Bóng đêm mịt mờ, ánh trăng sáng trong chiếu xuống, trên đường núi quanh co, trải xuống những mảng sáng bạc.
Từ phía xa xa, hai chiếc ô tô màu đen chầm chậm đi tới, phía trước xe có biểu tượng hoa tường vi màu vàng nổi bật, tỏ rõ thân phận không tầm thường của chủ xe.
Bên trong xe tràn ngập yên tĩnh, trên hai chiếc ghế phía sau, hai người đàn ông ngồi song song nhau, một khoảng sáu mươi tuổi, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng hào, trong đôi mắt màu lam long lanh có hồn, đằng sau vẻ lắng đọng tang thương về sự đời là sự thông minh, cơ trí, người còn lại khoảng bốn mươi tuổi, hình dáng anh tuấn. Màn hình phản quang vì tốc độ của xe mà hơi rung rung, chiếu rọi lên hai khuôn mặt đều đang trầm tư của họ.
"Gelede, biểu hiện hiện tại của Holkeri rất xuất sắc." Sau hình tượng im lặng, ông lão lớn tuổi dựa lưng vào ghế ngồi, trong con ngươi sắc bén hàm chứa chút tán dương.
"May mắn vì có cha dạy bảo." Nghe thấy ông cụ khen con trai mình, trong mắt Gelede lóe lên tia kiêu hãnh, lên tiếng phụ họa.
Hai người đó, chính là thế hệ đương gia của dòng họ Bố Tư Nặc —— Will Bố Tư Nặc và con ông, Gelede.
"Nghe nói, hôm nay người nhà họ Thiệu đã đến học viện Thánh Nhã tìm Nhạc Nhạc." Tầm mắt ông cụ dừng trên tấm ảnh thiếu nữ hiện ra ở một góc sáng, sau khi trải qua một vài lần khảo nghiệm, biểu cảm trong chân dung của những đứa bé kia, hoặc kiêu ngạo hoặc sụt giảm, chỉ có một mình cô, trên khuôn mặt thiên sứ, tinh khiết vẫn treo nụ cười thản nhiên, bộ dáng hoàn toàn không bị kết quả làm cho ảnh hưởng.
"Dạ, nghe Holkeri nói, Thiệu Tư Hữu tự mình qua đó, nhưng bởi vì gần đây Nhạc Nhạc đều phải ở nhà tiếp nhận huấn luyện, cho nên bọn họ cũng không gặp mặt." Gelede đáp lại, cũng dời tầm mắt lên trên tấm ảnh, tiếp đó mày nhíu nhíu lại: "Nhạc Nhạc trở về đã hơn một năm, sự tiến bộ vẫn trì trệ như cũ, đứa bé này hình như cũng không có thừa hưởng tài năng của mẹ nó."
"Lisa sao?" Nhớ lại cô con gái từng làm cho mình kiêu hãnh, trong mắt ông cụ hiện lên vẻ hồi tưởng, ánh mắt nguội lạnh cũng dịu dàng vài phần, "Những phương diện khác có thể không có, nhưng có một số điểm có lẽ Nhạc Nhạc còn xuất sắc hơn cả mẹ nó
Gelede sững sờ, có chút không dám tin nhìn cha, phải biết rằng, em gái Lisa của ông đã từng là niềm kiêu hãnh của dòng họ Bố Tư Nặc, nếu như không phải vì nguyên nhân đó, vị trí đương gia hiện tại nhất định sẽ là của cô. Cũng chính bởi vì sự ưu tú của Lisa, mới có thể khiến cho cha ông cảm thấy, những người được đề cử ở thế hệ của bọn ông, đều không có đủ tư cách để thừa kế vị trí gia chủ, liền quyết định lựa chọn thế hệ đời sau đó.
"Con đã từng nghe người Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là tẩm ngẩm tầm ngấm mà đấm chết voi?" Ông cụ nói xong câu đó thì dừng lại, rõ ràng không muốn tiếp tục đàm luận nữa, mà Gelede ngồi một bên cũng rơi vào sự trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ xinh đẹp trong tấm ảnh, như có điều suy nghĩ.
Đi qua một khúc cua, chiếc xe từ từ đi chậm lại, cho đến khi đi qua một làn đường ngoằn ngoèo trong bụi cây, một tòa nhà to lớn mang phong
cách retro Châu Âu, xuất hiện có chút đột ngột trước mặt họ, trên cánh cống sắt màu đen chạm rỗng, có biểu tượng hoa tường vi giống y như đúc với hình ảnh ở trước xe ô tô.
“Ông chủ, ngài đã về.” Từ trong tòa nhà mấy người vội vã đi ra, người đàn ông dẫn đầu trông vẻ quản gia cung kính mở cửa xe nói.
“Bảo tiểu thư đến thư phòng tôi một lát.” Từ trong xe bước xuống, ông cụ liền dặn dò, rồi đi thẳng vào trong tòa nhà.
Phía sau, quản gia Philip nhìn theo bóng lưng ông rời đi, có chút bối rối há hốc mồm, nhìn về phía Gelede nhờ giúp đỡ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bộ dáng muốn nói lại thôi của Phillip khiến cho Gelede nghi ngờ dừng bước lại.
“Tiểu thư và thiếu gia Holkeri vừa mới ra ngoài rồi.” Philip lau mồ hôi lạnh trên trán, hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên chủ nhân cho gọi Niên Nhạc Nhạc, kì lạ là đúng lúc cô không có ở đây, để cho người kế vị tự mình rời đi, là thất trách của quản gia hắn.
“Thông báo cho Holkeri, bảo nó lập tức đưa Nhạc Nhạc trở về.” Gedele nhăn may, trong tròng mắt màu lam dâng lên cơn phẫn nộ cực độ.
“Nhưng mà, tôi đã điều tra, trước khi thiếu gia Holkeri đi ra ngoài, đã đặt hai vé máy bay đến thành phố Kỳ Lâm…”
*
Thành phố Kỳ Lâm.
Xa cách bốn năm, sau khi tổng giám đốc Diệp thị, Diệp Sóc và con gái mất tích năm năm, thông tin Nam Cung Minh Húc, tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung lại lần nữa được đề cử làm tổng giám đốc đại diện cho tập đoàn Diệp thị, gây chấn động thành phố Kỳ Lâm.
Tổng giám đốc Nam Cung thâm tình cuồng dại, bốn năm nay đã dùng sự kiên trì bền bì của mình đối với người vợ, rốt cuộc cũng làm bình ổn trận sóng gió từ những bức ảnh ngoại tình trước đây, lấy được sự tín nhiệm của thành viên hội đồng quản trị Diệp thị, và tới đây sẽ mở một cuộc họp báo tuyên bố thông tin, chính thức tiếp nhận tập đoàn Diệp thị. Mà sau khi tin tức này truyền ra ngoài, tòa soạn báo Phong lâm, nơi đã từng tiết lộ những bức ảnh ngoại tình của Nam Cung Minh Húc, lại vẫn chọn cách im lặng trước vấn đề này.
Mặt trời mọc lên từ phía Đông, ánh sáng bình minh dần dần lộ rõ nơi chân trời xa xôi, bên trong sân bay tiếng người ồn ào, huyên náo, hành khách qua lại, thi thoảng lại chuyện trò với nhau.
“Cuối cùng đã tới.” Cùng với tiếng than nhẹ, một cậu thiếu niên mặc bộ quần áo thoải mái màu kem từ trong sân bay chậm rãi đi ra, trên đầu là mái tóc ngắn bồng bềnh màu vàng lúa mạch, gương mặt anh tuấn, đôi môi mỏng đỏ thắm, trong đôi mắt màu lam trong trẻo, lạnh lùng lưu động vẻ xa cách, lãnh đạm, nhưng khi quay đầu nhìn thiếu nữ đang buồn ngủ, mông lung ở phía sau thì tan ra, thay vào đó là nụ cười bất đắc dĩ.
Cơn gió nhẹ sáng sớm, thổi bay tóc mái của thiếu nữ, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, phấn điêu ngọc trác (xinh đẹp + đáng yêu), thổi không thương tiếc vào da thịt sáng bóng, trong suốt, trơn mịn dưới ánh mặt trời nhàn nhạt.
“Vẫn chưa tỉnh ngủ?” Nhìn Diệp Cẩn Niên mắt nửa đóng nửa mở cúi đầu đi theo phía sau mình, Holkeri có chút buồn cười, chìa tay định đón thứ gì đó trong tay cô, lại bị Diệp Cẩn Niên né tránh, khuôn mặt hắn không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: “Thứ đó quý báu gì chứ, cầm suốt cả chặng đường còn không mệt?”
“Hả?” Mở đôi mắt có chút mờ mịt ra, Diệp Cẩn Niên vô thức siết chặt chậu hoa trong lòng, nhìn nhìn xung quanh, cảnh vật quen thuộc khiến cho cơn buồn ngủ của cô lập tức vơi đi không ít.
Đã xa cách bốn năm, loại cảm giác này thực sự có chút không thật.
Thành phố Kỳ Lâm, cô đã trở lại rồi đây.
Bông hoa màu đỏ dưới ánh nắng mặt trời càng nở rộ mãnh liệt, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc của Diệp Cẩn Niên, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười thoải mái, dẫn tới không ít ánh mắt xung quanh phải dừng lại.
Những cái nhìn chằm chằm càn rỡ từ bốn phía làm cho sắc mặt Holkeri trầm xuống, hắn không nói lời nào kéo tay Diệp Cẩn Niên, nhanh chóng đi về phía bãi đậu xe.
Cho đến khi lên xe, lông mày đang nhíu chặt của Holkeri mới được bông lỏng, hắn quay đầu nhìn Diệp Cẩn Niên đang cầm tờ báo xem: “Điểm đầu tiên đi đến là chỗ nào?”
Đi đâu?
Diệp Cẩn Niên cúi đầu nhìn tờ báo mua ở ven đường, trên trang đầu là người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng không cổ, trong bốn năm này, vẻ lạnh lùng trên người dường như đã càng tăng thêm, trong đôi mắt màu nâu trống trải vẫn sâu thẳm mà nguội lạnh.
Chính là vì lấy được tin tức này từ chỗ Long Việt, cô mới phải xin Holkeri đưa mình trở lại.
Đã trở lại, vậy thì trước tiên hẳn phải đi thăm cố nhân thôi.
Nghĩ như vậy, đầu ngón tay tinh xảo của Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa màu đỏ xinh đẹp, chợt cười khẽ: “Đến bệnh viện Ái Anh.”
Từ phía xa xa, hai chiếc ô tô màu đen chầm chậm đi tới, phía trước xe có biểu tượng hoa tường vi màu vàng nổi bật, tỏ rõ thân phận không tầm thường của chủ xe.
Bên trong xe tràn ngập yên tĩnh, trên hai chiếc ghế phía sau, hai người đàn ông ngồi song song nhau, một khoảng sáu mươi tuổi, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng hào, trong đôi mắt màu lam long lanh có hồn, đằng sau vẻ lắng đọng tang thương về sự đời là sự thông minh, cơ trí, người còn lại khoảng bốn mươi tuổi, hình dáng anh tuấn. Màn hình phản quang vì tốc độ của xe mà hơi rung rung, chiếu rọi lên hai khuôn mặt đều đang trầm tư của họ.
"Gelede, biểu hiện hiện tại của Holkeri rất xuất sắc." Sau hình tượng im lặng, ông lão lớn tuổi dựa lưng vào ghế ngồi, trong con ngươi sắc bén hàm chứa chút tán dương.
"May mắn vì có cha dạy bảo." Nghe thấy ông cụ khen con trai mình, trong mắt Gelede lóe lên tia kiêu hãnh, lên tiếng phụ họa.
Hai người đó, chính là thế hệ đương gia của dòng họ Bố Tư Nặc —— Will Bố Tư Nặc và con ông, Gelede.
"Nghe nói, hôm nay người nhà họ Thiệu đã đến học viện Thánh Nhã tìm Nhạc Nhạc." Tầm mắt ông cụ dừng trên tấm ảnh thiếu nữ hiện ra ở một góc sáng, sau khi trải qua một vài lần khảo nghiệm, biểu cảm trong chân dung của những đứa bé kia, hoặc kiêu ngạo hoặc sụt giảm, chỉ có một mình cô, trên khuôn mặt thiên sứ, tinh khiết vẫn treo nụ cười thản nhiên, bộ dáng hoàn toàn không bị kết quả làm cho ảnh hưởng.
"Dạ, nghe Holkeri nói, Thiệu Tư Hữu tự mình qua đó, nhưng bởi vì gần đây Nhạc Nhạc đều phải ở nhà tiếp nhận huấn luyện, cho nên bọn họ cũng không gặp mặt." Gelede đáp lại, cũng dời tầm mắt lên trên tấm ảnh, tiếp đó mày nhíu nhíu lại: "Nhạc Nhạc trở về đã hơn một năm, sự tiến bộ vẫn trì trệ như cũ, đứa bé này hình như cũng không có thừa hưởng tài năng của mẹ nó."
"Lisa sao?" Nhớ lại cô con gái từng làm cho mình kiêu hãnh, trong mắt ông cụ hiện lên vẻ hồi tưởng, ánh mắt nguội lạnh cũng dịu dàng vài phần, "Những phương diện khác có thể không có, nhưng có một số điểm có lẽ Nhạc Nhạc còn xuất sắc hơn cả mẹ nó
Gelede sững sờ, có chút không dám tin nhìn cha, phải biết rằng, em gái Lisa của ông đã từng là niềm kiêu hãnh của dòng họ Bố Tư Nặc, nếu như không phải vì nguyên nhân đó, vị trí đương gia hiện tại nhất định sẽ là của cô. Cũng chính bởi vì sự ưu tú của Lisa, mới có thể khiến cho cha ông cảm thấy, những người được đề cử ở thế hệ của bọn ông, đều không có đủ tư cách để thừa kế vị trí gia chủ, liền quyết định lựa chọn thế hệ đời sau đó.
"Con đã từng nghe người Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là tẩm ngẩm tầm ngấm mà đấm chết voi?" Ông cụ nói xong câu đó thì dừng lại, rõ ràng không muốn tiếp tục đàm luận nữa, mà Gelede ngồi một bên cũng rơi vào sự trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ xinh đẹp trong tấm ảnh, như có điều suy nghĩ.
Đi qua một khúc cua, chiếc xe từ từ đi chậm lại, cho đến khi đi qua một làn đường ngoằn ngoèo trong bụi cây, một tòa nhà to lớn mang phong
cách retro Châu Âu, xuất hiện có chút đột ngột trước mặt họ, trên cánh cống sắt màu đen chạm rỗng, có biểu tượng hoa tường vi giống y như đúc với hình ảnh ở trước xe ô tô.
“Ông chủ, ngài đã về.” Từ trong tòa nhà mấy người vội vã đi ra, người đàn ông dẫn đầu trông vẻ quản gia cung kính mở cửa xe nói.
“Bảo tiểu thư đến thư phòng tôi một lát.” Từ trong xe bước xuống, ông cụ liền dặn dò, rồi đi thẳng vào trong tòa nhà.
Phía sau, quản gia Philip nhìn theo bóng lưng ông rời đi, có chút bối rối há hốc mồm, nhìn về phía Gelede nhờ giúp đỡ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bộ dáng muốn nói lại thôi của Phillip khiến cho Gelede nghi ngờ dừng bước lại.
“Tiểu thư và thiếu gia Holkeri vừa mới ra ngoài rồi.” Philip lau mồ hôi lạnh trên trán, hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên chủ nhân cho gọi Niên Nhạc Nhạc, kì lạ là đúng lúc cô không có ở đây, để cho người kế vị tự mình rời đi, là thất trách của quản gia hắn.
“Thông báo cho Holkeri, bảo nó lập tức đưa Nhạc Nhạc trở về.” Gedele nhăn may, trong tròng mắt màu lam dâng lên cơn phẫn nộ cực độ.
“Nhưng mà, tôi đã điều tra, trước khi thiếu gia Holkeri đi ra ngoài, đã đặt hai vé máy bay đến thành phố Kỳ Lâm…”
*
Thành phố Kỳ Lâm.
Xa cách bốn năm, sau khi tổng giám đốc Diệp thị, Diệp Sóc và con gái mất tích năm năm, thông tin Nam Cung Minh Húc, tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung lại lần nữa được đề cử làm tổng giám đốc đại diện cho tập đoàn Diệp thị, gây chấn động thành phố Kỳ Lâm.
Tổng giám đốc Nam Cung thâm tình cuồng dại, bốn năm nay đã dùng sự kiên trì bền bì của mình đối với người vợ, rốt cuộc cũng làm bình ổn trận sóng gió từ những bức ảnh ngoại tình trước đây, lấy được sự tín nhiệm của thành viên hội đồng quản trị Diệp thị, và tới đây sẽ mở một cuộc họp báo tuyên bố thông tin, chính thức tiếp nhận tập đoàn Diệp thị. Mà sau khi tin tức này truyền ra ngoài, tòa soạn báo Phong lâm, nơi đã từng tiết lộ những bức ảnh ngoại tình của Nam Cung Minh Húc, lại vẫn chọn cách im lặng trước vấn đề này.
Mặt trời mọc lên từ phía Đông, ánh sáng bình minh dần dần lộ rõ nơi chân trời xa xôi, bên trong sân bay tiếng người ồn ào, huyên náo, hành khách qua lại, thi thoảng lại chuyện trò với nhau.
“Cuối cùng đã tới.” Cùng với tiếng than nhẹ, một cậu thiếu niên mặc bộ quần áo thoải mái màu kem từ trong sân bay chậm rãi đi ra, trên đầu là mái tóc ngắn bồng bềnh màu vàng lúa mạch, gương mặt anh tuấn, đôi môi mỏng đỏ thắm, trong đôi mắt màu lam trong trẻo, lạnh lùng lưu động vẻ xa cách, lãnh đạm, nhưng khi quay đầu nhìn thiếu nữ đang buồn ngủ, mông lung ở phía sau thì tan ra, thay vào đó là nụ cười bất đắc dĩ.
Cơn gió nhẹ sáng sớm, thổi bay tóc mái của thiếu nữ, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, phấn điêu ngọc trác (xinh đẹp + đáng yêu), thổi không thương tiếc vào da thịt sáng bóng, trong suốt, trơn mịn dưới ánh mặt trời nhàn nhạt.
“Vẫn chưa tỉnh ngủ?” Nhìn Diệp Cẩn Niên mắt nửa đóng nửa mở cúi đầu đi theo phía sau mình, Holkeri có chút buồn cười, chìa tay định đón thứ gì đó trong tay cô, lại bị Diệp Cẩn Niên né tránh, khuôn mặt hắn không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: “Thứ đó quý báu gì chứ, cầm suốt cả chặng đường còn không mệt?”
“Hả?” Mở đôi mắt có chút mờ mịt ra, Diệp Cẩn Niên vô thức siết chặt chậu hoa trong lòng, nhìn nhìn xung quanh, cảnh vật quen thuộc khiến cho cơn buồn ngủ của cô lập tức vơi đi không ít.
Đã xa cách bốn năm, loại cảm giác này thực sự có chút không thật.
Thành phố Kỳ Lâm, cô đã trở lại rồi đây.
Bông hoa màu đỏ dưới ánh nắng mặt trời càng nở rộ mãnh liệt, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc của Diệp Cẩn Niên, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười thoải mái, dẫn tới không ít ánh mắt xung quanh phải dừng lại.
Những cái nhìn chằm chằm càn rỡ từ bốn phía làm cho sắc mặt Holkeri trầm xuống, hắn không nói lời nào kéo tay Diệp Cẩn Niên, nhanh chóng đi về phía bãi đậu xe.
Cho đến khi lên xe, lông mày đang nhíu chặt của Holkeri mới được bông lỏng, hắn quay đầu nhìn Diệp Cẩn Niên đang cầm tờ báo xem: “Điểm đầu tiên đi đến là chỗ nào?”
Đi đâu?
Diệp Cẩn Niên cúi đầu nhìn tờ báo mua ở ven đường, trên trang đầu là người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng không cổ, trong bốn năm này, vẻ lạnh lùng trên người dường như đã càng tăng thêm, trong đôi mắt màu nâu trống trải vẫn sâu thẳm mà nguội lạnh.
Chính là vì lấy được tin tức này từ chỗ Long Việt, cô mới phải xin Holkeri đưa mình trở lại.
Đã trở lại, vậy thì trước tiên hẳn phải đi thăm cố nhân thôi.
Nghĩ như vậy, đầu ngón tay tinh xảo của Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa màu đỏ xinh đẹp, chợt cười khẽ: “Đến bệnh viện Ái Anh.”