Hiện tại Diệp Cẩn Niên vô cùng cảm ơn tính cách không giống người thường của cơ thể Niên Nhạc Nhạc, ít nhất lúc cô đứng ở đầu cầu thang tầng hai không phải đối mặt với sự lúng túng khi không tìm được phòng của mình.
Bởi vì một tiểu thiếu gia vừa mới ‘gây chuyện’ bỏ chạy, đã tức giận đỏ mắt đứng chờ ở đó, đón cô bằng vẻ mặt ‘quả nhiên là như vậy’.
"Niên Nhạc Nhạc, anh còn tưởng em đột nhiên biến thành thông minh, hóa ra vẫn ngu ngốc như vậy." Nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn không nhúc nhích như ban ân, đầu tiên Thiệu Mục Ân bĩu môi, sau đó hơi dùng lực kéo tay Diệp Cẩn Niên, hung dữ đe dọa: "Nếu còn có lần sau nữa, anh nhất định sẽ ném em ra ngoài."
Mặc dù không hiểu rõ tiểu tổ tông này đang nói gì, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn biết, nên nghe lời đi theo cậu bé. Dễ dàng nhận ra, hành động vâng lời lúc này của cô khiến cho tiểu thiếu gia nào đó rất hài lòng, kéo theo là sức lực trên tay cũng được nới lỏng không ít.
Diệp Cẩn Niên được Thiệu Mục Ân dẫn tới một căn phòng trong cùng trên tầng hai, phòng dành riêng cho cơ thể Niên Nhạc Nhạc.
Lần đầu tiên đi vào, nhìn thấy căn phòng toàn màu hồng công chúa, Diệp Cẩn Niên sững người, nửa ngày không có phản ứng gì.
Chiếc giường lớn màu hồng, tủ treo quần áo màu hồng, bộ bàn ghế màu hồng, giấy dán tường màu hồng…
Đập vào mắt, hết thảy đều là màu hồng, điều cực kỳ cao siêu chính là, người thiết kế lại có thể khiến cho căn phòng này không sinh ra bất kỳ cảm giác dung tục, hay đồng bóng gì.
Dĩ nhiên, những thứ này cũng chưa phải là điều khoa trương nhất, điều khiến cho Diệp Cẩn Niên không thể tiếp thụ được chính là, từng vật dụng trong căn phòng, lại đều được sắp đặt để cho trẻ con cũng có thể sử dụng được, nhằm bảo vệ tránh va chạm phải!
Rõ ràng cơ thể Niên Nhạc Nhạc này. . . Cũng đã mười mấy tuổi rồi. . .
Diệp Cẩn Niên rối ren, cô nghĩ, cô cần phải nghiên cứu thật tốt cơ thể này.
Sau bữa cơm chiều, Thiệu Tư Hữu đưa em gái thế giao (mấy đời thân nhau) Lâm Vũ Phỉ về nhà, Thiệu Mục Ân cũng không thấy bóng dáng đâu, Diệp Cẩn Niên giống như lơ đãng, đi vòng quanh biệt thự nhà họ Thiệu một lượt, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi và hồi phục.
Nhàm chán nằm trên chiếc giường công chúa vô cùng mộng mơ, ngửi toàn những mùi xa lạ, mặc dù đã mệt cũng lười phải vận động, nhưng vẫn như trước khó có thể đi vào giấc ngủ.
Lúc ăn tối, trước sự lặng lẽ của cô, trải qua sự săn sóc của Lâm Vũ Phỉ, còn có sự cổ quái của Thiệu Mục Ân, ngồi đối diện với Đại thiếu gia Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cho dù là như vậy, Diệp Cẩn Niên vẫn cảm giác được thi thoảng Thiệu Tư Hữu vẫn hướng ánh mắt về phía mình, tưởng tượng ra nụ cười lan tràn trên môi anh, nhất định là rất ấm áp khiến cho người ta không nhịn được muốn đến gần.
A a a, cô đang nghĩ cái gì đây.
Diệp Cẩn Niên buồn bực lật người lại, hôm nay cô bị đứa nhỏ này kích thích rồi, nhất định là như thế.
Hiện tại một ngày hỗn loạn đã tuyên cáo kết thúc, cô gần như đã có thể xác định, người bạn nhỏ Niên Nhạc Nhạc trước đây là một đứa bé có tiền sử mắc chứng bệnh gần như tự kỷ, mà người con gái thế giao Lâm Vũ Phỉ kia đối với mình, hay nói là với cô bé Niên Nhạc Nhạc, nhất định không phải là thích như cô ta đã thể hiện ra ngoài, thậm chí có thể nói, cảm giác có mâu thuẫn rất lớn, nguyên nhân cụ thể thì chưa rõ.
Không hiểu nha, nhíu nhíu mày, nếu có chị ở đây thì tốt rồi, chút chuyện nhỏ này nhất định sẽ không làm khó được chị ấy.
Diệp Cẩn Niên nghĩ.
Vụ tai nạn ô tô kia, khiến cho cô mới chỉ vừa khép mắt một cái, cũng đã bỏ lỡ cả một năm.
Sau một năm, chị gái thân yêu của cô, đã hóa giải được nguy cơ chưa, hay vẫn còn đang đắm chìm trong bóng ma về sự ra đi của cô? Người cha cô yêu nhất có làm sống lại được nhà họ Diệp không, hay lại vì chuyện của cô mà đối chọi với nhà Nam Cung?
Nghĩ tới đây, Diệp Cẩn Niên cũng không nằm xuống nữa, mà từ trên giường bật thẳng dậy.
Lợi dụng thời gian sau bữa cơm chiều, Diệp Cẩn Niên đã tìm tòi tất cả các ngõ ngách trong căn phòng này. Trong căn phòng công chúa mộng mơ của Niên Nhạc Nhạc có thể nói là đầy đủ các thiết bị, cái gì cần cũng có.
Nhìn ra được người sắp đặt tất cả những thứ ở đây rất để ý đến cô bé, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không hề sao nhãng.
Nhưng mà, cố tình thiếu đi máy vi tính.
Đối với Niên Nhạc Nhạc trầm mặc ít nói, không thích giao tiếp, thì có lẽ máy vi tính thật sự chẳng có tác dụng gì, đồ dùng bảo vệ trong phòng mới là thứ cần phải sinh hoạt. Nhưng đối với hiện tại, Diệp Cẩn Niên sống lại trên danh nghĩa của Niên Nhạc Nhạc mà nói, những thứ đồ bảo vệ trong phòng này từ cần thiết đã trở thành dư thừa, chiếc máy vi tính bị xem là dư thừa lại thăng cấp thành cần thiết.
Ánh mắt quét về phía chiếc đồng hồ báo thức hello kitty nhỏ ở đầu giường, thời gian hiển thị: 11h30’.
Ừ, vừa đúng!
*
Đêm khuya yên tĩnh, trong căn phòng không bật đèn, ánh huỳnh quang trên màn hình máy vi tính lóe sáng, hiện ra một khuôn mặt trẻ con không bỏ sót, âm thanh gõ bàn phím trong màn đêm yên tĩnh cũng không tính là vang, có thể thấy người sử dụng càng thêm cẩn thận.
Diệp Cẩn Niên vừa vỗ về trái tim đang đập loạn xạ của mình, ngón tay vừa múa may trên bàn phím laptop, cấp tốc xem mạng.
Lúc vừa mới trở lại, cô đã nhớ kỹ vị trí phòng đọc sách của nhà họ Thiệu, lúc này cần biết được thông tin của người thân, đã khiến cho cô bất chấp, tự mình đột ngột hành động, có dẫn tới sự hoài nghi của người khác hay không đây.
Thiên kim của Diệp Thị đột nhiên gặp tai nạn ô tô, tổng giám đốc Diệp Thị bặt vô âm tín. . .
Cổ phiếu của Diệp Thị lại xuống giá lần nữa, tổng giám đốc vẫn như trước không rõ sống chết…
Các thành viên hội đồng quản trị của Diệp Thị thăm bệnh trong bệnh viện, cho biết tổng giám đốc tạm thời không ở trong nước…..
Diệp Thị. . .
Từng mẩu tin đập vào trong mắt, Diệp Cẩn Niên cố nén nỗi chua xót không ngừng dâng lên trong mũi, cố gắng không để cho nước mắt làm mờ nhạt tầm nhìn, đề tránh bỏ sót thông tin quan trọng.
Tại sao có thể như vậy. . .
Cô còn nhớ rõ, lúc mình xảy ra tai nạn ô tô là đang nghe điện thoại của chị gái, trong điện thoại chị vẫn còn an ủi chính mình là đã xảy ra vấn đề nhỏ, bảo mình không cần phải lo lắng.
Nhưng nếu như vấn đề thật sự là nhỏ, tại sao cho đến hôm nay là một năm rồi, cha và chị vẫn như trước không rõ tung tích?
Bao giờ cũng như vậy, vẫn luôn là như vậy!
Từ bé đến lớn, bất kể trong nhà xảy ra biến cố gì, cô luôn luôn là người được bảo hộ tốt nhất.
Cha dũng cảm, kiên cường, chị gái cơ trí giỏi giang, trong sự che chở của hai người bọn họ mình dần lớn, đã hình thành thói quen hưởng thụ cuộc sống không buồn không lo do bọn họ xây lên, thậm chí chưa từng làm bất kì điều gì vì bọn họ.
Nghĩ lại mình như vậy, ngay cả chính cô cũng không nhịn được muốn phỉ nhổ.
Con gái nhà họ Diệp không được rơi lệ trước mặt người ngoài, đối với lời của chị gái Diệp Cẩn Niên như phụng thánh chỉ, mặc dù cõi lòng đã tan nát rất khó đè nén vì bị Nam Cung Minh Húc phản bội, nhưng vẫn như trước kiên trì cầm nước mắt, nhẫn nại đến nơi người khác không nhìn thấy được.
Nhưng bây giờ, trong màn đêm như thế này, cô rất muốn lớn tiếng buông thả mình, thành thật khóc thoải mái.
Khoan đã...!
Các thành viên trong hội đồng quản trị của Diệp Thị vào bệnh viện thăm người bệnh? Thăm ai bị bệnh?
Diệp Cẩn Niên bất chợt từ trong thương cảm rút ra suy nghĩ, dùng sức chớp chớp mắt xua đuổi lệ đi, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ đang nằm ngủ yên tĩnh trên giường bệnh trong màn hình.
Đó là mình! Trải qua vụ tai nạn ô tô kia, thế nhưng mình không chết!
Diệp Cẩn Niên không tin nổi hai mắt trợn to, hết lần này đến lần khác xác nhận đi xác nhận lại hình ảnh trong màn hình là mình không thể nghi ngờ, tay phải cấp tốc trượt trên chuột, muốn xem càng nhiều thông tin về vấn đề này.
Vậy mà, đúng lúc này, trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, chợt vang lên tiếng khóa cửa bị vặn.
"Rắc rắc --"
Bởi vì một tiểu thiếu gia vừa mới ‘gây chuyện’ bỏ chạy, đã tức giận đỏ mắt đứng chờ ở đó, đón cô bằng vẻ mặt ‘quả nhiên là như vậy’.
"Niên Nhạc Nhạc, anh còn tưởng em đột nhiên biến thành thông minh, hóa ra vẫn ngu ngốc như vậy." Nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn không nhúc nhích như ban ân, đầu tiên Thiệu Mục Ân bĩu môi, sau đó hơi dùng lực kéo tay Diệp Cẩn Niên, hung dữ đe dọa: "Nếu còn có lần sau nữa, anh nhất định sẽ ném em ra ngoài."
Mặc dù không hiểu rõ tiểu tổ tông này đang nói gì, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn biết, nên nghe lời đi theo cậu bé. Dễ dàng nhận ra, hành động vâng lời lúc này của cô khiến cho tiểu thiếu gia nào đó rất hài lòng, kéo theo là sức lực trên tay cũng được nới lỏng không ít.
Diệp Cẩn Niên được Thiệu Mục Ân dẫn tới một căn phòng trong cùng trên tầng hai, phòng dành riêng cho cơ thể Niên Nhạc Nhạc.
Lần đầu tiên đi vào, nhìn thấy căn phòng toàn màu hồng công chúa, Diệp Cẩn Niên sững người, nửa ngày không có phản ứng gì.
Chiếc giường lớn màu hồng, tủ treo quần áo màu hồng, bộ bàn ghế màu hồng, giấy dán tường màu hồng…
Đập vào mắt, hết thảy đều là màu hồng, điều cực kỳ cao siêu chính là, người thiết kế lại có thể khiến cho căn phòng này không sinh ra bất kỳ cảm giác dung tục, hay đồng bóng gì.
Dĩ nhiên, những thứ này cũng chưa phải là điều khoa trương nhất, điều khiến cho Diệp Cẩn Niên không thể tiếp thụ được chính là, từng vật dụng trong căn phòng, lại đều được sắp đặt để cho trẻ con cũng có thể sử dụng được, nhằm bảo vệ tránh va chạm phải!
Rõ ràng cơ thể Niên Nhạc Nhạc này. . . Cũng đã mười mấy tuổi rồi. . .
Diệp Cẩn Niên rối ren, cô nghĩ, cô cần phải nghiên cứu thật tốt cơ thể này.
Sau bữa cơm chiều, Thiệu Tư Hữu đưa em gái thế giao (mấy đời thân nhau) Lâm Vũ Phỉ về nhà, Thiệu Mục Ân cũng không thấy bóng dáng đâu, Diệp Cẩn Niên giống như lơ đãng, đi vòng quanh biệt thự nhà họ Thiệu một lượt, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi và hồi phục.
Nhàm chán nằm trên chiếc giường công chúa vô cùng mộng mơ, ngửi toàn những mùi xa lạ, mặc dù đã mệt cũng lười phải vận động, nhưng vẫn như trước khó có thể đi vào giấc ngủ.
Lúc ăn tối, trước sự lặng lẽ của cô, trải qua sự săn sóc của Lâm Vũ Phỉ, còn có sự cổ quái của Thiệu Mục Ân, ngồi đối diện với Đại thiếu gia Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cho dù là như vậy, Diệp Cẩn Niên vẫn cảm giác được thi thoảng Thiệu Tư Hữu vẫn hướng ánh mắt về phía mình, tưởng tượng ra nụ cười lan tràn trên môi anh, nhất định là rất ấm áp khiến cho người ta không nhịn được muốn đến gần.
A a a, cô đang nghĩ cái gì đây.
Diệp Cẩn Niên buồn bực lật người lại, hôm nay cô bị đứa nhỏ này kích thích rồi, nhất định là như thế.
Hiện tại một ngày hỗn loạn đã tuyên cáo kết thúc, cô gần như đã có thể xác định, người bạn nhỏ Niên Nhạc Nhạc trước đây là một đứa bé có tiền sử mắc chứng bệnh gần như tự kỷ, mà người con gái thế giao Lâm Vũ Phỉ kia đối với mình, hay nói là với cô bé Niên Nhạc Nhạc, nhất định không phải là thích như cô ta đã thể hiện ra ngoài, thậm chí có thể nói, cảm giác có mâu thuẫn rất lớn, nguyên nhân cụ thể thì chưa rõ.
Không hiểu nha, nhíu nhíu mày, nếu có chị ở đây thì tốt rồi, chút chuyện nhỏ này nhất định sẽ không làm khó được chị ấy.
Diệp Cẩn Niên nghĩ.
Vụ tai nạn ô tô kia, khiến cho cô mới chỉ vừa khép mắt một cái, cũng đã bỏ lỡ cả một năm.
Sau một năm, chị gái thân yêu của cô, đã hóa giải được nguy cơ chưa, hay vẫn còn đang đắm chìm trong bóng ma về sự ra đi của cô? Người cha cô yêu nhất có làm sống lại được nhà họ Diệp không, hay lại vì chuyện của cô mà đối chọi với nhà Nam Cung?
Nghĩ tới đây, Diệp Cẩn Niên cũng không nằm xuống nữa, mà từ trên giường bật thẳng dậy.
Lợi dụng thời gian sau bữa cơm chiều, Diệp Cẩn Niên đã tìm tòi tất cả các ngõ ngách trong căn phòng này. Trong căn phòng công chúa mộng mơ của Niên Nhạc Nhạc có thể nói là đầy đủ các thiết bị, cái gì cần cũng có.
Nhìn ra được người sắp đặt tất cả những thứ ở đây rất để ý đến cô bé, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không hề sao nhãng.
Nhưng mà, cố tình thiếu đi máy vi tính.
Đối với Niên Nhạc Nhạc trầm mặc ít nói, không thích giao tiếp, thì có lẽ máy vi tính thật sự chẳng có tác dụng gì, đồ dùng bảo vệ trong phòng mới là thứ cần phải sinh hoạt. Nhưng đối với hiện tại, Diệp Cẩn Niên sống lại trên danh nghĩa của Niên Nhạc Nhạc mà nói, những thứ đồ bảo vệ trong phòng này từ cần thiết đã trở thành dư thừa, chiếc máy vi tính bị xem là dư thừa lại thăng cấp thành cần thiết.
Ánh mắt quét về phía chiếc đồng hồ báo thức hello kitty nhỏ ở đầu giường, thời gian hiển thị: 11h30’.
Ừ, vừa đúng!
*
Đêm khuya yên tĩnh, trong căn phòng không bật đèn, ánh huỳnh quang trên màn hình máy vi tính lóe sáng, hiện ra một khuôn mặt trẻ con không bỏ sót, âm thanh gõ bàn phím trong màn đêm yên tĩnh cũng không tính là vang, có thể thấy người sử dụng càng thêm cẩn thận.
Diệp Cẩn Niên vừa vỗ về trái tim đang đập loạn xạ của mình, ngón tay vừa múa may trên bàn phím laptop, cấp tốc xem mạng.
Lúc vừa mới trở lại, cô đã nhớ kỹ vị trí phòng đọc sách của nhà họ Thiệu, lúc này cần biết được thông tin của người thân, đã khiến cho cô bất chấp, tự mình đột ngột hành động, có dẫn tới sự hoài nghi của người khác hay không đây.
Thiên kim của Diệp Thị đột nhiên gặp tai nạn ô tô, tổng giám đốc Diệp Thị bặt vô âm tín. . .
Cổ phiếu của Diệp Thị lại xuống giá lần nữa, tổng giám đốc vẫn như trước không rõ sống chết…
Các thành viên hội đồng quản trị của Diệp Thị thăm bệnh trong bệnh viện, cho biết tổng giám đốc tạm thời không ở trong nước…..
Diệp Thị. . .
Từng mẩu tin đập vào trong mắt, Diệp Cẩn Niên cố nén nỗi chua xót không ngừng dâng lên trong mũi, cố gắng không để cho nước mắt làm mờ nhạt tầm nhìn, đề tránh bỏ sót thông tin quan trọng.
Tại sao có thể như vậy. . .
Cô còn nhớ rõ, lúc mình xảy ra tai nạn ô tô là đang nghe điện thoại của chị gái, trong điện thoại chị vẫn còn an ủi chính mình là đã xảy ra vấn đề nhỏ, bảo mình không cần phải lo lắng.
Nhưng nếu như vấn đề thật sự là nhỏ, tại sao cho đến hôm nay là một năm rồi, cha và chị vẫn như trước không rõ tung tích?
Bao giờ cũng như vậy, vẫn luôn là như vậy!
Từ bé đến lớn, bất kể trong nhà xảy ra biến cố gì, cô luôn luôn là người được bảo hộ tốt nhất.
Cha dũng cảm, kiên cường, chị gái cơ trí giỏi giang, trong sự che chở của hai người bọn họ mình dần lớn, đã hình thành thói quen hưởng thụ cuộc sống không buồn không lo do bọn họ xây lên, thậm chí chưa từng làm bất kì điều gì vì bọn họ.
Nghĩ lại mình như vậy, ngay cả chính cô cũng không nhịn được muốn phỉ nhổ.
Con gái nhà họ Diệp không được rơi lệ trước mặt người ngoài, đối với lời của chị gái Diệp Cẩn Niên như phụng thánh chỉ, mặc dù cõi lòng đã tan nát rất khó đè nén vì bị Nam Cung Minh Húc phản bội, nhưng vẫn như trước kiên trì cầm nước mắt, nhẫn nại đến nơi người khác không nhìn thấy được.
Nhưng bây giờ, trong màn đêm như thế này, cô rất muốn lớn tiếng buông thả mình, thành thật khóc thoải mái.
Khoan đã...!
Các thành viên trong hội đồng quản trị của Diệp Thị vào bệnh viện thăm người bệnh? Thăm ai bị bệnh?
Diệp Cẩn Niên bất chợt từ trong thương cảm rút ra suy nghĩ, dùng sức chớp chớp mắt xua đuổi lệ đi, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ đang nằm ngủ yên tĩnh trên giường bệnh trong màn hình.
Đó là mình! Trải qua vụ tai nạn ô tô kia, thế nhưng mình không chết!
Diệp Cẩn Niên không tin nổi hai mắt trợn to, hết lần này đến lần khác xác nhận đi xác nhận lại hình ảnh trong màn hình là mình không thể nghi ngờ, tay phải cấp tốc trượt trên chuột, muốn xem càng nhiều thông tin về vấn đề này.
Vậy mà, đúng lúc này, trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, chợt vang lên tiếng khóa cửa bị vặn.
"Rắc rắc --"