Ta mở mắt ra, nhìn đến trần nhà màu trắng phía trên đỉnh đầu.
Vừa rồi, ta dường như…… Mơ tới chuyện của ta cùng Quân Dật khi còn bé.
Chuyện đã trải qua một thời gian dài như vậy, cơ hồđã bị ta cho vào quên lãng. Hôm nay như thế nào lại nằm mơ tới.
Là do mấy ngày hôm trước đãđi đến khu vui chơi sao? Làm cho tiềm thức của ta lại bắt đầu hồi tưởng về những chuyện trước kia của hai người.
Hiện tại nhớ tới, lại cảm thấy dường như có một chút gìđó không chân thực.
Đã quen nhìn hắn luôn bày ra khuôn mặt âm hiểm, xảo trá, cũng đã quên đi nguyên lai khi còn bé, hắn cũng đáng yêu như vậy. Luôn đi theo phía sau mình, như một con đàđiểu chỉ biết đợi trong nhà, lặng yên ít nói, trừ ta ra thì không có bất cứ thứ gì, cũng chẳng có bằng hữu nào khác ngoài ta.
Khi cùng ta ở chung một chỗ thì luôn tươi cười đến thật thoải mái, khi nhìn thấy ta bị thương thì khóc đến rối tinh rối mù, đối với việc ta cùng người khác chơi đùa với nhau thì lại nảy sinh ra tính vô cùng xấu, lại còn tức giận nữa. Lúc đó, nhìn hắn đơn thuần không nhiễm một tia tạp chất nào, chính mình rất dễ dàng mà nhìn thấu hắn, biết hắn suy nghĩ cái gì, muốn cái gì. Không giống như hiện tại, chính mình căn bản không rõ là hắn đang nghĩ cái gì.
Ta lúc ấy làm như vậy, đối với hắn mà nói, có phải cảm giác giống như bị bỏ rơi cũng đồng dạng mà vô cùng khó chịu?
Nếu như ta có thể buông lòng tự trọng, thì ta và hắn có thể sẽ giống như những bằng hữu bình thường mà chơi với nhau?
Có phải là cũng sẽ không bao giờ phát sinh ra những chuyện sau này, mà quan hệ của ta và hắn cũng sẽ không giống như bây giờ, vừa căng thẳng lại vừa khó chịu?
Sẽ không ……
Trong nội tâm hiểu rõ, cho dù khi đó ta cùng hắn có làm lành với nhau, cũng có quan hệ tốt với nhau, thì chúng ta cũng không bao giờ có khả năng làm bằng hữu bình thường được.
Quân Dật, hắn lúc ấy đối với ta không chỉ có tình bằng hữu mà còn thứ tình cảm lớn hơn nó, thậm chí, hắn đối với ta còn có…dục vọng.
Cho nên…… Mới có thểđối với ta làm ra chuyện như vậy……chuyện mà không thể nào mở miệng……
Ta lắc đầu. Không, không cần phải suy nghĩ nhiều, không phải đã nói rõ là muốn quên toàn bộ sao.
Ta ngồi dậy, mặc xong quần áo, đi vào buồng vệ sinh.
Mà mẹ nhìn thấy ta chậm rãi đi xuống cầu thang, liền lớn tiếng hô:“Tiểu Kiệt, con tại sao lại ở chỗ này?”
Ta bị mẹ lớn tiếng hô liền không hiểu ra sao, cái gì mà ta tại sao lại ở chỗ này, đây là nhà ta, ta không ởđây vậy chứ ta phải ởđâu?
“Ai nha, Tiểu Kiệt, con có biết hôm nay là ngày mấy hay không vậy?”
“Cái gì? Không biết.”
“Con…… con như thế nào lại không biết hôm nay là ngày mấy, là ngày lễ tình nhân đó, lễ tình nhân đó nha!” Mẹ có chút khoa trương mà thét lên.
“A.” Nguyên lai là lễ tình nhân, mà ngày này thì cũng chẳng có gìđáng ngạc nhiên lắm đâu.
“Cái gì? Tiểu Kiệt con cũng không có lời gì muốn nói vào ngày này hay sao?”
“Ân? A, vậy chúc mừng mẹ, cha hẳn là tặng cho mẹ nhiều thứ tốt đi”
“Ai u, Tiểu Kiệt con tại sao lại có thể nói như thế, cũng không có suy nghĩ gì hết!.” Mẹ vừa nghe nhắc tới cha, cả khuôn mặt đã nhuộm thành một màu hồng, nén giận, lại đẩy đẩy lưng của ta, nói: “Cha ngươi tặng chính làđồ trang điểm, một lọ nước hoa Pháp, cộng thêm một bó hoa hồng, tuy chỉ là một chút quà nhỏ thôi nhưng mà cũng là rất cóý tứ cũng rất là thành tâm.”
Cắt, như thế nào, nhiều như vậy mà còn nói chỉ có một ít, giọng điệu khi mẹ mở miệng giống như thực thiệt thòi nha, ta vụng trộm ở trong bụng cười đến rút gân.
“A, mẹ không phải cùng với con nói cái này, Tiểu Kiệt, con như thế nào có thể nói sang chuyện khác”. Mẹ mặt nghiêm, nói ra:“Con nhìn xem, cha con đối với mẹđây còn tặng quà như vậy, con thân là bạn trai của Tiểu Doanh, như thế nào có thể thờơ .”
Cái gì? Chẳng lẽ ta cũng phải tự mình đi mua nhiều thứ giống như vậy?
“Con không có tiền.”
“Mẹ cũng không phải kêu con đi mua thứ gìđó sang trọng, đắt tiền, bất quá hoa hồng là không thể thiếu, nhất định phải mua”. Mẹ vừa nói, vừa tưởng tượng.
“Đến lúc đó Tiểu Kiệt của nhà chúng ta một tay cầm lấy hoa hồng, đi đến trước mặt của Tiểu Doanh, trước mặt của một đám đông người liền quì xuống, giơ hoa hồng lên cao, trong miệng nói: “Tiểu Doanh, làm bạn gái của anh nha. A ~, thật quá lãng mạn nha, thật là quá hoàn hảo, sau đó Tiểu Doanh sẽ xấu hổđỏ mặt mà gật đầu, sau đó sao sao sao sao……”. Càng nói, đôi môi mẹ càng ngày lại càng cong lên cao, hé ra rồi hợp lại như thế nào cũng không thể khép lại được.
Lựa chọn không đếm xỉa đến người nào đó, ta đi thẳng đến trên ghế sô pha mở ti vi mà xem.
Chờ mẹ từ trong ảo tưởng mà tỉnh táo lại còn chưa có kịp phản ứng, thìđã có một bóng người vọt tới trước mặt của ta mà la hét:“Tiểu Kiệt, con có nghe mẹ nói cái gì hay không, con mau gọi điện thoại cho Tiểu Doanh đi.”
“Không đi.” Muốn ta làm ra loại chuyện mất mặt, xấu hổ này còn không bằng một đạp đập chết ta.
“Con như thế nào lại như vậy? Cả ngàygiống như là gà mái chỉ loanh quanh trong nhà, con làđang chờấp trứng sao. Nhanh đứng lên cho mẹ.” Nói xong liền túm lấy ta mà lôi kéo đi ra ngoài, một tay đẩy ta ra ngoài cửa, nói:“Hôm nay nếu về muộn cũng không sao, tối nay, mẹđồng ý cho con”. Sau đó“ba” một tiếng đóng cửa lại. Chỉ trong một giây ngắn ngủi cánh cửa lại mở, ném ra tờ tiền trị giá 100 nguyên, còn kèm theo lời dặn dò: “Nhớ rõ phải mua hoa hồng.”
Rầm một tiếng lần nữa đóng cửa lại.
Ta hơi giật mình màđứng đó nhìn cánh cửa vài giây, sau đó xoay người hướng trên đường đi đến. Nhắn cho Trầm Tiểu Doanh một cái tin ngắn, hẹn gặp mặt tại tiệm trà xx, sau đó liền đi đến một cửa hàng bán hoa.
Mấy phút đồng hồ sau, trong tay ta cầm lấy một bó hoa hồng đi ra. Đến tiệm trà, ngồi vào bàn, bắt đầu chờ, vài người đi ngang qua còn vụng trộm lấy ánh mắt mà nhìn ta.
Đang lúc ta muốn ngủ, thì phía đối diện cóđộng tĩnh, ta ngẩng đầu, lại phát hiện người tới không phải Trầm Tiểu Doanh.
Là Quân Dật…… Còn có một nữ hài tử xinh xắn đi bên cạnh.
Cô bé kia vừa nhìn thấy ta liền chớp chớp hai mắt thật to, quay đầu hỏi Quân Dật:“Học trưởng, hắn là ai?”
Quân Dật nhìn ta, lại giống như vôý mà liếc nhìn đến bó hoa ta đặt trên bàn, ánh mắt lóe lóe, mang theo quang mang khó hiểu. Sau đó mỉm cười, xoay người đối với nữ hài tử bên cạnh, giới thiệu nói:“Hạnh phúc à, đây làĐường Thể Kiệt, ở cách vách nhà của ta.”
Hạnh phúc? Ta khẽ nhăn mày.
Phải không? Nguyên lai làở cách vách, màđối với người kia lại gọi thân mật như vậy.
“Hàng xóm”. Nữ hài tử kia phát ra âm thanh kiều mị mang theo chút tiếu ý, sau đóđối với ta thân mật cười: “Xin chào, ta là Trần Hân, là….Học muội của Quân học trưởng, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Là hàng xóm của hắn. Còn cái gì mà Học muội? Nhìn cô nói nhiều gượng ép như vậy, ta xem tám phần là bạn gái của hắn. Trong nội tâm đột nhiên cảm thấy không có chút tư vị nào. Không muốn nhiều lời, vì vậy tùy tiện mà nói: “Xin chào.”
Trần Hân vừa cùng ta chào hỏi xong, lập tức thân mật màôm lấy cánh tay Quân Dật, ngón tay chỉ vào bó hoa của ta đăng đặt trên bàn, trong miệng mang theo ý tứ làm nũng mà nói: “Học trưởng anh xem đi, bằng hữu của anh đều mua hoa, anh cũng không mua cho em, em cũng muốn muốn nha.”
Quân Dật khẽ nghiêng người, cười nhạt mà nói:“Được, đợi lát nữa mua cho em”.
Ta hí mắt liếc nhìn hai người trước mắt. Bọn họ làđang làm cái gì? Ở trước mặt ta biểu diễn tiết mục thân mật?
“Thực xin lỗi, em tới muộn.” Thanh âm Trầm Tiểu Doanh từ phía sau ta mà truyền đến. Ta quay đầu nhìn, phát hiện Trầm Tiểu Doanh đứng ở nơi đó, đối diện với Quân Dật.
Cô đối với Quân Dật khẽ gật đầu, khom người ngồi xuống bên cạnh ta, mỉm cười đối với ta giải thích:“Thể Kiệt, thật ngại quá làm anh phải đợi lâu rồi, trên đường bị kẹt xe cho nên em mới tới muộn.”
“Không có việc gì, anh cũng mới vừa tới mà thôi.” Ta có chút bối rối mà nói.
“Đây là cho ta sao?” Cô chỉ chỉ bó hoa trên bàn, nhỏ giọng mà hỏi, khi nghe ta trả lời làđúng, vẻ mặt cô mang đầy kinh hỷ mà nói: “Cám ơn.”
Ta đối với cô cười cười.
“Học trưởng…… Học trưởng?”
Trần Hân gọi Quân Dật mấy tiếng nhưng không thấy phản ứng, liền hồ nghi mà nhìn về phía hắn. Nhìn thấy đối phương từ vẻ mặt âm trầm sau đó biểu tình chuyển thành ngẩn ngơ, trong lòng lập tức minh bạch cái gìđó, tròng mắt đen nhánh khẽđảo vài vòng.
Lại đối với chúng ta lộ ra một nụ cười vô cùng sáng lạn, như vô tình mà nhìn ta vài lần, trong mắt mang theo thâm ý khác.
Ta có chút mờ mịt mà chống lại ánh mắt của cô, không rõ vì cái gìđối phương đột nhiên cười giống như mèo tinh trộm được thịt.
Chỉ thấy Trần Hân đột nhiên ngồi vào ghếđối diện, đôi mi thanh tú khẽđộng, đối với Quân Dật buồn bã mà nói ra: “Học trưởng, chân của em đau quá”
“Làm sao vậy?” Quân Dật vội hỏi thăm.
“Không biết, đột nhiên cảm thấy chân đau quá, có thể là vừa rồi không cẩn thận màđụng đến đâu đó, học trưởng, em nghĩ trước tiên ngồi ởđây nghỉ ngơi một chút, chứ hiện tại cũng không thể đi lại được?” Nói xong đối với Quân Dật trừng mắt nhìn.
Quân Dật nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi sau đó cười nhạt một tiếng, nói tiếng: “Được”.
Ngẩng đầu nhìn ta cùng Trầm Tiểu Doanh, dùng ánh mắt mà hỏi thăm.
Ta dời mắt, mệt mỏi không muốn nhìn đến hắn. Chính là Trầm Tiểu Doanh bên cạnh lại nhẹ nhàng nói:“Quân đồng học, học muội của anh nói chân đau, vậy cứđể cho côấy ngồi lại một lát đi”
“A, chị gái này thật tốt, vậy em đây cùng học trưởng quấy rầy hai vị rồi”. Trần Hân vừa nghe Trầm Tiểu Doanh đáp ứng, liền làm cho hai người bọn họ cũng ngồi xuống, mặt khổ qua vừa chuyển, liền trưng ra một khuôn mặt vui tươi dí dỏm, cùng với lúc trước hoàn toàn bất đồng, thân thể khẽ xê dịch, lại làm cho Quân Dật đi đến ngồi vào phía bên trong.
Vì vậy bốn người ngồi chung một bàn lớn, gọi phục vụ tới gọi một ít đồăn vặt cùng thức uống.
“Ai nha, em vừa đau chân, đã quên hỏi chị tên là gì?” Trần Hân nhìn Quân Dật ngồi vào bên trong xong, một phen lại kéo lấy tay của Trầm Tiểu Doanh ở phía đối diện, nhiệt tình mà hỏi thăm.
“Chị gọi là Trầm Tiểu Doanh.”
“A, nguyên lai là Doanh tỷ tỷ nha, em gọi là Trần Hân, chị cứ gọi em là hạnh phúc sẽ tốt hơn.”
“Tốt. Hạnh phúc”.
Nhân lúc thời gian hai cô gái đang nói chuyện với nhau, ta ngồi phía đối diện, khẽ liếc mắt nhìn Quân Dật, lại phát hiện hắn chính là mỉm cười mà nhìn Trần Hân nói chuyện.
Ta như thế nào lại cảm thấy cái nụ cười kia trên khuôn mặt của hắn lại chướng mắt vô cùng, cái cảm giác không thoải mái này ngày càng rõ ràng hơn, lúc nãy cũng vậy, bây giờ cũng vậy, đồng dạng mà khó chịu. Mẹ kiếp, nữ hài tử kia lớn lên thì nhìn có chút đẹp mắt thật, nhưng có tất yếu phải giống như tên háo sắc nhìn cô ta chằm chằm như vậy hay không. (Kiệt, cúi cùng em đã biết ghen TT^TT)
Giống như là cảm nhận được ánh mắt của ta, Quân Dật chuyển ánh mắt nhìn người bên cạnh về phía ta. Ta vội vàng cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt của hắn.
“Doanh tỷ da của chị thật đẹp nha, không thể nhìn thấy lỗ chân lông luôn”.
“Cám ơn, Hạnh phúc, em cũng rất xinh đẹp nha.”
“Nào có, đó là Doanh tỷ tỷ còn chưa có nhìn thấy, em chính làđã trét lên mặt một lớp phấn rất dày mới cóđược hiệu quả như bây giờ.”
“Ha ha, đúng rồi, Hạnh phúc em…… Là bạn gái của Quân đồng học?” Trầm Tiểu Doanh đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Em?” Trần Hân chỉ chỉ chính mình, kinh ngạc mà hỏi lại. Lập tức đôi mắt vừa chuyển liền cười khanh khách màđứng dậy, nói: “Đúng vậy, em chính là bạn gái của học trưởng, còn hôn nhẹ nữa.”
Nghe vậy mặt ta biến sắc. Không phải mới vừa rồi còn nói là học muội? Như thế nào thoáng cái đã vinh quang mà thăng cấp làm bạn gái, còn hôn nhẹ? Mẹ kiếp, nói thẳng là nhân tình của hắn. Hung hăng trừng mắt liếc nhìn Quân Dật, cái tên sắc lang khốn kiếp này, ta nhỏ giọng nói thầm.
Quân Dật sắc mặt không vui mà trách mắng: “Chớ nói nhảm.”
Trần Hân dí dỏm mà nhe răng, le lưỡi, đối với chúng ta một bộ dáng thật có lỗi mà cười, nói: “Thật xấu hổ quá, vừa rồi em chỉ là nói giỡn mà thôi, em đây mới không phải là bạn gái của học trưởng đâu, chỉ là học muội mà thôi, chỉ là học muội thôi”. Sau đó lại thần bí cười hề hề, đem đầu để sát vào chúng ta, lại nói:“Học trưởng hắn……Đã thầm yêu một người trong nhiều năm rồi!”
Tâm mạnh nhảy dựng một cái. Yêu nhiều năm? Là…… Nói ta sao? Ta có chút hoảng hốt mà nghĩ, cảm thấy lòng của mình vì câu nói vừa rồi mà có chút kinh hỷ, lại cũng vì nó mà trái tim đập loạn nhịp một hồi.
“Đừng làm ồn, Hạnh phúc”. Âm thanh của Quân Dật đã mang theo chút âm trầm.
Trần Hân nhìn Quân Dật cóđiểm sinh khí, liền cong lên khóe miệng, lẩm bẩm mà nói:“Hừ, thật không cóý tứ”.
“Thể Kiệt?”
“Cái gì?” Ta từ trong suy nghĩ mà hồi thần, phát hiện là Trầm Tiểu Doanh đang gọi ta.
“Em……” Cô vừa muốn nói gìđó, lại bị Trần Hân phía đối diện cắt đứt.
“Học trưởng ~ em muốn ăn kem”. Chỉ thấy Trần Hân lôi kéo tay áo Quân Dật mãnh liệt mà lắc qua lắc lại, trong miệng không ngừng làm nũng.
“Trời lạnh như vậy em ăn kem không sợ bịđau bụng hay sao”
“Không sao, không sao, em muốn ăn~”
“Được, vậy chúng ta ăn kem.” Quân Dật sủng nịch sờ lên đầu của cô, khẽ cười nói.
“A ~ học trưởng là tốt nhất.”
Ta đã quên Trầm Tiểu Doanh là có chuyện muốn nói, chỉ là giật mình, sau đó ngây ngốc mà nhìn hai người bọn họ. Rõ ràng là trai tài gái sắc, ở trong ánh mắt của người khác có thể xem là hài hòa, xinh đẹp, nhưng khi vào mắt ta, không hiểu sao lại cảm thấy chói mắt vạn phần, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm bọn họ, vô pháp màđem ánh mắt dời đi nơi khác. Ta con mẹ nó, rốt cuộc làm sao vậy?
Trần Hân là người rất hay nói, miệng lúc nào cũng bô bô lôi kéo chúng ta nói chuyện không ngừng. Cho dù cái chủđề phía trước đã nói xong, cô cũng có thể lập tức tìm ra một cái chủđề khác để tiếp tục để nói. Mà chúng ta ba người lại tương đối lặng yên rất nhiều. Bất quá cuối cùng không khí xung quanh cũng không đến nỗi nào quá buồn chán cùng khó chịu.
Khi kết thúc cuộc nói chuyện, đi ra khỏi tiệm trà, ta nhịn không được thở dài một hơi. Cuối cùng giải thoát rồi, cái con Ma tước nói nhiều kia.
Đi trong chốc lát, mới ý thức được bên cạnh còn có người, ta quay đầu nhìn về phía Trầm Tiểu Doanh, phát hiện mặt cô cóđiểm tái nhợt, liền hỏi: “Tiểu Doanh ngươi không thoải mái ởđâu sao?
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta. Trong ánh mắt kia tựa hồ như muốn nói cái gìđó, nhưng ta lại không thể nào hiểu được, vì vậy khó hiểu nhìn lại cô. Làm sao vậy, cô muốn nói cái gì?
Sau đó chỉ thấy cô khẽ rủ mắt xuống, có chút buồn bã mà nói: “Thể Kiệt, em có chút không thoải mái, cũng không thểđi chơi tiếp được, em về trước đây!”
“Không thoải mái, em như thế nào không nói sớm, anh lập tức đưa em trở về……”
“Không cần, chính mình ngồi xe trở về thìđược rồi”
“A? A, vậy em chính mình cẩn thận một chút”. Ta bề bộn đáp, thay cô kêu xe, đưa mắt nhìn chiếc xe chạy đi ngày càng xa.
Vừa rồi, ta dường như…… Mơ tới chuyện của ta cùng Quân Dật khi còn bé.
Chuyện đã trải qua một thời gian dài như vậy, cơ hồđã bị ta cho vào quên lãng. Hôm nay như thế nào lại nằm mơ tới.
Là do mấy ngày hôm trước đãđi đến khu vui chơi sao? Làm cho tiềm thức của ta lại bắt đầu hồi tưởng về những chuyện trước kia của hai người.
Hiện tại nhớ tới, lại cảm thấy dường như có một chút gìđó không chân thực.
Đã quen nhìn hắn luôn bày ra khuôn mặt âm hiểm, xảo trá, cũng đã quên đi nguyên lai khi còn bé, hắn cũng đáng yêu như vậy. Luôn đi theo phía sau mình, như một con đàđiểu chỉ biết đợi trong nhà, lặng yên ít nói, trừ ta ra thì không có bất cứ thứ gì, cũng chẳng có bằng hữu nào khác ngoài ta.
Khi cùng ta ở chung một chỗ thì luôn tươi cười đến thật thoải mái, khi nhìn thấy ta bị thương thì khóc đến rối tinh rối mù, đối với việc ta cùng người khác chơi đùa với nhau thì lại nảy sinh ra tính vô cùng xấu, lại còn tức giận nữa. Lúc đó, nhìn hắn đơn thuần không nhiễm một tia tạp chất nào, chính mình rất dễ dàng mà nhìn thấu hắn, biết hắn suy nghĩ cái gì, muốn cái gì. Không giống như hiện tại, chính mình căn bản không rõ là hắn đang nghĩ cái gì.
Ta lúc ấy làm như vậy, đối với hắn mà nói, có phải cảm giác giống như bị bỏ rơi cũng đồng dạng mà vô cùng khó chịu?
Nếu như ta có thể buông lòng tự trọng, thì ta và hắn có thể sẽ giống như những bằng hữu bình thường mà chơi với nhau?
Có phải là cũng sẽ không bao giờ phát sinh ra những chuyện sau này, mà quan hệ của ta và hắn cũng sẽ không giống như bây giờ, vừa căng thẳng lại vừa khó chịu?
Sẽ không ……
Trong nội tâm hiểu rõ, cho dù khi đó ta cùng hắn có làm lành với nhau, cũng có quan hệ tốt với nhau, thì chúng ta cũng không bao giờ có khả năng làm bằng hữu bình thường được.
Quân Dật, hắn lúc ấy đối với ta không chỉ có tình bằng hữu mà còn thứ tình cảm lớn hơn nó, thậm chí, hắn đối với ta còn có…dục vọng.
Cho nên…… Mới có thểđối với ta làm ra chuyện như vậy……chuyện mà không thể nào mở miệng……
Ta lắc đầu. Không, không cần phải suy nghĩ nhiều, không phải đã nói rõ là muốn quên toàn bộ sao.
Ta ngồi dậy, mặc xong quần áo, đi vào buồng vệ sinh.
Mà mẹ nhìn thấy ta chậm rãi đi xuống cầu thang, liền lớn tiếng hô:“Tiểu Kiệt, con tại sao lại ở chỗ này?”
Ta bị mẹ lớn tiếng hô liền không hiểu ra sao, cái gì mà ta tại sao lại ở chỗ này, đây là nhà ta, ta không ởđây vậy chứ ta phải ởđâu?
“Ai nha, Tiểu Kiệt, con có biết hôm nay là ngày mấy hay không vậy?”
“Cái gì? Không biết.”
“Con…… con như thế nào lại không biết hôm nay là ngày mấy, là ngày lễ tình nhân đó, lễ tình nhân đó nha!” Mẹ có chút khoa trương mà thét lên.
“A.” Nguyên lai là lễ tình nhân, mà ngày này thì cũng chẳng có gìđáng ngạc nhiên lắm đâu.
“Cái gì? Tiểu Kiệt con cũng không có lời gì muốn nói vào ngày này hay sao?”
“Ân? A, vậy chúc mừng mẹ, cha hẳn là tặng cho mẹ nhiều thứ tốt đi”
“Ai u, Tiểu Kiệt con tại sao lại có thể nói như thế, cũng không có suy nghĩ gì hết!.” Mẹ vừa nghe nhắc tới cha, cả khuôn mặt đã nhuộm thành một màu hồng, nén giận, lại đẩy đẩy lưng của ta, nói: “Cha ngươi tặng chính làđồ trang điểm, một lọ nước hoa Pháp, cộng thêm một bó hoa hồng, tuy chỉ là một chút quà nhỏ thôi nhưng mà cũng là rất cóý tứ cũng rất là thành tâm.”
Cắt, như thế nào, nhiều như vậy mà còn nói chỉ có một ít, giọng điệu khi mẹ mở miệng giống như thực thiệt thòi nha, ta vụng trộm ở trong bụng cười đến rút gân.
“A, mẹ không phải cùng với con nói cái này, Tiểu Kiệt, con như thế nào có thể nói sang chuyện khác”. Mẹ mặt nghiêm, nói ra:“Con nhìn xem, cha con đối với mẹđây còn tặng quà như vậy, con thân là bạn trai của Tiểu Doanh, như thế nào có thể thờơ .”
Cái gì? Chẳng lẽ ta cũng phải tự mình đi mua nhiều thứ giống như vậy?
“Con không có tiền.”
“Mẹ cũng không phải kêu con đi mua thứ gìđó sang trọng, đắt tiền, bất quá hoa hồng là không thể thiếu, nhất định phải mua”. Mẹ vừa nói, vừa tưởng tượng.
“Đến lúc đó Tiểu Kiệt của nhà chúng ta một tay cầm lấy hoa hồng, đi đến trước mặt của Tiểu Doanh, trước mặt của một đám đông người liền quì xuống, giơ hoa hồng lên cao, trong miệng nói: “Tiểu Doanh, làm bạn gái của anh nha. A ~, thật quá lãng mạn nha, thật là quá hoàn hảo, sau đó Tiểu Doanh sẽ xấu hổđỏ mặt mà gật đầu, sau đó sao sao sao sao……”. Càng nói, đôi môi mẹ càng ngày lại càng cong lên cao, hé ra rồi hợp lại như thế nào cũng không thể khép lại được.
Lựa chọn không đếm xỉa đến người nào đó, ta đi thẳng đến trên ghế sô pha mở ti vi mà xem.
Chờ mẹ từ trong ảo tưởng mà tỉnh táo lại còn chưa có kịp phản ứng, thìđã có một bóng người vọt tới trước mặt của ta mà la hét:“Tiểu Kiệt, con có nghe mẹ nói cái gì hay không, con mau gọi điện thoại cho Tiểu Doanh đi.”
“Không đi.” Muốn ta làm ra loại chuyện mất mặt, xấu hổ này còn không bằng một đạp đập chết ta.
“Con như thế nào lại như vậy? Cả ngàygiống như là gà mái chỉ loanh quanh trong nhà, con làđang chờấp trứng sao. Nhanh đứng lên cho mẹ.” Nói xong liền túm lấy ta mà lôi kéo đi ra ngoài, một tay đẩy ta ra ngoài cửa, nói:“Hôm nay nếu về muộn cũng không sao, tối nay, mẹđồng ý cho con”. Sau đó“ba” một tiếng đóng cửa lại. Chỉ trong một giây ngắn ngủi cánh cửa lại mở, ném ra tờ tiền trị giá 100 nguyên, còn kèm theo lời dặn dò: “Nhớ rõ phải mua hoa hồng.”
Rầm một tiếng lần nữa đóng cửa lại.
Ta hơi giật mình màđứng đó nhìn cánh cửa vài giây, sau đó xoay người hướng trên đường đi đến. Nhắn cho Trầm Tiểu Doanh một cái tin ngắn, hẹn gặp mặt tại tiệm trà xx, sau đó liền đi đến một cửa hàng bán hoa.
Mấy phút đồng hồ sau, trong tay ta cầm lấy một bó hoa hồng đi ra. Đến tiệm trà, ngồi vào bàn, bắt đầu chờ, vài người đi ngang qua còn vụng trộm lấy ánh mắt mà nhìn ta.
Đang lúc ta muốn ngủ, thì phía đối diện cóđộng tĩnh, ta ngẩng đầu, lại phát hiện người tới không phải Trầm Tiểu Doanh.
Là Quân Dật…… Còn có một nữ hài tử xinh xắn đi bên cạnh.
Cô bé kia vừa nhìn thấy ta liền chớp chớp hai mắt thật to, quay đầu hỏi Quân Dật:“Học trưởng, hắn là ai?”
Quân Dật nhìn ta, lại giống như vôý mà liếc nhìn đến bó hoa ta đặt trên bàn, ánh mắt lóe lóe, mang theo quang mang khó hiểu. Sau đó mỉm cười, xoay người đối với nữ hài tử bên cạnh, giới thiệu nói:“Hạnh phúc à, đây làĐường Thể Kiệt, ở cách vách nhà của ta.”
Hạnh phúc? Ta khẽ nhăn mày.
Phải không? Nguyên lai làở cách vách, màđối với người kia lại gọi thân mật như vậy.
“Hàng xóm”. Nữ hài tử kia phát ra âm thanh kiều mị mang theo chút tiếu ý, sau đóđối với ta thân mật cười: “Xin chào, ta là Trần Hân, là….Học muội của Quân học trưởng, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Là hàng xóm của hắn. Còn cái gì mà Học muội? Nhìn cô nói nhiều gượng ép như vậy, ta xem tám phần là bạn gái của hắn. Trong nội tâm đột nhiên cảm thấy không có chút tư vị nào. Không muốn nhiều lời, vì vậy tùy tiện mà nói: “Xin chào.”
Trần Hân vừa cùng ta chào hỏi xong, lập tức thân mật màôm lấy cánh tay Quân Dật, ngón tay chỉ vào bó hoa của ta đăng đặt trên bàn, trong miệng mang theo ý tứ làm nũng mà nói: “Học trưởng anh xem đi, bằng hữu của anh đều mua hoa, anh cũng không mua cho em, em cũng muốn muốn nha.”
Quân Dật khẽ nghiêng người, cười nhạt mà nói:“Được, đợi lát nữa mua cho em”.
Ta hí mắt liếc nhìn hai người trước mắt. Bọn họ làđang làm cái gì? Ở trước mặt ta biểu diễn tiết mục thân mật?
“Thực xin lỗi, em tới muộn.” Thanh âm Trầm Tiểu Doanh từ phía sau ta mà truyền đến. Ta quay đầu nhìn, phát hiện Trầm Tiểu Doanh đứng ở nơi đó, đối diện với Quân Dật.
Cô đối với Quân Dật khẽ gật đầu, khom người ngồi xuống bên cạnh ta, mỉm cười đối với ta giải thích:“Thể Kiệt, thật ngại quá làm anh phải đợi lâu rồi, trên đường bị kẹt xe cho nên em mới tới muộn.”
“Không có việc gì, anh cũng mới vừa tới mà thôi.” Ta có chút bối rối mà nói.
“Đây là cho ta sao?” Cô chỉ chỉ bó hoa trên bàn, nhỏ giọng mà hỏi, khi nghe ta trả lời làđúng, vẻ mặt cô mang đầy kinh hỷ mà nói: “Cám ơn.”
Ta đối với cô cười cười.
“Học trưởng…… Học trưởng?”
Trần Hân gọi Quân Dật mấy tiếng nhưng không thấy phản ứng, liền hồ nghi mà nhìn về phía hắn. Nhìn thấy đối phương từ vẻ mặt âm trầm sau đó biểu tình chuyển thành ngẩn ngơ, trong lòng lập tức minh bạch cái gìđó, tròng mắt đen nhánh khẽđảo vài vòng.
Lại đối với chúng ta lộ ra một nụ cười vô cùng sáng lạn, như vô tình mà nhìn ta vài lần, trong mắt mang theo thâm ý khác.
Ta có chút mờ mịt mà chống lại ánh mắt của cô, không rõ vì cái gìđối phương đột nhiên cười giống như mèo tinh trộm được thịt.
Chỉ thấy Trần Hân đột nhiên ngồi vào ghếđối diện, đôi mi thanh tú khẽđộng, đối với Quân Dật buồn bã mà nói ra: “Học trưởng, chân của em đau quá”
“Làm sao vậy?” Quân Dật vội hỏi thăm.
“Không biết, đột nhiên cảm thấy chân đau quá, có thể là vừa rồi không cẩn thận màđụng đến đâu đó, học trưởng, em nghĩ trước tiên ngồi ởđây nghỉ ngơi một chút, chứ hiện tại cũng không thể đi lại được?” Nói xong đối với Quân Dật trừng mắt nhìn.
Quân Dật nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi sau đó cười nhạt một tiếng, nói tiếng: “Được”.
Ngẩng đầu nhìn ta cùng Trầm Tiểu Doanh, dùng ánh mắt mà hỏi thăm.
Ta dời mắt, mệt mỏi không muốn nhìn đến hắn. Chính là Trầm Tiểu Doanh bên cạnh lại nhẹ nhàng nói:“Quân đồng học, học muội của anh nói chân đau, vậy cứđể cho côấy ngồi lại một lát đi”
“A, chị gái này thật tốt, vậy em đây cùng học trưởng quấy rầy hai vị rồi”. Trần Hân vừa nghe Trầm Tiểu Doanh đáp ứng, liền làm cho hai người bọn họ cũng ngồi xuống, mặt khổ qua vừa chuyển, liền trưng ra một khuôn mặt vui tươi dí dỏm, cùng với lúc trước hoàn toàn bất đồng, thân thể khẽ xê dịch, lại làm cho Quân Dật đi đến ngồi vào phía bên trong.
Vì vậy bốn người ngồi chung một bàn lớn, gọi phục vụ tới gọi một ít đồăn vặt cùng thức uống.
“Ai nha, em vừa đau chân, đã quên hỏi chị tên là gì?” Trần Hân nhìn Quân Dật ngồi vào bên trong xong, một phen lại kéo lấy tay của Trầm Tiểu Doanh ở phía đối diện, nhiệt tình mà hỏi thăm.
“Chị gọi là Trầm Tiểu Doanh.”
“A, nguyên lai là Doanh tỷ tỷ nha, em gọi là Trần Hân, chị cứ gọi em là hạnh phúc sẽ tốt hơn.”
“Tốt. Hạnh phúc”.
Nhân lúc thời gian hai cô gái đang nói chuyện với nhau, ta ngồi phía đối diện, khẽ liếc mắt nhìn Quân Dật, lại phát hiện hắn chính là mỉm cười mà nhìn Trần Hân nói chuyện.
Ta như thế nào lại cảm thấy cái nụ cười kia trên khuôn mặt của hắn lại chướng mắt vô cùng, cái cảm giác không thoải mái này ngày càng rõ ràng hơn, lúc nãy cũng vậy, bây giờ cũng vậy, đồng dạng mà khó chịu. Mẹ kiếp, nữ hài tử kia lớn lên thì nhìn có chút đẹp mắt thật, nhưng có tất yếu phải giống như tên háo sắc nhìn cô ta chằm chằm như vậy hay không. (Kiệt, cúi cùng em đã biết ghen TT^TT)
Giống như là cảm nhận được ánh mắt của ta, Quân Dật chuyển ánh mắt nhìn người bên cạnh về phía ta. Ta vội vàng cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt của hắn.
“Doanh tỷ da của chị thật đẹp nha, không thể nhìn thấy lỗ chân lông luôn”.
“Cám ơn, Hạnh phúc, em cũng rất xinh đẹp nha.”
“Nào có, đó là Doanh tỷ tỷ còn chưa có nhìn thấy, em chính làđã trét lên mặt một lớp phấn rất dày mới cóđược hiệu quả như bây giờ.”
“Ha ha, đúng rồi, Hạnh phúc em…… Là bạn gái của Quân đồng học?” Trầm Tiểu Doanh đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Em?” Trần Hân chỉ chỉ chính mình, kinh ngạc mà hỏi lại. Lập tức đôi mắt vừa chuyển liền cười khanh khách màđứng dậy, nói: “Đúng vậy, em chính là bạn gái của học trưởng, còn hôn nhẹ nữa.”
Nghe vậy mặt ta biến sắc. Không phải mới vừa rồi còn nói là học muội? Như thế nào thoáng cái đã vinh quang mà thăng cấp làm bạn gái, còn hôn nhẹ? Mẹ kiếp, nói thẳng là nhân tình của hắn. Hung hăng trừng mắt liếc nhìn Quân Dật, cái tên sắc lang khốn kiếp này, ta nhỏ giọng nói thầm.
Quân Dật sắc mặt không vui mà trách mắng: “Chớ nói nhảm.”
Trần Hân dí dỏm mà nhe răng, le lưỡi, đối với chúng ta một bộ dáng thật có lỗi mà cười, nói: “Thật xấu hổ quá, vừa rồi em chỉ là nói giỡn mà thôi, em đây mới không phải là bạn gái của học trưởng đâu, chỉ là học muội mà thôi, chỉ là học muội thôi”. Sau đó lại thần bí cười hề hề, đem đầu để sát vào chúng ta, lại nói:“Học trưởng hắn……Đã thầm yêu một người trong nhiều năm rồi!”
Tâm mạnh nhảy dựng một cái. Yêu nhiều năm? Là…… Nói ta sao? Ta có chút hoảng hốt mà nghĩ, cảm thấy lòng của mình vì câu nói vừa rồi mà có chút kinh hỷ, lại cũng vì nó mà trái tim đập loạn nhịp một hồi.
“Đừng làm ồn, Hạnh phúc”. Âm thanh của Quân Dật đã mang theo chút âm trầm.
Trần Hân nhìn Quân Dật cóđiểm sinh khí, liền cong lên khóe miệng, lẩm bẩm mà nói:“Hừ, thật không cóý tứ”.
“Thể Kiệt?”
“Cái gì?” Ta từ trong suy nghĩ mà hồi thần, phát hiện là Trầm Tiểu Doanh đang gọi ta.
“Em……” Cô vừa muốn nói gìđó, lại bị Trần Hân phía đối diện cắt đứt.
“Học trưởng ~ em muốn ăn kem”. Chỉ thấy Trần Hân lôi kéo tay áo Quân Dật mãnh liệt mà lắc qua lắc lại, trong miệng không ngừng làm nũng.
“Trời lạnh như vậy em ăn kem không sợ bịđau bụng hay sao”
“Không sao, không sao, em muốn ăn~”
“Được, vậy chúng ta ăn kem.” Quân Dật sủng nịch sờ lên đầu của cô, khẽ cười nói.
“A ~ học trưởng là tốt nhất.”
Ta đã quên Trầm Tiểu Doanh là có chuyện muốn nói, chỉ là giật mình, sau đó ngây ngốc mà nhìn hai người bọn họ. Rõ ràng là trai tài gái sắc, ở trong ánh mắt của người khác có thể xem là hài hòa, xinh đẹp, nhưng khi vào mắt ta, không hiểu sao lại cảm thấy chói mắt vạn phần, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm bọn họ, vô pháp màđem ánh mắt dời đi nơi khác. Ta con mẹ nó, rốt cuộc làm sao vậy?
Trần Hân là người rất hay nói, miệng lúc nào cũng bô bô lôi kéo chúng ta nói chuyện không ngừng. Cho dù cái chủđề phía trước đã nói xong, cô cũng có thể lập tức tìm ra một cái chủđề khác để tiếp tục để nói. Mà chúng ta ba người lại tương đối lặng yên rất nhiều. Bất quá cuối cùng không khí xung quanh cũng không đến nỗi nào quá buồn chán cùng khó chịu.
Khi kết thúc cuộc nói chuyện, đi ra khỏi tiệm trà, ta nhịn không được thở dài một hơi. Cuối cùng giải thoát rồi, cái con Ma tước nói nhiều kia.
Đi trong chốc lát, mới ý thức được bên cạnh còn có người, ta quay đầu nhìn về phía Trầm Tiểu Doanh, phát hiện mặt cô cóđiểm tái nhợt, liền hỏi: “Tiểu Doanh ngươi không thoải mái ởđâu sao?
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta. Trong ánh mắt kia tựa hồ như muốn nói cái gìđó, nhưng ta lại không thể nào hiểu được, vì vậy khó hiểu nhìn lại cô. Làm sao vậy, cô muốn nói cái gì?
Sau đó chỉ thấy cô khẽ rủ mắt xuống, có chút buồn bã mà nói: “Thể Kiệt, em có chút không thoải mái, cũng không thểđi chơi tiếp được, em về trước đây!”
“Không thoải mái, em như thế nào không nói sớm, anh lập tức đưa em trở về……”
“Không cần, chính mình ngồi xe trở về thìđược rồi”
“A? A, vậy em chính mình cẩn thận một chút”. Ta bề bộn đáp, thay cô kêu xe, đưa mắt nhìn chiếc xe chạy đi ngày càng xa.