Tuy Diệp Cẩn Niên chưa từng cố ý giấu diếm thân phận của mình, nhưng vẫn bị câu nói đột ngột của Long Việt làm cho kinh sợ.
Cho đến khi trở lại trường Y Nhĩ, cô mới chợt nhận ra, vừa rồi mình đã quên không hỏi chuyện về Holkeri, mà người chịu trách nhiệm đưa cô về lại là Quý Thừa Hi, trên suốt đường đi vẻ mặt hắn đều luôn âm trầm, lúc cô vừa xuống xe hắn liền biến mất.
Diệp Cẩn Niên bĩu môi, hẹp hòi, hẹp hòi giống hệt anh trai của hắn, cũng không phải là hủy dung nhan nha, đến mức thế sao.
Gần đến giờ nghỉ trưa, Diệp Cẩn Niên đột nhiên nhớ ra, cô là người chịu trách nhiệm về bữa trưa hôm nay, cô nhớ lúc sáng đã để nó ở trong ngăn bàn.
Tiếng chuông tan học vang lên, đi ngược hướng với đám đông, Diệp Cẩn Niên vào lớp học, chương trình học buổi sáng đã kết thúc, trong phòng học, bạn học tụ tập hai ba người ở một chỗ, vừa ăn vừa chuyện trò, khi Diệp Cẩn Niên vào đến cửa, trong phút chốc liền trở nên yên lặng như tờ.
Diệp Cẩn Niên không bỏ sót ánh mắt không thân thiện được bằng lúc trước của bọn họ, có chút khó hiểu đi tới chỗ ngồi, đối với những người không có liên quan, cô cũng lười phải hao phí tâm tư vào.
Khi kéo ngăn kéo ra, đầu tiên Diệp Cẩn Niên phát hiện ra có gì đó không đúng.
Có người đã động vào đồ của cô!
Hai cặp lồng cơm được đặt ở cùng một chỗ trong ngăn kéo theo một quy luật, độ sai lệch rất nhỏ đã nói rõ, ngoại trừ cô ra còn có người khác đã thực sự động vào nó.
Ngón tay ấn nhẹ ở nơi chính giữa chốt khóa, nắp hộp vừa được mở, bên trong liền tỏa ra mùi cơm chín ngào ngạt.
Thế nhưng, trong hộp cơm lại có rất nhiều sinh vật màu đen trà trộn vào, thậm chí, có một số con còn chưa chết, cùng với lúc hộp cơm được mở, cũng đồng thời giang cánh bay ra bên ngoài, dẫn đến một hồi tiếng thét chói tai không vừa ý của đám bạn học cùng lớp ở xung quanh.
Diệp Cẩn Niên nhếch môi lạnh lùng, đã làm khó cho bọn họ, với loại thời tiết như thế này mà vẫn còn có thể bắt được ruồi, thực sự cực nhọc rồi.
Ánh mắt từ từ quét qua khuôn mặt của từng người trong phòng học, những nơi bị quét qua, ngoài ánh mắt tránh né, còn có những tiếng gào thét dần dần được bình ổn.
Diệp Cẩn Niên đi tới bên cạnh thùng rác định vứt hộp cơm vào đó, lại chợt nhớ ra, bộ đồ ăn này là do Thiệu Mục Ân đã cố tình đi đặt làm mấy hôm trước, trước đó, lúc từ thành phố Ô Lâm trở về, mặc dù tiểu tổ tông đã không còn tiếp tục chiến tranh lạnh với cô nữa, nhưng vẫn là không nên chọc vào cậu bé thì tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Diệp Cẩn Niên cài hộp cơm lại, đi ra khỏi lớp học.
"Tiểu thư, Nhị thiếu gia đang đợi cô ở trong rừng cây." Ra cửa, một bóng dáng màu đen lập tức xuất hiện trước mặt cô, cung kính nói.
"Cho người dựa theo cái này làm cho, càng sớm càng tốt, mặt khác, chuẩn bị hai phần cơm trưa." Diệp Cẩn Niên gật đầu, đưa hộp cơm trong tay đến.
Phía sau, Phỉ Kỳ chạy nước kiệu đuổi theo: "Nhạc…"
Diệp Cẩn Niên cau mày, dùng ánh mắt hỏi dò nhìn về phía cô ta.
"Nhạc, thật xin lỗi…" Mái tóc xoăn được buộc sau ót, trong đôi mắt xanh biếc của Phỉ Kỳ tràn đầy vẻ áy náy.
"Là cậu làm?"
"Đương nhiên là không phải!" Phỉ Kỳ trợn to hai mắt, phủ nhận không chút do dự.
"Vậy tại sao cậu lại xin lỗi?" Diệp Cẩn Niên thản nhiên hỏi, trong mắt trào lên vẻ hứng thú.
"Tớ vẫn luôn ở trong lớp học, nhưng lại không trông được đồ cho cậu…" Biểu cảm trên khuôn mặt Phỉ Kỳ toát lên vẻ bi thương, cô ta cúi thấp đầu, dè dặt nói xin lỗi: "Nhạc, tớ xin lỗi."
"Bạn học Phỉ Kỳ, tôi nghĩ cậu đã quá nhạy cảm rồi, cậu cũng không có nghĩa vụ phải giúp tôi trông đồ, cho nên cũng không cần nói câu xin lỗi, tạm biệt." Diệp Cẩn Niên nói xong, xoay người đi về phía rừng cây.
"Làm sao có thể không có nghĩa vụ được? Giữa bạn bè không phải là nên chăm sóc lẫn nhau sao? Nhạc…"
Phỉ Kỳ còn muốn đuổi theo nói thêm gì đó, đột nhiên bị một bóng dáng cao lớn màu đen chặn lại, ngăn cản động tác của cô ta.
"Tiểu thư, xin lỗi."
Phỉ Kỳ cắn cắn môi không cam lòng, nhìn bóng lưng Diệp Cẩn Niên rời đi, thất vọng xoay người trở về lớp học.
Mà bên kia, bước chân của Diệp Cẩn Niên vẫn không ngừng, bên môi cô nâng lên nụ cười nhạt nhẽo, không có độ ấm, bạn bè ư? Cô ta sao?
*
Mấy ngày tiếp đó, việc mang cơm trưa liền trở thành trách nhiệm hoàn toàn của Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu, những chuyện tương tự đó đã không còn cơ hội xảy ra nữa, nhưng cũng không ngọai trừ những chiêu trò khiêu khích khác.
Ví dụ như lúc này.
Tiếng chuông nghỉ trưa vừa vang lên, một tờ giấy bị vo lại ném vào trên bàn Diệp Cẩn Niên.
"Niên Nhạc Nhạc, cậu đây là có ý gì?" Người nói chuyện là một cô gái mặc chiếc áo màu cam, cao hơn Diệp Cẩn Niên một chút, đôi mắt không to nhưng rất có thần.
Diệp Cẩn Niên miễn cưỡng nhìn lướt qua, vật này xem ra có chút quen quen, trên tấm thiệp nhàu nát còn lưu lại dấu giày đen thui giẫm lên, chữ viết nhạt nhòa có thể mơ hồ nhìn ra sự bay bổng, tiêu sái, hình như là thiệp mời Quý Thừa Hi gửi cho cô ngày hôm đó?
"Cô cho rằng bản thân mình thật sự rất giỏi ư? Lại vũ nhục thành ý của người khác như vậy!" Thấy Diệp Cẩn Niên không có phản ứng gì, cô bé kia tiếp tục gây sự.
Diệp Cẩn Niên đã hiểu.
Quý Thừa Hi được xem là hình mẫu người yêu lý tưởng nhất trong trường Y Nhĩ, đẹp trai, rạng rỡ, nhiều tiền.
Thảo nào mấy ngày hôm nay cô luôn luôn nhận được những cái nhìn chằm chằm, lạnh giá, thì ra, bọn họ thấy bất bình thay cho chàng hoàng tử trong lòng mình.
Không thèm để ý đến những người này, Diệp Cẩn Niên không muốn Thiệu Mục Ân đợi chờ sốt ruột lại sinh ra bực tức, đi về phía cửa.
"Cô đứng lại! Cô bỏ chạy hả?" Giọng nói chói tai nhất quyết không chịu buông tha, cô bé kia chắn ngang trước người Diệp Cẩn Niên, nhiếc mắng chưa đã, lại tiếp tục trỉ chích: "Tùy ý giẫm đạp lên sự kiêu hãnh của người khác, cô có biết cái gì gọi là lễ phép căn bản không hả!"
Diệp Cẩn Niên cau mày, khuôn mặt trước mắt này rất xa lạ, cô nhớ mang máng, hình như là con gái của một nhà tài phiệt nào đó.
"Hàn Hân Nhi, thiệp mời là do tôi đánh mất, thái độ lúc này của cô là người đã được giáo dưỡng hay sao?" Phỉ Kỳ đứng dậy khỏi chỗ, bảo vệ Diệp Cẩn Niên trước lời phản bác của người kia.
"Mình tôn trọng người khác mới có thể được người khác tôn trọng lại, Niên Nhạc Nhạc, cô ta không xứng đáng." Hàn Hân Nhi cười lạnh khinh thường: "Một đứa con dâu nuôi từ bé, có cái gì tốt mà phách lối."
Con dâu nuôi từ bé!
Sắc mặt Diệp Cẩn Niên biến đổi, đồng thời, xung quanh rất nhiều cặp mắt cũng đều chuyển biến theo.
Có thể vào được trường Y Nhĩ học, đều phải có bối cảnh, địa vị khá cao, mà mỗi một người trong lớp này, đều là những người nổi bật trong đó.
Nghe thấy danh xưng con dâu nuôi từ bé này, rất nhiều người đều không khỏi lộ ra ánh mắt khinh thường.
Phỉ Kỳ nhìn Diệp Cẩn Niên có chút ngập ngừng, mấy lần định lên tiếng phản bác, lại nuốt trở vào trong.
Cô ta không hiểu rõ lắm về mối quan hệ giữa Niên Nhạc Nhạc và nhà họ Thiệu, nhưng cô ta đã từng theo học ở học viện Thánh Nhã, cô ta không tin em của Holkeri lại sẽ phải làm con dâu nuôi từ bé của người ta.
Đang lúc mọi người bàn tán xôn xao, thì một tiếng cười nhẹ có vẻ dị thường đột ngột vang lên.
"Là ai đã nói cho cô biết, tôi là con dâu nuôi từ bé?" Giọng nói nhẹ nhàng mà mềm mỏng thong thả vang lên, Diệp Cẩn Niên đưa ánh mắt về phía Hàn Hân Nhi với nụ cười vô hại.
"Chẳng lẽ cô không phải vậy?" Hàn Hân Nhi liếc Diệp Cẩn Niên một cái xem thường, ngoài vẻ kinh ngạc vì trong tình huống như thế này, Diệp Cẩn Niên còn có thể bật cười được ra, còn cảm thấy có chút kỳ lạ, cơ thể vô thức lùi về phía sau.
Cũng bởi vì động tác theo bản năng này, một hộp cơm được bay tới từ phía sau không đụng trúng đầu cô ta, mà đụng vào sườn mặt.
Cùng với tiếng thét chói tai, thê lương, Hàn Hân Nhi đau đớn, hai tay ôm má trái lại, cơm lẫn canh nóng hổi, đồ ăn, nước sốt dính đầy vào nửa người cô ta, nằm quằn quại trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
Cách đó không xa, một cậu thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi lạnh lùng đứng đó, trong đôi mắt màu đen tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
Cho đến khi trở lại trường Y Nhĩ, cô mới chợt nhận ra, vừa rồi mình đã quên không hỏi chuyện về Holkeri, mà người chịu trách nhiệm đưa cô về lại là Quý Thừa Hi, trên suốt đường đi vẻ mặt hắn đều luôn âm trầm, lúc cô vừa xuống xe hắn liền biến mất.
Diệp Cẩn Niên bĩu môi, hẹp hòi, hẹp hòi giống hệt anh trai của hắn, cũng không phải là hủy dung nhan nha, đến mức thế sao.
Gần đến giờ nghỉ trưa, Diệp Cẩn Niên đột nhiên nhớ ra, cô là người chịu trách nhiệm về bữa trưa hôm nay, cô nhớ lúc sáng đã để nó ở trong ngăn bàn.
Tiếng chuông tan học vang lên, đi ngược hướng với đám đông, Diệp Cẩn Niên vào lớp học, chương trình học buổi sáng đã kết thúc, trong phòng học, bạn học tụ tập hai ba người ở một chỗ, vừa ăn vừa chuyện trò, khi Diệp Cẩn Niên vào đến cửa, trong phút chốc liền trở nên yên lặng như tờ.
Diệp Cẩn Niên không bỏ sót ánh mắt không thân thiện được bằng lúc trước của bọn họ, có chút khó hiểu đi tới chỗ ngồi, đối với những người không có liên quan, cô cũng lười phải hao phí tâm tư vào.
Khi kéo ngăn kéo ra, đầu tiên Diệp Cẩn Niên phát hiện ra có gì đó không đúng.
Có người đã động vào đồ của cô!
Hai cặp lồng cơm được đặt ở cùng một chỗ trong ngăn kéo theo một quy luật, độ sai lệch rất nhỏ đã nói rõ, ngoại trừ cô ra còn có người khác đã thực sự động vào nó.
Ngón tay ấn nhẹ ở nơi chính giữa chốt khóa, nắp hộp vừa được mở, bên trong liền tỏa ra mùi cơm chín ngào ngạt.
Thế nhưng, trong hộp cơm lại có rất nhiều sinh vật màu đen trà trộn vào, thậm chí, có một số con còn chưa chết, cùng với lúc hộp cơm được mở, cũng đồng thời giang cánh bay ra bên ngoài, dẫn đến một hồi tiếng thét chói tai không vừa ý của đám bạn học cùng lớp ở xung quanh.
Diệp Cẩn Niên nhếch môi lạnh lùng, đã làm khó cho bọn họ, với loại thời tiết như thế này mà vẫn còn có thể bắt được ruồi, thực sự cực nhọc rồi.
Ánh mắt từ từ quét qua khuôn mặt của từng người trong phòng học, những nơi bị quét qua, ngoài ánh mắt tránh né, còn có những tiếng gào thét dần dần được bình ổn.
Diệp Cẩn Niên đi tới bên cạnh thùng rác định vứt hộp cơm vào đó, lại chợt nhớ ra, bộ đồ ăn này là do Thiệu Mục Ân đã cố tình đi đặt làm mấy hôm trước, trước đó, lúc từ thành phố Ô Lâm trở về, mặc dù tiểu tổ tông đã không còn tiếp tục chiến tranh lạnh với cô nữa, nhưng vẫn là không nên chọc vào cậu bé thì tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Diệp Cẩn Niên cài hộp cơm lại, đi ra khỏi lớp học.
"Tiểu thư, Nhị thiếu gia đang đợi cô ở trong rừng cây." Ra cửa, một bóng dáng màu đen lập tức xuất hiện trước mặt cô, cung kính nói.
"Cho người dựa theo cái này làm cho, càng sớm càng tốt, mặt khác, chuẩn bị hai phần cơm trưa." Diệp Cẩn Niên gật đầu, đưa hộp cơm trong tay đến.
Phía sau, Phỉ Kỳ chạy nước kiệu đuổi theo: "Nhạc…"
Diệp Cẩn Niên cau mày, dùng ánh mắt hỏi dò nhìn về phía cô ta.
"Nhạc, thật xin lỗi…" Mái tóc xoăn được buộc sau ót, trong đôi mắt xanh biếc của Phỉ Kỳ tràn đầy vẻ áy náy.
"Là cậu làm?"
"Đương nhiên là không phải!" Phỉ Kỳ trợn to hai mắt, phủ nhận không chút do dự.
"Vậy tại sao cậu lại xin lỗi?" Diệp Cẩn Niên thản nhiên hỏi, trong mắt trào lên vẻ hứng thú.
"Tớ vẫn luôn ở trong lớp học, nhưng lại không trông được đồ cho cậu…" Biểu cảm trên khuôn mặt Phỉ Kỳ toát lên vẻ bi thương, cô ta cúi thấp đầu, dè dặt nói xin lỗi: "Nhạc, tớ xin lỗi."
"Bạn học Phỉ Kỳ, tôi nghĩ cậu đã quá nhạy cảm rồi, cậu cũng không có nghĩa vụ phải giúp tôi trông đồ, cho nên cũng không cần nói câu xin lỗi, tạm biệt." Diệp Cẩn Niên nói xong, xoay người đi về phía rừng cây.
"Làm sao có thể không có nghĩa vụ được? Giữa bạn bè không phải là nên chăm sóc lẫn nhau sao? Nhạc…"
Phỉ Kỳ còn muốn đuổi theo nói thêm gì đó, đột nhiên bị một bóng dáng cao lớn màu đen chặn lại, ngăn cản động tác của cô ta.
"Tiểu thư, xin lỗi."
Phỉ Kỳ cắn cắn môi không cam lòng, nhìn bóng lưng Diệp Cẩn Niên rời đi, thất vọng xoay người trở về lớp học.
Mà bên kia, bước chân của Diệp Cẩn Niên vẫn không ngừng, bên môi cô nâng lên nụ cười nhạt nhẽo, không có độ ấm, bạn bè ư? Cô ta sao?
*
Mấy ngày tiếp đó, việc mang cơm trưa liền trở thành trách nhiệm hoàn toàn của Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu, những chuyện tương tự đó đã không còn cơ hội xảy ra nữa, nhưng cũng không ngọai trừ những chiêu trò khiêu khích khác.
Ví dụ như lúc này.
Tiếng chuông nghỉ trưa vừa vang lên, một tờ giấy bị vo lại ném vào trên bàn Diệp Cẩn Niên.
"Niên Nhạc Nhạc, cậu đây là có ý gì?" Người nói chuyện là một cô gái mặc chiếc áo màu cam, cao hơn Diệp Cẩn Niên một chút, đôi mắt không to nhưng rất có thần.
Diệp Cẩn Niên miễn cưỡng nhìn lướt qua, vật này xem ra có chút quen quen, trên tấm thiệp nhàu nát còn lưu lại dấu giày đen thui giẫm lên, chữ viết nhạt nhòa có thể mơ hồ nhìn ra sự bay bổng, tiêu sái, hình như là thiệp mời Quý Thừa Hi gửi cho cô ngày hôm đó?
"Cô cho rằng bản thân mình thật sự rất giỏi ư? Lại vũ nhục thành ý của người khác như vậy!" Thấy Diệp Cẩn Niên không có phản ứng gì, cô bé kia tiếp tục gây sự.
Diệp Cẩn Niên đã hiểu.
Quý Thừa Hi được xem là hình mẫu người yêu lý tưởng nhất trong trường Y Nhĩ, đẹp trai, rạng rỡ, nhiều tiền.
Thảo nào mấy ngày hôm nay cô luôn luôn nhận được những cái nhìn chằm chằm, lạnh giá, thì ra, bọn họ thấy bất bình thay cho chàng hoàng tử trong lòng mình.
Không thèm để ý đến những người này, Diệp Cẩn Niên không muốn Thiệu Mục Ân đợi chờ sốt ruột lại sinh ra bực tức, đi về phía cửa.
"Cô đứng lại! Cô bỏ chạy hả?" Giọng nói chói tai nhất quyết không chịu buông tha, cô bé kia chắn ngang trước người Diệp Cẩn Niên, nhiếc mắng chưa đã, lại tiếp tục trỉ chích: "Tùy ý giẫm đạp lên sự kiêu hãnh của người khác, cô có biết cái gì gọi là lễ phép căn bản không hả!"
Diệp Cẩn Niên cau mày, khuôn mặt trước mắt này rất xa lạ, cô nhớ mang máng, hình như là con gái của một nhà tài phiệt nào đó.
"Hàn Hân Nhi, thiệp mời là do tôi đánh mất, thái độ lúc này của cô là người đã được giáo dưỡng hay sao?" Phỉ Kỳ đứng dậy khỏi chỗ, bảo vệ Diệp Cẩn Niên trước lời phản bác của người kia.
"Mình tôn trọng người khác mới có thể được người khác tôn trọng lại, Niên Nhạc Nhạc, cô ta không xứng đáng." Hàn Hân Nhi cười lạnh khinh thường: "Một đứa con dâu nuôi từ bé, có cái gì tốt mà phách lối."
Con dâu nuôi từ bé!
Sắc mặt Diệp Cẩn Niên biến đổi, đồng thời, xung quanh rất nhiều cặp mắt cũng đều chuyển biến theo.
Có thể vào được trường Y Nhĩ học, đều phải có bối cảnh, địa vị khá cao, mà mỗi một người trong lớp này, đều là những người nổi bật trong đó.
Nghe thấy danh xưng con dâu nuôi từ bé này, rất nhiều người đều không khỏi lộ ra ánh mắt khinh thường.
Phỉ Kỳ nhìn Diệp Cẩn Niên có chút ngập ngừng, mấy lần định lên tiếng phản bác, lại nuốt trở vào trong.
Cô ta không hiểu rõ lắm về mối quan hệ giữa Niên Nhạc Nhạc và nhà họ Thiệu, nhưng cô ta đã từng theo học ở học viện Thánh Nhã, cô ta không tin em của Holkeri lại sẽ phải làm con dâu nuôi từ bé của người ta.
Đang lúc mọi người bàn tán xôn xao, thì một tiếng cười nhẹ có vẻ dị thường đột ngột vang lên.
"Là ai đã nói cho cô biết, tôi là con dâu nuôi từ bé?" Giọng nói nhẹ nhàng mà mềm mỏng thong thả vang lên, Diệp Cẩn Niên đưa ánh mắt về phía Hàn Hân Nhi với nụ cười vô hại.
"Chẳng lẽ cô không phải vậy?" Hàn Hân Nhi liếc Diệp Cẩn Niên một cái xem thường, ngoài vẻ kinh ngạc vì trong tình huống như thế này, Diệp Cẩn Niên còn có thể bật cười được ra, còn cảm thấy có chút kỳ lạ, cơ thể vô thức lùi về phía sau.
Cũng bởi vì động tác theo bản năng này, một hộp cơm được bay tới từ phía sau không đụng trúng đầu cô ta, mà đụng vào sườn mặt.
Cùng với tiếng thét chói tai, thê lương, Hàn Hân Nhi đau đớn, hai tay ôm má trái lại, cơm lẫn canh nóng hổi, đồ ăn, nước sốt dính đầy vào nửa người cô ta, nằm quằn quại trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
Cách đó không xa, một cậu thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi lạnh lùng đứng đó, trong đôi mắt màu đen tràn đầy vẻ lạnh lẽo.