Ở sân bay , Vũ bám lấy lan can , vươn người ra nhìn chiếc máy bay đang dần mất hút sau những đám mây xanh . Nó đã 7 tuổi rồi , đủ lớn để nhìn thấy sự lạnh nhạt giữa các anh chị với bố mẹ mình . Nó không biết rằng quá khứ đã xảy ra chuyện gì khiến hai anh chị thù hận mẹ nó đến thế. Từ trước đến giờ , nó chưa từng nghe qua mình có anh chị em gì đó, chỉ có ba và mẹ.
- Vũ , đi thôi con , sắp đến giờ bay rồi.
- Dạ , con đến ngay đây.
Nó chạy đến bên mẹ. Nó sẽ gặp lại chị Vi sớm thôi .
.........
Sân bay quốc tế T
" Chuyến bay GHD361 Hà Nội - Bắc Kinh đã hạ cánh, mời các hành khách kiểm tra lại hành lí cá nhân “
Tiếng cô phát thanh viên vang lên trong khoang hành khách. Vi đứng dậy , vươn cái vai mỏi nhừ của mình , quay sang gọi Thiên Tú
“ Chị Tú , dậy đi “
Thiên Tú đang nửa tỉnh nửa mơ bị Vi lay dậy. Bà chị này lại thức đêm làm việc nữa rồi. Bay có 2 tiếng thôi mà cũng ngủ gật gà gật gù. Xuống khỏi máy bay , Thiên Tú đeo chiếc kính râm to ban , che gần hết khuân mặt chị , kéo Vi đến trước mặt một người đàn ông trung niên. Người đó cúi đầu .
“Kính chào cô chủ.”
- Không cần đa lễ. Bây giờ tôi và Vi đi trước, hành lí nhờ mọi người chuyển giúp tôi tới số nhà YY ,đường X nhé.
“Vâng thưa cô chủ.”
Ra đến cửa sân bay , một chiếc xe đã đậu sặn trước mặt hai người . Vi há hốc miệng . Chiếc xe này chẳng phải là chiếc Rolls-Royce Wraith sao ? Lại còn là Limited Edition nữa. Có phải cô đang mơ đúng không ?
Phần mui xe được thiết kế theo kiểu fastback bắt nguồn từ chiếc Lancia Aurelia coupe và Maserati Ghibli 1967.Ngoại thất xe độc đáo với hai tông màu chủ đạo nổi bật, màu trắng kéo dài từ nắp ca-pô đến đuôi xe tạo thành hai mảng màu riêng biệt giữa phía trên và dưới của xe. Các nếp uốn sắc sảo giữa phần mui và phân thân dưới khắc nghiệt với hình dáng như viên gạch khiến cho Wraith trở thành một trong số ít những chiếc xe hiện đại mà nếu nhìn nhận một cách tổng thể sẽ gần như được sơn hai tông màu. Lưới tản nhiệt thanh dọc cỡ lớn lõm sâu, biểu tượng Spirit of Ecstasy và thiết kế đèn pha là những đặc điểm không thể có ở đâu khác ngoài Rolls-Royce. Wraith sở hữu đường coachline vàng ở dọc thân xe, một nét đặc trưng thường thấy ở các phiên bản đặc biệt của Rolls-Royce nhằm tạo tính liền mạch cho toàn bộ thân xe. Bên trong xe , da của chiếc xe mềm như bơ, và lỗ thông hệ thống HVAC như nhãn cầu là khá chắc chắn, những quả bóng kim loại mạ crom chuyển động một cách nhẹ nhàng trong lỗ. Vị trí phân tán của các nút và màn hình để kiểm soát sức mạnh của các hệ thống điện tử chỉ ra rằng thật không dễ dàng để đồng thời vừa mang đẳng cấp hoàng gia lại vừa là một người sành công nghệ. Trên trần xe , một bầu trời sao được biểu diễn với 1340 bóng đèn sợi quang để mô phỏng một bầu trời đầy sao, tất cả đều được đưa vào và cắt bằng tay. Phiên bản Limited Edition còn tuyệt vời hơn thế nữa . Nó đã được cải tiến bộ động cơ tăng áp V12 624 , chỉ cần 4,3 giây để tăng lên 100km/h từ vị trí xuất phát, các cánh cửa như những miếng gỗ uốn cong tuyệt đẹp. Chiếc xe của Thiên Tú khoác lên mình Santos Palisander – một loài của giống hồng mộc từ Bolivia – và hai loại gỗ dán khác cũng đang có sẵn.
Cô không tin vào mắt mình nữa. Trước giờ chỉ thấy idol của cô lái chiếc xe này đi dự tiệc mà thôi. Còn bây giờ , cô có thể trực tiếp chạm vào lớp sơn xe sáng bóng loáng, biểu tượng Spirit of Ecstasy mà cô mơ ước được sờ vào một lần. Thấy Vi nhìn chiếc xe với ảnh mặt thèm thuồng, Thiên Tú bật cười .
“ Vi, thu lại bộ mặt của em đi , nhìn em như muốn nhảy bổ vào cái xe mà ôm ấp không bằng ấy, nước miếng sắp chảy ra hết rồi kìa.”
Vi giật mình. Thật là mất mặt quá đi . Lần đầu nhìn thấy siêu xe mà . Không chỉ cô , mà người qua đường cũng nhìn chằm chằm chiếc xe với ánh mắt ghen tị, Thiên Tú mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái xe. Vi hiểu ý, liền nhanh nhẹn lên ghế ngồi bên cạnh .
“Thắt dây an toàn và bám chắc vào”
Thiên Tú nhắc nhở cô rồi nhấn ga, lao vụt đi . Vi vừa thắt dây xong , chưa kịp nắm tấy tay cầm thì bị tốc độ của Thiên Tú làm cho chết khiếp . Đường đi toàn ô tô , Thiên Tú đi với vận tốc 60km/h , vút lên đường cao tốc. Đường cao tốc khắc hẳn ở dưới , vắng tanh, không có chiếc ô tô nào. Cô tăng tốc lên 100km/h , chiếc xe bạc nâu bóng bẩy lao đi , xé nát những cơn gió .Vi giữ hai tay mình nắm thật chặt lấy tay cầm như thể chỉ cần bỏ ra thì sẽ chết vậy. Đột nhiên , có tiếng động cơ khác đang bám theo xe hai người. Là một chiếc Lamborghini Aventador LP 700-4 Limited Edition .
Thiên Tú nhếch môi, một tay rời khỏi vô lăng, gạt cần , nhấn ga , tiếp tục tăng tốc. Đây chẳng khác gì một đường đua của Thiên Tú. Hai chiếc siêu xe cứ truy đuổi lẫn nhau. Đường cao tốc trở thành nơi đọ sức nảy lửa của Lamborghini Aventador và Rolls-Royce Wraith. Vi nhìn qua gương chiếu hậu. Người lái chiếc xe đó là một thanh niên trẻ tầm 26-27 tuổi , cô không nhìn rõ nhưng từ anh ta toát ra khí chất tổng tài bá đạo. Anh ta cũng đeo một cái kính râm lớn, che lấp đi gần nửa khuân mặt nhưng lấp ló trong đó là đôi mắt đan phượng màu chocolate quyến rũ. Khóe miệng anh ta kéo lên thành một đường cong khi cô nhìn anh qua gương. Kĩ năng lái xe của anh ta quả không tồi , bao lần bị Thiên Tú dồn vào thanh chắn mà vẫn có thể thoát ra được. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên những tiếng rít rợn tóc gáy . Ngoài cửa kính, những quang cảnh xung quanh đều trở nên mơ hồ , không thể nhìn rõ .
Vi cảm thấy chóng mặt . Cô thầm cảm phục Thiên Tú . Chị phải có thành kinh thép mới có thể lái xe với tốc độ như thế này, chưa kể đối thủ còn là nam , đi chiếc siêu xe dòng mới nhất phiên bản giới hạn , cả thế giới mới có 5 chiếc. Theo như cô biết thì có 1 chiếc ở Mỹ, 2 chiếc ở Italia , 1 chiếc ở Anh , còn 1 chiếc thì chưa rõ . Chẳng lẽ là ở Trung Quốc ? Nếu thật vậy thì cô quả là may mắn. Gặp một lúc hai chiếc xe hiếm nhất Thế Giới thế này, không biết kiếp trước cô đã tích bao nhiêu đức nữa .
Lúc này, hai chiếc xe đã chạy song song với nhau . Cửa xe được kéo xuống , đến bây giờ cô mới nhìn rõ diện mạo anh ta . Anh ta có nước da màu lúa mạch , tóc màu nâu đỏ vuốt ngược lên, để lộ vầng trán cao . Trông anh giống như một soái ca bước ra từ trong truyện vậy. Anh dùng một tay lái xe , một tay để ra ngoài cửa hóng gió . Vi nhìn hắn bằng ánh mặt bàng quang , phớt lờ vẻ đẹp trai của anh ta dù có là soái ca bước ra đi chăng nữa. Xin lỗi, cô chỉ là môt đứa fan của 5 thần đẹp trai. Thấy mình bị người con gái đó ngó lơ, anh cười khúc khích rồi lại quay lại lái xe.
Rời khỏi đường cao tốc , cả hai xe đi chậm lại , đến lúc này Vi mới cảm thấy hết choáng váng. Còn Thiên Tú cảm thấy vô cùng sảng khoái. Lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ có đủ khả năng đua với cô. Những đối thủ trước đây đều bị cô đè bẹp . Thiên Tú vươn tay làm dấu hiệu tuyệt vời. Anh ta cũng làm giống như cô rồi lái xe song song với cô , đưa cho cô một mẩu giấy. Cô còn chưa kịp hỏi anh ta thì chiếc siêu xe mày đen đã rẽ sang hướng khác và mất hút. Thiên Tú ngẩn ngơ nhìn theo cho đến khi Vi kéo tay cô..
KÍTTTTTT
Thiên Tú phanh gấp , tạo nên một tiếng động vô cùng chói tai. Đèn đỏ. Cô thở phào. Đường dạo này nhiều đèn đỏ quá. Nếu Vi mà không kéo tay cô thì cô sẽ vi phạm luật giao thông mất. Đến lúc này , Thiên Tú mới mở tờ giấy chàng trai vừa đưa. Trên đó khi một dãy số , bên dưới nó là một cái tên viết rất vội , hình như là….
“ Mặc Diêu …. “ . Cô ngẩn người , cái tên này nghe quen quá. Đôi mắt đan phượng , cái giọng nói đó . Chính là hắn ! Trời ơi, sao cô lại không nhận ra Mặc Diêu , tên bạn thanh mai trúc mã của cô chứ.
Đèn xanh.Thiên Tú lại nổ máy. Có lẽ khi nào phải đi xị lỗi hắn thôi . Bao nhiêu năm nay đua xe với nhau , lần nào hắn cũng thắng , chẳng chịu nhường cô . Không biết có phải là hắn lụt nghề hay là cô giỏi hơn hắn không nữa. Chiếc siêu xe đỗ bên một ngôi biệt thự.
“Cái gì thế này ? To quá !!”
Vi trợn tròn đôi mắt nhìn ngôi nhà. Cánh cổng bằng gỗ sơn màu trắng, bao quanh là những hàng rào được chạm khắc tinh xảo đến từng đường nét. Bên trong là khoảng vườn nhỏ trồng những bụi mâm xôi dọc theo con đường lát sỏi dẫn đến chiếc cửa ra vào bằng kính trong suốt. Cửa lắp kính màu xanh thanh thiên , tay cầm ghép thành hình tròn ,có gắn một bảng gõ mật khẩu điện tử , muốn vào phải gõ mật khẩu, hai bên có gắn thêm đèn tường tựa như chiếc đèn của người đánh xe ngựa thế kỉ XIX ở Anh. Tường nhà sơn mày trắng sữa , phần trên mái có màu xanh dương,bốn phía đều có có cửa sổ trồng những loại hoa leo tường.Các tầng đều có ban công hướng ra vườn ,phía trước tầng 2 và 3 có những chậu hoa lan treo đang nở rộ nhìn rất bắt mắt. Bên cạnh mặt tiền cũng có ban công lắp kính, ở dưới có gara để ô tô. Gần mái có một o cửa sổ tròn nho nhỏ , xung quanh nó được chạm trổ những họa tiết vintage mang phong cách phương tây , đối lập với những nhà gần đó. Nói chung đây là loại nhà lý tưởng kiểu mẫu và vô cùng đắt đỏ.Vi ngồi như tượng trong xe , miệng há hốc đến nỗi có thể nhét quả trứng gà vào được . Đùa à ,sinh viên như mà sống ở nơi xa hoa thế này á ?
“Chị chắc là không nhầm địa chỉ đó chứ ?”
“Con bé ngốc này , làm sao có thể nhầm được . Nhìn lại bảng địa chỉ đi.”
Thiên Tú vỗ đầu cô. Đúng là ngốc , đã nói là số nhà YY đường X rồi mà. Trên bảng tên nhà cũng có luôn mà còn hỏi cô câu như vậy
“Nơi này đắt lắm, chúng ta đi nơi khác đi chị “
Vi định quay người đi thì bị Thiên Tú túm lấy cổ áo. Định đi đâu thì phải có người đi cùng, lạc thì cô biết ăn nói thế nào với Khoa. Nó mà nổi điên lên là chị em không gánh được đâu.
“Thuê gì chứ , nơi này là của người quen, không mất tiền đâu . “
Vi không cãi được, đành phải kéo đồ vào theo Thiên Tú. Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím điện tử , tiếng pip pip vang lên rất vui tai. Ting, cửa bật mở , Thiên Tú đi vào trong.
“ Mật khẩu là 0909 à…”
Vi nghĩ . “ Có lẽ là trùng hợp “ .Bước vào trong , thứ đầu tiên Vi thấy là bức tranh cậu bé Capuchino nền đen , bên phải có tượng một chú gấu màu trắng, bên trái có một bình hoa cẩm tú cầu giấy rất cầu kì . Đi dọc hành lang có những cái đèn nhỏ hơn chiếu vào những chiếc bình, tranh . Cô vào phòng khách. Nó được trang hoàng vô cùng đẹp mắt . Những chiếc đèn ở góc tỏa ra ánh sáng vàng nhạt hòa với màu kem của tường nhà tạo vẻ trang trọng , tinh tế . Đối diện sofa đen , chiếc bàn uống trà đen cùng TV màn hình phẳng 50 inch màu đen tuyền nổi bật giữa căn phòng ngập ánh vàng. Bên góc tường, một chiếc tủ đen tuyền có 3 ngăn, mỗi ngăn để một vật lưu niệm nào đó mà cô không biết là ở đâu. Trên trần nhà có những hai chiếc đèn chùm, một chùm có những đường uốn cong mềm mại, treo đầy những viên pha lê óng ánh , ánh vàng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm , thậm chì còn đẹp gấp bội lần, cái còn lại thì nhỏ hơn , chỉ có những chiếc bóng trắng như những chùm hoa bông. Chiếc kệ bên cạnh cửa gỗ có ba chậu cây bonsai nhỏ, đằng sau còn có 2 bức tranh xanh và tím, là hình một cô tiểu miêu tóc được vấn lên , đeo vương miện , còn lại là một cô sóc để mái bằng , búi nhẹ phía sau. Hình như chủ ngôi nhà này rất thích Capuchino , thật đấy . Ở ngoài tường có tranh , trong nhà có tượng, có trẻ con quá không nhỉ ?
“Vi , lên phòng sắp xếp đồ đạc đi , đứng đơ ra đấy làm gì. “
Thiên Tú kéo cô lên chiếc cầu thang gỗ . Tầng hai rực rỡ ánh nắng mặt trời hắt từ cửa kính ban công vào hành lang. Phòng của Vi nằm ở đầu hành lang , bên cạnh cầu thang gỗ. Trước cửa phòng của cô có treo một tấm bảng “ Yewei ‘s Room “ . Các phòng bên cạnh lần lượt là “ Qianxiu ‘s Room “ và một phòng không ghi tên. Cô mở cửa phòng. Một hương thơm nhè nhẹ của cỏ non thoảng qua mũi cô . Thật dễ chịu . Phòng của cô có màu kem mịn, duy chỉ có tường đối diện giường ngủ có màu xanh lá nhạt, trên đó dán hình những chiếc lá nhỏ . Diệp Vi , là tên cô . Hành lí của cô đã được chuyển đến tận nơi, xếp gọn bên cạnh bàn gỗ. Vi thả mình xuống giường , đệm liền lún xuống chứng tỏ độ mềm của nó. Căn phòng này rất đợn giản , chỉ có giường, bàn học, giá sách, tủ quần áo, tủ đựng giầy và cái tủ có ngăn. Tất cả đều có những màu sắc khác nhau nhưng lại rất hài hòa với căn phòng. Vi bật dậy , mở vali , lôi ra từng bộ quần áo rồi treo vào tủ .
“ Vi , chị có chút việc phải giải quyết , em cứ ở đây nhé. “
Giọng Thiên Tú vọng vào trong phòng cô . Vi không chần chừ đáp lại.
“Chị đi đường cẩn thận ạ .”
Tiếng đóng khóa vang lên lách cách . Thiên Tú lại lên xe, đi về chiều ngược lại . Trên xe , cô mở tai nghe bluetooth , rất nhanh sau có tiếng trả lời. Cái giọng trầm ổn , ngái ngủ đó chẳng của ai khác ngoài Dương Dương . Cô đã đặt hẹn bác sĩ lúc 2 giờ chiều , bây giờ đã là 11:30 Am rồi , đến đón thằng bé đi ăn rồi cho nó nghỉ ngơi trước khi đi khám.
“ Chị à ? Em đang quay phim…” . Tiếng ồn ào , náo nhiệt bên kia điện thoại làm cho lời nói của anh bị ngắt quãng.
“ Chị sẽ đến nói chuyện với đạo diễn , em đợi ở đó nhé” . Nói xong cô liền cúp máy. Chiếc xe trắng nâu tăng tốc , hướng đến trường quay.
To Be Continue...
Ở sân bay , Vũ bám lấy lan can , vươn người ra nhìn chiếc máy bay đang dần mất hút sau những đám mây xanh . Nó đã tuổi rồi , đủ lớn để nhìn thấy sự lạnh nhạt giữa các anh chị với bố mẹ mình . Nó không biết rằng quá khứ đã xảy ra chuyện gì khiến hai anh chị thù hận mẹ nó đến thế. Từ trước đến giờ , nó chưa từng nghe qua mình có anh chị em gì đó, chỉ có ba và mẹ.
- Vũ , đi thôi con , sắp đến giờ bay rồi.
- Dạ , con đến ngay đây.
Nó chạy đến bên mẹ. Nó sẽ gặp lại chị Vi sớm thôi .
.........
Sân bay quốc tế T
" Chuyến bay GHD Hà Nội - Bắc Kinh đã hạ cánh, mời các hành khách kiểm tra lại hành lí cá nhân “
Tiếng cô phát thanh viên vang lên trong khoang hành khách. Vi đứng dậy , vươn cái vai mỏi nhừ của mình , quay sang gọi Thiên Tú
“ Chị Tú , dậy đi “
Thiên Tú đang nửa tỉnh nửa mơ bị Vi lay dậy. Bà chị này lại thức đêm làm việc nữa rồi. Bay có tiếng thôi mà cũng ngủ gật gà gật gù. Xuống khỏi máy bay , Thiên Tú đeo chiếc kính râm to ban , che gần hết khuân mặt chị , kéo Vi đến trước mặt một người đàn ông trung niên. Người đó cúi đầu .
“Kính chào cô chủ.”
- Không cần đa lễ. Bây giờ tôi và Vi đi trước, hành lí nhờ mọi người chuyển giúp tôi tới số nhà YY ,đường X nhé.
“Vâng thưa cô chủ.”
Ra đến cửa sân bay , một chiếc xe đã đậu sặn trước mặt hai người . Vi há hốc miệng . Chiếc xe này chẳng phải là chiếc Rolls-Royce Wraith sao ? Lại còn là Limited Edition nữa. Có phải cô đang mơ đúng không ?
Phần mui xe được thiết kế theo kiểu fastback bắt nguồn từ chiếc Lancia Aurelia coupe và Maserati Ghibli .Ngoại thất xe độc đáo với hai tông màu chủ đạo nổi bật, màu trắng kéo dài từ nắp ca-pô đến đuôi xe tạo thành hai mảng màu riêng biệt giữa phía trên và dưới của xe. Các nếp uốn sắc sảo giữa phần mui và phân thân dưới khắc nghiệt với hình dáng như viên gạch khiến cho Wraith trở thành một trong số ít những chiếc xe hiện đại mà nếu nhìn nhận một cách tổng thể sẽ gần như được sơn hai tông màu. Lưới tản nhiệt thanh dọc cỡ lớn lõm sâu, biểu tượng Spirit of Ecstasy và thiết kế đèn pha là những đặc điểm không thể có ở đâu khác ngoài Rolls-Royce. Wraith sở hữu đường coachline vàng ở dọc thân xe, một nét đặc trưng thường thấy ở các phiên bản đặc biệt của Rolls-Royce nhằm tạo tính liền mạch cho toàn bộ thân xe. Bên trong xe , da của chiếc xe mềm như bơ, và lỗ thông hệ thống HVAC như nhãn cầu là khá chắc chắn, những quả bóng kim loại mạ crom chuyển động một cách nhẹ nhàng trong lỗ. Vị trí phân tán của các nút và màn hình để kiểm soát sức mạnh của các hệ thống điện tử chỉ ra rằng thật không dễ dàng để đồng thời vừa mang đẳng cấp hoàng gia lại vừa là một người sành công nghệ. Trên trần xe , một bầu trời sao được biểu diễn với bóng đèn sợi quang để mô phỏng một bầu trời đầy sao, tất cả đều được đưa vào và cắt bằng tay. Phiên bản Limited Edition còn tuyệt vời hơn thế nữa . Nó đã được cải tiến bộ động cơ tăng áp V , chỉ cần , giây để tăng lên km/h từ vị trí xuất phát, các cánh cửa như những miếng gỗ uốn cong tuyệt đẹp. Chiếc xe của Thiên Tú khoác lên mình Santos Palisander – một loài của giống hồng mộc từ Bolivia – và hai loại gỗ dán khác cũng đang có sẵn.
Cô không tin vào mắt mình nữa. Trước giờ chỉ thấy idol của cô lái chiếc xe này đi dự tiệc mà thôi. Còn bây giờ , cô có thể trực tiếp chạm vào lớp sơn xe sáng bóng loáng, biểu tượng Spirit of Ecstasy mà cô mơ ước được sờ vào một lần. Thấy Vi nhìn chiếc xe với ảnh mặt thèm thuồng, Thiên Tú bật cười .
“ Vi, thu lại bộ mặt của em đi , nhìn em như muốn nhảy bổ vào cái xe mà ôm ấp không bằng ấy, nước miếng sắp chảy ra hết rồi kìa.”
Vi giật mình. Thật là mất mặt quá đi . Lần đầu nhìn thấy siêu xe mà . Không chỉ cô , mà người qua đường cũng nhìn chằm chằm chiếc xe với ánh mắt ghen tị, Thiên Tú mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái xe. Vi hiểu ý, liền nhanh nhẹn lên ghế ngồi bên cạnh .
“Thắt dây an toàn và bám chắc vào”
Thiên Tú nhắc nhở cô rồi nhấn ga, lao vụt đi . Vi vừa thắt dây xong , chưa kịp nắm tấy tay cầm thì bị tốc độ của Thiên Tú làm cho chết khiếp . Đường đi toàn ô tô , Thiên Tú đi với vận tốc km/h , vút lên đường cao tốc. Đường cao tốc khắc hẳn ở dưới , vắng tanh, không có chiếc ô tô nào. Cô tăng tốc lên km/h , chiếc xe bạc nâu bóng bẩy lao đi , xé nát những cơn gió .Vi giữ hai tay mình nắm thật chặt lấy tay cầm như thể chỉ cần bỏ ra thì sẽ chết vậy. Đột nhiên , có tiếng động cơ khác đang bám theo xe hai người. Là một chiếc Lamborghini Aventador LP - Limited Edition .
Thiên Tú nhếch môi, một tay rời khỏi vô lăng, gạt cần , nhấn ga , tiếp tục tăng tốc. Đây chẳng khác gì một đường đua của Thiên Tú. Hai chiếc siêu xe cứ truy đuổi lẫn nhau. Đường cao tốc trở thành nơi đọ sức nảy lửa của Lamborghini Aventador và Rolls-Royce Wraith. Vi nhìn qua gương chiếu hậu. Người lái chiếc xe đó là một thanh niên trẻ tầm - tuổi , cô không nhìn rõ nhưng từ anh ta toát ra khí chất tổng tài bá đạo. Anh ta cũng đeo một cái kính râm lớn, che lấp đi gần nửa khuân mặt nhưng lấp ló trong đó là đôi mắt đan phượng màu chocolate quyến rũ. Khóe miệng anh ta kéo lên thành một đường cong khi cô nhìn anh qua gương. Kĩ năng lái xe của anh ta quả không tồi , bao lần bị Thiên Tú dồn vào thanh chắn mà vẫn có thể thoát ra được. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên những tiếng rít rợn tóc gáy . Ngoài cửa kính, những quang cảnh xung quanh đều trở nên mơ hồ , không thể nhìn rõ .
Vi cảm thấy chóng mặt . Cô thầm cảm phục Thiên Tú . Chị phải có thành kinh thép mới có thể lái xe với tốc độ như thế này, chưa kể đối thủ còn là nam , đi chiếc siêu xe dòng mới nhất phiên bản giới hạn , cả thế giới mới có chiếc. Theo như cô biết thì có chiếc ở Mỹ, chiếc ở Italia , chiếc ở Anh , còn chiếc thì chưa rõ . Chẳng lẽ là ở Trung Quốc ? Nếu thật vậy thì cô quả là may mắn. Gặp một lúc hai chiếc xe hiếm nhất Thế Giới thế này, không biết kiếp trước cô đã tích bao nhiêu đức nữa .
Lúc này, hai chiếc xe đã chạy song song với nhau . Cửa xe được kéo xuống , đến bây giờ cô mới nhìn rõ diện mạo anh ta . Anh ta có nước da màu lúa mạch , tóc màu nâu đỏ vuốt ngược lên, để lộ vầng trán cao . Trông anh giống như một soái ca bước ra từ trong truyện vậy. Anh dùng một tay lái xe , một tay để ra ngoài cửa hóng gió . Vi nhìn hắn bằng ánh mặt bàng quang , phớt lờ vẻ đẹp trai của anh ta dù có là soái ca bước ra đi chăng nữa. Xin lỗi, cô chỉ là môt đứa fan của thần đẹp trai. Thấy mình bị người con gái đó ngó lơ, anh cười khúc khích rồi lại quay lại lái xe.
Rời khỏi đường cao tốc , cả hai xe đi chậm lại , đến lúc này Vi mới cảm thấy hết choáng váng. Còn Thiên Tú cảm thấy vô cùng sảng khoái. Lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ có đủ khả năng đua với cô. Những đối thủ trước đây đều bị cô đè bẹp . Thiên Tú vươn tay làm dấu hiệu tuyệt vời. Anh ta cũng làm giống như cô rồi lái xe song song với cô , đưa cho cô một mẩu giấy. Cô còn chưa kịp hỏi anh ta thì chiếc siêu xe mày đen đã rẽ sang hướng khác và mất hút. Thiên Tú ngẩn ngơ nhìn theo cho đến khi Vi kéo tay cô..
KÍTTTTTTbg-ssp-{height:px}
Thiên Tú phanh gấp , tạo nên một tiếng động vô cùng chói tai. Đèn đỏ. Cô thở phào. Đường dạo này nhiều đèn đỏ quá. Nếu Vi mà không kéo tay cô thì cô sẽ vi phạm luật giao thông mất. Đến lúc này , Thiên Tú mới mở tờ giấy chàng trai vừa đưa. Trên đó khi một dãy số , bên dưới nó là một cái tên viết rất vội , hình như là….
“ Mặc Diêu …. “ . Cô ngẩn người , cái tên này nghe quen quá. Đôi mắt đan phượng , cái giọng nói đó . Chính là hắn ! Trời ơi, sao cô lại không nhận ra Mặc Diêu , tên bạn thanh mai trúc mã của cô chứ.
Đèn xanh.Thiên Tú lại nổ máy. Có lẽ khi nào phải đi xị lỗi hắn thôi . Bao nhiêu năm nay đua xe với nhau , lần nào hắn cũng thắng , chẳng chịu nhường cô . Không biết có phải là hắn lụt nghề hay là cô giỏi hơn hắn không nữa. Chiếc siêu xe đỗ bên một ngôi biệt thự.
“Cái gì thế này ? To quá !!”
Vi trợn tròn đôi mắt nhìn ngôi nhà. Cánh cổng bằng gỗ sơn màu trắng, bao quanh là những hàng rào được chạm khắc tinh xảo đến từng đường nét. Bên trong là khoảng vườn nhỏ trồng những bụi mâm xôi dọc theo con đường lát sỏi dẫn đến chiếc cửa ra vào bằng kính trong suốt. Cửa lắp kính màu xanh thanh thiên , tay cầm ghép thành hình tròn ,có gắn một bảng gõ mật khẩu điện tử , muốn vào phải gõ mật khẩu, hai bên có gắn thêm đèn tường tựa như chiếc đèn của người đánh xe ngựa thế kỉ XIX ở Anh. Tường nhà sơn mày trắng sữa , phần trên mái có màu xanh dương,bốn phía đều có có cửa sổ trồng những loại hoa leo tường.Các tầng đều có ban công hướng ra vườn ,phía trước tầng và có những chậu hoa lan treo đang nở rộ nhìn rất bắt mắt. Bên cạnh mặt tiền cũng có ban công lắp kính, ở dưới có gara để ô tô. Gần mái có một o cửa sổ tròn nho nhỏ , xung quanh nó được chạm trổ những họa tiết vintage mang phong cách phương tây , đối lập với những nhà gần đó. Nói chung đây là loại nhà lý tưởng kiểu mẫu và vô cùng đắt đỏ.Vi ngồi như tượng trong xe , miệng há hốc đến nỗi có thể nhét quả trứng gà vào được . Đùa à ,sinh viên như mà sống ở nơi xa hoa thế này á ?
“Chị chắc là không nhầm địa chỉ đó chứ ?”
“Con bé ngốc này , làm sao có thể nhầm được . Nhìn lại bảng địa chỉ đi.”
Thiên Tú vỗ đầu cô. Đúng là ngốc , đã nói là số nhà YY đường X rồi mà. Trên bảng tên nhà cũng có luôn mà còn hỏi cô câu như vậy
“Nơi này đắt lắm, chúng ta đi nơi khác đi chị “
Vi định quay người đi thì bị Thiên Tú túm lấy cổ áo. Định đi đâu thì phải có người đi cùng, lạc thì cô biết ăn nói thế nào với Khoa. Nó mà nổi điên lên là chị em không gánh được đâu.
“Thuê gì chứ , nơi này là của người quen, không mất tiền đâu . “
Vi không cãi được, đành phải kéo đồ vào theo Thiên Tú. Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím điện tử , tiếng pip pip vang lên rất vui tai. Ting, cửa bật mở , Thiên Tú đi vào trong.
“ Mật khẩu là à…”
Vi nghĩ . “ Có lẽ là trùng hợp “ .Bước vào trong , thứ đầu tiên Vi thấy là bức tranh cậu bé Capuchino nền đen , bên phải có tượng một chú gấu màu trắng, bên trái có một bình hoa cẩm tú cầu giấy rất cầu kì . Đi dọc hành lang có những cái đèn nhỏ hơn chiếu vào những chiếc bình, tranh . Cô vào phòng khách. Nó được trang hoàng vô cùng đẹp mắt . Những chiếc đèn ở góc tỏa ra ánh sáng vàng nhạt hòa với màu kem của tường nhà tạo vẻ trang trọng , tinh tế . Đối diện sofa đen , chiếc bàn uống trà đen cùng TV màn hình phẳng inch màu đen tuyền nổi bật giữa căn phòng ngập ánh vàng. Bên góc tường, một chiếc tủ đen tuyền có ngăn, mỗi ngăn để một vật lưu niệm nào đó mà cô không biết là ở đâu. Trên trần nhà có những hai chiếc đèn chùm, một chùm có những đường uốn cong mềm mại, treo đầy những viên pha lê óng ánh , ánh vàng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm , thậm chì còn đẹp gấp bội lần, cái còn lại thì nhỏ hơn , chỉ có những chiếc bóng trắng như những chùm hoa bông. Chiếc kệ bên cạnh cửa gỗ có ba chậu cây bonsai nhỏ, đằng sau còn có bức tranh xanh và tím, là hình một cô tiểu miêu tóc được vấn lên , đeo vương miện , còn lại là một cô sóc để mái bằng , búi nhẹ phía sau. Hình như chủ ngôi nhà này rất thích Capuchino , thật đấy . Ở ngoài tường có tranh , trong nhà có tượng, có trẻ con quá không nhỉ ?
“Vi , lên phòng sắp xếp đồ đạc đi , đứng đơ ra đấy làm gì. “
Thiên Tú kéo cô lên chiếc cầu thang gỗ . Tầng hai rực rỡ ánh nắng mặt trời hắt từ cửa kính ban công vào hành lang. Phòng của Vi nằm ở đầu hành lang , bên cạnh cầu thang gỗ. Trước cửa phòng của cô có treo một tấm bảng “ Yewei ‘s Room “ . Các phòng bên cạnh lần lượt là “ Qianxiu ‘s Room “ và một phòng không ghi tên. Cô mở cửa phòng. Một hương thơm nhè nhẹ của cỏ non thoảng qua mũi cô . Thật dễ chịu . Phòng của cô có màu kem mịn, duy chỉ có tường đối diện giường ngủ có màu xanh lá nhạt, trên đó dán hình những chiếc lá nhỏ . Diệp Vi , là tên cô . Hành lí của cô đã được chuyển đến tận nơi, xếp gọn bên cạnh bàn gỗ. Vi thả mình xuống giường , đệm liền lún xuống chứng tỏ độ mềm của nó. Căn phòng này rất đợn giản , chỉ có giường, bàn học, giá sách, tủ quần áo, tủ đựng giầy và cái tủ có ngăn. Tất cả đều có những màu sắc khác nhau nhưng lại rất hài hòa với căn phòng. Vi bật dậy , mở vali , lôi ra từng bộ quần áo rồi treo vào tủ .
“ Vi , chị có chút việc phải giải quyết , em cứ ở đây nhé. “
Giọng Thiên Tú vọng vào trong phòng cô . Vi không chần chừ đáp lại.
“Chị đi đường cẩn thận ạ .”
Tiếng đóng khóa vang lên lách cách . Thiên Tú lại lên xe, đi về chiều ngược lại . Trên xe , cô mở tai nghe bluetooth , rất nhanh sau có tiếng trả lời. Cái giọng trầm ổn , ngái ngủ đó chẳng của ai khác ngoài Dương Dương . Cô đã đặt hẹn bác sĩ lúc giờ chiều , bây giờ đã là : Am rồi , đến đón thằng bé đi ăn rồi cho nó nghỉ ngơi trước khi đi khám.
“ Chị à ? Em đang quay phim…” . Tiếng ồn ào , náo nhiệt bên kia điện thoại làm cho lời nói của anh bị ngắt quãng.
“ Chị sẽ đến nói chuyện với đạo diễn , em đợi ở đó nhé” . Nói xong cô liền cúp máy. Chiếc xe trắng nâu tăng tốc , hướng đến trường quay.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ở sân bay , Vũ bám lấy lan can , vươn người ra nhìn chiếc máy bay đang dần mất hút sau những đám mây xanh . Nó đã 7 tuổi rồi , đủ lớn để nhìn thấy sự lạnh nhạt giữa các anh chị với bố mẹ mình . Nó không biết rằng quá khứ đã xảy ra chuyện gì khiến hai anh chị thù hận mẹ nó đến thế. Từ trước đến giờ , nó chưa từng nghe qua mình có anh chị em gì đó, chỉ có ba và mẹ.
- Vũ , đi thôi con , sắp đến giờ bay rồi.
- Dạ , con đến ngay đây.
Nó chạy đến bên mẹ. Nó sẽ gặp lại chị Vi sớm thôi .
.........
Sân bay quốc tế T
" Chuyến bay GHD361 Hà Nội - Bắc Kinh đã hạ cánh, mời các hành khách kiểm tra lại hành lí cá nhân “
Tiếng cô phát thanh viên vang lên trong khoang hành khách. Vi đứng dậy , vươn cái vai mỏi nhừ của mình , quay sang gọi Thiên Tú
“ Chị Tú , dậy đi “
Thiên Tú đang nửa tỉnh nửa mơ bị Vi lay dậy. Bà chị này lại thức đêm làm việc nữa rồi. Bay có 2 tiếng thôi mà cũng ngủ gật gà gật gù. Xuống khỏi máy bay , Thiên Tú đeo chiếc kính râm to ban , che gần hết khuân mặt chị , kéo Vi đến trước mặt một người đàn ông trung niên. Người đó cúi đầu .
“Kính chào cô chủ.”
- Không cần đa lễ. Bây giờ tôi và Vi đi trước, hành lí nhờ mọi người chuyển giúp tôi tới số nhà YY ,đường X nhé.
“Vâng thưa cô chủ.”
Ra đến cửa sân bay , một chiếc xe đã đậu sặn trước mặt hai người . Vi há hốc miệng . Chiếc xe này chẳng phải là chiếc Rolls-Royce Wraith sao ? Lại còn là Limited Edition nữa. Có phải cô đang mơ đúng không ?
Phần mui xe được thiết kế theo kiểu fastback bắt nguồn từ chiếc Lancia Aurelia coupe và Maserati Ghibli 1967.Ngoại thất xe độc đáo với hai tông màu chủ đạo nổi bật, màu trắng kéo dài từ nắp ca-pô đến đuôi xe tạo thành hai mảng màu riêng biệt giữa phía trên và dưới của xe. Các nếp uốn sắc sảo giữa phần mui và phân thân dưới khắc nghiệt với hình dáng như viên gạch khiến cho Wraith trở thành một trong số ít những chiếc xe hiện đại mà nếu nhìn nhận một cách tổng thể sẽ gần như được sơn hai tông màu. Lưới tản nhiệt thanh dọc cỡ lớn lõm sâu, biểu tượng Spirit of Ecstasy và thiết kế đèn pha là những đặc điểm không thể có ở đâu khác ngoài Rolls-Royce. Wraith sở hữu đường coachline vàng ở dọc thân xe, một nét đặc trưng thường thấy ở các phiên bản đặc biệt của Rolls-Royce nhằm tạo tính liền mạch cho toàn bộ thân xe. Bên trong xe , da của chiếc xe mềm như bơ, và lỗ thông hệ thống HVAC như nhãn cầu là khá chắc chắn, những quả bóng kim loại mạ crom chuyển động một cách nhẹ nhàng trong lỗ. Vị trí phân tán của các nút và màn hình để kiểm soát sức mạnh của các hệ thống điện tử chỉ ra rằng thật không dễ dàng để đồng thời vừa mang đẳng cấp hoàng gia lại vừa là một người sành công nghệ. Trên trần xe , một bầu trời sao được biểu diễn với 1340 bóng đèn sợi quang để mô phỏng một bầu trời đầy sao, tất cả đều được đưa vào và cắt bằng tay. Phiên bản Limited Edition còn tuyệt vời hơn thế nữa . Nó đã được cải tiến bộ động cơ tăng áp V12 624 , chỉ cần 4,3 giây để tăng lên 100km/h từ vị trí xuất phát, các cánh cửa như những miếng gỗ uốn cong tuyệt đẹp. Chiếc xe của Thiên Tú khoác lên mình Santos Palisander – một loài của giống hồng mộc từ Bolivia – và hai loại gỗ dán khác cũng đang có sẵn.
Cô không tin vào mắt mình nữa. Trước giờ chỉ thấy idol của cô lái chiếc xe này đi dự tiệc mà thôi. Còn bây giờ , cô có thể trực tiếp chạm vào lớp sơn xe sáng bóng loáng, biểu tượng Spirit of Ecstasy mà cô mơ ước được sờ vào một lần. Thấy Vi nhìn chiếc xe với ảnh mặt thèm thuồng, Thiên Tú bật cười .
“ Vi, thu lại bộ mặt của em đi , nhìn em như muốn nhảy bổ vào cái xe mà ôm ấp không bằng ấy, nước miếng sắp chảy ra hết rồi kìa.”
Vi giật mình. Thật là mất mặt quá đi . Lần đầu nhìn thấy siêu xe mà . Không chỉ cô , mà người qua đường cũng nhìn chằm chằm chiếc xe với ánh mắt ghen tị, Thiên Tú mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái xe. Vi hiểu ý, liền nhanh nhẹn lên ghế ngồi bên cạnh .
“Thắt dây an toàn và bám chắc vào”
Thiên Tú nhắc nhở cô rồi nhấn ga, lao vụt đi . Vi vừa thắt dây xong , chưa kịp nắm tấy tay cầm thì bị tốc độ của Thiên Tú làm cho chết khiếp . Đường đi toàn ô tô , Thiên Tú đi với vận tốc 60km/h , vút lên đường cao tốc. Đường cao tốc khắc hẳn ở dưới , vắng tanh, không có chiếc ô tô nào. Cô tăng tốc lên 100km/h , chiếc xe bạc nâu bóng bẩy lao đi , xé nát những cơn gió .Vi giữ hai tay mình nắm thật chặt lấy tay cầm như thể chỉ cần bỏ ra thì sẽ chết vậy. Đột nhiên , có tiếng động cơ khác đang bám theo xe hai người. Là một chiếc Lamborghini Aventador LP 700-4 Limited Edition .
Thiên Tú nhếch môi, một tay rời khỏi vô lăng, gạt cần , nhấn ga , tiếp tục tăng tốc. Đây chẳng khác gì một đường đua của Thiên Tú. Hai chiếc siêu xe cứ truy đuổi lẫn nhau. Đường cao tốc trở thành nơi đọ sức nảy lửa của Lamborghini Aventador và Rolls-Royce Wraith. Vi nhìn qua gương chiếu hậu. Người lái chiếc xe đó là một thanh niên trẻ tầm 26-27 tuổi , cô không nhìn rõ nhưng từ anh ta toát ra khí chất tổng tài bá đạo. Anh ta cũng đeo một cái kính râm lớn, che lấp đi gần nửa khuân mặt nhưng lấp ló trong đó là đôi mắt đan phượng màu chocolate quyến rũ. Khóe miệng anh ta kéo lên thành một đường cong khi cô nhìn anh qua gương. Kĩ năng lái xe của anh ta quả không tồi , bao lần bị Thiên Tú dồn vào thanh chắn mà vẫn có thể thoát ra được. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên những tiếng rít rợn tóc gáy . Ngoài cửa kính, những quang cảnh xung quanh đều trở nên mơ hồ , không thể nhìn rõ .
Vi cảm thấy chóng mặt . Cô thầm cảm phục Thiên Tú . Chị phải có thành kinh thép mới có thể lái xe với tốc độ như thế này, chưa kể đối thủ còn là nam , đi chiếc siêu xe dòng mới nhất phiên bản giới hạn , cả thế giới mới có 5 chiếc. Theo như cô biết thì có 1 chiếc ở Mỹ, 2 chiếc ở Italia , 1 chiếc ở Anh , còn 1 chiếc thì chưa rõ . Chẳng lẽ là ở Trung Quốc ? Nếu thật vậy thì cô quả là may mắn. Gặp một lúc hai chiếc xe hiếm nhất Thế Giới thế này, không biết kiếp trước cô đã tích bao nhiêu đức nữa .
Lúc này, hai chiếc xe đã chạy song song với nhau . Cửa xe được kéo xuống , đến bây giờ cô mới nhìn rõ diện mạo anh ta . Anh ta có nước da màu lúa mạch , tóc màu nâu đỏ vuốt ngược lên, để lộ vầng trán cao . Trông anh giống như một soái ca bước ra từ trong truyện vậy. Anh dùng một tay lái xe , một tay để ra ngoài cửa hóng gió . Vi nhìn hắn bằng ánh mặt bàng quang , phớt lờ vẻ đẹp trai của anh ta dù có là soái ca bước ra đi chăng nữa. Xin lỗi, cô chỉ là môt đứa fan của 5 thần đẹp trai. Thấy mình bị người con gái đó ngó lơ, anh cười khúc khích rồi lại quay lại lái xe.
Rời khỏi đường cao tốc , cả hai xe đi chậm lại , đến lúc này Vi mới cảm thấy hết choáng váng. Còn Thiên Tú cảm thấy vô cùng sảng khoái. Lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ có đủ khả năng đua với cô. Những đối thủ trước đây đều bị cô đè bẹp . Thiên Tú vươn tay làm dấu hiệu tuyệt vời. Anh ta cũng làm giống như cô rồi lái xe song song với cô , đưa cho cô một mẩu giấy. Cô còn chưa kịp hỏi anh ta thì chiếc siêu xe mày đen đã rẽ sang hướng khác và mất hút. Thiên Tú ngẩn ngơ nhìn theo cho đến khi Vi kéo tay cô..
KÍTTTTTT
Thiên Tú phanh gấp , tạo nên một tiếng động vô cùng chói tai. Đèn đỏ. Cô thở phào. Đường dạo này nhiều đèn đỏ quá. Nếu Vi mà không kéo tay cô thì cô sẽ vi phạm luật giao thông mất. Đến lúc này , Thiên Tú mới mở tờ giấy chàng trai vừa đưa. Trên đó khi một dãy số , bên dưới nó là một cái tên viết rất vội , hình như là….
“ Mặc Diêu …. “ . Cô ngẩn người , cái tên này nghe quen quá. Đôi mắt đan phượng , cái giọng nói đó . Chính là hắn ! Trời ơi, sao cô lại không nhận ra Mặc Diêu , tên bạn thanh mai trúc mã của cô chứ.
Đèn xanh.Thiên Tú lại nổ máy. Có lẽ khi nào phải đi xị lỗi hắn thôi . Bao nhiêu năm nay đua xe với nhau , lần nào hắn cũng thắng , chẳng chịu nhường cô . Không biết có phải là hắn lụt nghề hay là cô giỏi hơn hắn không nữa. Chiếc siêu xe đỗ bên một ngôi biệt thự.
“Cái gì thế này ? To quá !!”
Vi trợn tròn đôi mắt nhìn ngôi nhà. Cánh cổng bằng gỗ sơn màu trắng, bao quanh là những hàng rào được chạm khắc tinh xảo đến từng đường nét. Bên trong là khoảng vườn nhỏ trồng những bụi mâm xôi dọc theo con đường lát sỏi dẫn đến chiếc cửa ra vào bằng kính trong suốt. Cửa lắp kính màu xanh thanh thiên , tay cầm ghép thành hình tròn ,có gắn một bảng gõ mật khẩu điện tử , muốn vào phải gõ mật khẩu, hai bên có gắn thêm đèn tường tựa như chiếc đèn của người đánh xe ngựa thế kỉ XIX ở Anh. Tường nhà sơn mày trắng sữa , phần trên mái có màu xanh dương,bốn phía đều có có cửa sổ trồng những loại hoa leo tường.Các tầng đều có ban công hướng ra vườn ,phía trước tầng 2 và 3 có những chậu hoa lan treo đang nở rộ nhìn rất bắt mắt. Bên cạnh mặt tiền cũng có ban công lắp kính, ở dưới có gara để ô tô. Gần mái có một o cửa sổ tròn nho nhỏ , xung quanh nó được chạm trổ những họa tiết vintage mang phong cách phương tây , đối lập với những nhà gần đó. Nói chung đây là loại nhà lý tưởng kiểu mẫu và vô cùng đắt đỏ.Vi ngồi như tượng trong xe , miệng há hốc đến nỗi có thể nhét quả trứng gà vào được . Đùa à ,sinh viên như mà sống ở nơi xa hoa thế này á ?
“Chị chắc là không nhầm địa chỉ đó chứ ?”
“Con bé ngốc này , làm sao có thể nhầm được . Nhìn lại bảng địa chỉ đi.”
Thiên Tú vỗ đầu cô. Đúng là ngốc , đã nói là số nhà YY đường X rồi mà. Trên bảng tên nhà cũng có luôn mà còn hỏi cô câu như vậy
“Nơi này đắt lắm, chúng ta đi nơi khác đi chị “
Vi định quay người đi thì bị Thiên Tú túm lấy cổ áo. Định đi đâu thì phải có người đi cùng, lạc thì cô biết ăn nói thế nào với Khoa. Nó mà nổi điên lên là chị em không gánh được đâu.
“Thuê gì chứ , nơi này là của người quen, không mất tiền đâu . “
Vi không cãi được, đành phải kéo đồ vào theo Thiên Tú. Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím điện tử , tiếng pip pip vang lên rất vui tai. Ting, cửa bật mở , Thiên Tú đi vào trong.
“ Mật khẩu là 0909 à…”
Vi nghĩ . “ Có lẽ là trùng hợp “ .Bước vào trong , thứ đầu tiên Vi thấy là bức tranh cậu bé Capuchino nền đen , bên phải có tượng một chú gấu màu trắng, bên trái có một bình hoa cẩm tú cầu giấy rất cầu kì . Đi dọc hành lang có những cái đèn nhỏ hơn chiếu vào những chiếc bình, tranh . Cô vào phòng khách. Nó được trang hoàng vô cùng đẹp mắt . Những chiếc đèn ở góc tỏa ra ánh sáng vàng nhạt hòa với màu kem của tường nhà tạo vẻ trang trọng , tinh tế . Đối diện sofa đen , chiếc bàn uống trà đen cùng TV màn hình phẳng 50 inch màu đen tuyền nổi bật giữa căn phòng ngập ánh vàng. Bên góc tường, một chiếc tủ đen tuyền có 3 ngăn, mỗi ngăn để một vật lưu niệm nào đó mà cô không biết là ở đâu. Trên trần nhà có những hai chiếc đèn chùm, một chùm có những đường uốn cong mềm mại, treo đầy những viên pha lê óng ánh , ánh vàng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm , thậm chì còn đẹp gấp bội lần, cái còn lại thì nhỏ hơn , chỉ có những chiếc bóng trắng như những chùm hoa bông. Chiếc kệ bên cạnh cửa gỗ có ba chậu cây bonsai nhỏ, đằng sau còn có 2 bức tranh xanh và tím, là hình một cô tiểu miêu tóc được vấn lên , đeo vương miện , còn lại là một cô sóc để mái bằng , búi nhẹ phía sau. Hình như chủ ngôi nhà này rất thích Capuchino , thật đấy . Ở ngoài tường có tranh , trong nhà có tượng, có trẻ con quá không nhỉ ?
“Vi , lên phòng sắp xếp đồ đạc đi , đứng đơ ra đấy làm gì. “
Thiên Tú kéo cô lên chiếc cầu thang gỗ . Tầng hai rực rỡ ánh nắng mặt trời hắt từ cửa kính ban công vào hành lang. Phòng của Vi nằm ở đầu hành lang , bên cạnh cầu thang gỗ. Trước cửa phòng của cô có treo một tấm bảng “ Yewei ‘s Room “ . Các phòng bên cạnh lần lượt là “ Qianxiu ‘s Room “ và một phòng không ghi tên. Cô mở cửa phòng. Một hương thơm nhè nhẹ của cỏ non thoảng qua mũi cô . Thật dễ chịu . Phòng của cô có màu kem mịn, duy chỉ có tường đối diện giường ngủ có màu xanh lá nhạt, trên đó dán hình những chiếc lá nhỏ . Diệp Vi , là tên cô . Hành lí của cô đã được chuyển đến tận nơi, xếp gọn bên cạnh bàn gỗ. Vi thả mình xuống giường , đệm liền lún xuống chứng tỏ độ mềm của nó. Căn phòng này rất đợn giản , chỉ có giường, bàn học, giá sách, tủ quần áo, tủ đựng giầy và cái tủ có ngăn. Tất cả đều có những màu sắc khác nhau nhưng lại rất hài hòa với căn phòng. Vi bật dậy , mở vali , lôi ra từng bộ quần áo rồi treo vào tủ .
“ Vi , chị có chút việc phải giải quyết , em cứ ở đây nhé. “
Giọng Thiên Tú vọng vào trong phòng cô . Vi không chần chừ đáp lại.
“Chị đi đường cẩn thận ạ .”
Tiếng đóng khóa vang lên lách cách . Thiên Tú lại lên xe, đi về chiều ngược lại . Trên xe , cô mở tai nghe bluetooth , rất nhanh sau có tiếng trả lời. Cái giọng trầm ổn , ngái ngủ đó chẳng của ai khác ngoài Dương Dương . Cô đã đặt hẹn bác sĩ lúc 2 giờ chiều , bây giờ đã là 11:30 Am rồi , đến đón thằng bé đi ăn rồi cho nó nghỉ ngơi trước khi đi khám.
“ Chị à ? Em đang quay phim…” . Tiếng ồn ào , náo nhiệt bên kia điện thoại làm cho lời nói của anh bị ngắt quãng.
“ Chị sẽ đến nói chuyện với đạo diễn , em đợi ở đó nhé” . Nói xong cô liền cúp máy. Chiếc xe trắng nâu tăng tốc , hướng đến trường quay.