Tới giây phút đó, em cảm thấy hồi hộp và rất căng thẳng. Tay chân em bắt đầu hơi có dấu hiệu run. Và cảm giác thừa thãi. Không biết đặt đâu cho yên 2 cái tay. Em vẫn nhìn về phía nhỏ. Nhỏ vẫn nhìn về phía em.
Nhìn mà cả 2 không nói đươc câu nào. Mặt nhỏ ửng hồng. môi mím chặt, nhỏ nhìn em, Khẽ kiễng gót chân về phía em. Đầu nghiêng vè phía bên trái, mắt bắt đầu nhắm lại.
Rồi bỗng dung nhỏ dừng lại. Nhìn thẳng mặt em… rồi…
Khẽ lắc đầu…
Bịm môi, ra vẻ từ chối..
Chắc có lẽ là nhỏ không muốn kiss giờ phút này, hoặc thời điểm này, nhỏ chwua sẵn sang chăng? Em thầm hỏi.
Lúc đó em cũng chỉ biết cầm chặt tay nhỏ. Tay nhỏ bỗng dưng lạnh ngắt. Lạnh nhất từ trước tới giờ. Em lơ mơ, không biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu chỉ hình dung và tư tưởng tượng ra những tình huống, những nguyên nhân tại sao bỗng dưng nhỏ hành động khó hiểu như vậy. Lúc thì như chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng cuối cùng thì lại hành động như vậy.
Trong ánh mắt nhỏ, em cảm nhận được nhỏ đang lo lắng điều gì đó.
Em vẫn còn đang nắm tay nhỏ. Em kéo tay nhỏ và dẫn xuống sân khấu. Chấp nhận chịu thua cuộc. Em không muốn làm những chuyên nếu như nhỏ không thích.
Và lần này, Nhỏ không cho em nắm tay luôn.
- Nhỏ: cậu để tự chị đi xuống được rồi. Nhỏ bồng nhiên trở nên căng thẳng.
- Em: dạ,… Em bất ngờ với cả nét mặt và thái độ của nhỏ với em lúc bấy giờ…
Rồi cả em và nhỏ cùng im lặng. Im lặng từ lúc xuống sân khấu kể cả cho đến khi tới gian hàng ăn uống. Tình hình cả 2 vẫn đang trong im lặng. Em mới tìm cách phá đi bầu không khí im lặng hiện tại.
- Em: Chị ă gì? Em gọi cho.
- Nhỏ: Ăn gì cũng được. cậu gọi cho chị luôn.
- Em: dạ, chị đợi em một xíu, em tới kia đổi cuporn (không biết vết đúng lỗi chính tả không nữa) Lá em mang ra.
(Ngoài lề: Ở các “háng”(trung tâm mua sắm) bên Thái, nhiều trung tâm khi tới gian hàng ẩm thực, khách hang sẽ phải mua coporn thay cho tiền mặt, tại các quầy đổi, ăn bao nhiêu đổi bấy nhiêu, lỡ ăn không hết, thì có thể đổi ngược lại từ coporn sang tiền ặm lại được.)
Em mua cho em một phần gỏi đu đủ ( tiếng Thái gọi là “sốm tâm” ส้มตำ) ăn chung với xôi, em thích nhất món này. Lần anfo qua Thái, em cũng đều ăn cho được món này. Và gọi nhỏ một phần bún xào (tiếng thái đọc là“pạt thây” ผัดไทย) và cả 2 món đều cay, em thích ăn cay, đồ ăn Thái, cay cỡ anfo em cũng nuốt được hết.
Mang tới nơi, thấy nhỏ vẫn ngồi thẫn thờ, nhìn về phía xa xa. Và vẫn cảm giác cũ, em cảm thấy nhỏ đang lo lắng một điều gì đó, mà lúc đó em vẫn không thể hiểu được. (Sau này em mới hiểu, em sẽ giải thích và kể lại chi tiết sau) Em đứng quan sát một lúc, thấy nhỏ vẫn trong tâm trạng như vậy. Không có gì thay đổi. Nên em mới mang đồ ăn tới.
- Em: Bún xào của chị nè. *em cười tươi nhất có thể, nhằm xóa tan đi bầu không khí lạnh ngắt đến phát sợ này*
- Nhỏ: uhm, chị cảm ơn. Cậu ăn gì vậy. *nhỏ hỏi với gương mặt buồn thiu*
- Em: dạ, em ăn gỏi với xôi. Chị ăn đi để nguội.
Rồi cả hai ngồi ăn. Nhỏ vừa ăn, vừa hít hà, vừa thút thít. Chắc có lẽ là cay quá. Em đoán vậy…
Em tính hỏi thăm nhưng lúc ngẩn mặt lên. Thì em thấy nhỏ nước mắt đang rơi. Em giật mình. Tại sao mọi chuyện lại quay ngoắt 180 độ như vậy chứ. Lúc mới vào trung tâm mua sắm, vui vẻ biết bao nhiêu, thì giờ này, mọi chuyện trở nên căng thẳng đến như vậy? Tại sao chứ?
Tạm gác mọi câu hỏi hoài nghi, em quay sang hỏi nhỏ.
- Em: Cay quá hay sao mà chị rớt nước mắt luôn vậy?
- Nhỏ: uhm, cay quá. Thôi, chị không ăn được nữa. Cậu ngồi đây xíu đi, chị vào nhà vệ sinh xíu, lát quay lại. Cậu ăn tiếp đi.
Nói xong nhỏ bỏ em lại ngồi đó một mình. Nhỏ đi thẳng một mạch vào nhà vệ sinh
Rõ ràng là nhỏ đang nói xạo. Em tin chắc.
Em theo nhỏ vào nhà vệ sinh.
Em đứng bên ngoài, và lần đầu tiên trong đời, em chứng kiến phút giây khi một người con gái khóc( điều mà em ghét nhất – nước mắt của phụ nữ) em chỉ biết lặng người đứng nghe nhỏ khóc. Đứng nghe từng âm thanh phía bên kia vách tường phát ra. Cách xa chỉ một cánh cửa. Cảm giác khi thấy người mình thích, người mình yêu quý khóc. Nhưng không thể giúp được gì. Là một cảm giác khó chịu, và bất lực.
Một cánh cửa ngăn cách hai con người, hai tâm trạng. Một bên với những suy nghĩ, những câu hỏi nhưng không một lời giải đáp. Một bên với những điều không thể sẻ chia cùng ai. Kể cả với em. Nhỏ vẫn không thể chia sẻ được, đặc biệt là với em, thì càng không thể…
Được một lúc. Tiếng khóc dần dần hết, im lặng… Chắc là nhỏ đã nín.
Cốc! Cốc! Cốc!
- Em: Chị khóc xong chưa? Nếu muốn có thể khóc thêm, em chờ được.
- Nhỏ: ai cho cậu vào đây? Chị ổn. Không sao đâu. Cậu ra ngoài đi. Đây là nhà vệ sinh nữ mà.
- Em: Kệ, có chuyện gì, chị không thể nói với em được hay sao? Mà chị phải vào đây khóc?
- Nhỏ: cậu không hiểu được đâu.
- Em: dạ. Chị lúc nào cũng xem em là một thằng nhóc thôi phải không.
- Nhỏ: Đến một lúc nào đó. Cậu sẽ hiểu.
- Em: một lúc nào? Là mai, mốt? Hay khi nào.
- Nhỏ: không xa lắm đâu.
Rồi nhỏ bước ra ngoài. Phong thái tươi tỉnh hơn lúc nãy. Nhỏ nhìn em cười tươi.
- Nhỏ: đi thôi. Đi về.
- Em: dạ.
Em tính hỏi nhỏ thêm, làm rõ thêm mọi chuyện nhưng thấy nhỏ đã bình thường vui vẻ trở lại, nên thôi. Em không muốn nhỏ lại buồn.
Không khí đã vui vẻ trở lại.
Em và nhỏ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức. Em hỏi nhỏ.
- Em: em mua tặng chị cái này ngen. *Em chỉ vào chiếc nhẫn giống giống với chiếc nhẫn lúc nãy.*
- Nhỏ: không cần đâu. Lương cậu được bao nhiêu mà mua cho chị.
- Em:… dạ, em quay mặt đi chỗ khác. Rồi thôi.* bị đụng chạm cái tôi, với lại bị quê khi nhỏ nói như vậy*
- Nhỏ: chị xin lỗi, ý chị không phải vậy. Thôi mà, đừng giận chị.
- Em: dạ, em không giận đâu, chị nói đúng mà. *em nói nhưng thực chất vẫn có chút xíu hơi buồn, chứ chả giận gì nhỏ. Em tin nhỏ không có ý gì, không cố ý nói ra câu đó.
- Nhỏ: Vậy mua tặng chị đi. Lúc nãy hụt rồi. Giờ em đền cho chị, chứ không có tặng gì hết á. Nhỏ lè lưỡi ra, cười rồi nói với em.
- Em: thiệt không? Em mua tăng chị ngen.
- Nhỏ: mua đền bù cho chị. Chứ tặng cái gì.
- Em: dạ, tặng hay đền gì cũng được.
- Nhỏ: hì hì, nhỏ cười tươi. *lúc đó em chỉ muốn hun cho một cái*
Xong rồi. Cũng trả tiền xong xuôi. Tổng thiệt hại 8000 baht. Nhưng em thấy vui lắm. Chả thấy buồn. Ai nói dại gái thì em chịu. xong em mang tới chỗ nhỏ.
- Em: giờ để trong hộp hay khui ra?
- Nhỏ: để trong hộp, tối về chị khui.
- Em: *chu mỏ ra* hun đền bù lúc nãy. Em bắt đầu cà rỡn.
- Nhỏ: không bao giờ. Nhỏ nghênh mặt lên ra vẻ sang chảnh.
- Em: hè hè. Không thì thôi
- Nhỏ: bleu bleu…
Nhìn nhỏ cứ như con nít vậy.
Xong xui cả 2 ra xe. Lúc này cũng đã khuya lắm rồi.
Anh lái xe mang vác đồ lên xe, cả 3 ra về.
Vẫn vị trí cũ. Em và nhỏ ngồi ghế sau. Đường xá cũng hết kẹt xe rồi. Xe chạy nhanh. Hết tốc lực. Cảm giác nhanh kinh khủng.
Trên xe. Nhỏ lim dim mắt, như thiếp ngủ đi vậy. Em chi ngồi ngắm nhỏ. Cảm giác thật bình an nhẹ nhàng. Bỗng…
Nhỏ nắm nhẹ lấy bàn tay em. Mắt hé mở ra, rồi nhìn em cười mỉm. Rồi lại nhắm mắt lại.
Cảm giác cứ như có một dòng điện chạy ngang người vậy. Cảm giác lâng lâng khó tả. Và có chút gì đó huyền bí mộng mị, mơ mộng, nữa tỉnh nữa mê. Chắc cảm giác này còn hơn là được kiss nữa. Gương mặt nhỏ lúc nhắm mắt ngủ (hay vờ ngủ thì em không rõ) vẫn như đang mỉm cười với em. Một nu cười bí ẩn.
Thoáng chốc. Nhỏ vội buông tay em ra.
Về tới nhà nhỏ.
Kết thúc ngày đầu tiên tới Bangkok, ngày mai sẽ đi công tác Pattaya.
- Em: chị ngủ ngon.
- Nhỏ: cậu cũng ngủ ngon.
- Em: dạ.
- Nhỏxìa tay ra* quà của chị đâu?
- Em: *nắm lấy tay nhỏ* đây!!!
- Nhỏ: nhẫn của chị!!! Tay cậu ai thèm. Hihi
- Em: Tại chị không nói rõ chi. Hehe. *rồi em đưa hộp nhẫn cho nhỏ*
- Nhỏ: he he, cảm ơn nhé, phải chi tháng nào cậu cũng qua Thái. Là chị có quà.
- Em: nói sếp tổng tài trọ vé máy bay đi, em qua mỗi tháng.
- Nhỏ: còn lâu. Hihi, méc ba chị bây giờ, ở đó mà…
- Em: hehe. Ai biểu.
- Nhỏ: cậu ngủ ngon.
- Em: dạ, chị ngủ ngon.
Rồi cả 2 chia tay. Ai về phòng người đó.
Em về tới phòng, mệt, đói. Dọn dẹp đồ đạc xong, đi tắm, đánh răng rửa mặt xong rồi lên giường khò khò.
Đi tắm ra. Nhận được 3 tin nhắn.
- Nhóc H*: “Nhớ mua quà cho em ngen anh iu, chụp cái bản mặt anh về cho em xem mặt với, nhớ anh quá”
- Bé T*:”Nhớ giữ gìn sức khỏe, về đây đi chơi với em, em buồn và chán, cô đơn nữa. Nhớ anh. “
- Nhỏ: “Nhìn lén người khác ngủ là không tốt ngen. Hihi, đồ ngốc. Nhẫn đẹp lắm, vừa tay.