Khi nhìn thấy hàng loạt ngôi nhà, Hawk cứ tưởng họ đang đi vào một thành phố. Những lối đi bẩn thỉu nối ngôi nhà gỗ này với ngôi nhà gỗ khác như những đường thẳng màu nâu cắt xẻ ngang dọc trên tuyết. Cho đến ngày này, nó chưa hề ra ngoài khu di trú bao giờ. Sự tiếp xúc với người da trắng bị giới hạn ở quan hệ với thầy giáo và mấy mà mormon kinh doanh siêu thị và với Rawlins, người thỉnh thoảng cùng với cha nó tới túp lều. Nó không kể cha nó vào diện này, nhưng nó cũng học được nhiều điều về người da trắng và cách sống của họ, đặc biệt từ cha nó.
Hai người đi qua một cánh cửa lớn vào chuồng ngựa và xuống ngựa, tháo yên cương. Lúc ấy một người đàn ông bước vào, Hawk nhận ra ngay đó là chú Rawlins
- Rồi anh cũng trở về - Ông ta nói – Tôi đã bắt đầu thấy lo lắng vì anh, J.B ạ
- Cô ấy chết rồi, anh Tom ạ. Con bé cũng vậy – Cha nó chỉ thốt lên được ngần ấy
Lát sau ông kể lại những gì đã xảy ra.
- Cậu bé thì sao bây giờ? – Người đàn ông kia hỏi
- Tôi nghĩ… tôi hy vọng cô Vera và anh sẽ tiếp nhận cháu. Ngoài ra không ai có thể tin cậy được. Anh Tom ạ, cháu nó thông minh và sẽ không làm phiền anh đâu. – Cha nó nói
Rawlins gật đầu và hỏi:
- Người ta sẽ hỏi nó là ai? Vậy tôi phải trả lời thế nào?
Gân mặt cha nó giật giật:
- Cô chú không thấy con chiên của Chúa có nghĩa vụ cho đứa trẻ mồ côi một tổ ấm hay sao?
Rawlins lại gật đầu:
- Đúng, đúng thế!
Cha nó đặt tay lên vai nó và đẩy nó về phía Rawlins:
- Cháu tên là Jim Blue Hawk. Chú cứ gọi cháu nó là Hawk cho tiện
- Chú chào cháu, Hawk! – Một nụ cười vụt qua trên môi Rawlins – Chắc cháu còn nhớ chú?
Hawk gật đầu, nó đặt bàn tay mình vào bàn tay người đàn ông đưa ra và lắc mạnh
- Chắc cháu đang đói bụng vì đi xa vậy – Rawlins nói – Đi cháu, giờ chúng ta đi về nhà – Và ông quay người cùng với cậu bé bước đi
- Chú Tom… - Giọng nói ngần ngừ của cha nó làm hai người ngừng lại – Cám ơn chú. Tôi sẽ… hàng tháng chú sẽ nhận số tiền cần thiết, để trang trải mọi phí tổn.
Đúng lúc này Hawk biết rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi nhiều hơn nó đã nghĩ, đã tưởng. Không chỉ từ lúc này nó sống với những người lạ da trắng. Mẹ và em gái nó đã chết. Nó có cảm giác cha nó đã thay đổi qua sự kiện đó, cho dù họ thường xuyên gặp nhau nhưng quan hệ với ông rồi sẽ thay đổi. Lần đầu tiên, lúc này nó cảm thấy thực sự cô đơn.
Khi Rawlins bước trên những bậc thềm để lên nhà, Hawk ngần ngừ.
- Hawk, sao thế cháu? Vào đi cháu, mọi cái đều tốt đẹp cả mà – Người đàn ông mời nó bước vào nhà
- Cửa không mở về hướng đông – Hawk nhận xét
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng, nụ cười biến mất:
- Người da trắng không nghĩ cần phải mở cửa về phía đông
Hawk biết điều đó, nhưng cảm thấy không yên tâm khi phải ở trong một nơi như vậy.
- Em Vera ơi – Rawlins gọi với vào nhà
- Cha, cha! – Giọng trẻ con lảnh lót và một cô gái nhỏ nhào vào vòng tay người đàn ông. – Mẹ cho con làm bánh – Cô bé tự hào khoe – Cha có thích ăn miếng bánh không? Cậu bé này là ai đấy hả cha?
- Carol ạ, đây là anh Hawk – Rawlins đẩy cô gái lên – Cháu Hawk ạ, đây là con gái chú!
- Anh Hawk, anh đi với em – Cô bé nói và kéo Hawk vào phòng, mái tóc vàng óng ả của nó rủ xuống tận má
- Anh Tom, cậu bé con cái nhà ai thế? Sao anh lại đem nó về đây? – Người đàn bà thì thầm và Hawk quan sát bà ta. Bà ta cũng có mái tóc màu sáng óng, mặc bộ váy hoa màu rất tươi, thắt tạp dề bên ngoài
- Anh J.B đem nó đến. Nó là…
Câu trả lời thì thào của ông ta bị ngắt đoạn đột ngột:
- Anh định nói đó là cậu bé ông ấy có với tình nhân, phải không?
- Đúng thế. Cô ấy chết trong cơn bão. J.B đề nghị anh thay thế ông ấy chăm lo cho cậu bé. Anh đã nhận lời.
- Sao anh lại làm việc ấy? Katheryn là bạn của em. Anh nghĩ ông ta cho rằng cô ấy không lần ra hay sao?
- Katheryn sẽ tiếp tục làm như không biết gì. Em không thấy J.B tin tưởng chúng ta thế nào à?
- Em hy vọng ông ấy biết đã đẩy chúng ta vào tình trạng khó xử như thế nào – Người đàn bà đã ít tức giận hơn
- Trong tủ lạnh còn thịt bò nướng để lạnh. Vera, em hãy làm cho cậu bé chút ít gì ăn đi – Rawlins nói.
Cô bé hỏi:
- Anh muốn ăn một miếng bánh em làm không?
Nhưng cậu bé không dám nhận lời
Rawlins cởi áo măng tô và Hawk bắt chước
- Đúng, cháu cởi áo măng tô ra – Người đàn ông nói – Và rửa tay đi. Ở nhà này mọi người đều rửa tay trước khi ăn.
Cả hai đi vào bồn rửa và rửa tay. Người đàn bà đem lại một lát thịt để giữa hai lát bánh mỳ trắng. Họ vừa ăn vừa uống café nóng. Cô bé đã leo lên ngồi vào lòng bố
- Bố mẹ anh đâu? – Cô bé hỏi, ngước đôi mắt xanh nhìn Hawk
- Anh ấy mồ côi bố mẹ, Carol ạ - Người đàn ông trả lời thay cho nó – Anh ấy không còn cha mẹ nữa, họ đã chết
Lời giải thích xác định những gì Hawk đã lo ngại. Cha nó vẫn là cha nó, nhưng không còn như trước nữa.
- Anh sống ở đâu? – Cô bé tiếp tục hỏi
- Anh ấy sẽ sống với chúng ta – Cha cô bé giải thích
- Được, anh Tom Rawlins ạ - Người đàn bà chen lời – Nhưng trước hết anh sẽ thấy cậu bé cần phải được tắm rửa sạch sẽ. Em sẽ không ngạc nhiên nếu người nó đầy chấy rận. Đồ đạc của nó ở đâu? Em sẽ tẩy rửa, giặt sạch sẽ, kể cả quần áo nó đang mặc
- Thế là tốt, em Vera ạ - Người đàn ông thở dài – Đồ đạc của nó ở ngoài hiên kìa. Nhưng sau đó nó cần đồ ấm để mặc.
- Mới đây Katheryn đem đồ cũ của Chad lại để em chuyển cho Hội phụ nữ. Trong số ấy chắc sẽ có đồ vừa với nó
- Tốt quá – Người đàn ông nói – Hawk, cháu theo chú. Bây giờ chú gội đầu cho cháu, sau đó cháu sẽ đi tắm.
Nó gật đầu. Rồi họ đi vào một gian phòng nhỏ đặt chiếc bồn trắng có bốn chân. Cha nó đã có lần tả thứ ấy dùng để làm bồn tắm.
Rawlins vặn nước vào và nhắc nó tắm xong thì mặc đồ để trên bàn kê cạnh tường. Rồi ông ta để nó một mình ở lại.
Vì hiếm nước nên tắm đối với Hawk luôn là một thứ xa xỉ. Nhưng ở đây hình như họ dư thừa nước. Hawk thích thú thưởng thức việc tắm rửa kỳ cọ kỹ càng. Tắm xong, nó mặc bộ đồ quá rộng đối với nó, nhưng sạch sẽ và thơm dễ chịu.
Xong xuôi, nó giúp chú Rawlins khênh tủ ra khỏi một gian phòng nhỏ và kê giường. Bây giờ, đây là phòng của nó.
Buổi tối, nó nhận được quần áo ngủ. Quá nhiều tiếng động quấy rầy nó.
Khi mặt trời hiện ra trong khung cửa sổ, nó thức dậy mặc quần áo. Nó tìm áo măng tô của mình ở bên ngoài
- Ai đấy? – Giọng phụ nữ hỏi và khi người đàn bà nhận ra nó, bà tiếp lời – Cháu làm gì ở đây vào giờ này?
Rawlins xuất hiện ở phía sau bà:
- Cháu định đi đâu vậy Hawk? – Ông ta hỏi
- Con ngựa của cháu sẽ chết vì đói khát. Cháu cho nó ăn, cho nó uống trước khi xe buýt trường tới.
- Cháu đừng lo gì cho ngựa. Anh Luther sẽ cho nó ăn uống cùng với những con ngựa khác – Rawlins nói – Mà trường học đang nghỉ cơ mà. Hơn nữa, từ nay cháu sẽ theo học ở một trường khác, ở gần ngay đây thôi. Cháu vào bếp đi, cô Vera sẽ chuẩn bị bữa ăn sáng.
Hawk ngần ngừ:
- Không việc gì cho cháu làm hả chú? – Nó rụt rè hỏi
- Ý cháu là thế nào? – Rawlins ngạc nhiên
- Nhiệm vụ của cháu là kiếm củi, xách nước giúp mẹ trên đồng ngô. Ở đây không cần những việc ấy, vì nước chảy ra từ vòi, hơi ấm tỏa ra từ các lò sưởi đốt bằng dầu, còn vườn thì không thấy đâu cả.
- Chú hiểu – Rawlins nói, thở vào thật sâu – Rồi cháu sẽ có việc làm. Ăn sáng xong chú định đi đếm đàn gia súc. Cháu có thể đi cùng.
Sáng ngày thứ ba, Rawlins cử Hawk về nhà báo tin
- Cháu nói với cô Vera, đầu giờ chiều nay chú phải có mặt trong thành phố. Cô ấy chuẩn bị bữa ăn trưa vào lúc 11 giờ rưỡi nhé.
Bước lên thềm nhà, nó nghe thấy nhiều tiếng nói vọng ra từ phòng khách. Một giọng là của cô Vera, nhưng cô ấy luôn nói rất tử tế. Giọng nói kia nó thấy lạ, dịu dàng và trong trẻo như tiếng kêu của con cú. Nó mở cửa và đau đáu nhìn người phụ nữ mảnh khảnh ngồi trên sofa. Tóc bà ta màu như lông con hươu mới sinh, trải thành những lớp sóng buông xuống vai. Bà mặc áo len trắng rộng, và lạ lùng là mặc quần đàn ông
- Có phải đây là cậu bé mồ côi, dòng máu lai mà các bạn đã tiếp nhận không?
- Đúng, chính nó đấy – Vera nói, hình như hơi ngượng nghịu.
- Cháu lại gần đây để cô có thể nhìn cho kỹ - Người đàn bà yêu cầu nó.
Hawk cảm nhận hương thơm dịu thoáng của bà
- Bà tỏa hương thơm như ngọn núi đầy hoa hồng dại – Nó ngạc nhiên thì thào
- Cháu tên là gì? – Bà hỏi, không để ý gì tới lời khen của nó
- Cháu tên là Hawk, Jim Blue Hawk.
- Cô là Katheryn Faulkner. Điền trang này là của chồng cô. Còn đây là con trai cô, Chad Faulkner.
Nó thấy gương mặt bà rạng rỡ và đầy tự hào khi nhìn cậu bé kia. Và nó thầm khao khát bà cũng nhìn nó như vậy. Hawk quay đầu quan sát người anh em cùng cha khác mẹ của mình. Cậu ta hơn nó khoảng bốn tuổi và cao hơn mấy zoll. Tóc cậu ta màu nâu, sẫm hơn màu tóc mẹ, nhưng cậu ta có đôi mắt nâu của mẹ.
Cô bé Carol ngồi cạnh cậu ta và đang vẽ vào quyển vở vẽ đặt trên đầu gối
- Chào cậu – Cậu ta nói tỏ vẻ không quan tâm gì – Cậu làm gì ở đây?
Câu hỏi này làm Hawk nhớ tới nhiệm vụ của mình và nó nhắc lại lời dặn của Rawlins.
Người vợ của cha nó nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ bằng vàng và đứng dậy:
- Nếu bạn phải chuẩn bị sớm bữa trưa thì giờ tôi phải đi đây.
Bà mặc vào chiếc áo khoác đệm mút nặng, cổ lông thú. Hawk lắng nghe giọng nói của bà khi họ tạm biệt nhau. Hương thơm dịu mát của người phụ nữ còn phảng phất đâu đó trong gian phòng.
Khi nhìn thấy hàng loạt ngôi nhà, Hawk cứ tưởng họ đang đi vào một thành phố. Những lối đi bẩn thỉu nối ngôi nhà gỗ này với ngôi nhà gỗ khác như những đường thẳng màu nâu cắt xẻ ngang dọc trên tuyết. Cho đến ngày này, nó chưa hề ra ngoài khu di trú bao giờ. Sự tiếp xúc với người da trắng bị giới hạn ở quan hệ với thầy giáo và mấy mà mormon kinh doanh siêu thị và với Rawlins, người thỉnh thoảng cùng với cha nó tới túp lều. Nó không kể cha nó vào diện này, nhưng nó cũng học được nhiều điều về người da trắng và cách sống của họ, đặc biệt từ cha nó.
Hai người đi qua một cánh cửa lớn vào chuồng ngựa và xuống ngựa, tháo yên cương. Lúc ấy một người đàn ông bước vào, Hawk nhận ra ngay đó là chú Rawlins
- Rồi anh cũng trở về - Ông ta nói – Tôi đã bắt đầu thấy lo lắng vì anh, J.B ạ
- Cô ấy chết rồi, anh Tom ạ. Con bé cũng vậy – Cha nó chỉ thốt lên được ngần ấy
Lát sau ông kể lại những gì đã xảy ra.
- Cậu bé thì sao bây giờ? – Người đàn ông kia hỏi
- Tôi nghĩ… tôi hy vọng cô Vera và anh sẽ tiếp nhận cháu. Ngoài ra không ai có thể tin cậy được. Anh Tom ạ, cháu nó thông minh và sẽ không làm phiền anh đâu. – Cha nó nói
Rawlins gật đầu và hỏi:
- Người ta sẽ hỏi nó là ai? Vậy tôi phải trả lời thế nào?
Gân mặt cha nó giật giật:
- Cô chú không thấy con chiên của Chúa có nghĩa vụ cho đứa trẻ mồ côi một tổ ấm hay sao?
Rawlins lại gật đầu:
- Đúng, đúng thế!
Cha nó đặt tay lên vai nó và đẩy nó về phía Rawlins:
- Cháu tên là Jim Blue Hawk. Chú cứ gọi cháu nó là Hawk cho tiện
- Chú chào cháu, Hawk! – Một nụ cười vụt qua trên môi Rawlins – Chắc cháu còn nhớ chú?
Hawk gật đầu, nó đặt bàn tay mình vào bàn tay người đàn ông đưa ra và lắc mạnh
- Chắc cháu đang đói bụng vì đi xa vậy – Rawlins nói – Đi cháu, giờ chúng ta đi về nhà – Và ông quay người cùng với cậu bé bước đi
- Chú Tom… - Giọng nói ngần ngừ của cha nó làm hai người ngừng lại – Cám ơn chú. Tôi sẽ… hàng tháng chú sẽ nhận số tiền cần thiết, để trang trải mọi phí tổn.
Đúng lúc này Hawk biết rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi nhiều hơn nó đã nghĩ, đã tưởng. Không chỉ từ lúc này nó sống với những người lạ da trắng. Mẹ và em gái nó đã chết. Nó có cảm giác cha nó đã thay đổi qua sự kiện đó, cho dù họ thường xuyên gặp nhau nhưng quan hệ với ông rồi sẽ thay đổi. Lần đầu tiên, lúc này nó cảm thấy thực sự cô đơn.
Khi Rawlins bước trên những bậc thềm để lên nhà, Hawk ngần ngừ.
- Hawk, sao thế cháu? Vào đi cháu, mọi cái đều tốt đẹp cả mà – Người đàn ông mời nó bước vào nhà
- Cửa không mở về hướng đông – Hawk nhận xét
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng, nụ cười biến mất:
- Người da trắng không nghĩ cần phải mở cửa về phía đông
Hawk biết điều đó, nhưng cảm thấy không yên tâm khi phải ở trong một nơi như vậy.
- Em Vera ơi – Rawlins gọi với vào nhà
- Cha, cha! – Giọng trẻ con lảnh lót và một cô gái nhỏ nhào vào vòng tay người đàn ông. – Mẹ cho con làm bánh – Cô bé tự hào khoe – Cha có thích ăn miếng bánh không? Cậu bé này là ai đấy hả cha?
- Carol ạ, đây là anh Hawk – Rawlins đẩy cô gái lên – Cháu Hawk ạ, đây là con gái chú!
- Anh Hawk, anh đi với em – Cô bé nói và kéo Hawk vào phòng, mái tóc vàng óng ả của nó rủ xuống tận má
- Anh Tom, cậu bé con cái nhà ai thế? Sao anh lại đem nó về đây? – Người đàn bà thì thầm và Hawk quan sát bà ta. Bà ta cũng có mái tóc màu sáng óng, mặc bộ váy hoa màu rất tươi, thắt tạp dề bên ngoài
- Anh J.B đem nó đến. Nó là…
Câu trả lời thì thào của ông ta bị ngắt đoạn đột ngột:
- Anh định nói đó là cậu bé ông ấy có với tình nhân, phải không?
- Đúng thế. Cô ấy chết trong cơn bão. J.B đề nghị anh thay thế ông ấy chăm lo cho cậu bé. Anh đã nhận lời.
- Sao anh lại làm việc ấy? Katheryn là bạn của em. Anh nghĩ ông ta cho rằng cô ấy không lần ra hay sao?
- Katheryn sẽ tiếp tục làm như không biết gì. Em không thấy J.B tin tưởng chúng ta thế nào à?
- Em hy vọng ông ấy biết đã đẩy chúng ta vào tình trạng khó xử như thế nào – Người đàn bà đã ít tức giận hơn
- Trong tủ lạnh còn thịt bò nướng để lạnh. Vera, em hãy làm cho cậu bé chút ít gì ăn đi – Rawlins nói.
Cô bé hỏi:
- Anh muốn ăn một miếng bánh em làm không?
Nhưng cậu bé không dám nhận lời
Rawlins cởi áo măng tô và Hawk bắt chước
- Đúng, cháu cởi áo măng tô ra – Người đàn ông nói – Và rửa tay đi. Ở nhà này mọi người đều rửa tay trước khi ăn.
Cả hai đi vào bồn rửa và rửa tay. Người đàn bà đem lại một lát thịt để giữa hai lát bánh mỳ trắng. Họ vừa ăn vừa uống café nóng. Cô bé đã leo lên ngồi vào lòng bố
- Bố mẹ anh đâu? – Cô bé hỏi, ngước đôi mắt xanh nhìn Hawk
- Anh ấy mồ côi bố mẹ, Carol ạ - Người đàn ông trả lời thay cho nó – Anh ấy không còn cha mẹ nữa, họ đã chết
Lời giải thích xác định những gì Hawk đã lo ngại. Cha nó vẫn là cha nó, nhưng không còn như trước nữa.
- Anh sống ở đâu? – Cô bé tiếp tục hỏi
- Anh ấy sẽ sống với chúng ta – Cha cô bé giải thích
- Được, anh Tom Rawlins ạ - Người đàn bà chen lời – Nhưng trước hết anh sẽ thấy cậu bé cần phải được tắm rửa sạch sẽ. Em sẽ không ngạc nhiên nếu người nó đầy chấy rận. Đồ đạc của nó ở đâu? Em sẽ tẩy rửa, giặt sạch sẽ, kể cả quần áo nó đang mặc
- Thế là tốt, em Vera ạ - Người đàn ông thở dài – Đồ đạc của nó ở ngoài hiên kìa. Nhưng sau đó nó cần đồ ấm để mặc.
- Mới đây Katheryn đem đồ cũ của Chad lại để em chuyển cho Hội phụ nữ. Trong số ấy chắc sẽ có đồ vừa với nó
- Tốt quá – Người đàn ông nói – Hawk, cháu theo chú. Bây giờ chú gội đầu cho cháu, sau đó cháu sẽ đi tắm.
Nó gật đầu. Rồi họ đi vào một gian phòng nhỏ đặt chiếc bồn trắng có bốn chân. Cha nó đã có lần tả thứ ấy dùng để làm bồn tắm.
Rawlins vặn nước vào và nhắc nó tắm xong thì mặc đồ để trên bàn kê cạnh tường. Rồi ông ta để nó một mình ở lại.
Vì hiếm nước nên tắm đối với Hawk luôn là một thứ xa xỉ. Nhưng ở đây hình như họ dư thừa nước. Hawk thích thú thưởng thức việc tắm rửa kỳ cọ kỹ càng. Tắm xong, nó mặc bộ đồ quá rộng đối với nó, nhưng sạch sẽ và thơm dễ chịu.
Xong xuôi, nó giúp chú Rawlins khênh tủ ra khỏi một gian phòng nhỏ và kê giường. Bây giờ, đây là phòng của nó.
Buổi tối, nó nhận được quần áo ngủ. Quá nhiều tiếng động quấy rầy nó.
Khi mặt trời hiện ra trong khung cửa sổ, nó thức dậy mặc quần áo. Nó tìm áo măng tô của mình ở bên ngoài
- Ai đấy? – Giọng phụ nữ hỏi và khi người đàn bà nhận ra nó, bà tiếp lời – Cháu làm gì ở đây vào giờ này?
Rawlins xuất hiện ở phía sau bà:
- Cháu định đi đâu vậy Hawk? – Ông ta hỏi
- Con ngựa của cháu sẽ chết vì đói khát. Cháu cho nó ăn, cho nó uống trước khi xe buýt trường tới.
- Cháu đừng lo gì cho ngựa. Anh Luther sẽ cho nó ăn uống cùng với những con ngựa khác – Rawlins nói – Mà trường học đang nghỉ cơ mà. Hơn nữa, từ nay cháu sẽ theo học ở một trường khác, ở gần ngay đây thôi. Cháu vào bếp đi, cô Vera sẽ chuẩn bị bữa ăn sáng.
Hawk ngần ngừ:
- Không việc gì cho cháu làm hả chú? – Nó rụt rè hỏi
- Ý cháu là thế nào? – Rawlins ngạc nhiên
- Nhiệm vụ của cháu là kiếm củi, xách nước giúp mẹ trên đồng ngô. Ở đây không cần những việc ấy, vì nước chảy ra từ vòi, hơi ấm tỏa ra từ các lò sưởi đốt bằng dầu, còn vườn thì không thấy đâu cả.
- Chú hiểu – Rawlins nói, thở vào thật sâu – Rồi cháu sẽ có việc làm. Ăn sáng xong chú định đi đếm đàn gia súc. Cháu có thể đi cùng.
Sáng ngày thứ ba, Rawlins cử Hawk về nhà báo tin
- Cháu nói với cô Vera, đầu giờ chiều nay chú phải có mặt trong thành phố. Cô ấy chuẩn bị bữa ăn trưa vào lúc giờ rưỡi nhé.
Bước lên thềm nhà, nó nghe thấy nhiều tiếng nói vọng ra từ phòng khách. Một giọng là của cô Vera, nhưng cô ấy luôn nói rất tử tế. Giọng nói kia nó thấy lạ, dịu dàng và trong trẻo như tiếng kêu của con cú. Nó mở cửa và đau đáu nhìn người phụ nữ mảnh khảnh ngồi trên sofa. Tóc bà ta màu như lông con hươu mới sinh, trải thành những lớp sóng buông xuống vai. Bà mặc áo len trắng rộng, và lạ lùng là mặc quần đàn ông
- Có phải đây là cậu bé mồ côi, dòng máu lai mà các bạn đã tiếp nhận không?
- Đúng, chính nó đấy – Vera nói, hình như hơi ngượng nghịu.
- Cháu lại gần đây để cô có thể nhìn cho kỹ - Người đàn bà yêu cầu nó.
Hawk cảm nhận hương thơm dịu thoáng của bà
- Bà tỏa hương thơm như ngọn núi đầy hoa hồng dại – Nó ngạc nhiên thì thào
- Cháu tên là gì? – Bà hỏi, không để ý gì tới lời khen của nó
- Cháu tên là Hawk, Jim Blue Hawk.
- Cô là Katheryn Faulkner. Điền trang này là của chồng cô. Còn đây là con trai cô, Chad Faulkner.
Nó thấy gương mặt bà rạng rỡ và đầy tự hào khi nhìn cậu bé kia. Và nó thầm khao khát bà cũng nhìn nó như vậy. Hawk quay đầu quan sát người anh em cùng cha khác mẹ của mình. Cậu ta hơn nó khoảng bốn tuổi và cao hơn mấy zoll. Tóc cậu ta màu nâu, sẫm hơn màu tóc mẹ, nhưng cậu ta có đôi mắt nâu của mẹ.
Cô bé Carol ngồi cạnh cậu ta và đang vẽ vào quyển vở vẽ đặt trên đầu gối
- Chào cậu – Cậu ta nói tỏ vẻ không quan tâm gì – Cậu làm gì ở đây?
Câu hỏi này làm Hawk nhớ tới nhiệm vụ của mình và nó nhắc lại lời dặn của Rawlins.
Người vợ của cha nó nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ bằng vàng và đứng dậy:
- Nếu bạn phải chuẩn bị sớm bữa trưa thì giờ tôi phải đi đây.
Bà mặc vào chiếc áo khoác đệm mút nặng, cổ lông thú. Hawk lắng nghe giọng nói của bà khi họ tạm biệt nhau. Hương thơm dịu mát của người phụ nữ còn phảng phất đâu đó trong gian phòng.