Cúp điện thoại, đôi mắt Diệp Cẩn Niên hơi lạnh.
Cho dù Nam Cung Minh Húc có thật sự muốn đối phó ai, thì với tính cách của hắn, cũng sẽ không công khai khiêu khích một cách lộ liễu, trắng trợn như vậy, ít nhất sẽ không nhằm thẳng vào hai công ty mạnh có thế lực ngang bằng nhau trong cùng một thời điểm.
Ở thành phố Kì Lâm, thế lực có đủ khả năng ra tay cùng lúc với tập đoàn Thiệu Thị và công ty Minh Huy, gần như không tồn tại.
Trừ phi là. . .
Trong đầu Diệp Cẩn Niên chợt hiện lên một khả năng, nhưng lại nhanh chóng bị phủ định, bởi vì khả năng đó rất ít.
Bên ngoài hành lang, tiếng đàn không ra tiếng đàn vẫn không ngừng vọng ra từ trong phòng đàn, tiểu tổ tông nhà họ Thiệu dùng phương pháp này để phát tiết, làm không biết mệt mỏi, cũng vô tình làm tàn phá lỗ tai của những người trong biệt thự.
Diệp Cẩn Niên vốn định hỏi qua ý kiến của Thiệu Tư Hữu một chút, dù sao chuyện này cũng đã ảnh hưởng đến Thiệu Thị, lại phát hiện ra, Thiệu Tư Hữu đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế da trong thư phòng.
Ánh nắng buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu lên sườn mặt nhu hòa của anh, đôi mắt khép kín che đi ánh mắt dịu dàng ấm áp. Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, bờ môi mỏng khẽ nhấp nhấp, đều tỏ rõ sự mệt mỏi của anh.
Diệp Cẩn Niên nhớ là, mặc dù ngày nào Thiệu Tư Hữu cũng dậy sớm đi làm, nhưng anh lại thường xuyên làm việc đến tận đêm khuya, mấy ngày gần đây thì đêm đi sáng về, anh giống như lược bỏ tất cả thời gian có thể dùng được trên cơ thể của mình.
Một người ưu tú như vậy, lại luôn luôn suy nghĩ cho mình, cho dù là ai cũng sẽ không thể không động lòng.
Xoay người trở về phòng tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên người Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên đợi đã lâu mà thấy Thiệu Tư Hữu mắt vẫn chỉ hơi giật giật mà không tỉnh lại thì khẽ thở dài, rồi rón rén đi ra ngoài.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
*
Tập đoàn Thiệu thị đã bắt đầu đầu tư cho hạng mục ‘Phong Uyển’ từ sáu năm trước, giai đọan đầu của hạng mục ‘Phong cẩn danh uyển’ và giai đoạn hai của hạng mục ‘Phong niên giai uyển’ đều đã hoàn thành xong, giai đoạn ba của hạng mục còn chưa quyết định được tên cuối cùng, vẫn đang trong thời kì thi công.
Biệt thự Ân Dao đang ở là ‘Phong cẩn danh uyển’.
Đối với việc Diệp Cẩn Niên đến, Ân Dao rõ ràng rất kinh ngạc.
Trên người là bộ đồ mặc ở nhà màu tím nhạt, mái tóc xoăn được buộc ở sau ót, Ân Dao với đôi mắt buồn ngủ mông lung, người dựa vào cửa nhìn Diệp Cẩn Niên, bộ dáng rõ ràng thiếu ngủ, trên sườn mặt còn lưu lại dấu vết đỏ đỏ vì nằm áp vào gối, đuôi lông mày khẽ động: "Nhạc Nhạc, sớm thế?"
"Chị ngủ không ngon hả?" Diệp Cẩn Niên vừa hỏi vừa chỉ chỉ lên quầng mắt bị thâm rõ rệt của Ân mỹ nhân.
"Ừ, ngủ không được ngon." Ân Dao ngáp một cái dễ thương, nằm thẳng cẳng xuống ghế sofa, ngủ không ngon ư? Cô căn bản ngủ ngon cũng không được, không chỉ phải giúp Thiệu Tư Hữu điều tra này nọ, còn phải phối hợp với anh, đồng hồ sinh học bị đảo lộn trắng đen, đúng là tội nghiệp mà.
Quay đầu nhìn Diệp Cẩn Niên, mỹ nhân nhà họ Ân hơi nhăn mặt, lộ ra vẻ uể oải, "Tìm chị có chuyện gì không?"
"Em muốn chị giúp em tìm kiếm một số thứ."
Diệp Cẩn Niên vừa trả lời vừa quan sát căn phòng, nhà của Ân Dao rất ngăn nắp, cũng rất đơn giản.
Trong phòng khách ngoại trừ chiếc ghế sofa là vật thiết yếu ra, thì chẳng còn gì nữa, ngay cả một cái tủ cũng không có, một bình hoa bằng thủy tinh đặt ở bên cạnh cửa sổ sát đất, bên trong cắm vài cành thủy sinh thúy trúc(*).
(*)Thủy sinh thúy trúc: Hic, ta search google nhưng không thể tìm ra cái cây này chính xác tên là gì. Nhưng đại loại nó thuộc họ nhà tre, sống trong nước, hì, ta nghĩ rất có thể nó chính là cây phát tài bên mình chăng??? Ai biết thì sổ sung giúp ta nha ^^
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu tinh vi độc đáo, từ thuỷ tinh trong suốt làm thành một con thiên nga đang duỗi thân về bốn phía, phần cổ đẹp đẽ được làm giản lược đi đại khí, chỉ có điều, kết hợp với căn phòng trống rỗng lại thành ra có vẻ hơi không hợp nhau.
Diệp Cẩn Niên ngồi ở một góc ghế sofa, chớp chớp mắt nhìn Ân Dao, bên môi là nụ cười long lanh, trong sáng: "Chỗ này của chị hẳn là có tài liệu về dự án ‘Phong Uyển’ chứ."
"Phong Uyển?" Ân Dao nheo nheo đôi mắt tràn đầy buồn ngủ, trên mặt lộ ra vẻ không hiểu: "Đó là công trình của Tư Hữu, em muốn chị tìm thông tin gì?"
"Em vừa ở Thiệu Thị qua đây, ở đó không có thứ em muốn tìm."
Diệp Cẩn Niên ngồi ở bên rìa ghế sofa, nghiêng người duy trì ánh mắt ngang tầm với Ân Dao, cô đã thông qua các phòng ban liên quan để kiểm tra một số vấn đề, nhưng những tài liệu liên quan đến người phụ trách cô muốn có ít đến thảm thương, chứ nói chi đến việc tìm ra được vấn đề trong đó.
Đưa bản danh sách nhân viên khả nghi đã được ghi chép từ sớm đến trước mặt Ân Dao, Diệp Cẩn Niên cười hồn nhiên: "Chị có thể giúp em chứ?"
Ân Dao ánh mắt nhấp nháy, cầm tờ giấy từ trên ghế sofa ngồi dậy, cơn buồn ngủ trong mắt dần dần tản đi, giọng nói cũng có chút thay đổi: "Nhạc Nhạc, Tư Hữu không muốn em tham gia vào chuyện này."
Vấn đề trong ba giai đoạn của dự án ‘Phong Uyển’, cô cũng đang trong điều tra.
"Thế nên em mới đến tìm chị, chị cũng không muốn nhìn thấy anh ấy vất vả như vậy đi." Diệp Cẩn Niên đặt số tài liệu cơ mật mình đã điều tra được từ công ty Minh Huy lên trên bàn, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Ân Dao.
Hai tập đoàn gặp phải cảnh tương tự như nhau, từ điểm giống nhau sẽ bắt tay vào thăm dò để tìm ra điểm đột phá, là phương pháp bảo thủ nhất song cũng chính là phương pháp hữu hiệu nhất.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Hành động của Diệp Cẩn Niên khiến Ân Dao chợt ngây người, sau đó cô dụi dụi mắt có chút bất đắc dĩ: "Em thật sự tin tưởng chị."
Đem tài liệu của công ty Minh Huy bày ra trước mặt cô, cô nhóc này lại không đề phòng mình ư.
Bước chân nhẹ nhàng, thong thả lên trên tầng, giọng nói ai oán, than thở của mỹ nhân nhà họ Ân khẽ truyền đến: "Đi thôi, coi như là tôi thiếu nợ đôi oan gia các người…"
*
Nếu như ở tầng dưới ngôi biệt thự của Ân Dao dùng hai chữ trống trải để hình dung, thì trên tầng nhất định sẽ là chật ních.
Hiện cả ra trước mắt là những chiếc tủ lớn nhỏ không đều được đắp lên cao ngất, hơn nữa lại không có bất kỳ ghi chú nào, cả căn gác chất đầy, bên cạnh còn được chuẩn bị sẵn một chiếc thang gấp, để tiện cho việc tìm kiếm tra cứu.
"Đừng có ngạc nhiên, mới chỉ là một phần nhỏ thôi." Ân Dao nhìn thành quả khắp phòng có chút kiêu hãnh, chuyển cái thang đến một góc khuất nhất, chuẩn xác kéo cái ngăn tủ ở trên cùng, bê toàn bộ tài liệu trong đó ra, giơ giơ về phía Diệp Cẩn Niên: "Xem đi, ở đây này."
Bị khả năng ghi nhớ không tầm thường của mỹ nhân nhà họ Ân làm cho khuất phục, Diệp Cẩn Niên đang định lên tiếng khen ngợi vài câu cho hợp với tình hình, bỗng nhiên từ trong cái hộp Ân Dao đang vung vung, một bức ảnh cũ bị bay ra ngoài, lảo đảo rơi xuống dưới chân Diệp Cẩn Niên.
"Ôi." Sắc mặt Ân Dao có chút thay đổi, từ trên thang nhảy xuống, tay chân nhanh nhẹn định nhặt bức ảnh đó lên.
Thế nhưng, cuối cũng vẫn bị chậm một bước, ở khoảng cách gần Diệp Cẩn Niên đã cúi người xuống, bàn tay chìa ra đông cứng ở trên khuôn mặt tươi tắn trong bức ảnh.
Cho dù Nam Cung Minh Húc có thật sự muốn đối phó ai, thì với tính cách của hắn, cũng sẽ không công khai khiêu khích một cách lộ liễu, trắng trợn như vậy, ít nhất sẽ không nhằm thẳng vào hai công ty mạnh có thế lực ngang bằng nhau trong cùng một thời điểm.
Ở thành phố Kì Lâm, thế lực có đủ khả năng ra tay cùng lúc với tập đoàn Thiệu Thị và công ty Minh Huy, gần như không tồn tại.
Trừ phi là. . .
Trong đầu Diệp Cẩn Niên chợt hiện lên một khả năng, nhưng lại nhanh chóng bị phủ định, bởi vì khả năng đó rất ít.
Bên ngoài hành lang, tiếng đàn không ra tiếng đàn vẫn không ngừng vọng ra từ trong phòng đàn, tiểu tổ tông nhà họ Thiệu dùng phương pháp này để phát tiết, làm không biết mệt mỏi, cũng vô tình làm tàn phá lỗ tai của những người trong biệt thự.
Diệp Cẩn Niên vốn định hỏi qua ý kiến của Thiệu Tư Hữu một chút, dù sao chuyện này cũng đã ảnh hưởng đến Thiệu Thị, lại phát hiện ra, Thiệu Tư Hữu đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế da trong thư phòng.
Ánh nắng buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu lên sườn mặt nhu hòa của anh, đôi mắt khép kín che đi ánh mắt dịu dàng ấm áp. Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, bờ môi mỏng khẽ nhấp nhấp, đều tỏ rõ sự mệt mỏi của anh.
Diệp Cẩn Niên nhớ là, mặc dù ngày nào Thiệu Tư Hữu cũng dậy sớm đi làm, nhưng anh lại thường xuyên làm việc đến tận đêm khuya, mấy ngày gần đây thì đêm đi sáng về, anh giống như lược bỏ tất cả thời gian có thể dùng được trên cơ thể của mình.
Một người ưu tú như vậy, lại luôn luôn suy nghĩ cho mình, cho dù là ai cũng sẽ không thể không động lòng.
Xoay người trở về phòng tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên người Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên đợi đã lâu mà thấy Thiệu Tư Hữu mắt vẫn chỉ hơi giật giật mà không tỉnh lại thì khẽ thở dài, rồi rón rén đi ra ngoài.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
*
Tập đoàn Thiệu thị đã bắt đầu đầu tư cho hạng mục ‘Phong Uyển’ từ sáu năm trước, giai đọan đầu của hạng mục ‘Phong cẩn danh uyển’ và giai đoạn hai của hạng mục ‘Phong niên giai uyển’ đều đã hoàn thành xong, giai đoạn ba của hạng mục còn chưa quyết định được tên cuối cùng, vẫn đang trong thời kì thi công.
Biệt thự Ân Dao đang ở là ‘Phong cẩn danh uyển’.
Đối với việc Diệp Cẩn Niên đến, Ân Dao rõ ràng rất kinh ngạc.
Trên người là bộ đồ mặc ở nhà màu tím nhạt, mái tóc xoăn được buộc ở sau ót, Ân Dao với đôi mắt buồn ngủ mông lung, người dựa vào cửa nhìn Diệp Cẩn Niên, bộ dáng rõ ràng thiếu ngủ, trên sườn mặt còn lưu lại dấu vết đỏ đỏ vì nằm áp vào gối, đuôi lông mày khẽ động: "Nhạc Nhạc, sớm thế?"
"Chị ngủ không ngon hả?" Diệp Cẩn Niên vừa hỏi vừa chỉ chỉ lên quầng mắt bị thâm rõ rệt của Ân mỹ nhân.
"Ừ, ngủ không được ngon." Ân Dao ngáp một cái dễ thương, nằm thẳng cẳng xuống ghế sofa, ngủ không ngon ư? Cô căn bản ngủ ngon cũng không được, không chỉ phải giúp Thiệu Tư Hữu điều tra này nọ, còn phải phối hợp với anh, đồng hồ sinh học bị đảo lộn trắng đen, đúng là tội nghiệp mà.
Quay đầu nhìn Diệp Cẩn Niên, mỹ nhân nhà họ Ân hơi nhăn mặt, lộ ra vẻ uể oải, "Tìm chị có chuyện gì không?"
"Em muốn chị giúp em tìm kiếm một số thứ."
Diệp Cẩn Niên vừa trả lời vừa quan sát căn phòng, nhà của Ân Dao rất ngăn nắp, cũng rất đơn giản.
Trong phòng khách ngoại trừ chiếc ghế sofa là vật thiết yếu ra, thì chẳng còn gì nữa, ngay cả một cái tủ cũng không có, một bình hoa bằng thủy tinh đặt ở bên cạnh cửa sổ sát đất, bên trong cắm vài cành thủy sinh thúy trúc(*).
(*)Thủy sinh thúy trúc: Hic, ta search google nhưng không thể tìm ra cái cây này chính xác tên là gì. Nhưng đại loại nó thuộc họ nhà tre, sống trong nước, hì, ta nghĩ rất có thể nó chính là cây phát tài bên mình chăng??? Ai biết thì sổ sung giúp ta nha ^^
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu tinh vi độc đáo, từ thuỷ tinh trong suốt làm thành một con thiên nga đang duỗi thân về bốn phía, phần cổ đẹp đẽ được làm giản lược đi đại khí, chỉ có điều, kết hợp với căn phòng trống rỗng lại thành ra có vẻ hơi không hợp nhau.
Diệp Cẩn Niên ngồi ở một góc ghế sofa, chớp chớp mắt nhìn Ân Dao, bên môi là nụ cười long lanh, trong sáng: "Chỗ này của chị hẳn là có tài liệu về dự án ‘Phong Uyển’ chứ."
"Phong Uyển?" Ân Dao nheo nheo đôi mắt tràn đầy buồn ngủ, trên mặt lộ ra vẻ không hiểu: "Đó là công trình của Tư Hữu, em muốn chị tìm thông tin gì?"
"Em vừa ở Thiệu Thị qua đây, ở đó không có thứ em muốn tìm."
Diệp Cẩn Niên ngồi ở bên rìa ghế sofa, nghiêng người duy trì ánh mắt ngang tầm với Ân Dao, cô đã thông qua các phòng ban liên quan để kiểm tra một số vấn đề, nhưng những tài liệu liên quan đến người phụ trách cô muốn có ít đến thảm thương, chứ nói chi đến việc tìm ra được vấn đề trong đó.
Đưa bản danh sách nhân viên khả nghi đã được ghi chép từ sớm đến trước mặt Ân Dao, Diệp Cẩn Niên cười hồn nhiên: "Chị có thể giúp em chứ?"
Ân Dao ánh mắt nhấp nháy, cầm tờ giấy từ trên ghế sofa ngồi dậy, cơn buồn ngủ trong mắt dần dần tản đi, giọng nói cũng có chút thay đổi: "Nhạc Nhạc, Tư Hữu không muốn em tham gia vào chuyện này."
Vấn đề trong ba giai đoạn của dự án ‘Phong Uyển’, cô cũng đang trong điều tra.
"Thế nên em mới đến tìm chị, chị cũng không muốn nhìn thấy anh ấy vất vả như vậy đi." Diệp Cẩn Niên đặt số tài liệu cơ mật mình đã điều tra được từ công ty Minh Huy lên trên bàn, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Ân Dao.
Hai tập đoàn gặp phải cảnh tương tự như nhau, từ điểm giống nhau sẽ bắt tay vào thăm dò để tìm ra điểm đột phá, là phương pháp bảo thủ nhất song cũng chính là phương pháp hữu hiệu nhất.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Hành động của Diệp Cẩn Niên khiến Ân Dao chợt ngây người, sau đó cô dụi dụi mắt có chút bất đắc dĩ: "Em thật sự tin tưởng chị."
Đem tài liệu của công ty Minh Huy bày ra trước mặt cô, cô nhóc này lại không đề phòng mình ư.
Bước chân nhẹ nhàng, thong thả lên trên tầng, giọng nói ai oán, than thở của mỹ nhân nhà họ Ân khẽ truyền đến: "Đi thôi, coi như là tôi thiếu nợ đôi oan gia các người…"
*
Nếu như ở tầng dưới ngôi biệt thự của Ân Dao dùng hai chữ trống trải để hình dung, thì trên tầng nhất định sẽ là chật ních.
Hiện cả ra trước mắt là những chiếc tủ lớn nhỏ không đều được đắp lên cao ngất, hơn nữa lại không có bất kỳ ghi chú nào, cả căn gác chất đầy, bên cạnh còn được chuẩn bị sẵn một chiếc thang gấp, để tiện cho việc tìm kiếm tra cứu.
"Đừng có ngạc nhiên, mới chỉ là một phần nhỏ thôi." Ân Dao nhìn thành quả khắp phòng có chút kiêu hãnh, chuyển cái thang đến một góc khuất nhất, chuẩn xác kéo cái ngăn tủ ở trên cùng, bê toàn bộ tài liệu trong đó ra, giơ giơ về phía Diệp Cẩn Niên: "Xem đi, ở đây này."
Bị khả năng ghi nhớ không tầm thường của mỹ nhân nhà họ Ân làm cho khuất phục, Diệp Cẩn Niên đang định lên tiếng khen ngợi vài câu cho hợp với tình hình, bỗng nhiên từ trong cái hộp Ân Dao đang vung vung, một bức ảnh cũ bị bay ra ngoài, lảo đảo rơi xuống dưới chân Diệp Cẩn Niên.
"Ôi." Sắc mặt Ân Dao có chút thay đổi, từ trên thang nhảy xuống, tay chân nhanh nhẹn định nhặt bức ảnh đó lên.
Thế nhưng, cuối cũng vẫn bị chậm một bước, ở khoảng cách gần Diệp Cẩn Niên đã cúi người xuống, bàn tay chìa ra đông cứng ở trên khuôn mặt tươi tắn trong bức ảnh.