Năm nay, thành phố Kì Lâm tuyết rơi sớm hơn những năm trước rất nhiều, trên cành cây, những chiếc lá xơ xác tuyết vẫn chưa hoàn toàn tan hết, đều đã bị phủ màu bạc.
Nhiệt độ giảm đột ngột, rất nhiều học sinh vì vậy mà bị ốm, Diệp Cẩn Niên cũng mượn cơ hội này xin nghỉ dài hạn ở nhà tránh hạn.
Lò sưởi trong trường khác với nệm êm, Diệp Cẩn Niên đặt laptop trên đầu gối, ngón tay gõ linh hoạt trên bàn phím, cách đó không xa, Thiệu Tư Hữu đang ngồi trên ghế sofa, trên người là bộ quần áo mặc ở nhà màu sáng, ánh mắt đặt chuyên chú vào tập tài liệu trên tay, trong căn phòng rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ bàn phím lách cách cùng với tiếng lật giấy loạt soạt thi thoảng vang lên.
Qua 12 giờ, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong sân vẫn chưa làm tan hết tuyết, trên sân phủ lớp tuyết lưa thưa, Diệp Cẩn Niên gõ xong chữ cuối cùng, xoay xoay cái cổ cứng ngắc, ánh mắt nhìn xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất ra ngoài, mắt híp lại.
"Mệt hả?"
Cùng lúc đó, Thiệu Tư Hữu cũng ngẩng đầu lên, giọng nói vui vẻ, thanh nhuận vang lên.
"Hơi hơi." Bận rộn cả buổi sáng đương nhiên là mệt rồi, Diệp Cẩn Niên gập laptop lại đi tới ngồi xuống ghế sofa, chớp chớp đôi mắt có chút gượng gạo. Đều là làm việc cả buổi sáng, nhưng tinh thần của Thiệu Tư Hữu vẫn vô cùng tốt, không nhìn thấy một chút nào vẻ mệt mỏi.
"Nếu như cảm thấy buồn chán, hai ngày nữa trường Y Nhĩ có buổi khiêu vũ kỉ niệm ngày thành lập trường, bảo Lâm Thụy cùng đi với em nha." Thiệu Tư Hữu tùy ý đặt tài liệu trong tay xuống, theo thói quen đưa tay ra, khẽ đặt lên bả vai cứng ngắc của Diệp Cẩn Niên xoa bóp cho cô.
Kỷ niệm ngày thành lập trường? Tính thời gian, còn hai ngày nữa, chỉ cần nghĩ tới nhiệt độ bên ngoài, Diệp Cẩn Niên liền quả quyết lắc đầu.
Cơ thể Niên Nhạc Nhạc này sợ rét cực kì, tuy trong biệt thự để nhiệt độ rất cao, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn cảm thấy ở bên cạnh lò sưởi trong trường thoải mái hơn.
"Oh, em quyết định đi." Thiệu Tư Hữu cưng chiều nói, trong đôi mắt dịu dàng chợt thoáng qua ý cười.
Thời gian trôi qua từng chút một, Diệp Cẩn Niên không nhịn được ngáp một cái, Thiệu Tư Hữu sử dụng lực đạo nắn bóp thật tốt, nơi vai không chỉ hết khó chịu, mà cơn buồn ngủ cũng ập đến, mới vừa nhắm mắt, trên trán đã bị người ta khẽ gõ vào.
Diệp Cẩn Niên mở mắt, vừa vặn nhìn thấy Thiệu Tư Hữu thu hồi ngón tay thon dài vừa phát đau trên trán mình lại.
"Chú Vu đón Mục Ân tan học rất nhanh là về rồi, em chờ ăn cơm trưa xong rồi hãy ngủ." Thiệu Tư Hữu nhìn Diệp Cẩn Niên thấy trong mắt cô mang theo vẻ khiển trách, khẽ cười nói.
"Được." Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt mông lung buồn ngủ bắt đầu quét qua quét lại trong phòng khách, cố gắng tìm cái gì đó để chễ ngự cơn buồn ngủ. Chưa kịp phát hiện ra mục tiêu, người đã bị Thiệu Tư Hữu kéo từ trên ghế sofa dậy, đi lên trên tầng.
*
Mỗi lần Diệp Cẩn Niên trở về phòng đều đi qua phòng đàn trên tầng hai, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô đi vào, trên thực tế, mỗi ngày cô đều thường qua ba nơi, đó là phòng khách, phòng ăn cộng với phòng ngủ, còn những nơi khác trong biệt thự, cô đều rất hiếm khi đi lại.
Trong căn phòng rộng rãi chỉ có một chiếc đàn Piano hình tam giác màu trắng, còn có một chiếc ghế dài, Thiệu Tư Hữu dẫn Diệp Cẩn Niên đến bên cạnh chiếc đàn, kéo cô cùng ngồi xuống chiếc ghế dài, ngón tay thon dài từ từ đặt trên phím đàn, đánh lên tiếng nhạc đầu tiên, động tác ưu nhã, cao quý.
Diệp Cẩn Niên vốn tưởng rằng, cô sẽ được nghe thấy tiếng đàn thanh nhã giống như với phong cách của Thiệu Tư Hữu, nhưng kết quả lại khiến cho cô thất kinh, phải hình dung như thế nào về kĩ thuật đánh đàn của Thiệu Tư Hữu đây nhỉ, không phải là kém, mà là so với biểu cảm đã tính toán trước mới vừa rồi của anh, mức độ chênh lệch tương đối rõ ràng.
Tính sâu sắc thì gượng gạo, ngay cả độ ăn khớp cũng không có.
Thiệu Tư Hữu đàn ca khúc ‘Đã từng’, một bài hát mà Diệp Cẩn Niên rất thích, chỉ có điều, mấy chỗ bị đánh sai liên tục, âm điệu có chút khó phân biệt.
Đang lúc Thiệu Tư Hữu sắp sửa đánh sai lần nữa, Diệp Cẩn Niên ở một bên đã nhìn thấy từ sớm, ngón tay kịp đè xuống vị trí chuẩn xác trước, sau đó lại nhanh chóng rút tay lại, bên môi là nụ cười mang theo vẻ tinh nghịch.
Tiếp đó, mỗi lần Thiệu Tư Hữu sắp sửa phạm sai lầm, Diệp Cẩn Niên đều sẽ sửa lỗi trước cho anh.
Vì vậy, vốn là tiếng đàn liên tục trở nên đứt quãng, vốn là làn điệu thường xuyên mắc lỗi dần dần trở về quỹ đạo.
Sau khi lặp lại mấy lần, rút cuộc ca khúc ‘Đã từng’ cũng được kết thúc trọn vẹn dưới sự chung sức của hai người.
Diệp Cẩn Niên thu hồi tay để tùy thời có thể đưa ra chỉnh sửa, khóe môi khẽ cong lên nhìn Thiệu Tư Hữu, trong mắt mang theo vẻ cười cợt, hả hê.
"Nhạc Nhạc dạy rất giỏi." Giống như không nhìn thấy ý cười cợt trong mắt Diệp Cẩn Niên, giọng nói Thiệu Tư Hữu vẫn dịu dàng như nước, nụ cười ấm áp như hướng về phía mặt trời.
Ngón tay lại thả trên phím đàn, tiếng đàn như nước chảy lại vang lên lần nữa.
Ngón tay thon dài múa may, uyển chuyển trên phím đàn, từng chuỗi nốt nhạc ăn khớp, chuẩn xác được phát ra từ đầu ngón tay Thiệu Tư Hữu, du dương, trầm bổng.
Vẫn là ca khúc ‘Đã từng’, nhưng lại giống như được đánh bởi đôi tay của một người khác, hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ được!
Diệp Cẩn Niên mới đầu là kinh ngạc, rồi sau đó có chút tức giận, nhìn đôi tay đang múa may, ưu nhã trên phím đàn, trong mắt thoáng qua tia gian xảo, lúc bản nhạc gần đi đến hồi kết, hai bàn tay nhỏ bé đột nhiên đặt trên phím đàn, bụp một tiếng, phá hỏng đoạn diễn tấu hoàn mỹ này.
"Nhạc Nhạc…" Thiệu Tư Hữu cười nhạt nhìn cô nhóc bên cạnh tươi cười với trò đùa tai quái, trong giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu ngẩng lên, hai bàn tay vẫn đặt trên phím đàn như trước không nâng lên, cặp mắt nhìn chằm chằm Thiệu Tư Hữu, ý tứ rõ ràng, cô muốn nghe giải thích.
"Là được Nhạc Nhạc dạy bảo tốt." Vẫn là câu nói đó, giọng nói cũng vẫn thành khẩn, ngay cả vẻ mặt cũng y chang như vậy, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn thấy được trong đôi mắt trong suốt đó, có ẩn giấu ý cười.
Đôi mắt sáng trong chớp chớp, Diệp Cẩn Niên đang định lên tiếng phản bác, khuôn mặt anh tuấn phóng đại đã đến gần ngay trước mặt.
"Anh…" Khi nụ hôn mát lạnh, trân quý mà dịu dàng rơi vào trên mắt, câu nói của Diệp Cẩn Niên liền ngưng bặt.
Đôi mắt mở thật to, trong đầu nhất thời trở nên trống rỗng.
"Đây là trả thù lao cho cô giáo Nhạc Nhạc…" Thiệu Tư Hữu hôn lướt một cái liền nhanh chóng rút ra, bàn tay lại khẽ vuốt tóc Diệp Cẩn Niên, nói.
Âm thanh không rõ từ phía sau truyền đến, nụ cười bên môi Thiệu Tư Hữu đột nhiên cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn ra phía cửa.
Cách chỗ cửa không xa, cậu thiếu niên nho nhỏ lạnh lùng nhìn hai người trong phòng đàn, dưới chân, nước trái cây vương vãi đầy trên mặt đất.
Nhiệt độ giảm đột ngột, rất nhiều học sinh vì vậy mà bị ốm, Diệp Cẩn Niên cũng mượn cơ hội này xin nghỉ dài hạn ở nhà tránh hạn.
Lò sưởi trong trường khác với nệm êm, Diệp Cẩn Niên đặt laptop trên đầu gối, ngón tay gõ linh hoạt trên bàn phím, cách đó không xa, Thiệu Tư Hữu đang ngồi trên ghế sofa, trên người là bộ quần áo mặc ở nhà màu sáng, ánh mắt đặt chuyên chú vào tập tài liệu trên tay, trong căn phòng rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ bàn phím lách cách cùng với tiếng lật giấy loạt soạt thi thoảng vang lên.
Qua 12 giờ, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong sân vẫn chưa làm tan hết tuyết, trên sân phủ lớp tuyết lưa thưa, Diệp Cẩn Niên gõ xong chữ cuối cùng, xoay xoay cái cổ cứng ngắc, ánh mắt nhìn xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất ra ngoài, mắt híp lại.
"Mệt hả?"
Cùng lúc đó, Thiệu Tư Hữu cũng ngẩng đầu lên, giọng nói vui vẻ, thanh nhuận vang lên.
"Hơi hơi." Bận rộn cả buổi sáng đương nhiên là mệt rồi, Diệp Cẩn Niên gập laptop lại đi tới ngồi xuống ghế sofa, chớp chớp đôi mắt có chút gượng gạo. Đều là làm việc cả buổi sáng, nhưng tinh thần của Thiệu Tư Hữu vẫn vô cùng tốt, không nhìn thấy một chút nào vẻ mệt mỏi.
"Nếu như cảm thấy buồn chán, hai ngày nữa trường Y Nhĩ có buổi khiêu vũ kỉ niệm ngày thành lập trường, bảo Lâm Thụy cùng đi với em nha." Thiệu Tư Hữu tùy ý đặt tài liệu trong tay xuống, theo thói quen đưa tay ra, khẽ đặt lên bả vai cứng ngắc của Diệp Cẩn Niên xoa bóp cho cô.
Kỷ niệm ngày thành lập trường? Tính thời gian, còn hai ngày nữa, chỉ cần nghĩ tới nhiệt độ bên ngoài, Diệp Cẩn Niên liền quả quyết lắc đầu.
Cơ thể Niên Nhạc Nhạc này sợ rét cực kì, tuy trong biệt thự để nhiệt độ rất cao, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn cảm thấy ở bên cạnh lò sưởi trong trường thoải mái hơn.
"Oh, em quyết định đi." Thiệu Tư Hữu cưng chiều nói, trong đôi mắt dịu dàng chợt thoáng qua ý cười.
Thời gian trôi qua từng chút một, Diệp Cẩn Niên không nhịn được ngáp một cái, Thiệu Tư Hữu sử dụng lực đạo nắn bóp thật tốt, nơi vai không chỉ hết khó chịu, mà cơn buồn ngủ cũng ập đến, mới vừa nhắm mắt, trên trán đã bị người ta khẽ gõ vào.
Diệp Cẩn Niên mở mắt, vừa vặn nhìn thấy Thiệu Tư Hữu thu hồi ngón tay thon dài vừa phát đau trên trán mình lại.
"Chú Vu đón Mục Ân tan học rất nhanh là về rồi, em chờ ăn cơm trưa xong rồi hãy ngủ." Thiệu Tư Hữu nhìn Diệp Cẩn Niên thấy trong mắt cô mang theo vẻ khiển trách, khẽ cười nói.
"Được." Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt mông lung buồn ngủ bắt đầu quét qua quét lại trong phòng khách, cố gắng tìm cái gì đó để chễ ngự cơn buồn ngủ. Chưa kịp phát hiện ra mục tiêu, người đã bị Thiệu Tư Hữu kéo từ trên ghế sofa dậy, đi lên trên tầng.
*
Mỗi lần Diệp Cẩn Niên trở về phòng đều đi qua phòng đàn trên tầng hai, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô đi vào, trên thực tế, mỗi ngày cô đều thường qua ba nơi, đó là phòng khách, phòng ăn cộng với phòng ngủ, còn những nơi khác trong biệt thự, cô đều rất hiếm khi đi lại.
Trong căn phòng rộng rãi chỉ có một chiếc đàn Piano hình tam giác màu trắng, còn có một chiếc ghế dài, Thiệu Tư Hữu dẫn Diệp Cẩn Niên đến bên cạnh chiếc đàn, kéo cô cùng ngồi xuống chiếc ghế dài, ngón tay thon dài từ từ đặt trên phím đàn, đánh lên tiếng nhạc đầu tiên, động tác ưu nhã, cao quý.
Diệp Cẩn Niên vốn tưởng rằng, cô sẽ được nghe thấy tiếng đàn thanh nhã giống như với phong cách của Thiệu Tư Hữu, nhưng kết quả lại khiến cho cô thất kinh, phải hình dung như thế nào về kĩ thuật đánh đàn của Thiệu Tư Hữu đây nhỉ, không phải là kém, mà là so với biểu cảm đã tính toán trước mới vừa rồi của anh, mức độ chênh lệch tương đối rõ ràng.
Tính sâu sắc thì gượng gạo, ngay cả độ ăn khớp cũng không có.
Thiệu Tư Hữu đàn ca khúc ‘Đã từng’, một bài hát mà Diệp Cẩn Niên rất thích, chỉ có điều, mấy chỗ bị đánh sai liên tục, âm điệu có chút khó phân biệt.
Đang lúc Thiệu Tư Hữu sắp sửa đánh sai lần nữa, Diệp Cẩn Niên ở một bên đã nhìn thấy từ sớm, ngón tay kịp đè xuống vị trí chuẩn xác trước, sau đó lại nhanh chóng rút tay lại, bên môi là nụ cười mang theo vẻ tinh nghịch.
Tiếp đó, mỗi lần Thiệu Tư Hữu sắp sửa phạm sai lầm, Diệp Cẩn Niên đều sẽ sửa lỗi trước cho anh.
Vì vậy, vốn là tiếng đàn liên tục trở nên đứt quãng, vốn là làn điệu thường xuyên mắc lỗi dần dần trở về quỹ đạo.
Sau khi lặp lại mấy lần, rút cuộc ca khúc ‘Đã từng’ cũng được kết thúc trọn vẹn dưới sự chung sức của hai người.
Diệp Cẩn Niên thu hồi tay để tùy thời có thể đưa ra chỉnh sửa, khóe môi khẽ cong lên nhìn Thiệu Tư Hữu, trong mắt mang theo vẻ cười cợt, hả hê.
"Nhạc Nhạc dạy rất giỏi." Giống như không nhìn thấy ý cười cợt trong mắt Diệp Cẩn Niên, giọng nói Thiệu Tư Hữu vẫn dịu dàng như nước, nụ cười ấm áp như hướng về phía mặt trời.
Ngón tay lại thả trên phím đàn, tiếng đàn như nước chảy lại vang lên lần nữa.
Ngón tay thon dài múa may, uyển chuyển trên phím đàn, từng chuỗi nốt nhạc ăn khớp, chuẩn xác được phát ra từ đầu ngón tay Thiệu Tư Hữu, du dương, trầm bổng.
Vẫn là ca khúc ‘Đã từng’, nhưng lại giống như được đánh bởi đôi tay của một người khác, hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ được!
Diệp Cẩn Niên mới đầu là kinh ngạc, rồi sau đó có chút tức giận, nhìn đôi tay đang múa may, ưu nhã trên phím đàn, trong mắt thoáng qua tia gian xảo, lúc bản nhạc gần đi đến hồi kết, hai bàn tay nhỏ bé đột nhiên đặt trên phím đàn, bụp một tiếng, phá hỏng đoạn diễn tấu hoàn mỹ này.
"Nhạc Nhạc…" Thiệu Tư Hữu cười nhạt nhìn cô nhóc bên cạnh tươi cười với trò đùa tai quái, trong giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu ngẩng lên, hai bàn tay vẫn đặt trên phím đàn như trước không nâng lên, cặp mắt nhìn chằm chằm Thiệu Tư Hữu, ý tứ rõ ràng, cô muốn nghe giải thích.
"Là được Nhạc Nhạc dạy bảo tốt." Vẫn là câu nói đó, giọng nói cũng vẫn thành khẩn, ngay cả vẻ mặt cũng y chang như vậy, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn thấy được trong đôi mắt trong suốt đó, có ẩn giấu ý cười.
Đôi mắt sáng trong chớp chớp, Diệp Cẩn Niên đang định lên tiếng phản bác, khuôn mặt anh tuấn phóng đại đã đến gần ngay trước mặt.
"Anh…" Khi nụ hôn mát lạnh, trân quý mà dịu dàng rơi vào trên mắt, câu nói của Diệp Cẩn Niên liền ngưng bặt.
Đôi mắt mở thật to, trong đầu nhất thời trở nên trống rỗng.
"Đây là trả thù lao cho cô giáo Nhạc Nhạc…" Thiệu Tư Hữu hôn lướt một cái liền nhanh chóng rút ra, bàn tay lại khẽ vuốt tóc Diệp Cẩn Niên, nói.
Âm thanh không rõ từ phía sau truyền đến, nụ cười bên môi Thiệu Tư Hữu đột nhiên cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn ra phía cửa.
Cách chỗ cửa không xa, cậu thiếu niên nho nhỏ lạnh lùng nhìn hai người trong phòng đàn, dưới chân, nước trái cây vương vãi đầy trên mặt đất.