bất kỳ một nào tòa soạn báo nào chọc nổi, mà cố tình nhật báo Phong Lâm lại không đi cùng bọn họ.
Vì vậy, không thể làm gì khác hơn là tránh ra một con đường cho Thiệu Tư Hữu.
"Thiệu Tư Hữu!" Sau lưng, Nam Cung Minh Húc chống tay vịn trên xe lăn, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm bóng lưng của ba người, lạnh giọng cảnh cáo: "Nếu như anh dám có lỗi với cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Thiệu Tư Hữu chợt dừng bước, quay đầu lại….
*
*
Lúc trở lại nhà họ Diệp, Diệp Sóc và Diệp Cẩn Nhiên đều ngồi ở trong phòng khách chờ, nhìn thấy mấy người trở về tới khó tránh khỏi oán trách mấy câu, sắc mặt Diệp Cẩn Niên không được tốt, Diệp Sóc để Thiệu Tư Hữu đưa cô lên lầu nghỉ ngơi trước, tìm Diệp Dương ở dưới lầu hỏi thăm.
Trở về phòng, Thiệu Tư Hữu rót cho Diệp Cẩn Niên ly sữa tươi, đau lòng nhìn cô uống xong. Nếu như không phải là anh tự mình đưa Nam Cung Minh Húc trở về bệnh viện, hôm nay cô lại phải chịu rất nhiều uất ức. "Mệt không?"
Diệp Cẩn Niên lắc đầu một cái, vòng quanh hông của Thiệu Tư Hữu không chịu buông lỏng, tuy rằng cảm động với hành động đứng ra vừa rồi của anh, lại lo lắng những gì anh phải đối mặt sắp tới.
"Đừng lo lắng, có anh." Thiệu Tư Hữu vô ý thức vuốt vuốt đầu Diệp Cẩn Niên, vừa đắp chăn cho cô, vừa tỉ mỉ kê một cái gối mềm sau lưng cô để cho cô thoải mái một chút, ôn hòa nói.
"Anh nên bàn bạc với em một chút." Có chút oán trách nhìn Thiệu Tư Hữu một cái, nếu mới vừa rồi Nam Cung Minh Húc nhất định không chịu thừa nhận bọn họ đã thực sự ly hôn, thì màn ầm ĩ vừa rồi phải kết thúc như thế nào?
Nghĩ đến Nam Cung Minh Húc, tâm tình Diệp Cẩn Niên càng thêm nặng nề.
"Thiệu Tư Hữu, anh ưu tú như vậy, sao lại yêu em?" Tựa vào trên bả vai Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên mở miệng: "Em ích kỷ, nhát gan lại tẻ nhạt, lúc trước lén sang tên tập đoàn Nam Cung qua cho chị gái, thật ra thì cũng không đường hoàng như vậy, em vẫn có chút tin lời của cha."
Nghĩ tới ban ngày, Nam Cung Minh Húc đã bảo cô trước mặt truyền thông..., cho dù nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng cô không quên hai tay nắm chặt đến gân xanh và ẩn nhẩn trong đôi mắt màu nâu sẫm đó.
Cô bất chấp tất cả như người khác vẫn nghĩ, trong đoạn tình cảm đó, cô cũng không tính là người bị hại thật sự.
Mà Thiệu Tư Hữu ưu tú như vậy, anh xứng đáng với tất cả những người phụ nữ tốt đẹp, tại sao phải yêu cô như vậy chứ?
"Cô ngốc, nếu như không có những thứ này, em đã không phải là em nữa." Thương tiếc hôn lên đỉnh đầu Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu cười đến đau lòng, "Anh chỉ sợ em còn chưa đủ ích kỷ, đối với mình chưa đủ tốt."
Rõ ràng là lời tâm tình dễ nghe, lại làm cho Diệp Cẩn Niên mắt bắt đầu chua xót, dựa vào trên ngực của anh, giọng nói buồn bực, oán trách."Anh mới là đồ ngốc."
"Anh ngốc yêu cô ngốc?" Thiệu Tư Hữu khẽ cười, sau đó làm bộ tức giận nhìn về phía Diệp Cẩn Niên: "Em chất vấn sự lựa chọn của anh, là muốn khuyên anh nên yêu người khác?"
"Đừng mơ tưởng." Diệp Cẩn Niên ác độc cắn lên ngực Thiệu Tư Hữu, sau đó ngẩng đầu: "Còn Mục Ân thì sao? Anh cũng nên giải thích một chút, tại sao Niên Nhạc Nhạc lại trở thành vợ chưa cưới của Mục Ân chứ?"
"Đây là tự bản thân Mục Ân nói ra, nó đã bắt đầu có tình cảm với Nhạc Nhạc từ rất nhiều năm trước rồi." Nếu như không phải phát hiện Niên Nhạc Nhạc chính là Diệp Cẩn Niên, anh cũng sẽ không tranh giành với cậu, "Hơn nữa Mục Ân còn nhỏ, rất nhiều chuyện nói cũng không chừng, nghe nói ông nội đang muốn lựa chọn đối tượng thông gia, nó cũng có thêm chút tự do. Có lẽ do liên quan đến mẹ, đối với phụ nữ, nó còn khó chịu hơn chúng ta tưởng tượng."
"Tốt như vậy sao?" Đối với chuyện này, Diệp Cẩn Niên vẫn có chút do dự, "Đúng rồi, còn đám ký giả thì sao?"
Chợt chống người dậy, Diệp Cẩn Niên hỏi, chuyện xuất hiện đúng lúc của đám ký giả nhất định càng xảo trá hơn vấn đề tối nay.
"Đừng lo lắng." Thiệu Tư Hữu đỡ thân thể Diệp Cẩn Niên, khẽ thu nụ cười nghiêm nghị nhìn Diệp Cẩn Niên, trong giọng nói ôn hoa lộ ra kiên định không nên hoài nghi, "Bà Thiệu, em nên tin tưởng ông xã của em có thể bảo vệ tốt cho vợ và con của anh ấy."
Vợ, con.
Diệp Cẩn Niên nhìn tròng mắt đen an tĩnh của Thiệu Tư Hữu, nơi đó, chứa đầy ánh sáng để cô an tâm. Một hồi lâu dần dần cong môi lên, sau đó giơ tay lên ôm cổ gần trong gang tấc, khẽ hôn lên gương mặt tuấn tú: "Biết rồi, ông Thiệu."
Đối với nụ hôn không đúng chỗ của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu bất mãn nhíu mày, lập tức bắt được cái đầu đang lẫn trốn, cúi đầu thâm tình hôn xuống đôi môi mềm mại, mang theo vô cùng quyến luyến và tràn đầy tình cảm.
"Ưmh... Còn có Ân Dao..." Nhẹ rũ trong ngực Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên có chút bất mãn khẽ giận, cô vì chuyện của Ân Dao mà chạy lung tung, chỉ để tìm được câu trả lời thích đáng.
"Cô ấy ở chỗ Long Việt." Không thích Diệp Cẩn Niên không chuyên chú, Thiệu Tư Hữu khẽ cắn một hớp lên đôi môi mềm mại của cô tỏ vẻ trừng phạt.
"Long Việt? Tại sao... Ưmh..." Diệp Cẩn Niên không hiểu, từ lúc nào Long Việt lại có lòng tốt như vậy? Muốn tiếp tục hỏi, đôi môi thật mỏng của Thiệu Tư Hữu chính xác dán lên cái miệng đang lảm nhảm, công thành chiếm đất, nóng bỏng triền miên.
Đêm, tối dần, trong phòng nhiệt độ từ từ tăng lên.
Diệp Cẩn Niên nhắm mặt lại, từ từ đắm chìm trong nụ hôn sâu, cảm nhận tình yêu và che chở của Thiệu Tư Hữu.
Có lẽ, cảm giác để anh xử lý tất cả mọi chuyện này còn có chút xa lạ với Diệp Cẩn Niên vẫn luôn độc lập, nhưng mà cô hoàn toàn muốn biến nó thành một thói quen, một thói quen cả đời.
HOÀN