Giữa buổi trưa yên tĩnh, trên sân thượng của tòa nhà nhiều tầng, một thân thể nho nhỏ cuộn tròn trên chiếc ghế trúc, đang ngủ mê mệt.
Chiếc váy công chúa màu trắng bị tư thế ngủ của bé gái tạo nên một chồng nếp nhăn, mái tóc đen tuyền được vén sang một bên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp, hơi thở đều đều mang theo những tiếng phì phò nhỏ, đôi môi mềm mại, căng mọng khẽ cong lên, dễ nhận ra cái nắng ấm áp lúc này khiến cho giấc mộng của bé gái vô cùng ngọt ngào.
"Niên Nhạc Nhạc, em lại trốn học chạy đến đây ngủ?" Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên bên tai cô, tiếp theo cái mũi còn bị bóp chặt cảm giác không thể thở nổi.
Trong giấc ngủ mê man, Diệp Cẩn Niên phát ra mấy tiếng “ưm ưm” kháng nghị, chợt mở mắt, theo bản năng hất tay, giải thoát cho cái mũi đang bị đắc tội của mình.
Ánh mặt trời chói mắt khiến Diệp Cẩn Niên nheo mắt lại, đôi mắt lim dim buồn ngủ từ từ mở ra.
"Không phải hôm nay em thi sao? Thi cũng trốn được, cẩn thận không anh đánh mông em đó!" Giọng nói con nít lại vang lên lần nữa.
Hả? Thi? Đầu Diệp Cẩn Niên quay quay mơ hồ, nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng.
Bé trai thật đáng yêu!
Khoảng tám chín tuổi, phấn điêu ngọc trác(*) dễ thương, áo sơ mi sạch sẽ, chiếc quần yếm nhỏ nhỏ, khuôn mặt đẹp đẽ hơi nhăn lại, cái miệng chu ra, hai mắt mở thật to nhìn Diệp Cẩn Niên lên án, bất mãn xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình, rõ ràng vừa rồi bị đánh có chút đau.
(*)Phấn điêu ngọc trác: Ý chỉ đứa trẻ trắng nõn, mềm mịn.
Có lẽ là do bản năng của người làm mẹ, Diệp Cẩn Niên có một loại yêu thích không nói ra được với bé trai xinh đẹp này, bàn tay cô vô thức đặt lên trên bụng mình. . .
Đứa bé!
Cảm nhận sự bằng phẳng khiến cho Diệp Cẩn Niên ngay tức khắc bừng tỉnh cho phù hợp với tình huống!
Từng hình ảnh như dòng chảy ngầm lớn, lần lượt xuất hiện trong đầu cô - phản bội, ly hôn, tai nạn ô tô. . .
Tai nạn ô tô!
Đúng rồi, không phải mình đã bị tai nạn ô tô sao? Va chạm mạnh, đau đớn kịch liệt, còn có ánh mắt thù hận kia trước khi bóng tối bị ập xuống….. Sở Nhược!
Ánh mắt Diệp Cẩn Niên dừng lại nơi bàn tay vẫn đang đặt trên bụng như cũ, chưa hề có ý định bỏ ra……
Trong đầu ‘oanh’ một tiếng, đây cũng không phải là tay mình!
"Này, em lại ngẩn người cái gì hả? Không phải lại ngơ ngơ đó chứ?" Một đôi tay nhỏ bé đưa đến trước mặt Diệp Cẩn Niên, còn chưa kịp huơ huơ sang trái phải, đã bị Diệp Cẩn Niên đẩy ra lần nữa, tiếp đó, bóng dáng nho nhỏ biến mất thần tốc khỏi sân thượng, chỉ còn lại một mình bé trai nghi hoặc, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của bé gái. "Chạy nhanh như vậy, lại nổi điên gì đây. . ."
*
Trùng sinh rồi!
Cái trán đầy đặn, lỗ mũi xinh xắn, lông mi dày cộm cong lên, đôi môi hồng đào đỏ tươi, căng mọng, ngoại trừ vẻ không thể tin nổi có trong đôi mắt đối với khuôn mặt của chính mình, tất cả những thứ nhìn thấy trong gương đều xa lạ đến cực hạn.
Diệp Cẩn Niên hung hăng vốc nước lạnh lên trên mặt mình, sau đó rốt cuộc đã tin rằng đây chính là sự thật - cô đã sống lại - trọng sinh trong một cơ thể bé gái xem ra chỉ mới được mười mấy tuổi.
Thân thể kia, hẳn cũng đã chết rồi.
Bản thân trước sau như một vẫn mạnh mẽ, chỉ có một bế tắc duy nhất, chị gái sẽ phải đối mặt với việc cô đột nhiên ra đi như thế nào, người cha yêu thương cô như mạng sẽ phải đau đớn đến mức nào khi nhận được tin tử vong của cô, còn hai người kia…..
Khẽ đặt tay lên bụng, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái chết cận kề, nỗi tuyệt vọng khi sinh mạng của đứa con bị tước đi, Nam Cung Minh Húc, Sở Nhược, trời không quên tôi, tất cả những thứ tôi phải chịu đựng trước đây, nhất định sẽ hoàn trả lại toàn bộ!
Điện thoại di động trong túi rung động cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Cẩn Niên, hít sâu một hơi, Diệp Cẩn Niên nhìn gương mặt trong gương từ từ khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, mới nhận điện.
"Niên Nhạc Nhạc, có phải em bị rơi vào trong bồn cầu rồi không hả? Bản thiếu gia đỡ chờ em nửa tiếng ở ngoài rồi đó!"
Vừa mới ấn nút nhận nghe, một trận rít gào đã truyền đến, nhưng mà, giọng nói này quá non nớt, thật sự không có một chút lực sát thương nào.
Diệp Cẩn Niên đưa di động ra xa lỗ tai một chút, từ trong gương kiểm tra chính mình đã khôi phục lại như trước một lần nữa, mới đi ra khỏi phòng rửa tay, quả nhiên, vừa ra tới liền nhìn thấy bé trai kia đang đứng dựa người vào tường, cầm điện thoại di động trừng mắt nhìn về phía mình.
"Niên Nhạc Nhạc, chuông thi cũng đã vang lên nửa ngày rồi, em còn núp ở trong toilet làm gì hả." Bé trai đi đến không nói lời nào, kéo tay Diệp Cẩn Niên chạy ra ngoài, "Đi nhanh nào, anh đồng ý hôm nay đến đón chúng ta rồi đó."
Đứng ở trên bậc thềm của trường học, Diệp Cẩn Niên mới phát hiện, thì ra nơi này cũng không phải xa lạ gì, trường học Y Nhĩ đã có lịch sử hàng trăm năm, trường học Quý tộc nổi tiếng thành phố Kì Lâm, cô cũng đã từng là học sinh ở đây, cũng chính ở nơi này, lần đâu tiên cô đã nhìn thấy Nam Cung Minh Húc, sau đó là đủ các loại rối rắm.
"Quái lạ, sao anh trai vẫn chưa tới. . ." Bé trai nhìn bốn xung quanh một vòng, có chút thất vọng lẩm bẩm một câu, kéo tay Diệp Cẩn Niên đi về phía chiếc Bentley màu đen.
"Vất vả cho Nhị thiếu gia rồi." Cửa xe mở ra, một gương mặt trung niên đôn hậu mỉm cười với bé trai, sau đó khom người xuống nhìn Diệp Cẩn Niên ôn hòa, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng: "Tiểu thư Nhạc Nhạc, tạm thời Đại thiếu Gia có họp, bảo tôi tới đón tiểu thư về."
"Chú Vu, hôm nay Niên Nhạc Nhạc lại ngơ ngơ rồi." Bé trai buông tay Diệp Cẩn Niên ra, ngồi vào trong xe, nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn như cũ đứng ở dưới không nhúc nhích nói.
"Thiếu gia Mục Ân." Chú Vu nghe thấy câu nói của Thiệu Mục Ân, nét mặt trầm xuống, rất không vui quay đầu nhìn cậu bé một cái, sau đó đứng dậy đỡ cửa xe, mỉm cười với Diệp Cẩn Niên: "Tiểu thư Nhạc Nhạc, chúng ta về nhà thôi."
"Cám ơn chú Vu." Nghe cách chú Vu xưng hô với mình không giống với bé trai kia, Diệp Cẩn Niên đại khái cũng đã đoán ra, mình không phải là chủ nhân đích thực của ‘nhà’ chuẩn bị về, vì vậy ngẩng mặt lên nói cảm ơn.
Giọng nói non nớt giòn giã, ngọt mềm, rất phù hợp với độ tuổi bé gái, chỉ có điều câu nói cám ơn này, lại khiến cho sắc mặt chú Vu lập tức biến đổi, tiểu thiếu gia nào đó vẫn luôn bĩu môi, ngồi núp ở trong xe cũng phải mở to hai mắt nhìn theo.
Diệp Cẩn Niên căng thẳng trong lòng, đã nói sai rồi.
Dĩ nhiên cô sẽ không ngây ngốc đến độ hỏi lại mình đã sai ở chỗ nào, ngồi đàng hoàng vào trong xe, chú Vu cũng ngồi trở lại vị trí kế bên tay lái, bình thản phân phó tài xế lái xe, nhưng mà, Diệp Cẩn Niên lại cảm thấy, trong giọng nói của chú mang theo vẻ kích động run rẩy?
Xe bình ổn chạy trên đường, Diệp Cẩn Niên nhìn quang cảnh thành phố bên ngoài không ngừng lùi lại phía sau, về cơ bản vẫn giống in trong ký ức của cô.
Không ngờ sau khi sống lại, cô vẫn sống trong thành phố Kì Lâm, trước những con đường quen thuộc, giật mình có một loại ảo giác mình chưa hề rời xa, nhưng mà, mới vừa rồi nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, đã nói cho cô biết rõ, khoảng cách hiện tại với vụ tai nạn ô tô kia, đã qua một năm ròng rã rồi.
Sự trầm mặc suốt chặng đường, khiến cho Diệp Cẩn Niên hi vọng sẽ thám thính được tình hình từ cuộc nói chuyện của bọn họ đã bị thất bại, nửa tiếng sau, xe từ từ dừng lại.
Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn hết thảy những xa lạ trước mắt, đây là một tòa biệt thự ba tầng, sự lộng lẫy không so được với nhà Nam Cung, nhưng từ trong hoa văn mang phong cách cổ xưa tiết lộ, đây đích thị là một cỗ lắng đọng rất xưa mà trang trọng.
"Tới nơi rồi, thì ra Đại thiếu gia đã về đến nhà trước một bước." Chú Vu mở cửa cho Diệp Cẩn Niên, nụ cười trên khuôn mặt đã rạng rỡ hơn mấy phần.
Theo ánh mắt Diệp Cẩn Niên nhìn sang, trên bậc thang cách đó không xa, một dáng đứng mạnh mẽ rắn rỏi, cao gầy, anh tuấn, mái tóc đen sẫm, ngũ quan sắc nét, các đường nét tuyệt đẹp có thể nói đã phác họa ra một khuôn mặt hoàn mỹ, Diệp Cẩn Niên không khỏi sững người.
Gương mặt này. . .
Tổng giám đốc tập đoàn Thiệu thị - Thiệu Tư Hữu. (N9 của chúng ta đã xuất hiện^^)
Chiếc váy công chúa màu trắng bị tư thế ngủ của bé gái tạo nên một chồng nếp nhăn, mái tóc đen tuyền được vén sang một bên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp, hơi thở đều đều mang theo những tiếng phì phò nhỏ, đôi môi mềm mại, căng mọng khẽ cong lên, dễ nhận ra cái nắng ấm áp lúc này khiến cho giấc mộng của bé gái vô cùng ngọt ngào.
"Niên Nhạc Nhạc, em lại trốn học chạy đến đây ngủ?" Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên bên tai cô, tiếp theo cái mũi còn bị bóp chặt cảm giác không thể thở nổi.
Trong giấc ngủ mê man, Diệp Cẩn Niên phát ra mấy tiếng “ưm ưm” kháng nghị, chợt mở mắt, theo bản năng hất tay, giải thoát cho cái mũi đang bị đắc tội của mình.
Ánh mặt trời chói mắt khiến Diệp Cẩn Niên nheo mắt lại, đôi mắt lim dim buồn ngủ từ từ mở ra.
"Không phải hôm nay em thi sao? Thi cũng trốn được, cẩn thận không anh đánh mông em đó!" Giọng nói con nít lại vang lên lần nữa.
Hả? Thi? Đầu Diệp Cẩn Niên quay quay mơ hồ, nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng.
Bé trai thật đáng yêu!
Khoảng tám chín tuổi, phấn điêu ngọc trác(*) dễ thương, áo sơ mi sạch sẽ, chiếc quần yếm nhỏ nhỏ, khuôn mặt đẹp đẽ hơi nhăn lại, cái miệng chu ra, hai mắt mở thật to nhìn Diệp Cẩn Niên lên án, bất mãn xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình, rõ ràng vừa rồi bị đánh có chút đau.
(*)Phấn điêu ngọc trác: Ý chỉ đứa trẻ trắng nõn, mềm mịn.
Có lẽ là do bản năng của người làm mẹ, Diệp Cẩn Niên có một loại yêu thích không nói ra được với bé trai xinh đẹp này, bàn tay cô vô thức đặt lên trên bụng mình. . .
Đứa bé!
Cảm nhận sự bằng phẳng khiến cho Diệp Cẩn Niên ngay tức khắc bừng tỉnh cho phù hợp với tình huống!
Từng hình ảnh như dòng chảy ngầm lớn, lần lượt xuất hiện trong đầu cô - phản bội, ly hôn, tai nạn ô tô. . .
Tai nạn ô tô!
Đúng rồi, không phải mình đã bị tai nạn ô tô sao? Va chạm mạnh, đau đớn kịch liệt, còn có ánh mắt thù hận kia trước khi bóng tối bị ập xuống….. Sở Nhược!
Ánh mắt Diệp Cẩn Niên dừng lại nơi bàn tay vẫn đang đặt trên bụng như cũ, chưa hề có ý định bỏ ra……
Trong đầu ‘oanh’ một tiếng, đây cũng không phải là tay mình!
"Này, em lại ngẩn người cái gì hả? Không phải lại ngơ ngơ đó chứ?" Một đôi tay nhỏ bé đưa đến trước mặt Diệp Cẩn Niên, còn chưa kịp huơ huơ sang trái phải, đã bị Diệp Cẩn Niên đẩy ra lần nữa, tiếp đó, bóng dáng nho nhỏ biến mất thần tốc khỏi sân thượng, chỉ còn lại một mình bé trai nghi hoặc, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của bé gái. "Chạy nhanh như vậy, lại nổi điên gì đây. . ."
*
Trùng sinh rồi!
Cái trán đầy đặn, lỗ mũi xinh xắn, lông mi dày cộm cong lên, đôi môi hồng đào đỏ tươi, căng mọng, ngoại trừ vẻ không thể tin nổi có trong đôi mắt đối với khuôn mặt của chính mình, tất cả những thứ nhìn thấy trong gương đều xa lạ đến cực hạn.
Diệp Cẩn Niên hung hăng vốc nước lạnh lên trên mặt mình, sau đó rốt cuộc đã tin rằng đây chính là sự thật - cô đã sống lại - trọng sinh trong một cơ thể bé gái xem ra chỉ mới được mười mấy tuổi.
Thân thể kia, hẳn cũng đã chết rồi.
Bản thân trước sau như một vẫn mạnh mẽ, chỉ có một bế tắc duy nhất, chị gái sẽ phải đối mặt với việc cô đột nhiên ra đi như thế nào, người cha yêu thương cô như mạng sẽ phải đau đớn đến mức nào khi nhận được tin tử vong của cô, còn hai người kia…..
Khẽ đặt tay lên bụng, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái chết cận kề, nỗi tuyệt vọng khi sinh mạng của đứa con bị tước đi, Nam Cung Minh Húc, Sở Nhược, trời không quên tôi, tất cả những thứ tôi phải chịu đựng trước đây, nhất định sẽ hoàn trả lại toàn bộ!
Điện thoại di động trong túi rung động cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Cẩn Niên, hít sâu một hơi, Diệp Cẩn Niên nhìn gương mặt trong gương từ từ khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, mới nhận điện.
"Niên Nhạc Nhạc, có phải em bị rơi vào trong bồn cầu rồi không hả? Bản thiếu gia đỡ chờ em nửa tiếng ở ngoài rồi đó!"
Vừa mới ấn nút nhận nghe, một trận rít gào đã truyền đến, nhưng mà, giọng nói này quá non nớt, thật sự không có một chút lực sát thương nào.
Diệp Cẩn Niên đưa di động ra xa lỗ tai một chút, từ trong gương kiểm tra chính mình đã khôi phục lại như trước một lần nữa, mới đi ra khỏi phòng rửa tay, quả nhiên, vừa ra tới liền nhìn thấy bé trai kia đang đứng dựa người vào tường, cầm điện thoại di động trừng mắt nhìn về phía mình.
"Niên Nhạc Nhạc, chuông thi cũng đã vang lên nửa ngày rồi, em còn núp ở trong toilet làm gì hả." Bé trai đi đến không nói lời nào, kéo tay Diệp Cẩn Niên chạy ra ngoài, "Đi nhanh nào, anh đồng ý hôm nay đến đón chúng ta rồi đó."
Đứng ở trên bậc thềm của trường học, Diệp Cẩn Niên mới phát hiện, thì ra nơi này cũng không phải xa lạ gì, trường học Y Nhĩ đã có lịch sử hàng trăm năm, trường học Quý tộc nổi tiếng thành phố Kì Lâm, cô cũng đã từng là học sinh ở đây, cũng chính ở nơi này, lần đâu tiên cô đã nhìn thấy Nam Cung Minh Húc, sau đó là đủ các loại rối rắm.
"Quái lạ, sao anh trai vẫn chưa tới. . ." Bé trai nhìn bốn xung quanh một vòng, có chút thất vọng lẩm bẩm một câu, kéo tay Diệp Cẩn Niên đi về phía chiếc Bentley màu đen.
"Vất vả cho Nhị thiếu gia rồi." Cửa xe mở ra, một gương mặt trung niên đôn hậu mỉm cười với bé trai, sau đó khom người xuống nhìn Diệp Cẩn Niên ôn hòa, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng: "Tiểu thư Nhạc Nhạc, tạm thời Đại thiếu Gia có họp, bảo tôi tới đón tiểu thư về."
"Chú Vu, hôm nay Niên Nhạc Nhạc lại ngơ ngơ rồi." Bé trai buông tay Diệp Cẩn Niên ra, ngồi vào trong xe, nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn như cũ đứng ở dưới không nhúc nhích nói.
"Thiếu gia Mục Ân." Chú Vu nghe thấy câu nói của Thiệu Mục Ân, nét mặt trầm xuống, rất không vui quay đầu nhìn cậu bé một cái, sau đó đứng dậy đỡ cửa xe, mỉm cười với Diệp Cẩn Niên: "Tiểu thư Nhạc Nhạc, chúng ta về nhà thôi."
"Cám ơn chú Vu." Nghe cách chú Vu xưng hô với mình không giống với bé trai kia, Diệp Cẩn Niên đại khái cũng đã đoán ra, mình không phải là chủ nhân đích thực của ‘nhà’ chuẩn bị về, vì vậy ngẩng mặt lên nói cảm ơn.
Giọng nói non nớt giòn giã, ngọt mềm, rất phù hợp với độ tuổi bé gái, chỉ có điều câu nói cám ơn này, lại khiến cho sắc mặt chú Vu lập tức biến đổi, tiểu thiếu gia nào đó vẫn luôn bĩu môi, ngồi núp ở trong xe cũng phải mở to hai mắt nhìn theo.
Diệp Cẩn Niên căng thẳng trong lòng, đã nói sai rồi.
Dĩ nhiên cô sẽ không ngây ngốc đến độ hỏi lại mình đã sai ở chỗ nào, ngồi đàng hoàng vào trong xe, chú Vu cũng ngồi trở lại vị trí kế bên tay lái, bình thản phân phó tài xế lái xe, nhưng mà, Diệp Cẩn Niên lại cảm thấy, trong giọng nói của chú mang theo vẻ kích động run rẩy?
Xe bình ổn chạy trên đường, Diệp Cẩn Niên nhìn quang cảnh thành phố bên ngoài không ngừng lùi lại phía sau, về cơ bản vẫn giống in trong ký ức của cô.
Không ngờ sau khi sống lại, cô vẫn sống trong thành phố Kì Lâm, trước những con đường quen thuộc, giật mình có một loại ảo giác mình chưa hề rời xa, nhưng mà, mới vừa rồi nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, đã nói cho cô biết rõ, khoảng cách hiện tại với vụ tai nạn ô tô kia, đã qua một năm ròng rã rồi.
Sự trầm mặc suốt chặng đường, khiến cho Diệp Cẩn Niên hi vọng sẽ thám thính được tình hình từ cuộc nói chuyện của bọn họ đã bị thất bại, nửa tiếng sau, xe từ từ dừng lại.
Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn hết thảy những xa lạ trước mắt, đây là một tòa biệt thự ba tầng, sự lộng lẫy không so được với nhà Nam Cung, nhưng từ trong hoa văn mang phong cách cổ xưa tiết lộ, đây đích thị là một cỗ lắng đọng rất xưa mà trang trọng.
"Tới nơi rồi, thì ra Đại thiếu gia đã về đến nhà trước một bước." Chú Vu mở cửa cho Diệp Cẩn Niên, nụ cười trên khuôn mặt đã rạng rỡ hơn mấy phần.
Theo ánh mắt Diệp Cẩn Niên nhìn sang, trên bậc thang cách đó không xa, một dáng đứng mạnh mẽ rắn rỏi, cao gầy, anh tuấn, mái tóc đen sẫm, ngũ quan sắc nét, các đường nét tuyệt đẹp có thể nói đã phác họa ra một khuôn mặt hoàn mỹ, Diệp Cẩn Niên không khỏi sững người.
Gương mặt này. . .
Tổng giám đốc tập đoàn Thiệu thị - Thiệu Tư Hữu. (N9 của chúng ta đã xuất hiện^^)