Đầu đau nhức như muốn nổ tung, Tống Tiền nhìn thấy vài hình ảnh vụn vặt, sau đó nó tự sắp xếp xâu chuỗi lại với nhau thành một cuộn phim, cô nhìn thấy những sự việc nối tiếp nhau diễn ra một cách chân thật trước mắt, như chính bản thân cô trải qua, đúng vậy Tống Tiền đang từ từ dung nhập trí nhớ của nguyên thân vào trí nhớ của mình.
Hồi tưởng lại từng mảng kí ức của nguyên thân, ta thật sự bất ngờ a, cô bé này vậy mà cùng tên với ta-Tống Tiền, “Tống Tiền” năm nay 17 tuổi và nơi này là thành phố Z- một thành phố xa hoa của nước A, nơi mà trước kia ta chưa hề thấy trong bản đồ địa lý, không lẽ thế giới này là không gian song song với thế giới của ta trước kia, điều ngạc nhiên hơn nữa là con bé vậy mà là con lai, mẹ con bé-Tống Mẫn là một tiểu thư sa cơ, năm bà 18 tuổi gia đình đột ngột phá sản, cha bà bị người ta kiện vào tù vì tội tham nhũng thương mại, mẹ bà suy sụp bất ngờ lên cơn đau tim qua đời, gia đình vị hôn phu thấy khó rút lui phá vỡ hôn ước, cha bà trong tù biết không thể thoát án, sợ liên lụy nợ nần đến con gái nên nhờ thân tính đưa con gái trốn sang nước K định cư, ông thì tự sát trong tù. Tống Mẫn ở nước ngoài phải tự mưu sinh, và trong một đêm của nhiều năm sau trên đường đi làm thuê về bà bị người ta cưỡng bức, sau đó bà biết tin mình mang thai, nhưng vốn là người dịu dàng, lương thiện, bà không thể nhẫn tâm phá bỏ đứa con, nên bà đã một mình tự sinh và nuôi dưỡng “Tống Tiền”. Chắc là do di truyền từ người cha không biết mặt nên con bé vốn có một đôi mắt màu xanh lá mạ và tóc màu nâu sáng, nhưng có lẽ vì con bé không mốn nhớ đến nguyên nhân mình được sinh ra nên cố ý nhuộm màu tóc khác, dùng kính áp tròng đen che đi màu mắt. Biết được điều này ta cảm thấy hơi thương cảm cho con bé và thật sự kính phục mẹ Tống.
Có thể do không có cha, và hai mẹ con họ sống quá khổ cực nên tính cách của con bé cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nó trở nên ganh tị với những đứa bạn có hoàn cảnh tốt hơn, biết sử dụng thủ đoạn để giành những thứ mình muốn. Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi năm 12 tuổi, hai mẹ con “Tống Tiền” được một người đàn ông đưa trở về nước A này, và người đàn ông ấy không phải ai khác chính là vị hôn phu khi xưa của mẹ Tống – Chủ tịch Bắc của tập đoàn Bắc Thị-Bắc Bách, thì ra là khi ấy ông vốn không muốn từ hôn với mẹ Tống nhưng do sự ép buộc của gia đình và cha ông uy hiếp nếu ông không cưới tiều thư tập đoàn Hạ Thị thì sẽ cho người ám sát mẹ Tống, nên ông không thể mạo hiểm phản kháng được.
Năm “Tống Tiền” 12 tuổi, Hạ phu nhân bệnh qua đời được một năm lúc này ông cũng nắm toàn bộ tập đoàn Bắc Thị trong tay, không còn ai có thể cản trở được ông nữa nên ông đã quyết định đón hai mẹ con “Tống Tiền” về nước và tái hôn với bà. Tại Bắc gia, lần đầu nhìn thấy Bắc Thần Dật- người con trai như ánh mặt trời theo “Tống Tiền” nhận định, nhưng ta lại không nghĩ thế có thể do con bé nhỏ tuổi nên không nhận ra, còn ta thì ra đời bương trải vài năm ở đáy xã hội quen nhìn sắc mặt người, dựa vào trí nhớ của con bé từ ra sâu trong ánh mắt của Bắc Thần Dật ta nhìn ra được bên dưới cái vẻ ẩm áp bên ngoài của Bắc Thần Dật ẩn sau đó là sự lãnh lẽo, chết chốc như một con mãnh thú có thể cắn đứt cổ người bất kì lúc nào khi họ chưa kịp đề phòng, thật sự là một người đàn ông đầy nguy hiểm a, nhưng “Tống Tiền” lại sinh ra khát vọng muốn chiếm được tình yêu của anh ta, đau buồn thay con bé chỉ toàn nhận lại sự lạnh nhạt và căm hờn từ anh ta lẫn em trai của anh- Bắc Thần Liệt, “căm hờn? Đúng vậy ta nhìn ra trong mắt họ có sự căm hờn đối với con bé nhưng ta cũng không hiểu vì sao, trong kí ức của con bé cũng không thể lí giải được”.
Mọi tình thương và sự cưng chiều của họ đều tập trung vào một người con gái cùng họ lớn lên từ nhỏ, tiểu thư Bạch thị tên Bạch Nhạc U- một cô gái xinh đẹp, cao quý nhưng không mất vẻ dịu dàng, có lẽ nhìn Bạch Nhạc U lớn lên trong một hoàn cảnh đầy đủ vật chất còn chiếm được tình thương yêu của mọi người, nhất là những người đàn ông mà “Tống Tiền” khao khác, nên “Tống Tiền” sinh ra căm ghét, tìm đủ mọi cách từ bắt nạt đến hãm hại Bạch Nhạc U, dựa vào kí ức của con bé ta cảm thấy cô bé Bạch Nhạc U cũng không phải là một tiểu bạch thỏ ngoan hiền đâu a chỉ là cô ta khôn ngoan hơn con bé thôi, lúc trước con bé còn dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ hai anh em Bắc gia lẫn thiếu gia của tập đoàn Lãnh Thị-Lãnh Ngạo người bạn từ nhỏ của anh em Bắc gia và Bạch Nhạc U. “chậc chậc mà con bé này đúng thật khá háo sắc a, trai đẹp xung quanh nó đều thích hết“.
Nhưng cũng do Bắc gia vốn giàu có, cha Bắc lại rất hào phóng với “Tống Tiền” mẹ Tống thì yêu chiều con quá mức muốn bù đắp lại tuổi thơ thiếu thốn cho con, nên còn bé ngày càng trở nên điêu ngoa, tùy hứng, suốt ngày chỉ đeo bám theo hai anh em Bắc gia và Lãnh Ngạo nhưng chỉ toàn đổi lại sự coi thường, chán ghét từ họ, ta chỉ biết ngao ngán trong lòng “”Tống Tiền” ơi “ Tống Tiền” em thật ngốc quá mà, em bây giờ là tiểu thư giàu có rồi a, sao không biết hưởng thụ gì hết, cần gì tốn công sức vào những thứ nam sắc phù du đó, em có tiền mà a ra ngoài muốn mấy anh đẹp trai hơn không được, cần gì áp mặt nóng vào mông lạnh của người ta, haiz..zz”
Nhưng càng quá đáng hơn, cô nàng “Tống Tiền” này còn làm thêm một việc ngu ngốc hơn xem tí nữa mất luôn cả mạng, hai ngày trước tại buổi lễ kỉ niệm thành lập của Lãnh Thị, “Tống Tiền” trông thấy Bạch Nhạc U khiêu vũ lần lượt với 2 anh em Bắc gia và Lãnh Ngạo, cuối buổi tiệc trong vườn hoa Bạch Nhạc U còn hôn má Bắc Thần Dật, nên sau khi trông thấy Bạch Nhạc U đứng bên đường chờ Bắc Thần Dật lái xe đến,thấy một chiếc xe tải đang chạy đến con bé nãy sinh ác độc đẩy cô ta xuống đường nhưng không ngờ Lãnh Ngạo và Bắc Thần Liệt đang ở gần đó lập tức chạy ra cứu được Bạch Nhạc U,ngay lúc ấy Bắc Thần Dật ra đến trong thấy, anh ta đi đến bên con bé cũng đẩy nó xuống trước một chiếc xe tải đang lao tới, “Tống Tiền” chỉ kịp quay lại nhìn thấy Bắc Thần Dật nở nụ cười dịu dàng mà con bé thích nhất nhưng lại nói ra lời tàn nhẫn nhât “ cô mới thật sự đáng chết” nhớ lại điều này ta cảm thấy tim mình đang co rút đau đớn, đây không phải là cảm xúc của ta mà là của nguyên thân, ta biết con bé thật sự yêu Bắc Thần Dật, khi ấy cả Bắc Thần Liệt cùng Lãnh Ngạo cũng nhìn thấy “Tống Tiền” té xuống đường nhưng họ chỉ đứng nhìn một cách lạnh lùng, chán ghét như nhìn vật ô uế. Nhưng còn may cho con bé là lúc té xuống đường chiếc xe tải lao tới đã kịp giảm tốc, chứ không là chỉ bị chấn động não nhẹ như vậy đâu. Nhưng có lẽ do con bé bị chính người mình yêu tàn nhẫn đẩy mình vào chỗ chết nên nó không còn ý chí cầu sinh nữa, nên ta mới được may mắn trùng sinh.
Ta thở dài trong lòng “ Haiz..zz con bé có chỗ đáng giận, nhưng cũng đáng thương, bất quá sai lầm thì vẫn là sai lầm a, cuộc sống có thể trắc trở nhưng bản thân mỗi người có thể tự chọn cách sống riêng cho mình, con bé không nên tham lam cố giành giựt những thứ không thuộc về mình”, “bây giờ ta chính là nó rồi a, không biết có bị mấy tên đó mưu sát nữa không đây, híc thật xui xẻo mà”, ta lắc đầu ngoày ngoạy “ không biết, không biết ta đã chết một lần rồi đừng hòng ta khoanh tay chịu chết nữa, mấy tên đó cứ nhào vô, ta đây tiếp hết, hừ chị không phải quả hồng mềm đâu, bây giờ ta phải nằm ngủ một giấc ngủ thật ngon rồi tìm cách đối phó sau”.
Đầu đau nhức như muốn nổ tung, Tống Tiền nhìn thấy vài hình ảnh vụn vặt, sau đó nó tự sắp xếp xâu chuỗi lại với nhau thành một cuộn phim, cô nhìn thấy những sự việc nối tiếp nhau diễn ra một cách chân thật trước mắt, như chính bản thân cô trải qua, đúng vậy Tống Tiền đang từ từ dung nhập trí nhớ của nguyên thân vào trí nhớ của mình.
Hồi tưởng lại từng mảng kí ức của nguyên thân, ta thật sự bất ngờ a, cô bé này vậy mà cùng tên với ta-Tống Tiền, “Tống Tiền” năm nay tuổi và nơi này là thành phố Z- một thành phố xa hoa của nước A, nơi mà trước kia ta chưa hề thấy trong bản đồ địa lý, không lẽ thế giới này là không gian song song với thế giới của ta trước kia, điều ngạc nhiên hơn nữa là con bé vậy mà là con lai, mẹ con bé-Tống Mẫn là một tiểu thư sa cơ, năm bà tuổi gia đình đột ngột phá sản, cha bà bị người ta kiện vào tù vì tội tham nhũng thương mại, mẹ bà suy sụp bất ngờ lên cơn đau tim qua đời, gia đình vị hôn phu thấy khó rút lui phá vỡ hôn ước, cha bà trong tù biết không thể thoát án, sợ liên lụy nợ nần đến con gái nên nhờ thân tính đưa con gái trốn sang nước K định cư, ông thì tự sát trong tù. Tống Mẫn ở nước ngoài phải tự mưu sinh, và trong một đêm của nhiều năm sau trên đường đi làm thuê về bà bị người ta cưỡng bức, sau đó bà biết tin mình mang thai, nhưng vốn là người dịu dàng, lương thiện, bà không thể nhẫn tâm phá bỏ đứa con, nên bà đã một mình tự sinh và nuôi dưỡng “Tống Tiền”. Chắc là do di truyền từ người cha không biết mặt nên con bé vốn có một đôi mắt màu xanh lá mạ và tóc màu nâu sáng, nhưng có lẽ vì con bé không mốn nhớ đến nguyên nhân mình được sinh ra nên cố ý nhuộm màu tóc khác, dùng kính áp tròng đen che đi màu mắt. Biết được điều này ta cảm thấy hơi thương cảm cho con bé và thật sự kính phục mẹ Tống.
Có thể do không có cha, và hai mẹ con họ sống quá khổ cực nên tính cách của con bé cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nó trở nên ganh tị với những đứa bạn có hoàn cảnh tốt hơn, biết sử dụng thủ đoạn để giành những thứ mình muốn. Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi năm tuổi, hai mẹ con “Tống Tiền” được một người đàn ông đưa trở về nước A này, và người đàn ông ấy không phải ai khác chính là vị hôn phu khi xưa của mẹ Tống – Chủ tịch Bắc của tập đoàn Bắc Thị-Bắc Bách, thì ra là khi ấy ông vốn không muốn từ hôn với mẹ Tống nhưng do sự ép buộc của gia đình và cha ông uy hiếp nếu ông không cưới tiều thư tập đoàn Hạ Thị thì sẽ cho người ám sát mẹ Tống, nên ông không thể mạo hiểm phản kháng được.
Năm “Tống Tiền” tuổi, Hạ phu nhân bệnh qua đời được một năm lúc này ông cũng nắm toàn bộ tập đoàn Bắc Thị trong tay, không còn ai có thể cản trở được ông nữa nên ông đã quyết định đón hai mẹ con “Tống Tiền” về nước và tái hôn với bà. Tại Bắc gia, lần đầu nhìn thấy Bắc Thần Dật- người con trai như ánh mặt trời theo “Tống Tiền” nhận định, nhưng ta lại không nghĩ thế có thể do con bé nhỏ tuổi nên không nhận ra, còn ta thì ra đời bương trải vài năm ở đáy xã hội quen nhìn sắc mặt người, dựa vào trí nhớ của con bé từ ra sâu trong ánh mắt của Bắc Thần Dật ta nhìn ra được bên dưới cái vẻ ẩm áp bên ngoài của Bắc Thần Dật ẩn sau đó là sự lãnh lẽo, chết chốc như một con mãnh thú có thể cắn đứt cổ người bất kì lúc nào khi họ chưa kịp đề phòng, thật sự là một người đàn ông đầy nguy hiểm a, nhưng “Tống Tiền” lại sinh ra khát vọng muốn chiếm được tình yêu của anh ta, đau buồn thay con bé chỉ toàn nhận lại sự lạnh nhạt và căm hờn từ anh ta lẫn em trai của anh- Bắc Thần Liệt, “căm hờn? Đúng vậy ta nhìn ra trong mắt họ có sự căm hờn đối với con bé nhưng ta cũng không hiểu vì sao, trong kí ức của con bé cũng không thể lí giải được”.
Mọi tình thương và sự cưng chiều của họ đều tập trung vào một người con gái cùng họ lớn lên từ nhỏ, tiểu thư Bạch thị tên Bạch Nhạc U- một cô gái xinh đẹp, cao quý nhưng không mất vẻ dịu dàng, có lẽ nhìn Bạch Nhạc U lớn lên trong một hoàn cảnh đầy đủ vật chất còn chiếm được tình thương yêu của mọi người, nhất là những người đàn ông mà “Tống Tiền” khao khác, nên “Tống Tiền” sinh ra căm ghét, tìm đủ mọi cách từ bắt nạt đến hãm hại Bạch Nhạc U, dựa vào kí ức của con bé ta cảm thấy cô bé Bạch Nhạc U cũng không phải là một tiểu bạch thỏ ngoan hiền đâu a chỉ là cô ta khôn ngoan hơn con bé thôi, lúc trước con bé còn dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ hai anh em Bắc gia lẫn thiếu gia của tập đoàn Lãnh Thị-Lãnh Ngạo người bạn từ nhỏ của anh em Bắc gia và Bạch Nhạc U. “chậc chậc mà con bé này đúng thật khá háo sắc a, trai đẹp xung quanh nó đều thích hết“.
Nhưng cũng do Bắc gia vốn giàu có, cha Bắc lại rất hào phóng với “Tống Tiền” mẹ Tống thì yêu chiều con quá mức muốn bù đắp lại tuổi thơ thiếu thốn cho con, nên còn bé ngày càng trở nên điêu ngoa, tùy hứng, suốt ngày chỉ đeo bám theo hai anh em Bắc gia và Lãnh Ngạo nhưng chỉ toàn đổi lại sự coi thường, chán ghét từ họ, ta chỉ biết ngao ngán trong lòng “”Tống Tiền” ơi “ Tống Tiền” em thật ngốc quá mà, em bây giờ là tiểu thư giàu có rồi a, sao không biết hưởng thụ gì hết, cần gì tốn công sức vào những thứ nam sắc phù du đó, em có tiền mà a ra ngoài muốn mấy anh đẹp trai hơn không được, cần gì áp mặt nóng vào mông lạnh của người ta, haiz..zz”
Nhưng càng quá đáng hơn, cô nàng “Tống Tiền” này còn làm thêm một việc ngu ngốc hơn xem tí nữa mất luôn cả mạng, hai ngày trước tại buổi lễ kỉ niệm thành lập của Lãnh Thị, “Tống Tiền” trông thấy Bạch Nhạc U khiêu vũ lần lượt với anh em Bắc gia và Lãnh Ngạo, cuối buổi tiệc trong vườn hoa Bạch Nhạc U còn hôn má Bắc Thần Dật, nên sau khi trông thấy Bạch Nhạc U đứng bên đường chờ Bắc Thần Dật lái xe đến,thấy một chiếc xe tải đang chạy đến con bé nãy sinh ác độc đẩy cô ta xuống đường nhưng không ngờ Lãnh Ngạo và Bắc Thần Liệt đang ở gần đó lập tức chạy ra cứu được Bạch Nhạc U,ngay lúc ấy Bắc Thần Dật ra đến trong thấy, anh ta đi đến bên con bé cũng đẩy nó xuống trước một chiếc xe tải đang lao tới, “Tống Tiền” chỉ kịp quay lại nhìn thấy Bắc Thần Dật nở nụ cười dịu dàng mà con bé thích nhất nhưng lại nói ra lời tàn nhẫn nhât “ cô mới thật sự đáng chết” nhớ lại điều này ta cảm thấy tim mình đang co rút đau đớn, đây không phải là cảm xúc của ta mà là của nguyên thân, ta biết con bé thật sự yêu Bắc Thần Dật, khi ấy cả Bắc Thần Liệt cùng Lãnh Ngạo cũng nhìn thấy “Tống Tiền” té xuống đường nhưng họ chỉ đứng nhìn một cách lạnh lùng, chán ghét như nhìn vật ô uế. Nhưng còn may cho con bé là lúc té xuống đường chiếc xe tải lao tới đã kịp giảm tốc, chứ không là chỉ bị chấn động não nhẹ như vậy đâu. Nhưng có lẽ do con bé bị chính người mình yêu tàn nhẫn đẩy mình vào chỗ chết nên nó không còn ý chí cầu sinh nữa, nên ta mới được may mắn trùng sinh.
Ta thở dài trong lòng “ Haiz..zz con bé có chỗ đáng giận, nhưng cũng đáng thương, bất quá sai lầm thì vẫn là sai lầm a, cuộc sống có thể trắc trở nhưng bản thân mỗi người có thể tự chọn cách sống riêng cho mình, con bé không nên tham lam cố giành giựt những thứ không thuộc về mình”, “bây giờ ta chính là nó rồi a, không biết có bị mấy tên đó mưu sát nữa không đây, híc thật xui xẻo mà”, ta lắc đầu ngoày ngoạy “ không biết, không biết ta đã chết một lần rồi đừng hòng ta khoanh tay chịu chết nữa, mấy tên đó cứ nhào vô, ta đây tiếp hết, hừ chị không phải quả hồng mềm đâu, bây giờ ta phải nằm ngủ một giấc ngủ thật ngon rồi tìm cách đối phó sau”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đầu đau nhức như muốn nổ tung, Tống Tiền nhìn thấy vài hình ảnh vụn vặt, sau đó nó tự sắp xếp xâu chuỗi lại với nhau thành một cuộn phim, cô nhìn thấy những sự việc nối tiếp nhau diễn ra một cách chân thật trước mắt, như chính bản thân cô trải qua, đúng vậy Tống Tiền đang từ từ dung nhập trí nhớ của nguyên thân vào trí nhớ của mình.
Hồi tưởng lại từng mảng kí ức của nguyên thân, ta thật sự bất ngờ a, cô bé này vậy mà cùng tên với ta-Tống Tiền, “Tống Tiền” năm nay 17 tuổi và nơi này là thành phố Z- một thành phố xa hoa của nước A, nơi mà trước kia ta chưa hề thấy trong bản đồ địa lý, không lẽ thế giới này là không gian song song với thế giới của ta trước kia, điều ngạc nhiên hơn nữa là con bé vậy mà là con lai, mẹ con bé-Tống Mẫn là một tiểu thư sa cơ, năm bà 18 tuổi gia đình đột ngột phá sản, cha bà bị người ta kiện vào tù vì tội tham nhũng thương mại, mẹ bà suy sụp bất ngờ lên cơn đau tim qua đời, gia đình vị hôn phu thấy khó rút lui phá vỡ hôn ước, cha bà trong tù biết không thể thoát án, sợ liên lụy nợ nần đến con gái nên nhờ thân tính đưa con gái trốn sang nước K định cư, ông thì tự sát trong tù. Tống Mẫn ở nước ngoài phải tự mưu sinh, và trong một đêm của nhiều năm sau trên đường đi làm thuê về bà bị người ta cưỡng bức, sau đó bà biết tin mình mang thai, nhưng vốn là người dịu dàng, lương thiện, bà không thể nhẫn tâm phá bỏ đứa con, nên bà đã một mình tự sinh và nuôi dưỡng “Tống Tiền”. Chắc là do di truyền từ người cha không biết mặt nên con bé vốn có một đôi mắt màu xanh lá mạ và tóc màu nâu sáng, nhưng có lẽ vì con bé không mốn nhớ đến nguyên nhân mình được sinh ra nên cố ý nhuộm màu tóc khác, dùng kính áp tròng đen che đi màu mắt. Biết được điều này ta cảm thấy hơi thương cảm cho con bé và thật sự kính phục mẹ Tống.
Có thể do không có cha, và hai mẹ con họ sống quá khổ cực nên tính cách của con bé cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nó trở nên ganh tị với những đứa bạn có hoàn cảnh tốt hơn, biết sử dụng thủ đoạn để giành những thứ mình muốn. Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi năm 12 tuổi, hai mẹ con “Tống Tiền” được một người đàn ông đưa trở về nước A này, và người đàn ông ấy không phải ai khác chính là vị hôn phu khi xưa của mẹ Tống – Chủ tịch Bắc của tập đoàn Bắc Thị-Bắc Bách, thì ra là khi ấy ông vốn không muốn từ hôn với mẹ Tống nhưng do sự ép buộc của gia đình và cha ông uy hiếp nếu ông không cưới tiều thư tập đoàn Hạ Thị thì sẽ cho người ám sát mẹ Tống, nên ông không thể mạo hiểm phản kháng được.
Năm “Tống Tiền” 12 tuổi, Hạ phu nhân bệnh qua đời được một năm lúc này ông cũng nắm toàn bộ tập đoàn Bắc Thị trong tay, không còn ai có thể cản trở được ông nữa nên ông đã quyết định đón hai mẹ con “Tống Tiền” về nước và tái hôn với bà. Tại Bắc gia, lần đầu nhìn thấy Bắc Thần Dật- người con trai như ánh mặt trời theo “Tống Tiền” nhận định, nhưng ta lại không nghĩ thế có thể do con bé nhỏ tuổi nên không nhận ra, còn ta thì ra đời bương trải vài năm ở đáy xã hội quen nhìn sắc mặt người, dựa vào trí nhớ của con bé từ ra sâu trong ánh mắt của Bắc Thần Dật ta nhìn ra được bên dưới cái vẻ ẩm áp bên ngoài của Bắc Thần Dật ẩn sau đó là sự lãnh lẽo, chết chốc như một con mãnh thú có thể cắn đứt cổ người bất kì lúc nào khi họ chưa kịp đề phòng, thật sự là một người đàn ông đầy nguy hiểm a, nhưng “Tống Tiền” lại sinh ra khát vọng muốn chiếm được tình yêu của anh ta, đau buồn thay con bé chỉ toàn nhận lại sự lạnh nhạt và căm hờn từ anh ta lẫn em trai của anh- Bắc Thần Liệt, “căm hờn? Đúng vậy ta nhìn ra trong mắt họ có sự căm hờn đối với con bé nhưng ta cũng không hiểu vì sao, trong kí ức của con bé cũng không thể lí giải được”.
Mọi tình thương và sự cưng chiều của họ đều tập trung vào một người con gái cùng họ lớn lên từ nhỏ, tiểu thư Bạch thị tên Bạch Nhạc U- một cô gái xinh đẹp, cao quý nhưng không mất vẻ dịu dàng, có lẽ nhìn Bạch Nhạc U lớn lên trong một hoàn cảnh đầy đủ vật chất còn chiếm được tình thương yêu của mọi người, nhất là những người đàn ông mà “Tống Tiền” khao khác, nên “Tống Tiền” sinh ra căm ghét, tìm đủ mọi cách từ bắt nạt đến hãm hại Bạch Nhạc U, dựa vào kí ức của con bé ta cảm thấy cô bé Bạch Nhạc U cũng không phải là một tiểu bạch thỏ ngoan hiền đâu a chỉ là cô ta khôn ngoan hơn con bé thôi, lúc trước con bé còn dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ hai anh em Bắc gia lẫn thiếu gia của tập đoàn Lãnh Thị-Lãnh Ngạo người bạn từ nhỏ của anh em Bắc gia và Bạch Nhạc U. “chậc chậc mà con bé này đúng thật khá háo sắc a, trai đẹp xung quanh nó đều thích hết“.
Nhưng cũng do Bắc gia vốn giàu có, cha Bắc lại rất hào phóng với “Tống Tiền” mẹ Tống thì yêu chiều con quá mức muốn bù đắp lại tuổi thơ thiếu thốn cho con, nên còn bé ngày càng trở nên điêu ngoa, tùy hứng, suốt ngày chỉ đeo bám theo hai anh em Bắc gia và Lãnh Ngạo nhưng chỉ toàn đổi lại sự coi thường, chán ghét từ họ, ta chỉ biết ngao ngán trong lòng “”Tống Tiền” ơi “ Tống Tiền” em thật ngốc quá mà, em bây giờ là tiểu thư giàu có rồi a, sao không biết hưởng thụ gì hết, cần gì tốn công sức vào những thứ nam sắc phù du đó, em có tiền mà a ra ngoài muốn mấy anh đẹp trai hơn không được, cần gì áp mặt nóng vào mông lạnh của người ta, haiz..zz”
Nhưng càng quá đáng hơn, cô nàng “Tống Tiền” này còn làm thêm một việc ngu ngốc hơn xem tí nữa mất luôn cả mạng, hai ngày trước tại buổi lễ kỉ niệm thành lập của Lãnh Thị, “Tống Tiền” trông thấy Bạch Nhạc U khiêu vũ lần lượt với 2 anh em Bắc gia và Lãnh Ngạo, cuối buổi tiệc trong vườn hoa Bạch Nhạc U còn hôn má Bắc Thần Dật, nên sau khi trông thấy Bạch Nhạc U đứng bên đường chờ Bắc Thần Dật lái xe đến,thấy một chiếc xe tải đang chạy đến con bé nãy sinh ác độc đẩy cô ta xuống đường nhưng không ngờ Lãnh Ngạo và Bắc Thần Liệt đang ở gần đó lập tức chạy ra cứu được Bạch Nhạc U,ngay lúc ấy Bắc Thần Dật ra đến trong thấy, anh ta đi đến bên con bé cũng đẩy nó xuống trước một chiếc xe tải đang lao tới, “Tống Tiền” chỉ kịp quay lại nhìn thấy Bắc Thần Dật nở nụ cười dịu dàng mà con bé thích nhất nhưng lại nói ra lời tàn nhẫn nhât “ cô mới thật sự đáng chết” nhớ lại điều này ta cảm thấy tim mình đang co rút đau đớn, đây không phải là cảm xúc của ta mà là của nguyên thân, ta biết con bé thật sự yêu Bắc Thần Dật, khi ấy cả Bắc Thần Liệt cùng Lãnh Ngạo cũng nhìn thấy “Tống Tiền” té xuống đường nhưng họ chỉ đứng nhìn một cách lạnh lùng, chán ghét như nhìn vật ô uế. Nhưng còn may cho con bé là lúc té xuống đường chiếc xe tải lao tới đã kịp giảm tốc, chứ không là chỉ bị chấn động não nhẹ như vậy đâu. Nhưng có lẽ do con bé bị chính người mình yêu tàn nhẫn đẩy mình vào chỗ chết nên nó không còn ý chí cầu sinh nữa, nên ta mới được may mắn trùng sinh.
Ta thở dài trong lòng “ Haiz..zz con bé có chỗ đáng giận, nhưng cũng đáng thương, bất quá sai lầm thì vẫn là sai lầm a, cuộc sống có thể trắc trở nhưng bản thân mỗi người có thể tự chọn cách sống riêng cho mình, con bé không nên tham lam cố giành giựt những thứ không thuộc về mình”, “bây giờ ta chính là nó rồi a, không biết có bị mấy tên đó mưu sát nữa không đây, híc thật xui xẻo mà”, ta lắc đầu ngoày ngoạy “ không biết, không biết ta đã chết một lần rồi đừng hòng ta khoanh tay chịu chết nữa, mấy tên đó cứ nhào vô, ta đây tiếp hết, hừ chị không phải quả hồng mềm đâu, bây giờ ta phải nằm ngủ một giấc ngủ thật ngon rồi tìm cách đối phó sau”.