Mùa hè năm ấy có một cuộc sống mới hình thành và lớn dậy trong cơ thể mẹ cậu bé. Hawk nghĩ về nhiều điều, bắt đầu nhìn nhận xung quanh bằng con mắt mới.
Mùa thu khi trở lại trường học, nó không còn tức giận mỗi lúc những đứa trẻ khác trêu chọc nó vì đôi mắt xanh. Hawk biết nó khác người nên cố gắng học để tốt hơn.
Trước khi xuân sang, nó có một đứa em gái. Hawk để ý thấy cả em nó cũng khác nhưng không như nó. Cô bé có đôi mắt màu nâu to như mắt mẹ, nhưng tóc nâu như gốc cây thông. Nó được đặt tên là Cây Thông Nâu
Vì mẹ phải dành thời gian chăm sóc đứa em gái bé nhỏ nên Hawk đảm nhận nhiều nghĩa vụ hơn trong gia đình. Hàng tuần, cha nó lui tới hai, ba lần, đem theo lương thực và quà cáp. Ông thường lưu lại vài giờ, thỉnh thoảng có lần tới nửa đêm, có lần tới gần sáng. Nhưng ông luôn đi khỏi trước rạng đông, vì thế nhiều trách nhiệm của người đàn ông trong nhà trút lên vai Hawk.
Cả khi chú nó ốm cũng vậy. Người ta quyết định “đi lên núi lớn” để ông khỏe lại. Họ hàng gần xa phải đóng góp. Trong khi người khác góp cừu, dê để đãi khách, Hawk quyết định kiếm củi góp cho đốt lửa.
Tan học, nó nghĩ ngay đến việc có thể kiếm được bao nhiêu củi cho đến khi trời tối. Tuyết có rơi chút ít cũng không ngăn cản được nó. Nhưng tuyết rời nhiều quá, những đám mây xám dày nặng trĩu. Tuyết đã dày hai zoll trên mặt đất, và thầy giáo da trắng tiên đoán sẽ có bão.
Những bông tuyết dày nặng rơi xuống dồn dập khi nó xuống xe buýt của trường cách túp lều của nó hai dặm. Trước khi nó tới nhà, cơn bão ập đến. Không gian trở nên mù mịt, nhìn mỗi lúc một khó hơn, nhưng Hawk phát hiện thấy bếp nhà nó không tỏa khói. Nó cho rằng mẹ và em nó ở lại chỗ ông chú để tránh bão.
Khi đi ngang qua chuồng ngựa, con ngựa hí lên. Hawk bước vào và chỉ thấy con ngựa tên là “Con cáo”, xe kéo ngựa không còn ở đó. Nó định buộc yên cương lên lưng con ngựa, nhưng con vật không chịu đứng yên. Nó nhảy phắt lên lưng con ngựa và giữ chặt dây cương phi về phía túp lều của ông chú.
Đến gần túp lều, nó thấy chiếc xe bị gẫy trục. Vì ở gần nhà ông chú hơn nên chắc mẹ nó đã tới thẳng đó. Nghĩ vậy, nó phi tiếp.
Nhưng mẹ nó không có ở đó. Những người bà con muốn giữ nó lại vì cơn bão đang hoành hành nhưng Hawk phải tìm mẹ và em. Nó mang trách nhiệm ấy! Nó phải làm việc lẽ ra cha nó phải làm.
Người anh họ đưa cho nó một tấm chăn khoác ấm. Nó choàng lên người và lại phi đi. Bão mỗi lúc một mạnh hơn, nhiệt độ giảm và tuyết rơi nhiều thêm làm thành tấm màn phủ che dày.
Đi được nửa đường về nhà, con ngựa bị trẹo chân. Hawk xuống ngựa, thả dây cương, hy vọng nó tự tìm đường về chuồng.
Hawk náu người sau mấy bụi cây tuyết phủ dày, trùm tấm chăn khoác lên người làm cái lều. Nhưng một người da đỏ thực thụ, nó chấp nhận thực tại, không kêu ca phàn nàn. Nó phải nghỉ để hồi sức.
Khi cơn bão đi quan, nó rũ chăn cho rơi tuyết bám rồi khoác lên vai. Nó lại lên đường. Nó đã thoát khỏi cơn bão thì chắc mẹ và em nó cũng bình yên vô sự.
Đi chưa đầy 100 mét, Hawk thấy có vật gì màu xanh giống màu áo của mẹ nó nhô cao trên tuyết. Nó chạy vội tới. Khi dừng lại, nó nhận ra hình dáng của một con người trong tuyết. Đụn tuyết nhỏ bên cạnh chắc phải là em gái nó.
Không có gì lay động. Hawk quỳ xuống gạt tuyết sang bên. Những dòng nước mắt đã đóng băng trên má của Cây Thông Nâu. Nó giật mình rụt lại, rồi nó lao người chạy về phía túp lều.
Một kỵ sĩ đi về phía nó, người này dắt theo con ngựa thứ hai, đó là Con cáo
- Hawk ơi – Tiếng của cha nó – Cha đã tìm thấy con ngựa. Mẹ con đâu? – J.B.Faulkner nhảy xuống ngựa, chộp vai nó lắc mạnh.
- Mẹ và em đi rồi – Câu trả lời như điều khẳng định
- Đi rồi? Con định nói gì? Đi rồi là đi đâu? – J.B hỏi
- Mẹ và em đi rồi, trên con đường ai cũng chỉ đi một lần – Hawk thản nhiên nhìn đi chỗ khác
- Không, không được! Trời ơi, cha không muốn mẹ và em con chết – Giọng cha nó nghẹn lại – Con hãy dẫn cha lại chỗ ấy
- Không nên cha ạ - Cậu bé vô cùng sợ hãi từ chối, cố gắng thoát ra khỏi bàn tay đang giữ chặt nó. Nhưng nó không còn cách nào khác.
J.B.Faulkner cùng cậu bé lần theo dấu vết trở lại. Ông chạy và kéo Hawk chạy theo sau cho tới khi nhìn thấy gương mặt đứa bé con. Hawk ngã nhào xuống, nó sợ hãi khủng khiếp.
- Không được thế cha ơi – Nó gào lên khi thấy Đôi Mắt Cười đào tuyết rơi moi lên cơ thể mẹ nó.
Máu đông cứng phủ trán nàng. Được gọi tên nàng, áp chặt môi mình vào đôi môi tím xanh của nàng để truyền hơi thở cuộc sống vào người nàng. Nỗi lo sợ cho cha của Hawk còn lớn hơn lo cho bản thân nó
- Đừng thế cha ơi, xin cha đừng làm thế! Nếu cha nhìn người chết, điều khủng khiếp sẽ xảy ra. Hồn họ sẽ chiếm đoạt cha, cha hãy đi khỏi nơi này đi.
- Để mặc cha – Câu đáp giận dữ thoát ra từ miệng cha nó, nhưng hình như không phải của cha nó
Hai người trở về lều, người cha đốt lửa rồi hâm nóng nồi soup:
- Cha không tin vào ma quỷ - Ông nói – Tại sao con lại nghĩ mẹ con sẽ trở về và làm hại con? Con biết mẹ yêu quý con đến thế nào kia mà
Ông chuyển đề tài, nói:
- Giờ đã muộn rồi, ngoài kia trời đã tối. Đêm nay chúng ta ở lại đây và sáng sớm mai sẽ khởi hành.
- Chúng ta đi khỏi đây hả cha? – Hawk hỏi – Cha cho con đến ở với cha ở túp lều khác của cha à? Con được ở bên cha không?
- Cha đem con theo – Cha nó nói – Nhưng con không thể sống bên cha được.
- Tại sao không hả cha? – Hawk không thể hiểu nổi – Con khỏe mạnh, con có thể làm việc, con có thể giúp ích được nhiều điều.
- Con hãy tin cha, không thể như vậy được – Ông sốt ruột giải thích – Khi con đủ lớn, con sẽ tự hiểu ra điều đó. Cha đưa con đến nhà chú Rawlins, chú ấy làm việc cho cha. Con biết chú ấy rồi, chú ấy sẽ tiếp nhận con.
- Con ở chỗ chú Chân Cong cũng được. Chú ấy cần người giúp việc trông cừu – Hawk đưa ra một giải pháp khác.
- Không được! – J.B vội kiên quyết bác bỏ - Khi mẹ con còn sống, con ở với những người của mẹ. Giờ con sẽ sống với những người của cha. Đó là thế giới của người da trắng. Đã đến lúc con phải làm quen với thế giới này!
Mùa hè năm ấy có một cuộc sống mới hình thành và lớn dậy trong cơ thể mẹ cậu bé. Hawk nghĩ về nhiều điều, bắt đầu nhìn nhận xung quanh bằng con mắt mới.
Mùa thu khi trở lại trường học, nó không còn tức giận mỗi lúc những đứa trẻ khác trêu chọc nó vì đôi mắt xanh. Hawk biết nó khác người nên cố gắng học để tốt hơn.
Trước khi xuân sang, nó có một đứa em gái. Hawk để ý thấy cả em nó cũng khác nhưng không như nó. Cô bé có đôi mắt màu nâu to như mắt mẹ, nhưng tóc nâu như gốc cây thông. Nó được đặt tên là Cây Thông Nâu
Vì mẹ phải dành thời gian chăm sóc đứa em gái bé nhỏ nên Hawk đảm nhận nhiều nghĩa vụ hơn trong gia đình. Hàng tuần, cha nó lui tới hai, ba lần, đem theo lương thực và quà cáp. Ông thường lưu lại vài giờ, thỉnh thoảng có lần tới nửa đêm, có lần tới gần sáng. Nhưng ông luôn đi khỏi trước rạng đông, vì thế nhiều trách nhiệm của người đàn ông trong nhà trút lên vai Hawk.
Cả khi chú nó ốm cũng vậy. Người ta quyết định “đi lên núi lớn” để ông khỏe lại. Họ hàng gần xa phải đóng góp. Trong khi người khác góp cừu, dê để đãi khách, Hawk quyết định kiếm củi góp cho đốt lửa.
Tan học, nó nghĩ ngay đến việc có thể kiếm được bao nhiêu củi cho đến khi trời tối. Tuyết có rơi chút ít cũng không ngăn cản được nó. Nhưng tuyết rời nhiều quá, những đám mây xám dày nặng trĩu. Tuyết đã dày hai zoll trên mặt đất, và thầy giáo da trắng tiên đoán sẽ có bão.
Những bông tuyết dày nặng rơi xuống dồn dập khi nó xuống xe buýt của trường cách túp lều của nó hai dặm. Trước khi nó tới nhà, cơn bão ập đến. Không gian trở nên mù mịt, nhìn mỗi lúc một khó hơn, nhưng Hawk phát hiện thấy bếp nhà nó không tỏa khói. Nó cho rằng mẹ và em nó ở lại chỗ ông chú để tránh bão.
Khi đi ngang qua chuồng ngựa, con ngựa hí lên. Hawk bước vào và chỉ thấy con ngựa tên là “Con cáo”, xe kéo ngựa không còn ở đó. Nó định buộc yên cương lên lưng con ngựa, nhưng con vật không chịu đứng yên. Nó nhảy phắt lên lưng con ngựa và giữ chặt dây cương phi về phía túp lều của ông chú.
Đến gần túp lều, nó thấy chiếc xe bị gẫy trục. Vì ở gần nhà ông chú hơn nên chắc mẹ nó đã tới thẳng đó. Nghĩ vậy, nó phi tiếp.
Nhưng mẹ nó không có ở đó. Những người bà con muốn giữ nó lại vì cơn bão đang hoành hành nhưng Hawk phải tìm mẹ và em. Nó mang trách nhiệm ấy! Nó phải làm việc lẽ ra cha nó phải làm.
Người anh họ đưa cho nó một tấm chăn khoác ấm. Nó choàng lên người và lại phi đi. Bão mỗi lúc một mạnh hơn, nhiệt độ giảm và tuyết rơi nhiều thêm làm thành tấm màn phủ che dày.
Đi được nửa đường về nhà, con ngựa bị trẹo chân. Hawk xuống ngựa, thả dây cương, hy vọng nó tự tìm đường về chuồng.
Hawk náu người sau mấy bụi cây tuyết phủ dày, trùm tấm chăn khoác lên người làm cái lều. Nhưng một người da đỏ thực thụ, nó chấp nhận thực tại, không kêu ca phàn nàn. Nó phải nghỉ để hồi sức.
Khi cơn bão đi quan, nó rũ chăn cho rơi tuyết bám rồi khoác lên vai. Nó lại lên đường. Nó đã thoát khỏi cơn bão thì chắc mẹ và em nó cũng bình yên vô sự.
Đi chưa đầy mét, Hawk thấy có vật gì màu xanh giống màu áo của mẹ nó nhô cao trên tuyết. Nó chạy vội tới. Khi dừng lại, nó nhận ra hình dáng của một con người trong tuyết. Đụn tuyết nhỏ bên cạnh chắc phải là em gái nó.
Không có gì lay động. Hawk quỳ xuống gạt tuyết sang bên. Những dòng nước mắt đã đóng băng trên má của Cây Thông Nâu. Nó giật mình rụt lại, rồi nó lao người chạy về phía túp lều.
Một kỵ sĩ đi về phía nó, người này dắt theo con ngựa thứ hai, đó là Con cáo
- Hawk ơi – Tiếng của cha nó – Cha đã tìm thấy con ngựa. Mẹ con đâu? – J.B.Faulkner nhảy xuống ngựa, chộp vai nó lắc mạnh.
- Mẹ và em đi rồi – Câu trả lời như điều khẳng định
- Đi rồi? Con định nói gì? Đi rồi là đi đâu? – J.B hỏi
- Mẹ và em đi rồi, trên con đường ai cũng chỉ đi một lần – Hawk thản nhiên nhìn đi chỗ khác
- Không, không được! Trời ơi, cha không muốn mẹ và em con chết – Giọng cha nó nghẹn lại – Con hãy dẫn cha lại chỗ ấy
- Không nên cha ạ - Cậu bé vô cùng sợ hãi từ chối, cố gắng thoát ra khỏi bàn tay đang giữ chặt nó. Nhưng nó không còn cách nào khác.
J.B.Faulkner cùng cậu bé lần theo dấu vết trở lại. Ông chạy và kéo Hawk chạy theo sau cho tới khi nhìn thấy gương mặt đứa bé con. Hawk ngã nhào xuống, nó sợ hãi khủng khiếp.
- Không được thế cha ơi – Nó gào lên khi thấy Đôi Mắt Cười đào tuyết rơi moi lên cơ thể mẹ nó.
Máu đông cứng phủ trán nàng. Được gọi tên nàng, áp chặt môi mình vào đôi môi tím xanh của nàng để truyền hơi thở cuộc sống vào người nàng. Nỗi lo sợ cho cha của Hawk còn lớn hơn lo cho bản thân nó
- Đừng thế cha ơi, xin cha đừng làm thế! Nếu cha nhìn người chết, điều khủng khiếp sẽ xảy ra. Hồn họ sẽ chiếm đoạt cha, cha hãy đi khỏi nơi này đi.
- Để mặc cha – Câu đáp giận dữ thoát ra từ miệng cha nó, nhưng hình như không phải của cha nó
Hai người trở về lều, người cha đốt lửa rồi hâm nóng nồi soup:
- Cha không tin vào ma quỷ - Ông nói – Tại sao con lại nghĩ mẹ con sẽ trở về và làm hại con? Con biết mẹ yêu quý con đến thế nào kia mà
Ông chuyển đề tài, nói:
- Giờ đã muộn rồi, ngoài kia trời đã tối. Đêm nay chúng ta ở lại đây và sáng sớm mai sẽ khởi hành.
- Chúng ta đi khỏi đây hả cha? – Hawk hỏi – Cha cho con đến ở với cha ở túp lều khác của cha à? Con được ở bên cha không?
- Cha đem con theo – Cha nó nói – Nhưng con không thể sống bên cha được.
- Tại sao không hả cha? – Hawk không thể hiểu nổi – Con khỏe mạnh, con có thể làm việc, con có thể giúp ích được nhiều điều.
- Con hãy tin cha, không thể như vậy được – Ông sốt ruột giải thích – Khi con đủ lớn, con sẽ tự hiểu ra điều đó. Cha đưa con đến nhà chú Rawlins, chú ấy làm việc cho cha. Con biết chú ấy rồi, chú ấy sẽ tiếp nhận con.
- Con ở chỗ chú Chân Cong cũng được. Chú ấy cần người giúp việc trông cừu – Hawk đưa ra một giải pháp khác.
- Không được! – J.B vội kiên quyết bác bỏ - Khi mẹ con còn sống, con ở với những người của mẹ. Giờ con sẽ sống với những người của cha. Đó là thế giới của người da trắng. Đã đến lúc con phải làm quen với thế giới này!