Mấy này cuối cùng trong đoàn Bạch Ngân Hy quay từ sáng đến đêm thậm chí còn ko thể về nhà mà ngủ luôn trên xe để chạy cho kịp tiến độ ngày cuối. Chỉ còn ngày nữa là đóng máy, sáng nay Bạch Ngân Hy mệt mỏi chống tay thức dậy đi vào phòng vệ sinh trên xe du lịch, cô lờ mờ bóp kem đánh răng ra hóp vào một ngụm nước súc miệng liền có cảm giác hơi lạ lạ, chải răng chưa được s đã có một luồng khó chịu dâng từ bụng lên làm cô nôn mấy phát cũng không nôn ra được gì, tiếng nôn của chủ nhân làm kinh động đến Nạp Lan và Thất Lục bọn họ nhanh chóng chạy vào.
- Thiếu phu nhân, cô ko sao chứ?
Đáp lại họ chỉ có tiếng nôn khan của Bạch Ngân Hy, một lúc sau bên trong mới lên tiếng.
- Không sao, chắc mấy hôm nay tôi ngủ ít quá nên đau bao tử thôi.
Nói một câu cho họ an tâm xong lại tiếp tục đánh răng rửa mặt rồi lại đến phim trường quay cuồng trong công việc. Đến trưa bọn họ cùng ngồi lại ăn cơm Bạch Ngân Hy bỏ vào miệng một miếng cá hấp lại chạy đi nôn khan, nôn đến mặt xanh mặt trắng mất phút sau cô mới ổn định lại, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng
- Thiếu phu nhân, có khi nào...cô có thai không?
Bạch Ngân Hy ngơ ra một lúc
- Không phải chứ?
- Hay cô đi khám thử đi...
- Để đóng máy rồi tính...chị bận quá...
Nạp Lan định nói thêm gì đó thì bị Bạch Ngân Hy đá đá chân ra hiệu, cô bé liền im lặng ăn cơm của mình nhưng mắt vẫn lén liếc trộm. Một lát sau Thất Lục ăn xong đứng dậy Bạch Ngân Hy liền kêu
- Thất Lục cậu đi gọi một xe cà phê đến đây lựa tiệm nào ngon ngon chút, đắt cũng ko sao.
- Dạ.
Đợi Thất Lục đi khuất bóng Bạch Ngân Hy lập tức kéo Nạp Lan đến chỗ y tá đoàn.
- Y tá, chị rút của em một ống máu để em gửi đi bệnh viện kiểm tra canxi được không.
- Được thôi. Có cần tôi gửi giúp cô không.
- Dạ không cần. Cảm ơn chị.
Rút xong một ống máu Bạch Ngân Hy lại kéo Nạp Lan lên xe căn dặn
- Chuyện này ko đc để người khác biết hiện tại chúng ta ở đây đơn thương độc mã rất nguy hiểm. Em mang cái này đến bệnh viện xét nghiệm xem chị có thai không. Tạm thơi cũng đừng nói cho thiếu gia hay Thất Lục biết.
- Dạ vâng.
- Đi đi.
- Em đi rồi cũng không có Thất Lục chị ở đây phải làm sao?
- Chị đi tìm Tôn Kỳ tỷ. Không sao.
- Dạ.
Đến khi Nạp Lan quay lại may là Thất Lục vẫn chưa về, Bạch Ngân Hy vẫn còn trên xe của Tôn Kỳ trò chuyện rất vui vẻ.
- Thiếu phu nhân em về rồi.
- Ừm chị về ngay. Tôn Kỳ tỷ em về xem xét một lát.
- Ừm về đi. Tối lại nói tiếp.
Bạch Ngân Hy nhanh chân chạy về xe
- Sao rồi?
- Họ nói ngày sẽ có kết quả nhưng hôm trả kết quả rơi vào thứ và CN nên sẽ ra ngày. Em có kêu họ gửi kết quả online cho em rồi. Chúng ta ko cần đi lấy cũng được.
- Ừm. Chủ Nhật là lễ Thượng thọ của ông nội
- Thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia nhắn ngày mai anh ấy đến đón chị về.
- Ừm.
- Tiểu thư, người của chúng ta đưa tin, hôm qua Lâm Nạp Lan đến bệnh viện, vào khoa xét nghiệm.
- Khoa xét nghiệm?
- Dạ vâng, theo thuộc hạ thăm dò được là xét nghiệm máu.
- Kết quả đâu?
- Họ nói ngày mốt có kết quả.
- Chặn lấy kết quả đó lại.
- Dạ vâng.
- Chuyện kia tiến hành sao rồi?
- Dạ đã xong hết rồi.
- Rất nhanh tay lẹ chân, không khổ danh là thuộc hạ đắt lực ở Dạ Nguyệt...nếu Phó Chính Đình mà biết cô phản bội anh ta thì ko biết sẽ "vui" đến mức nào....
- Tôi không phản bội anh ấy, tôi là đang trừ khử Bạch Ngân Hy...một người phụ nữ vô dụng không xứng đáng ở cạnh anh ấy.
- Ỏ...nói rất hay...
- Đến rồi, đến rồi...Đạo diễn...đến rồi
- Gấp gáp cái gì? Cái gì đến
Cậu trợ lý nhỏ đứng trước mặt đạo diễn và nhà sản xuất vừa thở gấp vừa đáp
- Là...là...là Lưu Đổng...Lưu Đổng đến...
- Hả...Lưu Đổng đến? Còn ko đi đón...thở thở cái gì...thật là...
Nhà sản xuất cũng tay chân luống cuống hết lên...chạy ra đón Lưu Trạch Nguyên vào. Lưu Trạch Nguyên đến nơi Bạch Ngân Hy đang quay cảnh cuối cùng của bộ phim này. Lúc nãy do đợi mua hoa nên đến hơi trễ hơn dự tính của anh.
- Cắt....đóng máy...
Đạo diễn hô lên mọi người thở phào một hơi nhẹ nhỏm....nhẹ nhỏm vì bộ phim dù bị đổi diễn viên nhưng quá trình quay bổ sung khá trơn tru chỉ là bị chậm tiến độ hơn dự kiến ngày, nhẹ nhỏm vì đến lúc đóng máy không có ai bị thương tích gì nghiêm trọng, khá là mỹ mãn...
Bạch Ngân Hy vừa xả vai nhìn ra cửa liền thấy nam nhân tuấn tú vận vest đen sang trọng nét mặt vô cũng điềm đạm kiên nhẫn nhìn về phía cô. Cô vui mừng chạy đến ôm chầm lấy anh không hề để ý đến mọi người xung quang đanh nhìn mình. Lưu Trạch Nguyên đưa tay ra đón cô nhưng cũng ko khỏi cười ngại
- Bà xã, em như vầy ko sợ người khác cười sao?
- Em ko sợ...anh sợ không?
- Em ko sợ thì anh không sợ.
- Hahahaaaa
- Nè hai người...tôi còn độc thân đó...
Trịnh Dật Luân đi ngang đánh vào bắp tay Lưu Trạch Nguyên một cái bộp giận dỗi...
- Anh độc thân à? Kệ anh....cho anh ăn cẩu lương đến nghẹn luôn
- Bạch cô nương...em quá đáng...hứ
Bạch Ngân Hy buông Lưu Trạch Nguyên ra chớp mắt cười cười anh ta rồi nói.
- Trịnh nương tử...nhà muội còn vị nam nhân tài mạo song toàn nếu tỷ ko chê thì chọn một người, về.....muội gả....
Trịnh Dật Luân bắt đầu cao hứng ngón tay phủi nhẹ lên vai Bạch Ngân Hy
- Chỉ có con nít mới thích chọn, còn tỷ....đều muốn hết...
- Ọe...ôi thiên ơi...
Đường Hi chứng kiến vẻ yểu điệu của Trịnh Dật Luân thì cảm thấy hết nói nổi...ko phải cậu ta dị ứng mà ai nhìn vào cũng sẽ dị ứng ai đời cậu trai cơ bắp chả khác gì Phó Chính Đình lại sở hữu gương mặt điện ảnh người người săn đón mà hai gối nhún xuống hai vai co lại ngón tay yểu điệu giọng cũng mái đi mấy tông. Đến Lưu Trạch Nguyên còn lùi lại bước kéo giãn khoảng cách với cậu ta.
- Hahahaaaaa_Bạch Ngân Hy cười sảng khoái một tiếng lại nghe đạo diễn gọi đến chỗ tiệc đóng máy
Lưu Trạch Nguyên ngoắc ngoắc, phía sau dâng lên tay anh một bó hoa sang trọng anh tặng nó cho Bạch Ngân Hy
- Chúc mừng em đóng máy thành công
- Cảm ơn anh
Đương Hi xách hai cái hộp lớn đi đến đặt lên bàn rồi mở hộp ra
- Đây là bánh kem được làm từ đầu bếp của Lưu gia chúc mừng mọi người đóng máy thành công
Đường Hi mở hộp làm ai cũng trầm trồ một phen, bánh kem tầng tinh xảo với rất nhiều kẹo đường hình nhân vật và hoa lá trong poster nhân vật đã phát hành trước đây gài gắn vô cùng tỉ mỉ đẹp như tranh vẽ. Hai cái bánh có hình hai nhân vật chính được làm sống động vô cùng, đúng là tuyệt phẩm.
- Cảm ơn Lưu Đổng, cảm ơn Đường trợ lý, cảm ơn Bạch lão sư.
Sau khi hoàn thành cắt bánh chụp hình thì Bạch Ngân Hy cũng kiếm cớ về trước. Vì bây giờ đã là giờ chiều, về nhà thu dọn sau đó quay về Lưu gia trang cũng đã là nữa đêm. Qua ngày mai cô chỉ có ngày để chuẩn bị cho yến tiệc thượng thọ, vô cùng mệt mỏi.
Bạch Ngân Hy ngồi xếp đồ cùng Nạp Lan bỏ vào vali mà ko khỏi ngáp ngắn ngáp dài
- Thiếu phu nhân, nếu cô mệt thì đi ngủ một lát đi, khi nào xuất phát em sẽ kêu cô.
- Không cần đâu. Bây giờ đã giờ rồi. Về nhà rồi tha hồ mà ngủ.
- Sao mấy hôm nay không thu dọn trước?
Lưu Trạch Nguyên đi vào cùng cô xếp đống mỹ phẩm vào túi không khỏi thắc mắc. Bình thường Bạch Ngân Hy đều làm việc rất có kế hoạch
- Công việc nhiều quá. Nhà còn ko thể về ngủ.
- Cực quá thì nghỉ bớt đi. Em làm nhiều tiền quá sẽ ko có chỗ chứa
- Haha...thật là. Em thì làm được bao nhiêu tiền chứ...nhưng em nghe nói nhà băng của Chính Đình còn nhiều chỗ chứa lắm.
Xếp xong đồ đạt Bạch Ngân Hy cùng anh quay về Lưu gia trang. Đến nơi đã là h đêm. Đang là giờ cấm, mọi người trên xe đã ngủ say chỉ còn Đường Hi lái xe, Bạch Ngân Hy và Lưu Trạch Nguyên còn thức.
- Sao khung giờ này lại là giờ cấm cửa?
- Dạ...vì đây là giờ reset lại hệ thống máy tính của Tam Mộc. Lúc này là lúc hệ thống phòng vệ bằng "tường lửa" và các camera trong nhà sẽ tắt hết bắt buộc người trong Dạ Nguyệt phải đứng bao vây hết khu nhà để phòng vệ bằng "tường người"...tránh hoảng sợ nên cấm cửa.
- À...ra là thế. Tôi còn tưởng giờ này sẽ có ma
- Em thật khéo nghĩ. Bọn họ sát khí nặng như vậy con ma nào dám hoành hành
- Có. Con ma sống...
Bạch Ngân Hy nói với thái độ ko hề đùa giỡn như lúc nãy mà vô cùng nghiêm túc, Lưu Trạch Nguyên nhìn nét mặt cứng rắn của cô cố che đậy tia yếu đuối trong đáy mắt, anh đột nhiên đau lòng anh vòng một tay qua vai cô bàn tay dịu dàng đặt lên sau đầu kéo cô vào lòng hôn lên trán cô...nụ hôn lên trán mang ý nghĩa bảo vệ, Bạch Ngân Hy cười mỉm mở cửa xe ra đi vào nhà.
Đúng như Đường Hi nói, bên ngoài toàn là người mặt đồ đen đứng cách nhau ko quá mét xếp thành lớp xen kẽ bên hông vắt súng ngắn tạo thành một bức thường người bao quanh trang viên. Quanh nhà cũng có người bao quanh bảo vệ đều cầm tiểu liên tất cả đều có một huy hiệu hình chim ưng tung cánh lồng vào vầng trăng khuyết. Cô rùng mình một cái rồi ôm chặt cánh tay của Lưu Trạch Nguyên đi vào nhà.
- Hai người về trễ vậy? Đã ăn gì chưa?
Phó Chính Đình đang ngồi trong phòng xem tin tức thì thấy Bạch Ngân Hy và anh trai trở về.
- Ăn rồi.
- Sao thế? Mặt em mất hồn thế?
- Bị khí thế bên ngoài dọa sợ
Phó Chính Đình cười cười. Bạch Ngân Hy đi tới ngồi xuống bên cạnh anh hai mắt long lanh nhìn anh làm anh thật muốn khi dễ cô có điều đi đường mệt nhọc anh cũng ko nỡ để cô mệt thêm.
- Đừng nhìn anh như vậy...coi chừng a ăn thịt em
Bạch Ngân Hy thu ánh nhìn lại xoay quanh nhìn nhìn
- Tiêu tảng băng về Tiêu gia rồi, ngày mai mới trở về còn đại luật sư thì ngủ trong kia.
Phó Chính Đình chỉ tay vào phòng ngủ, Bạch Ngân Hy liền đứng dậy đi vào thấy Lưu Trạch Uyên ngủ say sưa trên giường lớn cô lặng lặng bò lên bên cạnh anh nhìn anh đang say giấc hơi thở đều đều trên người tỏa ra mùi trầm hương nhè nhẹ...Bạch Ngân Hy hôn lên sống mũi anh rồi mới nhẹ nhàng xuống giường đi thay quần áo ngủ.
- Ngân Nhi...anh thức nữa buổi tối để đợi em vậy mà em lại hôn người ăn no ngủ kỹ...anh ghen đó.
- Phó lão đại...lúc nãy ai kêu em thu liễm?
Phó Chính Đình nhướn mày ko nói nữa cũng lên giường nằm. Bạch Ngân Hy vừa ngã lưng xuống Lưu Trạch Uyên bị động mà tỉnh lại anh nhíu nhíu mi tâm sau đó ngửi được mùi quen thuộc liền kéo chăn phủ lên người cô rồi ôm cô vào lòng.
- Lưu luật sư.
- Hưʍ...
- Em về rồi...
- Hừm....
- Anh còn ngáy ngủ nữa em ko để ý đến anh đâu.
Lưu Trạch Uyên cười cười, hôn lên má cô một cái tay xoa xoa eo cô.
- Anh nhớ em... bà xã
Vừa nói xong liền bị cậu trai sau lưng đánh một chõ vào người anh
- Aaa đau...Phó gia hỏa....
- Vô tình đụng trúng...
- Ấu trĩ...