Hàn Hân Nhi nhếch nhác, lăn lộn khổ sở trên mặt đất, mùi cơm nồng nặc lan tràn khắp lớp học.
"Dựa vào cô mà cũng muốn chặn đường của cô ấy?" Trong đôi mắt đen nhánh của Thiệu Mục Ân mang theo vẻ khinh bỉ không chút nào che giấu, giọng nói lạnh lùng được phun ra từ đôi môi mỏng.
Bị sự tức giận trong đáy mắt Thiệu Mục Ân bức bách, không có một người nào trong lớp học dám đi lên giúp đỡ Hàn Hân Nhi, bao gồm cả những người ‘bạn’ bình thường luôn có quan hệ thân thiết với cô ta.
Thân phận của Niên Nhạc Nhạc luôn được nhà họ Thiệu tận lực giấu giếm, nhưng địa vị của Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu thì ở thành phố Kì Lâm không ai không biết.
Vì một phần tình bạn vốn chỉ là sự giả dối, xã giao pha trộn, mà không biết tự lượng sức mình trêu chọc vào thực lực hùng hậu của nhà họ Thiệu, rõ ràng đó chẳng phải là hành động sáng suốt.
Giữa lợi ích và tình bạn, mỗi một hậu duệ tinh anh có mặt ở đây, đều giữ im lặng mà ký kết ngầm với nhau, chọn cách ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc này, tiếng kêu gào thê lương của Hàn Hân Nhi dần dần chuyển thành tiếng rên rỉ đau đớn, một khắc trước vẫn còn đang là cô công chúa với khí thế phách lối, mà lúc này đây đã trở thành nhếch nhác, thê thảm không nỡ nhìn.
Từ khe hở của ngón tay mơ hồ để lộ ra vết thương bị bỏng, Diệp Cẩn Niên nhíu mày, so với vết thương của Quý Thừa Hi, cái này nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Dựa vào cô mà cũng muốn khua tay múa chân với cô ấy?" Hoàn toàn không nhìn thấy sự đau đớn lúc này của Hàn Hân Nhi, Thiệu Mục Ân bước mấy bước về phía cô ta, hừ lạnh coi thường.
Diệp Cẩn Niên chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Thiệu Mục Ân, khuôn mặt trắng nõn, nuột nà ngày thường như được phủ lên một lớp sương lạnh giá, có một cỗ rét lạnh người sống chớ lại gần.
Phỉ Kỳ ở một bên nghi hoặc nhìn người thiếu niên đột nhiên đi tới, thức thời không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Cẩn Niên thoáng hiện lên ý nghĩ sâu xa.
"Là ai đã nói cho cô, Niên Nhạc Nhạc là con dâu nuôi từ bé hả?" Thiệu Mục Ân đi tới bên cạnh Hàn Hân Nhi, từ trên cao nhìn xuống dưới, lặp lại câu Diệp Cẩn Niên vừa mới hỏi: "Là cha cô, Hàn Kim Vinh đã nói?"
Hai tay Hàn Hân Nhi vẫn ôm khư khư khuôn mặt bị thương của mình như cũ, trong miệng phát ra những tiếng u ơ đứt quãng, nát vụn mà khàn khàn, ánh mắt tràn đầy nỗi hoảng sợ, cuối cùng ra sức lắc đầu, cơ thể thể dịch lùi về phía sau.
Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu, nếu hắn đã biết cha mình là ai, thì đã biết được thân phận của mình, sao hắn lại dám ra tay với mình ở trước mặt nhiều người như vậy? Sao hắn dám làm tổn thương mình! Sao hắn dám!
Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con dâu nuôi từ bé mà thôi, con dâu nuôi từ bé thì đã có gì là chắc chắn chứ!
Quen thói vái cao giẫm thấp, khi Hàn Hân Nhi nhìn về phía Thiệu Mục Ân thì ánh mắt trở nên hoảng loạn, nhưng khi nhìn sang Diệp Cẩn Niên, lại trở thành căm hận, hung ác.
"Ai cho cô nhìn cô ấy như vậy!" Thiệu Mục Ân lập tức lớn tiếng quát, cơ thể nhanh chóng chắn trước người Diệp Cẩn Niên, dường như có chút bốc đồng định đá cho Hàn Hân Nhi một cái, lại nhận ra, giờ phút này toàn thân cô ta đều nhếch nhác, thật sự chẳng có chỗ nào để cho cậu đụng chân vào được, lông mày càng thêm nhăn tít lại.
Diệp Cẩn Niên đứng một bên đưa tay lên vỗ trán, nhờ Thiệu Mục Ân nhắc nhở, cuối cùng cô cũng nhớ ra nhà họ Hàn sau lưng Hàn Hân Nhi là nhà nào, tập đoàn Kim Vinh không phải là một doanh nghiệp nhỏ, quậy thành ra như vậy, e rằng ngày mai không có trên báo chí cũng khó.
Vì vậy, Diệp Cẩn Niên bước lên mấy bước, kéo áo Thiệu Mục Ân, nhỏ giọng nói: "Mục Ân, tôi đói rồi."
"Vậy em ăn cơm trước đi."
Lời Diệp Cẩn Niên vừa dứt, Thiệu Mục Ân đã đưa hộp cơm còn lại, chưa mang ra ném người ta nhét vào trong lòng Diệp Cẩn Niên, cũng không quay đầu lại nói.
"Hả… Được." Diệp Cẩn Niên đầu tiên là sửng sốt, sau một hồi lâu mới phản ứng kịp đáp lại, ôm hộp cơm vào lòng đi thẳng về phía chỗ ngồi, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bắt đầu ăn thật.
Cô không nói dối, bụng cô thật sự đói, cơm sườn chính tay Chú Vu làm rất thơm.
"Niên Nhạc Nhạc, em là kẻ ngốc!"
Mới ăn được vài miếng, không ngoài dự đoán, bên tai liền truyền đến tiếng gầm nhẹ bất mãn của Thiệu tiểu thiếu gia.
Khóe môi Diệp Cẩn Niên mơ hồ cong lên, trong mắt chợt lóe lên tia cười, quả nhiên, vẫn là Thiệu Mục Ân với tính cách kỳ quái mà cô quen biết.
Đẩy hộp cơm trên bàn về phía trước, không để ý đến mỡ hỗn loạn trên đất, Diệp Cẩn Niên kéo tay Thiệu Mục Ân ra khỏi lớp học.
Còn toàn bộ những thứ trong lớp học, thầy giáo kiêm chức hỗ trợ về tâm lý của trường Y Nhĩ - Lâm hồ ly, hẳn là rất thích hợp để đến đây giải quyết hậu quả rồi.
Thời tiết buổi chiều rất đẹp, trên chiếc Maybach màu đen, Diệp Cẩn Niên vòng hai tay lên chỗ ghế ngồi trước mặt, khuôn mặt tươi cười nhìn cậu thiếu niên nhỏ với sắc mặt không vui bên cạnh, mái tóc dài mềm mại dính vào một bên má, chọc vào trong lỗ mũi gây ngưa ngứa, không nhịn được khẽ hắt xì hơi một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiệu Mục Ân căng thẳng, cậu đưa tay kéo Diệp Cẩn Niên ngồi ngay ngắn tại chỗ xong, đôi mắt đen nhánh ra sức trừng, trên má có vệt đỏ phơn phớt không rõ ràng, tức giận khẽ quát: "Niên Nhạc Nhạc, em nhìn cái gì mà nhìn."
Diệp Cẩn Niên buồn cười lắc đầu, đưa tay véo yêu một cái lên sườn mặt tinh xảo của Thiệu Mục Ân, cười đến mặt mày hớn hở.
Vẫn là bộ dạng đáng yêu lúc này, mặc dù ở trong lớp học Mục Ân rất tỏ vẻ, nhưng bộ dáng lạnh lùng khiến cho người ta khó có thể đến gần.
Thiệu Mục Ân hung hăng quay mặt ra phía cửa sổ, tức giận không nhìn Diệp Cẩn Niên nữa, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ chợt ‘Ơ’ lên một tiếng.
Diệp Cẩn Niên thấy sắc mặt cậu đột nhiên biến đổi, theo bản năng cũng nhìn theo về phía bên ngoài cửa sổ, tốc độ xe không tính là chậm, chỉ có thể để cho Diệp Cẩn Niên nhìn thấy hai bóng dáng lờ mờ càng lúc càng xa ở bên đường, vậy mà, chỉ dựa vào hai bóng dáng như thế, Diệp Cẩn Niên vẫn nhận ra được bọn họ là ai.
Người đàn ông vóc dáng cao ráo, khí chất phi phàm; người phụ nữ bước đi uyển chuyển, hình dung giỏi giang.
Đó là Thiệu Tư Hữu, còn có chị gái cô.
"Dựa vào cô mà cũng muốn chặn đường của cô ấy?" Trong đôi mắt đen nhánh của Thiệu Mục Ân mang theo vẻ khinh bỉ không chút nào che giấu, giọng nói lạnh lùng được phun ra từ đôi môi mỏng.
Bị sự tức giận trong đáy mắt Thiệu Mục Ân bức bách, không có một người nào trong lớp học dám đi lên giúp đỡ Hàn Hân Nhi, bao gồm cả những người ‘bạn’ bình thường luôn có quan hệ thân thiết với cô ta.
Thân phận của Niên Nhạc Nhạc luôn được nhà họ Thiệu tận lực giấu giếm, nhưng địa vị của Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu thì ở thành phố Kì Lâm không ai không biết.
Vì một phần tình bạn vốn chỉ là sự giả dối, xã giao pha trộn, mà không biết tự lượng sức mình trêu chọc vào thực lực hùng hậu của nhà họ Thiệu, rõ ràng đó chẳng phải là hành động sáng suốt.
Giữa lợi ích và tình bạn, mỗi một hậu duệ tinh anh có mặt ở đây, đều giữ im lặng mà ký kết ngầm với nhau, chọn cách ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc này, tiếng kêu gào thê lương của Hàn Hân Nhi dần dần chuyển thành tiếng rên rỉ đau đớn, một khắc trước vẫn còn đang là cô công chúa với khí thế phách lối, mà lúc này đây đã trở thành nhếch nhác, thê thảm không nỡ nhìn.
Từ khe hở của ngón tay mơ hồ để lộ ra vết thương bị bỏng, Diệp Cẩn Niên nhíu mày, so với vết thương của Quý Thừa Hi, cái này nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Dựa vào cô mà cũng muốn khua tay múa chân với cô ấy?" Hoàn toàn không nhìn thấy sự đau đớn lúc này của Hàn Hân Nhi, Thiệu Mục Ân bước mấy bước về phía cô ta, hừ lạnh coi thường.
Diệp Cẩn Niên chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Thiệu Mục Ân, khuôn mặt trắng nõn, nuột nà ngày thường như được phủ lên một lớp sương lạnh giá, có một cỗ rét lạnh người sống chớ lại gần.
Phỉ Kỳ ở một bên nghi hoặc nhìn người thiếu niên đột nhiên đi tới, thức thời không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Cẩn Niên thoáng hiện lên ý nghĩ sâu xa.
"Là ai đã nói cho cô, Niên Nhạc Nhạc là con dâu nuôi từ bé hả?" Thiệu Mục Ân đi tới bên cạnh Hàn Hân Nhi, từ trên cao nhìn xuống dưới, lặp lại câu Diệp Cẩn Niên vừa mới hỏi: "Là cha cô, Hàn Kim Vinh đã nói?"
Hai tay Hàn Hân Nhi vẫn ôm khư khư khuôn mặt bị thương của mình như cũ, trong miệng phát ra những tiếng u ơ đứt quãng, nát vụn mà khàn khàn, ánh mắt tràn đầy nỗi hoảng sợ, cuối cùng ra sức lắc đầu, cơ thể thể dịch lùi về phía sau.
Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu, nếu hắn đã biết cha mình là ai, thì đã biết được thân phận của mình, sao hắn lại dám ra tay với mình ở trước mặt nhiều người như vậy? Sao hắn dám làm tổn thương mình! Sao hắn dám!
Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con dâu nuôi từ bé mà thôi, con dâu nuôi từ bé thì đã có gì là chắc chắn chứ!
Quen thói vái cao giẫm thấp, khi Hàn Hân Nhi nhìn về phía Thiệu Mục Ân thì ánh mắt trở nên hoảng loạn, nhưng khi nhìn sang Diệp Cẩn Niên, lại trở thành căm hận, hung ác.
"Ai cho cô nhìn cô ấy như vậy!" Thiệu Mục Ân lập tức lớn tiếng quát, cơ thể nhanh chóng chắn trước người Diệp Cẩn Niên, dường như có chút bốc đồng định đá cho Hàn Hân Nhi một cái, lại nhận ra, giờ phút này toàn thân cô ta đều nhếch nhác, thật sự chẳng có chỗ nào để cho cậu đụng chân vào được, lông mày càng thêm nhăn tít lại.
Diệp Cẩn Niên đứng một bên đưa tay lên vỗ trán, nhờ Thiệu Mục Ân nhắc nhở, cuối cùng cô cũng nhớ ra nhà họ Hàn sau lưng Hàn Hân Nhi là nhà nào, tập đoàn Kim Vinh không phải là một doanh nghiệp nhỏ, quậy thành ra như vậy, e rằng ngày mai không có trên báo chí cũng khó.
Vì vậy, Diệp Cẩn Niên bước lên mấy bước, kéo áo Thiệu Mục Ân, nhỏ giọng nói: "Mục Ân, tôi đói rồi."
"Vậy em ăn cơm trước đi."
Lời Diệp Cẩn Niên vừa dứt, Thiệu Mục Ân đã đưa hộp cơm còn lại, chưa mang ra ném người ta nhét vào trong lòng Diệp Cẩn Niên, cũng không quay đầu lại nói.
"Hả… Được." Diệp Cẩn Niên đầu tiên là sửng sốt, sau một hồi lâu mới phản ứng kịp đáp lại, ôm hộp cơm vào lòng đi thẳng về phía chỗ ngồi, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bắt đầu ăn thật.
Cô không nói dối, bụng cô thật sự đói, cơm sườn chính tay Chú Vu làm rất thơm.
"Niên Nhạc Nhạc, em là kẻ ngốc!"
Mới ăn được vài miếng, không ngoài dự đoán, bên tai liền truyền đến tiếng gầm nhẹ bất mãn của Thiệu tiểu thiếu gia.
Khóe môi Diệp Cẩn Niên mơ hồ cong lên, trong mắt chợt lóe lên tia cười, quả nhiên, vẫn là Thiệu Mục Ân với tính cách kỳ quái mà cô quen biết.
Đẩy hộp cơm trên bàn về phía trước, không để ý đến mỡ hỗn loạn trên đất, Diệp Cẩn Niên kéo tay Thiệu Mục Ân ra khỏi lớp học.
Còn toàn bộ những thứ trong lớp học, thầy giáo kiêm chức hỗ trợ về tâm lý của trường Y Nhĩ - Lâm hồ ly, hẳn là rất thích hợp để đến đây giải quyết hậu quả rồi.
Thời tiết buổi chiều rất đẹp, trên chiếc Maybach màu đen, Diệp Cẩn Niên vòng hai tay lên chỗ ghế ngồi trước mặt, khuôn mặt tươi cười nhìn cậu thiếu niên nhỏ với sắc mặt không vui bên cạnh, mái tóc dài mềm mại dính vào một bên má, chọc vào trong lỗ mũi gây ngưa ngứa, không nhịn được khẽ hắt xì hơi một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiệu Mục Ân căng thẳng, cậu đưa tay kéo Diệp Cẩn Niên ngồi ngay ngắn tại chỗ xong, đôi mắt đen nhánh ra sức trừng, trên má có vệt đỏ phơn phớt không rõ ràng, tức giận khẽ quát: "Niên Nhạc Nhạc, em nhìn cái gì mà nhìn."
Diệp Cẩn Niên buồn cười lắc đầu, đưa tay véo yêu một cái lên sườn mặt tinh xảo của Thiệu Mục Ân, cười đến mặt mày hớn hở.
Vẫn là bộ dạng đáng yêu lúc này, mặc dù ở trong lớp học Mục Ân rất tỏ vẻ, nhưng bộ dáng lạnh lùng khiến cho người ta khó có thể đến gần.
Thiệu Mục Ân hung hăng quay mặt ra phía cửa sổ, tức giận không nhìn Diệp Cẩn Niên nữa, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ chợt ‘Ơ’ lên một tiếng.
Diệp Cẩn Niên thấy sắc mặt cậu đột nhiên biến đổi, theo bản năng cũng nhìn theo về phía bên ngoài cửa sổ, tốc độ xe không tính là chậm, chỉ có thể để cho Diệp Cẩn Niên nhìn thấy hai bóng dáng lờ mờ càng lúc càng xa ở bên đường, vậy mà, chỉ dựa vào hai bóng dáng như thế, Diệp Cẩn Niên vẫn nhận ra được bọn họ là ai.
Người đàn ông vóc dáng cao ráo, khí chất phi phàm; người phụ nữ bước đi uyển chuyển, hình dung giỏi giang.
Đó là Thiệu Tư Hữu, còn có chị gái cô.