Trách người cũng nên trách ta, em thấy tự nhiên trách mình ghê luôn, không có lẽ tại mình mà nhỏ bị thằng thanh niên kia chửi thậm tệ là đồ rẻ tiền? Cảm giác lúc đó rất khó tả lẫn lộn đan xen nhiều cảm xúc, vừa trách tại mình liên lụy tới nhỏ, vừa trách mình sao không cho thàng ôn đó 1 đạp. (Nhưng đập thằng đó với tư cách gì đây?? )Em có là gì của nhỏ đâu? Chỉ là một thẰng nhân viên do bố của nhỏ thuê đi làm thuê thôi mà.
Còn phần nhỏ, sau khi thàng kia lên xe đi, nhỏ vẫn ngồi một đống thu lu như người mất hồn vậy. Mọi người trong quán thì cứ đứng xì xầm bàn tán xôn xao.Chỉ chỏ đủ thứ.Thấy tình hình có vẻ không ổn.Sợ nhỏ nghe phải những điều không hay, những lời bàn tán xôn xao. Em mới nhanh chóng đưa nhỏ lên xe
Cụ thể em không biết đưa nhỏ đi đâu. Khi lên xe rồi, cả 2 ngồi trên xe. Em vẫn chưa nói với nhỏ được câu nào. Nhỏ cũng im lặng với em, không nói với nhỏ câu gì. Một sự im lặng đến đáng sợ.
Không thể để bầu không khí im lặng như vậy.Em mới hỏi nhỏ.
- Chị ổn chứ?
- Uhm.
“Uhm”, câu trả lời gây khó hiểu nhất nhât thế giới. Không biết là nhỏ có bị tổn thương nhiều hay ít thôi, chứ ổn cái gì mà ổn, ổn mà mặt xù ra một đống như vậy. Và hỏi ai mà nhận được câu trả lời khô khan cộc lốc như “uhm” “”uh” “ừ” “ờ” là cảm thấy không ổn rồi. Và sau này nếu ai có nhắn tin facebook, line, sms mà nhận được tin nhắn uhm, ờ, uh gì gì đó, thì mọi người đừng vội trách người ta vô tình. Biết đâu người ta đang có chuyện gì đó mà không tiện chia sẻ.
Thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng, em nói với anh tài xế cho xe đi tới khu công viên ven sông Saigon quận 2. Hy vọng bầu không khí thoáng đãng mát mẻ nơi đây sẽ làm cho nỗi buồn của em ấy vơi bớt đi. (Chắc ai ở Sài Gòn cũng biết khu này. Ven song Saigon, ngay đường Trần Não quẹo vào) vô cùng thoáng mát và yên tĩnh.
Lúc trên đường tới khu công viên ven sông, ngồi trên xe lúc này, em thấy nhỏ bắt đầu thiếp đi. Em ngồi sát nhỏ, để cho nhỏ dựa vào. Ánh nắng chiều chiếu vào, nhìn nhỏ lúc này tựa như một thiên thần, đôi mắt đượm một vẻ buồn, bởi vì đã khóc quá nhiều ngày hôm nay, đôi môi nhỏ như mím chặt lại, ánh mắt bờ môi, và cả gương mặt nhỏ như một tia nắng ấm áp giữa một vùng lạnh giá. Em không biết nhỏ thiếp đi vì mệt, hay vì nỗi buồn xảy ra ngày hôm nay, hoặc là vì cả 2. Bất chợt nhỏ nắm lấy tay em, nắm thật chặt…
Tựa vào vai em. Tay trong tay, chỉ như vậy thôi, cũng làm cho em cảm thấy ấm áp lạ thường, không biết nhỏ có nghĩ như vậy không? Đến giờ phút ngày hôm đó, khoảnh khắc đó trên xe, em vẫn như chìm trong mớ hỗn độn khó hiểu. Thật ra nhỏ xem em là gì? Mối quan hệ giữa em và nhỏ là gì? Nhỏ chỉ xem em là người thay thế, là người chỉ để nhỏ chia sẽ nỗi buồn cho vơi đi. Hàng trăm câu hỏi được hiện ra. Nhưng đôi khi, có một mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng cũng có thể khiến người ta cảm thấy vui hơn chăng??
- Tới nơi rồi. Xuống đây đi dạo xíu đi chị. Em ghé sát tai nhỏ nói.
- Không, chị muốn ngồi trên xe thêm một xíu nữa. Thêm một lát nữa hãy xuống được không?
- Dạ.
Cứ tưởng tượng ra khung cảnh đó. 2 người ngồi trên xe, (Tất nhiên bác tài, em cho xuống cmnr ) giữa một khung cảnh lãng mạng, chỉ 2 người ngồi nắm tay nhau, tựa đầu vào nhau. Đôi lúc em cứ cảm giác là nhỏ là người yêu của mình vậy. Đang ngồi say sưa, tạm gọi là say trong men tình , thì bất chợt nhỏ lên tiếng.
- Nhỏ: Mình đi xuống dưới thôi. Đi dạo một lát, ngồi trên xe mà chỉ thế này thì chán lắm.
- Em: Là sao??
- Nhỏ: Thì chán chứ sao. Cậu mà như thế thì bao giờ mới có người yêu.
- Em: Sao chị biết em chưa có người yêu?
- Nhỏ: Cậu mà có. Hoặc từng có người yêu thì không ngồi im như lúc nãy đâu. Mà thôi, kệ đi, xuống đi dạo thôi.
Em vẫn không hiểu ý nhỏ muốn nói gì? Là do em ngu hay em cố tình ngu??
Công viên khu này tương đối mát mẻ, khoảng đầu năm 2013 thì chưa có nhiều cây xanh, chỉ có vài cây dừa, với vài cây có bóng mát, không biết tên là cây gì nữa. Lác đát bên sông có vài người ngồi câu cá. Lúc còn đi học, em vẫn thường đi ra đây ngồi xem mấy ông này câu cá. Cũng vui. Hai bên bờ sông có lục bình trôi, không biết trôi dạt ở đâu vè nữa. phía bên kia là hình như cái cụm cảng gì đó, hình như là cụm cảng Văn Thánh thì phải (Cái này không có chắc là tên gì).. Chiều chiều thì có nhiều bà mẹ ông bà tập trung tại đây tập thể dục, dẫn mấy đứa con, mấy đứa cháu ra đây đi dạo mát, dụ nó ăn cơm.. Nhìn cảnh sinh hoạt cũng tương đối nhộ nhịp nhưng không ồn ào. Thi thoảng có mấy con cờ hó chạy bậy bạ, cắn giỡn nhau loạn xạ. Nhìn má muốn quất cho mấy con cờ hó một đạp
Em đưa nhỏ đi dạo một vòng công viên, nói mang tiếng công viên chứ cũng nhỏ xíu à, đi một tẹo là hết. 2 người đi dạo, em cố gắng trò chuyện, kiếm những câu chuyện cười vui vẻ kể cho nhỏ nghe, thấy tâm trạng nhỏ có vẻ tốt lên, nhỏ bắt đầu cười nhiều hơn, đùa giỡn với em nhiều hơn. Công nhận con gái xinh nhất là lúc cười. Lúc nhỏ cười, nét mặt trông rất ngây thơ và hồn nhiên, nhìn đáng yêu kinh khủng
Em với nhỏ đang đi dạo, thì có một em bé con của chị kia đang ngồi trên xe đẩy của mẹ đẩy ngang qua, em bản tính thích con nít. Nên dừng lại chơi với bé một lát. Em ngồi xuống nói chuyện chơi đùa với đứa bé. Và nhỏ cũng hưởng ứng theo, đứng nhìn.
- Em: Con tên gì?
- Đứa bé: Dạ, con tên Mimi.
- Em: Con ăn cơm chưa?
- Đứa bé: Dạ, con đang ăn. Tay chỉ chỉ về phía mẹ.
- Em: Con thấy bạn gái chú xinh hông? *Tất nhiên nhỏ không hiểu em đnag nói gì.*
- Đứa bé: gật gật đầu. Dạ đẹp.
- Em: Chú với cô này, ai đẹp hơn?
- Đứa bé: *chỉ chỉ vào nhỏ*
>>>
Nói chuyện chọc nhỏ một hồi. em với nhỏ tới ngồi bệt xuống đất. Ngồi ngắm cảnh. Nhìn trời, nhìn đất, nhìn ghe, nhìn cảng, và nhìn…nhỏ. Lúc này nhỏ mới hỏi.
- Lúc nãy, cậu nói chuyện gì với em bé vậy?
Muốn nghe không? Muốn nghe nói thiệt hay nói xạo?
- Nhỏ: Dám nói xạo không?
- Em: Không. He he.
- Nhỏ: Thế lúc nãy nói gì với baby lúc nãy, mà chỉ chỉ về phía chị vậy?
- Em: Em hỏi baby, người yêu của chú đẹp không?
- Nhỏ: … *Nhỏ đỏ mặt, quay lưng đi chỗ khác.*
- Em: Sao lại quay lưng? Xấu hổ hả? Lúc nãy ai bảo muốn nghe, giờ không chịu nghe tiếp?
- Nhỏ: Ai thèm xấu hổ. quay lại thì quay.
- Em: Không xấu hổ, mắc gì đỏ mặt?
- Nhỏ: Có đâu. Bắt người ta ngồi phơi nắng thì chẳng đỏ mặt.
- Em: ok, ok, tại nắng.
- NhỎ: *CưỜI tít mắt*
- Em: Em còn hỏi “chú với cô kia, có xứng đôi không?” nữa. *Cái này là em nói thêm*
- Nhỏ: Lại quay lưng đi chỗ khác.
- Em: Tự nhiên bị nắng nữa hả?
- Nhỏ: Muốn gì đây? Quýnh cho bây giờ.
- Em: chứ sao tự nhiên quay lưng đi, em hông muốn nhìn lưng chị.
- Nhỏ: Lưng chị xấu hả?
- Em: Lưng chị đẹp. Nhưng mà lúc này em thích nhìn gương mặt chị hơn,
- Nhỏ: … nãy giờ dẻo miệng quá ha. Tính gỡ gạc lại chuyện lúc nãy chê cậu chưa có người yêu hả?
- Em: không có, nhưng mà lúc chị cười, nhìn chị đẹp lắm.
…
- Nhỏ: Thôi, không nói chuyện với cậu nữa. Vẫn trong tư thế quay lưng.
-reng! Reng! Reng! (Tiếng chuống điện thoại của nhở vang lên. Nhạc chuông là bài hát tiếng Thái, không tiện ghi ra đây, ai muốn nghe thì có thể search bài เบาๆ nghe thử , hay lắm, em cũng thích bài này)
- Alo.
- Uhm.
- Em tới liền.
Đi kèm với đoạn hội thoại ngắn ngủi này đó là gương mặt dần biến sắc, chuyển qua sắc mặt lạnh lùng. Rồi nhỏ dắt tay kéo em lên xe. Rồi nói tài xế chở tới một quán bar trên đường Lê Thánh Tôn.
Lúc đó khoảng 6 giờ tối. Bar biếc gì cũng không có ai ráo. Giờ này có ai mà chui đầu vào bar cơ chứ.Em vào trong đó, có thấy thanh niên gặp lúc trưa đang ngồi cùng với 2 em xinh tươi.
1 em mặc áo ôm, màu hồng. Váy ngắn cún cỡn. 3 vòng đầy đủ, được 8/10 điểm. Nhưng em thấy vẫn thua nhỏ một bậc.
1 em còn lại thì xem bộ hiền hơn. Ăn mặc cũng bình thường, mặc áo sơ mi trắng phá cách, tóc ngắn cá tính. Mặc váy jean ngắn ngắn, nhìn xinh, ưa nhìn, có nét gì đó rất cuốn hút người đối diện. 8.5/10 điểm
- Gã thanh niên: Chào, ngồi xuống đi em.
- Nhỏ: Uhm.
Em tính đi qua bàn kế bên ngồi riêng, thì nhỏ kéo tay lại.
- Nhỏ: Cậu ngồi đây đi. Qua đó ngồi một mình buồn.
- Em: dạ.
- Nhỏ: Cậu uống gì?
- Em: Cho 1 chai nước suối được rồi.
- Gã thanh niên: Không uống bia hay rượu gì hả? Anh mời.
- Em: không, uống nước suối được rồi.
- Gã thanh niên: Đàn bà value.
- Em: quỷ xứ hà. Kèm theo vẻ mặt kbrm với lão (kbrm: Khinh bỉ ra mặt)
- Gã: cười nhếch mép.
- Em: *Không thèm quan tâm* quay sang hỏi nhỏ: ChỊ UỐNG GÌ?
- Nhỏ: cho chị rượu hay bia gì cũng được, cậu gọi cho chị luôn đi.
- Em: Uống nổi không? Ngày nay chị mệt rồi.
- Nhỏ: Cậu cứ gọi đi, không sao đâu.
Cuối cùng, nhỏ gọi chai rượu gì đó em không nhớ tên. Uống chung với gã thanh niên cùng với 2 cô gái kia. Máy cái chuyện bia rượu này, em không rành lắm.
- Gã thanh niên: GIỚI thiệu với em và cậu, đây là H* người yêu anh. Gã chỉ tay về phía nhỏ mặc áo màu hồng. Còn đây là T* bạn của H*, hôm nay tới đây chơi chung. (giờ mới biết một cô tên H* và một cô tên T* (Mọi người đừng thắc mắc về vấn đề ngôn ngữ, đoạn này, thì tất cả nói tiếng anh nhé. Cả H* và T* là người Việt Nam, )
Em lén nhìn nhỏ, xem phản ứng của nhỏ thế nào? Nhưng thật bất ngờ, nhỏ có vẻ dửng dưng
- Nhỏ: Chào. Mình là người yêu cũ của anh D* (Bây giờ mới biết cha này tên D* )
- H*: Chào chị, em cũng nghe anh D* kể nhiều về chị.
- Nhỏ: Uhm, quá khứ rồi em. ^^
Trong cuộc vui, em thấy nhỏ uống rất nhiều, còn gã D* thì thấy cứ ép cô H và cô T kia cũng uống rất nhiều. Em chỉ uống nước lọc, một phần vì lo cho nhỏ, một phần vì sợ nhỏ trễ chuyến bay tối nay. Nên cứ mỗi khi nhỏ cầm lý rượu lên em đều cản, nhưng không lần nào thành công.
- Cậu cứ để chị uống. Lâu lâu mới vui một lần mà.
- Chị uống ít thôi, để lát về không nổi. Sếp tổng lại khiển trách em.
- Chị chịu trách nhiệm, cậu chỉ sợ bị sếp tổng (là ba của nhỏ) la thôi chứ gì? Cậu đâu có lo cho tôi!!
- Ý em không phải vậy. Mà giờ em không tranh cãi với chị nữa, chị uống ít ít thôi là được rồi.
- Không, chị cứ uống.
Thấy nhỏ uống hết ly này tới ly kia, mà em không làm gì được. Cảm thấy mình thiệt vô dụng.
Còn về phần gã thanh niên kia, có vẻ lão cứ cố ép nhỏ T* uống càng nhiều hay sao không biết. Cứ ép hết lần này tới lần khác, nhưng mà bé T* cũng có vẻ biết giữ mình, từ chối khá nhiều. Và cố giữ khoảng cách với lão D*. Thi thoảng, bé T* CÓ NHÌN VỀ PHÍA em, cười với em, như một phép tối thiểu, em cười chào hỏi lại.
Từ lúc vào tới giờ, em chưa nói chuyện được nhiều với cô H* và bé T*. Chỉ mới tiện trao đổi danh thiếp với 2 cô này thôi.
Rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Nhỏ say mèm ra đó. Không còn đủ sức về, không đủ tỉnh táo để lên sân bay. Nên tình thế bắt buộc, em phải gọi điện thoại cho sếp tổng.
- Em: alo, thưa sếp, con gái sếp tổng say quá, giờ cổ không về kịp tối nay.
- Sếp tổng: Uhm, vậy cậu xem chăm sóc cho nó, rồi mai đặt chuyến bay sớm nhất cho nó về.
- Em: Vâng.
- Sếp tổng: Cậu nhớ giữ mình, đừng để nó làm gì cậu ngen, khà khà.
- Em: Vâng, *cười trừ*
Điện thoại xong mà vẫn còn shock, cứ tưởng ổng sẽ nổi sùng rồi nổi giận đùng đùng, không ngờ ổng thoáng vậy.
Tan cuộc, chỉ còn mỗi em và bé T* là còn tỉnh táo. Em và nhỏ lên một xe. Gã thanh niên D* và H* lên một xe. Còn bé T* thì lên xe về một mình. Mỗi người mỗi hướng.
MỘT LẦN NỮA, EM LẠI PHẢI VÀO KHÁCH SẠN VỚI NHỎ!!!
____
Mọi ý kiến thắc mắc, mấy thím cứ để lại comment, em sẽ cố gắng giải đáp thắc mắc.
Mấy thím ủng hộ em nhé.
Sẽ sớm ra phần 6 cho mấy thím
Hôm thứ 7, chủ nhật coi đá banh, với lại làm mấy cái báo cáo. Không Rì Viu cho anh em được.
Hôm nay em sẽ tích cực rì viu cho mấy thím.
Hy vọng anh em không gạch đá nhiều