Tình bạn bền chặt thêm mỗi buổi John đến thăm Lana. Hai lần trong tuần ông đến thăm cô và họ ăn tối với nhau trước khi ông trở về chỗ làm việc của mình trong trung tâm xây dựng. Thỉnh thoảng họ đi ăn ở tiệm, trong một quán ăn không đắt lắm. Nhưng cô gái nấu cho cả 2 là chính vì ông để cô trả tiền mỗi khi đi ăn ở ngoài. Thỉnh thoảng ông cũng đến vào thứ Bảy, những buổi ấy họ đi vào thành phố xem triển lãm hoặc vào rạp xem phim.
Trong những tháng mùa hè này, Lana dần quen có ông. Công việc của cô trong phòng khám bệnh của một bác sĩ hầu như không tạo cho cô cơ hội gặp gỡ những người đàn ông chưa lập gia đình. Tình bạn của John giúp cô chống chọi lại nỗi cô đơn.
Hôm thứ Bảy cuối cùng trong tháng Tám, John đề nghị đi xem viện bảo tàng Heard. Ở đó đang trưng bày triển lãm về người da đỏ Mỹ, đặc biệt về những bộ tộc da đỏ ở miền Tây Nam.
Khi ra khỏi viện bảo tàng và đi về phía bãi để xe, họ còn trao đổi với nhau về những gì đã xem thì một bàn tay chạm vào cánh tay Lana. Cô nhìn xung quanh và ngạc nhiên thấy một gương mặt với đôi mắt tô đỏ rực. Người đàn ông bốc mùi rượu, một mớ lông đỏ cắm vào mớ tóc rối bù. Ông ta khoác ngang lưng tấm chăn bẩn thỉu
- Chuỗi Ngọc Thông – Ông ta nói, giọng nghe không rõ ràng và chào mời John mua chuỗi hạt – Ông hãy mua cho bà. Giá một đôla thôi!
Người da đỏ này bốc mùi mồ hôi và rượu, John thương cảm nhìn ông ta:
- Không, cám ơn ông – Ông từ chối
- Rẻ thôi mà, có 50 cents – Người da đỏ bám riết và đưa chuỗi hạt lại gần John hơn – Chuỗi hạt đeo cổ của người da đỏ thực sự.
- Không! – John trả lời
Người da đỏ bước sang bên:
- Ta biết ông – Ông ta nói
- Tôi cũng biết ông, ông Bobby Con Chó Sủa ạ - John công nhận và mỉm cười buồn bã.
Tri thức như trở lại trên khuôn mặt người da đỏ:
- Đôi Mắt Cười – Ông ta nói – Chồng của Mary Bông Hoa Trắng!
Rồi ông ta nói bằng thứ tiếng lạ. John trả lời bằng thứ tiếng ấy. Họ nói chuyện với nhau tới mấy phút.
- Ông nên trở về nhà đi – John nói.
Người da đỏ dàn dụa nước mắt:
- Nhà tôi ở đâu?
- Ông hãy cẩn thận giữ mình – John nói và bắt tay người da đỏ.
Lana nhìn thấy một miếng giấy xanh gập lại và biến mất trong đó. John cho ông ta tiền.
Bàn tay ông nắm cùi tay cô:
- Thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện như vậy. Ai đó nói về người bản xứ cao thượng, thế là xuất hiện ngay một người da đỏ say rượu bán những chuỗi hạt rẻ tiền.
- Cháu hiểu bác định nói gì. Nếu quen biết họ thì sẽ chẳng thấy thú vị gì – Cô thở dài.
- Đúng thế. Bobby Con Chó Sủa là một trường hợp đặc biệt, nhưng ông ấy cũng đặc trưng cho tất cả các vấn đề của người da đỏ. Cách đây 30 năm, Bobby đã đóng phim ở Hollywood. Giới làm phim đều công nhận ông ta có gương mặt của người da đỏ lý tưởng. Bobby luôn có việc làm và tiền trong túi, và cũng có nhiều bạn bè người da trắng. Không may ông ta mắc phải sai lầm là trở nên già nua. Đến một ngày nào đó không còn ai muốn thuê ông ta làm phim nữa, và Bobby không tìm thấy con đường quay trở về.
Họ đi ra xe. Lana hỏi:
- Có phải Bông Hoa Trắng là cái tên người da đỏ đặt cho vợ bác không?
Những giọt mồ hôi đã tụ trên trán ông, trông ông tái nhợt đi dưới lớp da sạm nắng. Ông cảnh giác nhìn cô gái:
- Đúng thế! – Câu trả lời ngắn gọn. Tay ông run rẩy khi mở cửa xe.
- Bác John, bác làm sao vậy? – Cô gái hỏi
Cô gái nhìn theo ông nặng nề đi về phía bên kia xe và ngồi xuống. Giờ ông không còn toát nhiều mồ hôi hơn lúc trước. Ông lấy từ túi áo một hộp thuốc nhỏ và uống thuốc.
- Bác bị bệnh tim à? – Cô gái lo lắng hỏi
- Ổn lại rồi cháu ạ! – John ngả người ra xe, mắt nhắm nghiền.
Theo bản năng, cô gái nắm tay ông xem mạch:
- Mạch hơi chậm – Cô kết luận như một nhà chuyên môn
- Bác rất yêu cô ấy! – Giọng nói của ông do nỗi khổ đau gần như không nghe thấy được.
- Cháu hiểu – Cô gái nhất trí với ông, ngạc nhiên về lời công nhận này. Cô đã có ấn tượng là ông không yêu vợ lắm.
- Cháu đã từng yêu thật sự lần nào chưa, Lana?
Con mắt xanh dưới đôi lông mày xám của ông như nhìn xuyên thấu cô gái
- Bác John, bác đừng nói nữa, thuốc bắt đầu có tác dụng rồi.
- Trước đây bác chưa bao giờ có được niềm vui vô bờ bến như vậy – Ông thều thào – Bác đã thường chỉ luôn nghĩ đến mình, Lana ạ.
- Cháu không tin điều đó – Lana cãi lại.
- Nhưng đúng thế - Ông nhìn cô gái mỉm cười, và sức sống trở lại trên gương mặt ông – Bác đã luôn làm việc nhẹ nhàng nhất, đi con đường bằng phẳng nhất. Bác đã luôn chờ đợi người khác giải quyết những vấn đề của mình. Rồi sau đấy bác lại ngạc nhiên về những chuyện xảy ra.
- Nếu bác đã tự lên án bác xong, thì cháu đề nghị bác dịch lại kia để cháu lái xe – Lana cố làm ông quên đi.
- Cháu không hiểu mọi điều bác đã nói, phải không? – Ông lo lắng hỏi.
- Cháu chẳng hiểu gì! – Cô bước xuống xe và vòng ra sau – Bác dịch qua kia, cháu lái xe.
- Được thôi! – Ông cho phép cô gái lái xe – Cháu lái đi. Nhưng mọi cái ổn thỏa rồi, thuốc đã có tác dụng.
Khi về đến nhà cô gái, ông lại ngồi vào ghế lái xe:
- Nếu thứ ba cháu không có dự định gì đặc biệt, ta sẽ gặp lại nhau.
- Thứ ba rất thích hợp. Cháu rất vui nếu bác tới!
Hôm đó, Lana chuẩn bị bữa ăn tối tại nhà mình:
- Bác muốn uống trà hay café?
Ông hỏi ngay:
- Trà gì vậy?
- Trà hoa quả. Loại trà này rất tuyệt, nó giúp hệ thống tuần hoàn trong cơ thể hoạt động tốt.
- Nếu vậy, bác không uống trà – John nói và lại cắm đầu vào tờ báo.
Trở lại phòng, cô thoáng đọc được dòng chữ lớn trên báo. Cô đứng sau lưng ông đọc cùng.
- Cháu tìm thấy cái gì đó thú vị, phải không? – John hỏi
- Có bài báo này về Faulkner và vụ tranh chấp tới bệnh viện. Cháu nghe bác sĩ Faichild hôm nay nói trong điện thoại về việc ấy. Bác John ạ, bác làm việc cho công ty về J.B.Faulkner phải không ạ?
- Chính thế - Ông gật đầu.
- Theo cháu nghe được, khắp nơi trong thành phố này đều có bàn tay của Faulkner!
John quay người trên ghế bành, thích thú nhìn cô gái:
- Cháu không ưa người giàu à?
- Không phải thế. Nhưng cháu nghĩ ông ta làm hơi quá. Cháu cảm giác gã J.B này hơi bất chấp thủ đoạn.
- Ồ - Ông quan sát cô gái với nụ cười rộng lượng – Cháu vừa mới tới thành phố sao lại biết nhiều về người đàn ông này thế?
- Ông ta là một huyền thoại của Phoenix, có nhiều câu chuyện về ông ta lắm. Như ông ta mua đất rẻ như bèo rồi bán đi với giá gấp trăm lần, ông ta lừa lấy của những chủ đất hàng đống tiền.
John ngã người cười phá lên:
- Ông ấy không lừa ai đâu, ông ấy trả giá theo họ đòi. Sau đó ông ấy có thể bán đất thu lợi nhuận. Người đàn ông này tiên đoán thành phố sẽ lớn rộng thêm. Ông ta chấp nhận rủi ro và thắng cuộc. Đó không phải là tội lỗi!
- Cháu nghĩ có người sinh ra để gặp may. J.B. Faulkner chắc phải là một người như vậy !
- Bác không rõ điều đó - John công nhận - Có thể về phương diện nay đó ông ấy hạnh phúc. Bác... bác nghe nói ông ấy là một người cô đơn. Dùng tiền có thể mua được quyền lực và ảnh hưởng, nhưng không mua được bạn bè. Cả tình yêu và sự tôn trọng trong gia đình người ta cũng không mua được
- Đúng thế - cô gái nói - Nhưng ông ấy sẽ hạnh phúc
Ông nhìn quanh phòng và thấy quyển mẫu giấy dán tường trên sàn nhà:
- Cái gì đấy? Cháu muốn dán lại tường à?
- Vâng, cháu phải dán lại tường phòng tắm. Cháu định tự tặng mình nhân sinh nhật. Bác thấy thế nào?
- Đẹp lắm. Bao giờ sinh nhật cháu? Cháu không hề đả động gì đến sinh nhật cả
- Thứ sáu tuần sau bác ạ. Nhưng cháu thấy nên quên đi thì hơn. Cháu sẽ 26 tuổi, đấy là lúc nên ngừng không đếm nữa !
- Đến tuổi bác thì cháu mới có thể không đếm nữa - ông trả lời thẳng - Cháu định tổ chức sinh nhật như thế nào?
- Cháu rất muốn nghe ý kiến của bác. Bác đến ăn tối nhé
- Bác có sáng kiến hay hơn. Bác sẽ dẫn cháu đi ăn tối đàng hoàng
- Hay đấy bác ạ - Lana gật đầu đồng ý.
Tình bạn bền chặt thêm mỗi buổi John đến thăm Lana. Hai lần trong tuần ông đến thăm cô và họ ăn tối với nhau trước khi ông trở về chỗ làm việc của mình trong trung tâm xây dựng. Thỉnh thoảng họ đi ăn ở tiệm, trong một quán ăn không đắt lắm. Nhưng cô gái nấu cho cả là chính vì ông để cô trả tiền mỗi khi đi ăn ở ngoài. Thỉnh thoảng ông cũng đến vào thứ Bảy, những buổi ấy họ đi vào thành phố xem triển lãm hoặc vào rạp xem phim.
Trong những tháng mùa hè này, Lana dần quen có ông. Công việc của cô trong phòng khám bệnh của một bác sĩ hầu như không tạo cho cô cơ hội gặp gỡ những người đàn ông chưa lập gia đình. Tình bạn của John giúp cô chống chọi lại nỗi cô đơn.
Hôm thứ Bảy cuối cùng trong tháng Tám, John đề nghị đi xem viện bảo tàng Heard. Ở đó đang trưng bày triển lãm về người da đỏ Mỹ, đặc biệt về những bộ tộc da đỏ ở miền Tây Nam.
Khi ra khỏi viện bảo tàng và đi về phía bãi để xe, họ còn trao đổi với nhau về những gì đã xem thì một bàn tay chạm vào cánh tay Lana. Cô nhìn xung quanh và ngạc nhiên thấy một gương mặt với đôi mắt tô đỏ rực. Người đàn ông bốc mùi rượu, một mớ lông đỏ cắm vào mớ tóc rối bù. Ông ta khoác ngang lưng tấm chăn bẩn thỉu
- Chuỗi Ngọc Thông – Ông ta nói, giọng nghe không rõ ràng và chào mời John mua chuỗi hạt – Ông hãy mua cho bà. Giá một đôla thôi!
Người da đỏ này bốc mùi mồ hôi và rượu, John thương cảm nhìn ông ta:
- Không, cám ơn ông – Ông từ chối
- Rẻ thôi mà, có cents – Người da đỏ bám riết và đưa chuỗi hạt lại gần John hơn – Chuỗi hạt đeo cổ của người da đỏ thực sự.
- Không! – John trả lời
Người da đỏ bước sang bên:
- Ta biết ông – Ông ta nói
- Tôi cũng biết ông, ông Bobby Con Chó Sủa ạ - John công nhận và mỉm cười buồn bã.
Tri thức như trở lại trên khuôn mặt người da đỏ:
- Đôi Mắt Cười – Ông ta nói – Chồng của Mary Bông Hoa Trắng!
Rồi ông ta nói bằng thứ tiếng lạ. John trả lời bằng thứ tiếng ấy. Họ nói chuyện với nhau tới mấy phút.
- Ông nên trở về nhà đi – John nói.
Người da đỏ dàn dụa nước mắt:
- Nhà tôi ở đâu?
- Ông hãy cẩn thận giữ mình – John nói và bắt tay người da đỏ.
Lana nhìn thấy một miếng giấy xanh gập lại và biến mất trong đó. John cho ông ta tiền.
Bàn tay ông nắm cùi tay cô:
- Thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện như vậy. Ai đó nói về người bản xứ cao thượng, thế là xuất hiện ngay một người da đỏ say rượu bán những chuỗi hạt rẻ tiền.
- Cháu hiểu bác định nói gì. Nếu quen biết họ thì sẽ chẳng thấy thú vị gì – Cô thở dài.
- Đúng thế. Bobby Con Chó Sủa là một trường hợp đặc biệt, nhưng ông ấy cũng đặc trưng cho tất cả các vấn đề của người da đỏ. Cách đây năm, Bobby đã đóng phim ở Hollywood. Giới làm phim đều công nhận ông ta có gương mặt của người da đỏ lý tưởng. Bobby luôn có việc làm và tiền trong túi, và cũng có nhiều bạn bè người da trắng. Không may ông ta mắc phải sai lầm là trở nên già nua. Đến một ngày nào đó không còn ai muốn thuê ông ta làm phim nữa, và Bobby không tìm thấy con đường quay trở về.
Họ đi ra xe. Lana hỏi:
- Có phải Bông Hoa Trắng là cái tên người da đỏ đặt cho vợ bác không?
Những giọt mồ hôi đã tụ trên trán ông, trông ông tái nhợt đi dưới lớp da sạm nắng. Ông cảnh giác nhìn cô gái:
- Đúng thế! – Câu trả lời ngắn gọn. Tay ông run rẩy khi mở cửa xe.
- Bác John, bác làm sao vậy? – Cô gái hỏi
Cô gái nhìn theo ông nặng nề đi về phía bên kia xe và ngồi xuống. Giờ ông không còn toát nhiều mồ hôi hơn lúc trước. Ông lấy từ túi áo một hộp thuốc nhỏ và uống thuốc.
- Bác bị bệnh tim à? – Cô gái lo lắng hỏi
- Ổn lại rồi cháu ạ! – John ngả người ra xe, mắt nhắm nghiền.
Theo bản năng, cô gái nắm tay ông xem mạch:
- Mạch hơi chậm – Cô kết luận như một nhà chuyên môn
- Bác rất yêu cô ấy! – Giọng nói của ông do nỗi khổ đau gần như không nghe thấy được.
- Cháu hiểu – Cô gái nhất trí với ông, ngạc nhiên về lời công nhận này. Cô đã có ấn tượng là ông không yêu vợ lắm.
- Cháu đã từng yêu thật sự lần nào chưa, Lana?
Con mắt xanh dưới đôi lông mày xám của ông như nhìn xuyên thấu cô gái
- Bác John, bác đừng nói nữa, thuốc bắt đầu có tác dụng rồi.
- Trước đây bác chưa bao giờ có được niềm vui vô bờ bến như vậy – Ông thều thào – Bác đã thường chỉ luôn nghĩ đến mình, Lana ạ.
- Cháu không tin điều đó – Lana cãi lại.
- Nhưng đúng thế - Ông nhìn cô gái mỉm cười, và sức sống trở lại trên gương mặt ông – Bác đã luôn làm việc nhẹ nhàng nhất, đi con đường bằng phẳng nhất. Bác đã luôn chờ đợi người khác giải quyết những vấn đề của mình. Rồi sau đấy bác lại ngạc nhiên về những chuyện xảy ra.
- Nếu bác đã tự lên án bác xong, thì cháu đề nghị bác dịch lại kia để cháu lái xe – Lana cố làm ông quên đi.
- Cháu không hiểu mọi điều bác đã nói, phải không? – Ông lo lắng hỏi.
- Cháu chẳng hiểu gì! – Cô bước xuống xe và vòng ra sau – Bác dịch qua kia, cháu lái xe.
- Được thôi! – Ông cho phép cô gái lái xe – Cháu lái đi. Nhưng mọi cái ổn thỏa rồi, thuốc đã có tác dụng.
Khi về đến nhà cô gái, ông lại ngồi vào ghế lái xe:
- Nếu thứ ba cháu không có dự định gì đặc biệt, ta sẽ gặp lại nhau.
- Thứ ba rất thích hợp. Cháu rất vui nếu bác tới!
Hôm đó, Lana chuẩn bị bữa ăn tối tại nhà mình:
- Bác muốn uống trà hay café?
Ông hỏi ngay:
- Trà gì vậy?
- Trà hoa quả. Loại trà này rất tuyệt, nó giúp hệ thống tuần hoàn trong cơ thể hoạt động tốt.
- Nếu vậy, bác không uống trà – John nói và lại cắm đầu vào tờ báo.
Trở lại phòng, cô thoáng đọc được dòng chữ lớn trên báo. Cô đứng sau lưng ông đọc cùng.
- Cháu tìm thấy cái gì đó thú vị, phải không? – John hỏi
- Có bài báo này về Faulkner và vụ tranh chấp tới bệnh viện. Cháu nghe bác sĩ Faichild hôm nay nói trong điện thoại về việc ấy. Bác John ạ, bác làm việc cho công ty về J.B.Faulkner phải không ạ?
- Chính thế - Ông gật đầu.
- Theo cháu nghe được, khắp nơi trong thành phố này đều có bàn tay của Faulkner!
John quay người trên ghế bành, thích thú nhìn cô gái:
- Cháu không ưa người giàu à?
- Không phải thế. Nhưng cháu nghĩ ông ta làm hơi quá. Cháu cảm giác gã J.B này hơi bất chấp thủ đoạn.
- Ồ - Ông quan sát cô gái với nụ cười rộng lượng – Cháu vừa mới tới thành phố sao lại biết nhiều về người đàn ông này thế?
- Ông ta là một huyền thoại của Phoenix, có nhiều câu chuyện về ông ta lắm. Như ông ta mua đất rẻ như bèo rồi bán đi với giá gấp trăm lần, ông ta lừa lấy của những chủ đất hàng đống tiền.
John ngã người cười phá lên:
- Ông ấy không lừa ai đâu, ông ấy trả giá theo họ đòi. Sau đó ông ấy có thể bán đất thu lợi nhuận. Người đàn ông này tiên đoán thành phố sẽ lớn rộng thêm. Ông ta chấp nhận rủi ro và thắng cuộc. Đó không phải là tội lỗi!
- Cháu nghĩ có người sinh ra để gặp may. J.B. Faulkner chắc phải là một người như vậy !
- Bác không rõ điều đó - John công nhận - Có thể về phương diện nay đó ông ấy hạnh phúc. Bác... bác nghe nói ông ấy là một người cô đơn. Dùng tiền có thể mua được quyền lực và ảnh hưởng, nhưng không mua được bạn bè. Cả tình yêu và sự tôn trọng trong gia đình người ta cũng không mua được
- Đúng thế - cô gái nói - Nhưng ông ấy sẽ hạnh phúc
Ông nhìn quanh phòng và thấy quyển mẫu giấy dán tường trên sàn nhà:
- Cái gì đấy? Cháu muốn dán lại tường à?
- Vâng, cháu phải dán lại tường phòng tắm. Cháu định tự tặng mình nhân sinh nhật. Bác thấy thế nào?
- Đẹp lắm. Bao giờ sinh nhật cháu? Cháu không hề đả động gì đến sinh nhật cả
- Thứ sáu tuần sau bác ạ. Nhưng cháu thấy nên quên đi thì hơn. Cháu sẽ tuổi, đấy là lúc nên ngừng không đếm nữa !
- Đến tuổi bác thì cháu mới có thể không đếm nữa - ông trả lời thẳng - Cháu định tổ chức sinh nhật như thế nào?
- Cháu rất muốn nghe ý kiến của bác. Bác đến ăn tối nhé
- Bác có sáng kiến hay hơn. Bác sẽ dẫn cháu đi ăn tối đàng hoàng
- Hay đấy bác ạ - Lana gật đầu đồng ý.