Thời gian sau đó, bé T* vẫn cố giữ thái độ lạnh lùng với em. Và em cũng thấy mình không có nghĩa vụ phải làm T* vui. Em vẫn giữ thái độ bình thường với bé T*. Còn những chuyện sau này, em mới hiểu rõ và thông cảm hơn với bé T*. Còn H* thì nó là con nhỏ trời đánh. Lúc nào cũng gây ra rắc rối. Nhưng nó giống như thực phẩm chức năng vậy, có thể giúp người khác khỏe mạnh vui vẻ, yêu đơi, nhưng nếu lạm dụng quá, thì lại gây ra tác dụng phụ.
Thời gian sau đó vẫn cứ trôi đi. Công việc của em vẫn bình thường, vẫn sáng đi làm, chiều cắp ba lô đi về, Vẫn trò chuyện với nhỏ mỗi đêm. Vẫn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nói chuyện cùng nhỏ, và cảm thấy hơi hơi tổn thương và buồn 1 chút khi mỗi người một nơi.
Nhưng nghĩ tới khoảnh thời gian tiếp theo, khoảng 1 tuần nữa là sẽ được gặp nhỏ, nên mọi nỗi buồn dường như tan biến.
Còn về phần nhóc H*, em vẫn giữ liên lạc với nó sau buổi café hôm ấy. em cũng không hiểu sao dạo này nó thường hay liên lạc với em. Trò chuyện đủ thứ, cứ như em là đài tiếng nói nhân dân thành phố Hồ Chí Minh vậy, nó điện thoại, tâm sự với em mọi thứ tình yêu hôn nhân gia đình, và kể cả tâm sự đêm khuya vậy. Nhiều lúc em không biết phải nói chuyện gì với nó nữa, thì nó mang mấy câu chuyện cười ra kể cho em nghe.
- Nhóc H*: Anh muốn nghe chuyện cười không?
- Em: Nghe với 1 điều kiện
- Nhóc H*: Điều kiện gì?
- Em: em phải vừa kể, vừa thọc lét anh mới cười được.
- Nhóc H*: anh giỏi thọc em. Em ở xa anh quá, sao thọc lét anh được, hay anh tới chỗ em đi, em vừa kể vừa thọc lét anh tới sáng luôn.
- Em: Thôi, thôi, kể đi. Anh nghe nè.
- Nhóc H*: em kể nghe.
Rồi nó kể lại mấy câu chuyện cười trên mạng, mà em đọc muốn mòn rồi. Nhưng vẫn phải cười cho nó vui.
Những câu chuyện tưởng chừng vô thưởng vô phạt như vậy, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Khiến em và H* ngày càng hiểu nhau, và em cũng hiểu tính cách của H* hơn. Nó y chang một đứa con nít, vui buồn đều thể hiện rõ ra mặt, và thích được nuông chiều, nịnh nọt, hảo ngọt.
Một hôm đang trên văn phòng. Thì nghe điện thoại nó (nhóc H*) gọi tới.
- Nhóc H*: alo, anh đnag làm gì đó? Tới chỗ em liền đi anh.
- Em: có gì vậy? Anh đang làm việc. Khoảng tối anh ghé được không.
- Nhóc H*: Không được, ngay bây giờ. Gấp lắm rồi.
- Em: em điện thoại cho thằng bồ em đi, chứ sao gọi cho anh. Em hơi cáu rồi.
Không biết tại em nhắc tới từ cấm hay nhắc tới điều gì hay không mà tự nhiên nó khóc.
- Nhóc H*: anh không tới thì thôi… em không cần anh tới nữa.
Rồi xong nó tắt máy. Từ lúc biết nó tới giờ, lần đầu tiên em thấy nó lo lắng và thái độ hơi lạ so với mọi khi. Nên cũng hơi lo lắng. Vậy alf đành xách cặp xin phép về sớm 30 phút (cũng hên là sắp hết giờ làm, nên xin về dễ) rồi em bay thẳng tới chỗ nhà nó.
Nó là con gái Sài Gòn chính gốc, ba má làm to, nhà nằm trong khu Phú Mỹ Hưng quận 7. Kiểu nó như con nhà tiểu thư, được nuông chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy. Thích ăn chơi, đú..bla bla. Kiểu loại con gái mà em ghét nhất. Trước đây thì đúng là em không thích thiệt. Nhưng mà từ khi em quen nó. Em mới biết giàu chưa chắc đã sướng, ( mà nghè thì chắc chắn là khổ rồi ) Nhà nó giàu thiệt. Nhưng quanh năm suốt tháng chỉ làm bạn với cô giúp việc. Phụ huynh thì chỉ lo làm lụng kiếm tiền, nên cũng ít khi quan tâm tới nó. (chỉ biết ăn chơi, ngủ, tiêu tiền thôi ) Nói chung thì hoàn cảnh của nó thì là như vậy.
Cuối cùng em cũng tới nhà của H*. Em xin phép vào nhà. Nhưng không thấy nó ở dưới phòng. Em mới hỏi cô giúp việc.
- H* đâu cô?
- Nó đang ở trong phòng, cả ngày hôm nay không chịu ra khỏi phòng. Không chịu ăn uống gì hết.
- Dạ, để con lên xem sao.
Rồi em cũng vào phòng H*.
- Em: H* ơi. Anh tới rồi nè, cho anh vào đi.
- Em: sao vậy? Gọi anh tới giờ không cho anh vào là sao??
Vẫn không thấy nó trả lời. Em lấy điện thoại, nó cũng không chịu bắt máy. Em nhắn tin cho nó.
“Anh ngồi đợi em 5 phút nữa. Em không vào thì anh xin phép về ngen. 5 phút bắt đầu. Tích tóc tích tóc…”
4 phút trôi đi, em vẫn không thấy có động tĩnh gì, em vẫn đứng bên ngoài, kế bên cánh cửa. Hết 5 phút, em vẫn đứng im ngay cửa. Xem nó có động tĩnh gì hay không. Vẫn không thấy. Khoảng 30 giây sau. Em thấy cửa he hé, nó ló cái đầu ra ngoài, nhìn thấy em, nó giật cả mình. Em thì nhìn bộ dạng của nó lúc đó mắc cười không chịu nổi, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo, mở lấy cánh của rồi vào phòng nó.
Lúc này. H* trông không có vẻ gì là ốm đau bệnh tật cả. Em mới hỏi.
- Em: sao ngày hôm nay không ra khỏi phòng, có ốm đau bệnh tật gì không?
- H*: không. Sao nãy nói không tới mà, giờ tới đây làm gì?
- Em: vậy thôi, anh về.
- H*: còn lâu, ai cho về. ở đây chơi với em xíu đi.
- Em: thế túm lại là có chuyện gì?
- H*: thì… em với bạn trai (thằng D*) mới cãi nhau.
- Em: chỉ vậy thôi hả?
- H*: dạ.
- Em: Vậy giờ hết buồn chưa?
- H*: Anh không hỏi sao cãi nhau hả?
- Em: không liên quan tới anh, anh hỏi làm gì.
- Em: mà sao em biết D* đang tán tỉnh người khác?
- H*: em không biết. Em linh tính vậy.
- Em: chắc không phải vậy đâu. Em đừng lo quá.
Xong rồi em nhanh chóng đổi chủ đề, em sợ H* lại suy nghĩ lung tung rồi ngồi đưa cái mặt xụ 1 đống ra đó. Em nhanh chóng đổi chủ đề giả bộ nói qua chuyện khác. Với lại em không muốn nói tới chuyện của thằng D*, em không muốn nhắc tới tên nó.
- Em: Tuần sau anh đi Bangkok á.
- H*: vậy hả? sướng thế.
- Em: sướng gì, anh đi công tác thôi.
- H*: em đi chung với. mai em đặt vé máy bay luôn. (con nhà giàu có khác)
- Em: anh đi công tác chứ có phải đi chơi đâu, qua đó có phải đi chơi đâu mà đi theo.
- H*: Vậy thôi, em ở nhà.
- Em: muốn mua gì không? Anh mua cho.
- H*: em muốn mua mỹ phẩm loại, với 1 cái váy.
- Em: gì nhiều quá vậy, được chọn 1 thứ thôi.
- H*: vây mua cho em đồ ăn Thái đi.
- Em: túm lại là em muốn mua gì??
- H*: Mua ì cũng được. hehe, anh coi vậy àm cũng háo sắc ghê.
- Em: nói ai háo sắc??? cho nhịn, khỏi mua luôn.
- H*: nói giỡn mà, nói giỡn mà.
Nó nói bình thường thôi cũng được. em nhìn điệu bộ với biểu cảm khuôn mặt của nó, em chỉ muốn véo má, hun cho nó 1 phát giống như mấy đứa cháu ở nhà quá. Dễ thương không thể chịu được. còn 1 cái tật nữa là thích choàng vai bá cổ em. Cứ choàng vai em.
Cũng hên là nó không phải là cháu em. Thấy nó có vẻ hồn nhiên quá mức, em mới đạp nó ra xa 1 phát (cường điệu 1 tí )
- Em: Sáng giờ ăn gì chưa? Anh chở di ăn gì rồi về.
- H*: đói muốn khóc, chờ nãy gờ, giờ mới chịu mở miệng. cứ như vậy, bao giờ chú mới có người yêu hả chú ơi!!!
- Em: Thay đồ nhanh đi, nói nhiều, nói nữa là cho nhịn bây giờ.
- H*: biết rồi. đợi em thay đồ, 5 phút. Anh quay mặt đi chỗ khác đi. Em thay đồ đây.
- Em: nè, bớt giỡn đi, anh đợi ở dưới nhà ngen, anh đẹp trai chứ không có dễ dãi.
Tính quay lại thì thấy nó bắt đầu cởi nút. em tới vỗ vào trán nó 1 phát rồi lật đật hạy xuống, không để cho nó troll nữa.
Tính cách nó la là như vậy, mới lúc nãy còn lu ba lu bu khóc lóc buồn chán tình cảm, bây giờ lại tươi như bông. y như con nít, dễ dụ, mang xíu đồ ăn với quà là nín liền kinh nghiệm bao năm trông cháu.
5 phút sau, H* xuống, vẫn xinh tươi, đẹp gái như mọi khi. Dẫn nó đi ăn bún phở gì xíu, rồi còn nói chở nó đi dạo mát cho giải tỏa stress nữa chứ.
Ăn như hạm, một mình mà nó quất gần 1 tô bánh canh cua với 2 gỏi cuốn ( chắc nhiều đối với con gái ) xong em chở nó đi dạo mát lòng vòng qua hầm cầu Thủ Thiêm, (chỗ người ta thường đứng ngắm bắn pháo bông trong Sài Gòn).
Đi trên đường, nhìn mấy cặp cặp ngồi ven đường dựng xe ôm nhau, và làm nhiều thứ khác với nhau, mà thấy gato kinh khủng. Chắc nó ngồi trên xe cũng thấy nên nói.
- H*: Chở gái đẹp trên xe rồi còn nhìn đâu đó?
- Em: Có nhìn đâu. Giỏi đón mò.
- H*: xạo, nhìn nãy giờ mà còn bày đặt.
- Em: không có nhìn mà. Ai them chứ.
- H*: xạo quá chú ơi. Lo lái xe đi. Em giúp chú.
Rồi nó ôm chặt lấy em, dựa vào vai em cứ như một cặp tình nhân thực sự vậy. em bảo nó thả ra mà nó không chịu thả. Cuối cùng em cũng đành kháng cự lại một cách yếu ớt thôi. Mà công nhận em cũng thấy ấm áp hơn hẳn, đỡ bớt lạnh trong cái màn sương buổi tối.
Rồi suốt từ đó trở đi, nó cứ ôm em, nắm chặt tay em không rời. mặc cho em bảo thả ra nó vẫ không chịu thả. Cho đến khi em đưa nó lại về nhà.
- Em: vào nahf di để lạnh, đừng có buồn nữa ngen.
- H*: Biêt rồi chú.Cảm ơn hôm nay đã tới đây ngen chú.
- Em: uhm, vào đi.
- H*: Đuổi quài, nhà người ta muốn vào lúc nào chả được, blezzz. À, nhớ mua quà cho em đó ngen. Hhi
- Em: uhm. Nhớ rồi.
- H*: bye bye anh, chạy xe cẩn thận. rồi tới hun lên má em một cái.
Rồi nó chạy thẳng 1 mạch vào nhà.
Em thì lại tiếp tục 1 mình một xe chạy về nhà. Cảm giác lạnh lẽo trống vắng hơn lúc nãy. Haizzz.
Nhiều lúc em nghĩ, sao H* cứ tự nhiên với em đến như vậy, là do tính cách nó trẻ con, hay nó chỉ xem em như một người…….chị gái Mà lúc ở bên cạnh nó, bao vui. Chả bao giờ buồn, muốn buồn cũng chả được. bỗng dung em lại cười một mình.
Về đến nhà, check mail, đọc báo, tin show bitch thể thao một lát, thì lên giường chuẩn bị ngủ thì em nhận được tin nhắn của bé T*.
“Hôm nay đi chơi vui không? Nhìn thấy anh với H có vẻ vui vẻ hạnh phúc quá ha. ^^”
…