“Anh…” Lời nói của Diệp Cẩn Niên chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Thiệu Tư Hữu nuốt vào, cánh tay thon dài hữu lực ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn, thuận thế đem cô chống đỡ bên tường, vai phải vừa vặn đụng phải công tắc đèn sau lưng, cạch một tiếng, cả căn phòng lần nữa lọt vào bóng tối.
Hôn, vào lúc này vội vàng mà mạnh mẽ đặt lên, trằn trọc vuốt ve, giống như muốn xác nhận điều gì đó.
Hai tay hữu lực đè lên bả vai Diệp Cẩn Niên, hơi thở ấm áp bao vây, gương mặt tuấn mỹ không còn ưu nhã thong dong như thường ngày, chỉ còn lại đầy ắp bá đạo, đầu lưỡi nhẹ nhàng thâm nhập.
Hơi thở đan vào nhau khiến hô hấp trở nên nặng nề, nóng bỏng, Diệp Cẩn Niên hé mắt thấy được khuôn mặt tuấn tú trước mặt, trong bóng tối mơ hồ thấy được Thiệu Tư Hữu nhắm chặt hai mắt, mi tâm nhíu lại, chất chứa sự lo lắng.
Tâm, trong nháy mắt đau nhói, như có gì đó đâm vào, Diệp Cẩn Niên khép mắt lại, nhẹ nhàng hôn đáp trả.
Nhận được sự đáp lại của Diệp Cẩn Niên, cơ thể Thiệu Tư Hữu căng thẳng, ngay sau đó, cánh tay từ từ vòng qua sau lưngDiệp Cẩn Niên, đột nhiên buộc chặt, khiến cơ thể hai người sát lại.
Đêm, là nhân chứng cho tình cảm trỗi dậy.
Dây dưa càng lúc càng sâu, hơi thở không ngừng run rẩy, hai cơ thể dính sát có thể cảm nhận được thân nhiệt không ngừng tăng lên của đối phương.
Thiệu Tư Hữu công thành chiếm đất đòi lấy, khiến Diệp Cẩn Niên không chịu nổi, đôi tay vòng quanh thắt lưng chuyển tới chống đỡ trước ngực , nắm chặt áo sơ mi của anh.
Môi lưỡi giao nhau, Diệp Cẩn Niên không tự chủ phát ra mấy tiếng rên khẽ khiến tròng mắt đen của Thiệu Tư Hữu càng thêm trở nên tối tăm, từ từ rời khỏi cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ, trằn trọc hôn xuống chiếc cằm đẹp đẽ của Diệp Cẩn Niên, sau đó dọc theo cần cổ trắng nõn tới lui, trong miệng thật thấp nỉ non kêu tên cô.
Hô hấp dồn dập bên tai, bàn tay nóng bỏng chạy khắp người Diệp Cẩn Niên, khí nóng phun ở cổ giống như từng đoàn nhiệt, không biết là do không khí mập mờ khiến ý thức Diệp Cẩn Niên có chút hỗn độn, răng môi đụng vào nhaulàm cho phát âm của anh trở nên mơ hồ, Thiệu Tư Hữu thấp gọi, thế nhưng khiến Diệp Cẩn Niên có cảm giác như nghe được một cái tên khác, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình không phải nghe được cái tên Niên Nhạc Nhạc, là Diệp Cẩn Niên, Niên Niên. . .
Nụ hôn thâm tình lưu luyến dời khỏi cần cổ, chậm dãi nâng lên cánh tay của cô, Thiệu Tư Hữu nhẹ nhàng hôn lên chiếc vòng sáng lấp lánh trong bóng tối, ánh mắt khóa chặt hai má đỏ rực của Diệp Cẩn Niên, giọng nói trầm khàn vang lên trong màn đêm yên tĩnh, dễ dàng len lỏi vào trong tim: “Hãy mãi mãi ở bên cạnh anh…”
Đôi mắt mờ mịt chăm chú nhìn người đàn ông của mình, thân thể đột nhiên mềm nhũn khiến Diệp Cẩn Niên không tự chủ “a…” một tiếng, theo bản năng ôm chặt lấy cổ Thiệu Tư Hữu, đang chuẩn bị mở miệng, mông lung trong đáy mắt toàn bộ rút đi.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt sâu đen của Thiệu Tư Hữu thoáng qua vẻ u lãnh, cẩn thận đem Diệp Cẩn Niên an bài trên giường, bước chân nhẹ nhàng đến bên cửa, đột ngột kéo cửa phòng ra.
Ánh đèn trong hành lang xua đi bóng tối trong phòng, trên thảm trải sàn chiếu xuống bóng dáng nhỏ nhắn.
Lâm Vũ Phỉ vẫn một thân váy trắng, tay lơ lửng giữa không trung đang muốn gõ cửa, Thiệu Tư Hữu đột nhiên mở cửa khiến Lâm Vũ Phỉ kinh ngạc.
"Tư Hữu?" Lâm Vũ Phỉ kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó dịu dàng cười một tiếng, giải thích: "Em tới xem một chút, tay Nhạc Nhạc thế nào rồi."
"Nhạc Nhạc đã ngủ." Thiệu Tư Hữu quay đầu nhìn đã người đang làm ổ trong chăn, cả tóc cũng không lộ ra ngoài, hơi nhíu mày, sau đó quay đầu lại vẻ mặt nhàn nhạt hỏi "Còn chuyện gì không?"
"Không có." Lâm Vũ Phỉ lắc đầu một cái, lại ngước mắt nhìn Thiệu Tư Hữu, trong mắt toát ra vẻ mong đợi hỏi "Tư Hữu, anhcó thể nói chuyện cùng em không?"
“Đúng là cần nói chuyện một chút, mặc dù bốn năm trước cũng đã nói với em rồi.” Thiệu Tư Hữu gật đầu một cái, bước chân lại hướng bên giường đi tới, âm thanh lạnh nhạt truyền đến: "Đổi lại thời gian đi, vừa rồi em đứng ở ngoài cửa lâu như vậy, cũng đã mệt mỏi, về nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Lâm Vũ Phỉ trắng bệch, trong mắt hiện lên một tầng sương mù, không cam long nhìn bóng lưng của Thiệu Tư Hữu ngồi bên giường Diệp Cẩn Niên, , hung hăng cắn môi, trong mắt thoáng qua sự ác độc.
Tay chống bên đầu Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu vén lên một góc chăn, giúp cô sửa sang mấy sợi tóctán loạn, lần nữa lên tiếng: “Còn chuyện gì nữa?”
"A, không có, không có. . ." Lâm Vũ Phỉ cố đè cảm xúc không ngừng dâng trào trong lòng, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Cẩn Niên một cái mới đi ra ngoài, thuận tiện đem cửa đóng lại, thất hồn lạc phách dời đi.
Căn phòng lại lọt vào bóng tối, Thiệu Tư Hữu thu lại ý lạnh trong mắt, quay đầu nhìn tiểu nhân nhi trên giường, hai má ửng hồng mê người, khẽ cười nối: “Người đã đi rồi, không cần giả bộ nữa.”
Người ở trong chăn không chút phản ứng.
Thiệu Tư Hữu nhíu nhíu mày, kéo xuống cái chăn đang che mất nửa khuôn mặt của Diệp Cẩn Niên, ánh trăng trong sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt xinh đẹp, hai mắt khép lại, khéo môi khẽ nhếch lên mang theo vẻ nghịch ngợm, hô hấp lên xuống đều đều, tiểu nha đầu này thực sự đã ngủ.
Đáy mắt Thiệu Tư Hữu có chút cưng chiều cùng bất đắc dĩ, hóa thành tiếng thở dài, cúi người khẽ hôn lên trán của cô, giọng nói thật thấp vang lên:
“Anh phải làm gì với em bây giờ, Niên Niên…”
*
Khó có được một ngày đẹp trời như hôm nay, ánh nắng buổi sớm xuyên qua rèm cửa chiếu lên gương mặt đang ngủ say của Diệp Cẩn Niên, đôi môi vẫn cong lên vui vẻ, lông mi thật dày, khẽ run mấy cái như cánh bướm, chậm rãi hé ra đôi mắt màu đen sáng ngời.
Ánh mắt hơi mê mang quét qua gian phòng ấm áp, Diệp Cẩn Niên dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Đồng hồ báo thức chỉ bảy giờ bốn mươi phút, hiếm khi không phải đi học mà cô có thể dậy sớm như vậy.
Màu xanh dương trên cổ tay đập vào mắt, Diệp Cẩn Niên tựa vào đầu giường nhớ lại tình cảnh tối qua.
Vì sao trong lúc mơ hồ lại nghe được có người gọi tên cô? Từng cảnh chạy qua trong đầu, Diệp Cẩn Niên nghi ngờ nghĩ.
Đến tột cùng là bởi vì trong đêm tối nghe lầm phát âm của Thiệu Tư Hữu, hay là bởi vì trong tiềm thức hi vọng người mà Thiệu Tư Hữu kêu là mình?
Ý niệm này khiến Diệp Cẩn Niên có chút hốt hoảng, ngay sau đó nhớ lại sự khác thường của Thiệu Tư Hữu đêm qua, mi tâm khẽ nhíu lên.
Lúc đầu cô cho rằng sự khác thường của anh là bởi vì gia tộc Bố Tư Nặc phản đối hai nhà Niên Thiệu kết thân, xem ra chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Nếu chỉ do gia tộc Bố Tư Nặc phản đối người thừa kế cùng họ khác tiếp xúc, chỉ cần cô chủ động lựa chọn không chấp nhận, gia tộc Bố Tư Nặc cũng không có biện pháp miễn cưỡng, giống như mẫu thân của Niên Nhạc Nhạc, mặc dù công chúa bóng tối Lysa đã từng là sự kiêu ngạo của gia tộc Bố Tư Nặc, cuối cùng bà vẫn thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc Bố Tư Nặc, gả cho cha của Niên Nhạc Nhạc.
Nhưng đêm qua khi cô nói sẽ không tiếp nhận thì lo lắng của Thiệu Tư Hữu cũng không giảm bớt. Trừ lý do này, còn có vấn đề gì sẽ làm Thiệu Tư Hữu kiêng kỵ như vậy đây?
Suy nghĩ hồi lâu cũng không thể lý giải, Diệp Cẩn Niên quyết định dậy rửa mặt, sau đó chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.
"Nhạc Nhạc, tay em thế nào rồi?" Vừa bước ra khỏi phòng, liền đụng phải Ân Dao cũng vừa ngủ dậy, tóc xoăn tùy ý buộc lại, đồ trang sức trang nhã trên người Ân mỹ nhân lộ ra mị hoặc.
"Đã tốt hơn nhiều." Diệp Cẩn Niên cười trả lời, nâng bàn tay quấn băng lên đung đưa hai cái trước mặt Ân Dao, nhớ tới tin tức lấy được từ Long Việt, vì vậy kéo Ân Dao vào phòng nói lại thật đơn giản.
"Nói cách khác, nhân viên kiểm định chất lượng đó chưa chết?" Ân Dao hăng hái, hơi suy tư một chút liền ra quyết định, vỗ vỗ vai Diệp Cẩn Niên, nói: “Em hãy mang tên tiểu tử kia đến biệt thự của chị, chị đi thu dọn một chút, phải nhanh chóng làm rõ âm mưu nàu mới được."
Nói xong, Ân mỹ nhân đứng dậy phe phẩy trở về phòng của mình dọn dẹp hành lý, động tác mạnh mẽ dứt khoát.
Diệp Cẩn Niên nhàn nhạt cười, đi xuống cầu thang.
Trong phòng khách, hai bóng dáng đứng trước cửa sổ, người phụ nữ mảnh khảnh mềm mại vẻ mặt vô tội nhìn người đối diện, gò má đẫm nước mắt khiến người thương tiếc, mà Thiệu Tư Hữu lạnh nhạt đứng ở đối diện, gương mặt không chút cảm xúc.
Vừa sáng sớm đã muốn diễn kịch rồi sao?
Diệp Cẩn Niên dừng chân ở bậc cầu thang cuối cùng, quan sát Lâm Vũ Phỉ đang ra sức biểu diễn.
Người tối qua đột nhiên xuất hiện ở cửa, không phải là Lâm Vũ Phỉ chứ? Không thể không thừa nhận, so với mấy tháng trước, Lâm Vũ Phỉ tiến bộ không ít, ít nhất không lỗ mãng, còn biết cách dùng ngôn ngữ kích thích Mục Ân, những thứ này cũng không thể học được ở trường học.
Diệp Cẩn Niên nhíu nhíu lông mày đối với chuyện đêm qua không chút ấn tượng, quét mắt nhìn Lâm Vũ Phỉ kéo kéo cánh tay Thiệu Tư Hữu, mắt híp lại.
Hôn, vào lúc này vội vàng mà mạnh mẽ đặt lên, trằn trọc vuốt ve, giống như muốn xác nhận điều gì đó.
Hai tay hữu lực đè lên bả vai Diệp Cẩn Niên, hơi thở ấm áp bao vây, gương mặt tuấn mỹ không còn ưu nhã thong dong như thường ngày, chỉ còn lại đầy ắp bá đạo, đầu lưỡi nhẹ nhàng thâm nhập.
Hơi thở đan vào nhau khiến hô hấp trở nên nặng nề, nóng bỏng, Diệp Cẩn Niên hé mắt thấy được khuôn mặt tuấn tú trước mặt, trong bóng tối mơ hồ thấy được Thiệu Tư Hữu nhắm chặt hai mắt, mi tâm nhíu lại, chất chứa sự lo lắng.
Tâm, trong nháy mắt đau nhói, như có gì đó đâm vào, Diệp Cẩn Niên khép mắt lại, nhẹ nhàng hôn đáp trả.
Nhận được sự đáp lại của Diệp Cẩn Niên, cơ thể Thiệu Tư Hữu căng thẳng, ngay sau đó, cánh tay từ từ vòng qua sau lưngDiệp Cẩn Niên, đột nhiên buộc chặt, khiến cơ thể hai người sát lại.
Đêm, là nhân chứng cho tình cảm trỗi dậy.
Dây dưa càng lúc càng sâu, hơi thở không ngừng run rẩy, hai cơ thể dính sát có thể cảm nhận được thân nhiệt không ngừng tăng lên của đối phương.
Thiệu Tư Hữu công thành chiếm đất đòi lấy, khiến Diệp Cẩn Niên không chịu nổi, đôi tay vòng quanh thắt lưng chuyển tới chống đỡ trước ngực , nắm chặt áo sơ mi của anh.
Môi lưỡi giao nhau, Diệp Cẩn Niên không tự chủ phát ra mấy tiếng rên khẽ khiến tròng mắt đen của Thiệu Tư Hữu càng thêm trở nên tối tăm, từ từ rời khỏi cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ, trằn trọc hôn xuống chiếc cằm đẹp đẽ của Diệp Cẩn Niên, sau đó dọc theo cần cổ trắng nõn tới lui, trong miệng thật thấp nỉ non kêu tên cô.
Hô hấp dồn dập bên tai, bàn tay nóng bỏng chạy khắp người Diệp Cẩn Niên, khí nóng phun ở cổ giống như từng đoàn nhiệt, không biết là do không khí mập mờ khiến ý thức Diệp Cẩn Niên có chút hỗn độn, răng môi đụng vào nhaulàm cho phát âm của anh trở nên mơ hồ, Thiệu Tư Hữu thấp gọi, thế nhưng khiến Diệp Cẩn Niên có cảm giác như nghe được một cái tên khác, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình không phải nghe được cái tên Niên Nhạc Nhạc, là Diệp Cẩn Niên, Niên Niên. . .
Nụ hôn thâm tình lưu luyến dời khỏi cần cổ, chậm dãi nâng lên cánh tay của cô, Thiệu Tư Hữu nhẹ nhàng hôn lên chiếc vòng sáng lấp lánh trong bóng tối, ánh mắt khóa chặt hai má đỏ rực của Diệp Cẩn Niên, giọng nói trầm khàn vang lên trong màn đêm yên tĩnh, dễ dàng len lỏi vào trong tim: “Hãy mãi mãi ở bên cạnh anh…”
Đôi mắt mờ mịt chăm chú nhìn người đàn ông của mình, thân thể đột nhiên mềm nhũn khiến Diệp Cẩn Niên không tự chủ “a…” một tiếng, theo bản năng ôm chặt lấy cổ Thiệu Tư Hữu, đang chuẩn bị mở miệng, mông lung trong đáy mắt toàn bộ rút đi.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt sâu đen của Thiệu Tư Hữu thoáng qua vẻ u lãnh, cẩn thận đem Diệp Cẩn Niên an bài trên giường, bước chân nhẹ nhàng đến bên cửa, đột ngột kéo cửa phòng ra.
Ánh đèn trong hành lang xua đi bóng tối trong phòng, trên thảm trải sàn chiếu xuống bóng dáng nhỏ nhắn.
Lâm Vũ Phỉ vẫn một thân váy trắng, tay lơ lửng giữa không trung đang muốn gõ cửa, Thiệu Tư Hữu đột nhiên mở cửa khiến Lâm Vũ Phỉ kinh ngạc.
"Tư Hữu?" Lâm Vũ Phỉ kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó dịu dàng cười một tiếng, giải thích: "Em tới xem một chút, tay Nhạc Nhạc thế nào rồi."
"Nhạc Nhạc đã ngủ." Thiệu Tư Hữu quay đầu nhìn đã người đang làm ổ trong chăn, cả tóc cũng không lộ ra ngoài, hơi nhíu mày, sau đó quay đầu lại vẻ mặt nhàn nhạt hỏi "Còn chuyện gì không?"
"Không có." Lâm Vũ Phỉ lắc đầu một cái, lại ngước mắt nhìn Thiệu Tư Hữu, trong mắt toát ra vẻ mong đợi hỏi "Tư Hữu, anhcó thể nói chuyện cùng em không?"
“Đúng là cần nói chuyện một chút, mặc dù bốn năm trước cũng đã nói với em rồi.” Thiệu Tư Hữu gật đầu một cái, bước chân lại hướng bên giường đi tới, âm thanh lạnh nhạt truyền đến: "Đổi lại thời gian đi, vừa rồi em đứng ở ngoài cửa lâu như vậy, cũng đã mệt mỏi, về nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Lâm Vũ Phỉ trắng bệch, trong mắt hiện lên một tầng sương mù, không cam long nhìn bóng lưng của Thiệu Tư Hữu ngồi bên giường Diệp Cẩn Niên, , hung hăng cắn môi, trong mắt thoáng qua sự ác độc.
Tay chống bên đầu Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu vén lên một góc chăn, giúp cô sửa sang mấy sợi tóctán loạn, lần nữa lên tiếng: “Còn chuyện gì nữa?”
"A, không có, không có. . ." Lâm Vũ Phỉ cố đè cảm xúc không ngừng dâng trào trong lòng, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Cẩn Niên một cái mới đi ra ngoài, thuận tiện đem cửa đóng lại, thất hồn lạc phách dời đi.
Căn phòng lại lọt vào bóng tối, Thiệu Tư Hữu thu lại ý lạnh trong mắt, quay đầu nhìn tiểu nhân nhi trên giường, hai má ửng hồng mê người, khẽ cười nối: “Người đã đi rồi, không cần giả bộ nữa.”
Người ở trong chăn không chút phản ứng.
Thiệu Tư Hữu nhíu nhíu mày, kéo xuống cái chăn đang che mất nửa khuôn mặt của Diệp Cẩn Niên, ánh trăng trong sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt xinh đẹp, hai mắt khép lại, khéo môi khẽ nhếch lên mang theo vẻ nghịch ngợm, hô hấp lên xuống đều đều, tiểu nha đầu này thực sự đã ngủ.
Đáy mắt Thiệu Tư Hữu có chút cưng chiều cùng bất đắc dĩ, hóa thành tiếng thở dài, cúi người khẽ hôn lên trán của cô, giọng nói thật thấp vang lên:
“Anh phải làm gì với em bây giờ, Niên Niên…”
*
Khó có được một ngày đẹp trời như hôm nay, ánh nắng buổi sớm xuyên qua rèm cửa chiếu lên gương mặt đang ngủ say của Diệp Cẩn Niên, đôi môi vẫn cong lên vui vẻ, lông mi thật dày, khẽ run mấy cái như cánh bướm, chậm rãi hé ra đôi mắt màu đen sáng ngời.
Ánh mắt hơi mê mang quét qua gian phòng ấm áp, Diệp Cẩn Niên dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Đồng hồ báo thức chỉ bảy giờ bốn mươi phút, hiếm khi không phải đi học mà cô có thể dậy sớm như vậy.
Màu xanh dương trên cổ tay đập vào mắt, Diệp Cẩn Niên tựa vào đầu giường nhớ lại tình cảnh tối qua.
Vì sao trong lúc mơ hồ lại nghe được có người gọi tên cô? Từng cảnh chạy qua trong đầu, Diệp Cẩn Niên nghi ngờ nghĩ.
Đến tột cùng là bởi vì trong đêm tối nghe lầm phát âm của Thiệu Tư Hữu, hay là bởi vì trong tiềm thức hi vọng người mà Thiệu Tư Hữu kêu là mình?
Ý niệm này khiến Diệp Cẩn Niên có chút hốt hoảng, ngay sau đó nhớ lại sự khác thường của Thiệu Tư Hữu đêm qua, mi tâm khẽ nhíu lên.
Lúc đầu cô cho rằng sự khác thường của anh là bởi vì gia tộc Bố Tư Nặc phản đối hai nhà Niên Thiệu kết thân, xem ra chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Nếu chỉ do gia tộc Bố Tư Nặc phản đối người thừa kế cùng họ khác tiếp xúc, chỉ cần cô chủ động lựa chọn không chấp nhận, gia tộc Bố Tư Nặc cũng không có biện pháp miễn cưỡng, giống như mẫu thân của Niên Nhạc Nhạc, mặc dù công chúa bóng tối Lysa đã từng là sự kiêu ngạo của gia tộc Bố Tư Nặc, cuối cùng bà vẫn thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc Bố Tư Nặc, gả cho cha của Niên Nhạc Nhạc.
Nhưng đêm qua khi cô nói sẽ không tiếp nhận thì lo lắng của Thiệu Tư Hữu cũng không giảm bớt. Trừ lý do này, còn có vấn đề gì sẽ làm Thiệu Tư Hữu kiêng kỵ như vậy đây?
Suy nghĩ hồi lâu cũng không thể lý giải, Diệp Cẩn Niên quyết định dậy rửa mặt, sau đó chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.
"Nhạc Nhạc, tay em thế nào rồi?" Vừa bước ra khỏi phòng, liền đụng phải Ân Dao cũng vừa ngủ dậy, tóc xoăn tùy ý buộc lại, đồ trang sức trang nhã trên người Ân mỹ nhân lộ ra mị hoặc.
"Đã tốt hơn nhiều." Diệp Cẩn Niên cười trả lời, nâng bàn tay quấn băng lên đung đưa hai cái trước mặt Ân Dao, nhớ tới tin tức lấy được từ Long Việt, vì vậy kéo Ân Dao vào phòng nói lại thật đơn giản.
"Nói cách khác, nhân viên kiểm định chất lượng đó chưa chết?" Ân Dao hăng hái, hơi suy tư một chút liền ra quyết định, vỗ vỗ vai Diệp Cẩn Niên, nói: “Em hãy mang tên tiểu tử kia đến biệt thự của chị, chị đi thu dọn một chút, phải nhanh chóng làm rõ âm mưu nàu mới được."
Nói xong, Ân mỹ nhân đứng dậy phe phẩy trở về phòng của mình dọn dẹp hành lý, động tác mạnh mẽ dứt khoát.
Diệp Cẩn Niên nhàn nhạt cười, đi xuống cầu thang.
Trong phòng khách, hai bóng dáng đứng trước cửa sổ, người phụ nữ mảnh khảnh mềm mại vẻ mặt vô tội nhìn người đối diện, gò má đẫm nước mắt khiến người thương tiếc, mà Thiệu Tư Hữu lạnh nhạt đứng ở đối diện, gương mặt không chút cảm xúc.
Vừa sáng sớm đã muốn diễn kịch rồi sao?
Diệp Cẩn Niên dừng chân ở bậc cầu thang cuối cùng, quan sát Lâm Vũ Phỉ đang ra sức biểu diễn.
Người tối qua đột nhiên xuất hiện ở cửa, không phải là Lâm Vũ Phỉ chứ? Không thể không thừa nhận, so với mấy tháng trước, Lâm Vũ Phỉ tiến bộ không ít, ít nhất không lỗ mãng, còn biết cách dùng ngôn ngữ kích thích Mục Ân, những thứ này cũng không thể học được ở trường học.
Diệp Cẩn Niên nhíu nhíu lông mày đối với chuyện đêm qua không chút ấn tượng, quét mắt nhìn Lâm Vũ Phỉ kéo kéo cánh tay Thiệu Tư Hữu, mắt híp lại.