Hắn còn nhớ lần trước sắc mặt y như thế, khi đó, y bị thương, hắn tự mình đút cho y chén thuốc, nhưng vì không cho y ăn đường mà bị giận rất lâu. Khi đó, y cũng ngủ như thế này, không có một chút tức giận.
“Mèo con, ngươi phải tỉnh lại, ngày mai, ta dẫn ngươi đi xem ánh mặt trời!” Bạch Ngọc Đường ghé vào tai y khe khẽ nói, âm thanh rất nhẹ, như gió xuân mơn trớn ngọn cây, mang theo từng tiếng vang vọng lại.
“Ánh mặt trời?!” Triển Chiêu mở mắt ra, y mỉm cười. “Ánh mặt trời là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường cũng cười, nhẹ giọng nói: “Ánh mặt trời là một thứ không thể diễn tả bằng lời được, mà phải trực tiếp cảm nhận.”
“Ngươi là ai?” Triển Chiêu lại hỏi, vẫn mỉm cười như cũ.
“Gọi ta Ngọc Đường!”
“Ngọc Đường~ ”
“Đúng! Gọi ta Ngọc Đường!”
“Ngọc Đường~ ”
Hắn cúi người, ôn nhu hôn lên môi y, không ngừng lặp lại tên của chính mình, không ngừng.
Nếu như y lại hỏi “Ngươi là ai?”, hắn sẽ càng thâm trầm mà nóng bỏng hôn môi y, càng kiên định lặp lại tên của chính mình.
Có thể, thế giới này đều sẽ bị lãng quên, nhưng ta có thể thay ngươi ghi nhớ.
Triển Chiêu quên rất nhanh, dần dần y không còn tiếp tục nói nữa, có lẽ y đã quên phải nói như thế nào.
Nhưng, y còn có thể nghe thấy, vì vậy, khi người khác nói chuyện với y, y liền nghe, sau đó cười yên tĩnh. Không biết vì sao, y từ đầu đến cuối không quên mỉm cười. Công Tôn đã nói, có thể là bởi y đã quên hết tất cả vẻ mặt, nhưng thân thể mơ hồ còn sót lại dáng vẻ tươi cười.
Sau đó, y suy yếu dần, y có lúc sẽ quên hô hấp, Bạch Ngọc Đường sẽ đem khí tức chậm rãi truyền vào miệng y; y ngẫu nhiên sẽ quên đập tim, Công Tôn sẽ dùng kim châm đâm vào vô số huyệt đạo đến ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng không gọi nổi tên.
Rồi, y tỉnh lại, lại một lần nữa mỉm cười yên bình, y sẽ ngay lập tức quên y vừa không hô hấp, tim không đập.
Nhưng, những người khác lại không thể quên, không thể quên có thể một ngày nào đó y sẽ không lại tỉnh lại, một hiện thực tàn khốc đến như vậy, nhưng không cách nào không đối mặt được.
Đêm đó là mười lăm, anh trăng dịu dàng phủ lên thân hình hai người ngồi trên nóc nhà.
Bọn họ nằm tư thế giống như thuở xưa, bọn họ vẫn thường nằm như vậy.
Triển Chiêu tựa vào vai Bạch Ngọc Đường, sợi tóc đen rối tung, khi gió lùa tới, bị thổi bay lên, cọ vào mặt, dịu ngứa. Bạch Ngọc Đường dùng sức ôm lấy y, chỉ ngắm nhìn y, nhưng không bảo y ngủ, hắn cứ như vậy nói chuyện liên miên. Nếu như y muốn nhắm mắt, hắn sẽ hôn đánh thức y dậy. Khi đó, y sẽ mỉm cười, mỉm cười thuần khiết.
“Chúng ta đã dùng khăn tay thêu hư của Đại tỷ, đi lừa lấy bánh phù dung~ ”
“Chúng ta đã dùng viên châu Nhị tỷ làm rơi vào bàn tính, đi lừa giáo thư tiên sinh~ ”
“Chúng ta đã dùng cây quạt vẽ hỏng của Tam tỷ, đi lừa lấy món kho~ ”
“Mèo con, ngươi phải tỉnh lại, ngày mai, ta dẫn ngươi đi xem ánh mặt trời!” Bạch Ngọc Đường ghé vào tai y khe khẽ nói, âm thanh rất nhẹ, như gió xuân mơn trớn ngọn cây, mang theo từng tiếng vang vọng lại.
“Ánh mặt trời?!” Triển Chiêu mở mắt ra, y mỉm cười. “Ánh mặt trời là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường cũng cười, nhẹ giọng nói: “Ánh mặt trời là một thứ không thể diễn tả bằng lời được, mà phải trực tiếp cảm nhận.”
“Ngươi là ai?” Triển Chiêu lại hỏi, vẫn mỉm cười như cũ.
“Gọi ta Ngọc Đường!”
“Ngọc Đường~ ”
“Đúng! Gọi ta Ngọc Đường!”
“Ngọc Đường~ ”
Hắn cúi người, ôn nhu hôn lên môi y, không ngừng lặp lại tên của chính mình, không ngừng.
Nếu như y lại hỏi “Ngươi là ai?”, hắn sẽ càng thâm trầm mà nóng bỏng hôn môi y, càng kiên định lặp lại tên của chính mình.
Có thể, thế giới này đều sẽ bị lãng quên, nhưng ta có thể thay ngươi ghi nhớ.
Triển Chiêu quên rất nhanh, dần dần y không còn tiếp tục nói nữa, có lẽ y đã quên phải nói như thế nào.
Nhưng, y còn có thể nghe thấy, vì vậy, khi người khác nói chuyện với y, y liền nghe, sau đó cười yên tĩnh. Không biết vì sao, y từ đầu đến cuối không quên mỉm cười. Công Tôn đã nói, có thể là bởi y đã quên hết tất cả vẻ mặt, nhưng thân thể mơ hồ còn sót lại dáng vẻ tươi cười.
Sau đó, y suy yếu dần, y có lúc sẽ quên hô hấp, Bạch Ngọc Đường sẽ đem khí tức chậm rãi truyền vào miệng y; y ngẫu nhiên sẽ quên đập tim, Công Tôn sẽ dùng kim châm đâm vào vô số huyệt đạo đến ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng không gọi nổi tên.
Rồi, y tỉnh lại, lại một lần nữa mỉm cười yên bình, y sẽ ngay lập tức quên y vừa không hô hấp, tim không đập.
Nhưng, những người khác lại không thể quên, không thể quên có thể một ngày nào đó y sẽ không lại tỉnh lại, một hiện thực tàn khốc đến như vậy, nhưng không cách nào không đối mặt được.
Đêm đó là mười lăm, anh trăng dịu dàng phủ lên thân hình hai người ngồi trên nóc nhà.
Bọn họ nằm tư thế giống như thuở xưa, bọn họ vẫn thường nằm như vậy.
Triển Chiêu tựa vào vai Bạch Ngọc Đường, sợi tóc đen rối tung, khi gió lùa tới, bị thổi bay lên, cọ vào mặt, dịu ngứa. Bạch Ngọc Đường dùng sức ôm lấy y, chỉ ngắm nhìn y, nhưng không bảo y ngủ, hắn cứ như vậy nói chuyện liên miên. Nếu như y muốn nhắm mắt, hắn sẽ hôn đánh thức y dậy. Khi đó, y sẽ mỉm cười, mỉm cười thuần khiết.
“Chúng ta đã dùng khăn tay thêu hư của Đại tỷ, đi lừa lấy bánh phù dung~ ”
“Chúng ta đã dùng viên châu Nhị tỷ làm rơi vào bàn tính, đi lừa giáo thư tiên sinh~ ”
“Chúng ta đã dùng cây quạt vẽ hỏng của Tam tỷ, đi lừa lấy món kho~ ”