Lúc bọn họ đến nơi, mọi người vẫn còn ngồi đó. Vết máu trên sàn vẫn chưa được dọn dẹp. Lưu Trạch Nguyên liếc qua, ánh mắt lạnh như băng âm trầm nghiến răng ngồi xuống. Không đợi ai lên tiếng anh đã lạnh lùng ra lệnh.
- Bắt đầu từ hôm nay, thu quyền thi hành gia pháp trong tay Lục lão gia lại. Không cho phép đánh bất kỳ người nào... kể cả giúp việc trong nhà.
- Cái này...Trạch Nguyên...e là không hay cho lắm...cháu thu roi trong tay lục thúc cháu là được rồi.
- Cô mẫu, cô từng thu roi của ông ấy rồi nhưng có tác dụng không? Một lần đánh đều nặng nề hơn lần trước.
- Lần này nếu tôi không đến kịp chắc là các người để cho ông ta đánh chết Nhân Ly rồi đúng không?
Phó Chính Đình nhớ tới cảnh tượng lúc đó lại nổi lên một tia tức giận
- Là do Nhân Ly phạm lỗi trước nên Lục lão gia mới đánh nó. Cháu hãy thông cảm cho ông ấy, ông ấy do đau lòng quá thôi
- Im miệng. Chuyện của Nhân Ly bà không có tư cách lên tiếng.
Thẩm Giai Hoa im bặt. Phó gia hoả tức giận rồi, bà ta rưng rưng nước mắt nhìn về phía chồng mình.
- Nhân Ly phạm lỗi gì?
- Trạch Nguyên...dù lục thúc có sai thì Nhân Ly vẫn là không thủ tiết trung trinh. Đó không phải là lỗi sao?
- Nhân Ly bị người bỏ thuốc, bị bán đi với giá $. Nếu người nó gặp tối qua không phải là Bạch Thiên Quân thì cuộc đời của nó sẽ trôi đến đâu? Ngày mai sau khi thành thân nó sẽ được tiếp quản T.A.H của Hàn gia. Nếu nói chuyện này ko phải do người trong cái nhà này làm ra. Có ma mới tin
- Cái gì? Bán đi giá $? Là ai lại tàn nhẫn như vậy. Không phải là con người mà._ Lưu gia gia tức anh ách
- Lục thúc. Làm sao thúc biết đúng địa điểm mà đến đó?
- Cái này....là do tài xế của ta thấy nó vào phòng khách sạn, sau đó lại có một đám đàn ông đi vào nên về báo.
- Đừng để tôi tra ra được là người nào làm. Hôm nay Nhân Ly và Ngân Hy chịu bao nhiêu khuất nhục, bao nhiêu đau đớn, chảy bao nhiêu máu, tôi sẽ bắt người đó trả đủ.
- Lưu Trạch Vũ. Anh cũng thật xuất sắc. Nhân Ly lúc nào cũng bên vực anh không ngờ lúc nó bị chính người thân ruột thịt sỉ nhục đánh mắng anh lại chắp tay đứng nhìn...đúng là quá xuất sắc....tôi nên vỗ tay khen anh mới đúng..._Phó Chính Đình chướng mắt anh ta. Thân làm anh trai chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn xuống. Còn hơn súc sinh.
- Người của Đông viện hôm nay chịu nhục ở nhà lớn món nợ này tôi nghi sổ lại. Sau này từ từ tính sổ với các người. Nhất Mộc. Bắt tên tài xế lại. Đổi hết người hầu ở nhà lớn. Còn ai dám chống lệnh Lưu gia gia đưa vào hắc lao.
- Dạ. Nhị gia.
- Dừng lại...Để quản gia ở lại...
Lưu gia gia ngăn cản. Lưu quản gia đã theo ông mấy chục năm. Ông ấy cũng là người chạy đi báo tin cho đông viện. Ông muốn bảo vệ ông ấy.
- Để Lưu quản gia lại. Cho Lưu quản gia giữ lại người. Còn lại đều đổi đi
- Dạ.
- Chó má.... Nó vừa lên gia chủ mấy ngày đã thị uy đến mức đó rồi. Còn đổi hết người hầu đi.
- Đến lệnh của ba cũng dám giả điếc, giữ lại cũng vô ít.
- Lần này là ai hại Nhân Ly vậy? Tôi không có_Tam gia thắc mắc
- Đúng là ngu ngốc. Chọc vào ngay hang hổ. Dù gì con bé cũng là người vô hại. Nhất thiết phải làm ra tới mức đó.... Nếu người viên phòng với nó không phải là Bạch Thiên Quân thì đến cơ hội ăn của của Hàn gia cũng không còn.Sáng hôm sau lễ cưới vẫn được diễn ra suông sẻ. Lưu Nhân Ly bước từng bước nặng nề, quay về đông viện.
- Lục ca, đêm qua em mơ thấy anh cả.
Lưu Trạch Uyên đi cạnh bên dìu em gái nghe thấy liền xót xa trong lòng.
- Không sao đâu... là anh cả nhớ em nên đến gặp em một chút.
Lưu Nhân Ly đứng trước cửa đông viện ngước mắt nhìn lên cánh cổng đá lớn, một giọt nước mắt lăn dài trên má
- Anh ấy hỏi em có đau không...
Lưu Nhân Ly muốn nhắc nhở anh trai mình. Lưu Trạch Uyên biết rất rõ, chuyện này có ít nhiều liên quan đến Lưu Nhân Đình. Nhưng Lưu Nhân Đình đối với anh trước giờ đều rất lễ độ ngoan hiền. Trừ phi tìm được bằng chứng cụ thể. Nếu không anh cũng chỉ dừng lại ở hoài nghi.
- Nhân Ly...đừng khóc, hôm nay là ngày vui của cô....
Bạch Ngân Hy rút khăn giấy chậm chậm nước mắt cho cho cô bạn. Rồi dẫn cô về phòng.
- Nhân Ly, Trạch Uyên dù có sủng nịnh Nhân Đình nhưng cũng sẽ công bằng yêu thương cô. Đừng lo lắng
- Cô nhìn ra được sao?
- Nhìn ra gì đây? Tôi chỉ cần biết anh ấy đối với tôi thế nào là đủ. Cô cũng vậy, chỉ cần quan tâm anh ấy vẫn yêu thương cô là được. Đối với đông viện cô chính là công chúa
- Còn cô là hoàng hậu?
- Hahaaaa....
- Chuyện gì mà vui thế, đến cửa phòng cũng không thèm đóng.
- Trạch Uyên, em nói ở đông viện Nhân Ly là công chúa, cô ấy nói e là hoàng hậu...anh nói xem đúng không?
- Còn không phải sao? Tiểu công chúa cả ngày hôm qua không chịu ăn gì. Anh kêu người làm bánh tiramisu e thích nhất đây. Mau ăn đi
- Cảm ơn Lục ca
Bạch Ngân Hy nhìn Nhân Ly mỉm cười ra hiệu. Lưu Trạch Uyên là người sống tình cảm nhưng anh luôn rất công bằng, cô biết anh thương Lưu Nhân Đình vì từ nhỏ ốm yếu lại nhỏ nhẹ ngoan ngoãn nhưng không có nghĩa anh sẽ ghét Lưu Nhân Ly. Anh đối với Lưu Nhân Đình là chiều chuộng sủng ái thì đối với Lưu Nhân Ly là quan tâm và tín nhiệm.
Bạch Ngân Hy khoát tay anh đi đến sân vườn đãi tiệc trò truyện tiếp khác, thì gặp ba mẹ Bạch.
- Mẹ, bây giờ mẹ có con dâu rồi vẫn còn thương con gái chứ?
- Nói bậy gì vậy đứa nào mẹ cũng thương. Mà Nhân Ly bị thương nặng lắm à. Sắc mặt nó không tốt lắm
- Nhân Ly bị ngã vết thương hơi sâu, được xử lý rồi không sao đâu mẹ.
Bạch Thiên Quân lên tiếng nói đỡ
- Khi nào thì ba mẹ dọn đến thành phố N ạ?
- Tháng sau. Ba mẹ dọn đến gần trung tâm để dễ quản lý Triều Vân hơn.
- Đến lúc đó con qua phụ mẹ nhé.
- Không cần đến cô. Chính Kỳ vs Trạch Uyên làm xong hết rồi.
- Xin lỗi nhé...anh tranh công với em rồi.
- Đáng ghét...
- Hahhaaa
- Mấy đứa nhỏ này thật là... tràn đầy khí tức thiếu niên....
- Hàn lão gia gia
- Ừm....
- Hàn lão gia gia chúng cháu đã không còn thiếu niên như Nhân Ly nữa rồi.
- Hahaha Chính Kỳ, con thì làm sao mà so trẻ trung với tụi nó. Chỉ là tính cách của Nhân Ly quá mạnh mẽ. Hazzz
- Hàn lão gia gia. Nhà của ông truyền thống quân nhân, Nhân Ly mạnh mẽ cũng tốt mà.
- Nelson, em thấy nét mạnh mẽ của cô ấy giống anh thì có.
- Con gái phải như Ngân Hy này. Mạnh mẽ quá không ai muốn bảo vệ nó nữa. Có hiểu không.
- Ông ngoại, ông yên tâm, sao này có con bảo vệ Nhân Ly rồi.
Bạch Thiên Quân đi đến cẩn trọng nhận trách nhiệm về mình
- Tốt tốt...ông giao nó cho con cũng yên tâm hơn.
- Hàn gia gia, cho anh ta lá gan anh ta cũng không dám ăn hiếp Nhân Ly đâu.
- Hahaaa. Thiên Quân nó ở rể, mấy đứa đó....đừng có ăn hiếp nó.
Hàn lão gia gia không sợ Bạch gia ức hiếp cháu ngoại mà là sợ Lưu gia. Lưu gia đều là cáo đội lốt người, mấy đứa nhỏ này lại gom hết về một phía chọc giận người lớn e là....sóng gió vẫn chưa kết thúc.
Sau khi tiệc tùng buổi trưa kết thúc mỗi người một việc đều quay lại bận rộn. Bạch Ngân Hy rãnh rỗi ngồi lật lật mấy trang gia quy ở trong phòng. Tiêu Chính Kỳ tắm rửa sấy khô mái tóc rồi đi ra thấy cô nhíu mày nhăn mũi liền đi đến giật lấy xếp lại để lên bàn
- Ơ...sao thế anh...
- Em đọc đến chân mày nhíu lại còn một đường rồi.
- Anh nói quá....làm gì có...
- Nếu thấy khó chịu không cần làm theo. Đọc cho biết được rồi.
- Nếu em làm sai sẽ bị cô mẫu phạt đó
- Vậy thì không cần ở đây. Sẽ không bị phạt
- ...?????
- Công việc của Trạch Nguyên và Trạch Uyên đều không phải cắm trụ ở Lưu Thị. Chính Đình cũng hay ra nước ngoài. Anh thì không cần phải nói. Thế em vuốt ý cô mẫu ở đây cũng vô dụng.
- Em là dâu trong nhà cãi lại không tốt
- Ừm...lễ giáo là vẫn phải có. Nhưng mấy quy tắc vô lý không cần để tâm.
- Ví dụ như?
- Tóc tai quần áo....mấy thứ vật vẻ bên ngoài.
- Tóc không được nhuộm màu phải luôn giữ dài đến nữa lưng?
- Em nhìn anh xem. Chẳng ai dám nói gì anh
Tiêu Chính Kỳ vuốt vuốt mái tóc màu xanh của mình
- A là cháu trai của họ. Họ sẽ không trách a.
- Hazzzz, như vầy đi, sau này em nhận phim, rồi đi ra ngoài ở thì có thể tùy ý nhuộm tóc. Được không....
- Được.
- Chính Kỳ, anh cả.... là ai vậy?
- Anh cả....sao em lại hỏi chuyện này?
- Em nghe Nhân Ly nhắc đến. Nhưng không biết anh ấy là ai. Hình như....
- Anh ấy mất rồi....bị người ta hại chết
- Số phận của người trong nhà này đều khổ như vậy......
Tâm trạng cô trùng xuống.
- Anh ấy tên Lưu Trạch Tâm. Là đích tôn của Lưu gia. Ba mẹ anh ấy cũng gặp tai nạn máy bay qua đời. Cách đây hơn tháng. Anh ấy bị tai nạn xe.
- Tai nạn xe?
- Ừm...tai nạn xe, chết tất cả, người đâm xe, tài xế, vệ sĩ, trợ lý và anh ấy. Đều chết tại chỗ.
- Sau đó...?
- Không có sau đó. Vì anh ấy lo xa từ lâu đã dự tính đến mọi chuyện. Anh ấy làm di chúc để cổ phần lại hết cho Nelson. À anh ấy còn cho em tiền ở ngân hàng nước I.
- Cho em??? Sao lại cho em?
- Anh ấy rất thương Trạch Nguyên. Em cũng nghe quá trình Trạch Nguyên quay về nhận tổ rồi. Trước đó đều là a cả âm thầm giúp đỡ
- Vì Trạch Nguyên nên cho em?
- Ừm. Trước khi chết còn ám chỉ chỗ em trốn cho bọn anh.
- Sao anh ấy biết được?
- Cách chỗ em ở căn nhà có một căn biệt thự. Là của anh ấy. Anh ấy cũng tặng ngôi nhà đó làm quà cưới cho em.
- Thì ra là vậy....
- Nhưng em đừng nhắc đến anh cả trước mặt Trạch Nguyên. Tránh cậu ta nổi giận với em đấy.
- Vâng
- Không hỏi lý do sao.
- Do em bỏ trốn. Mấy anh tìm em cũng lơ là anh cả nên mới xảy ra chuyện. Em... cũng có lỗi...
- Thật là hiểu chuyện.... Anh thì ko trách em, không phải lỗi của em. Chỉ là Trạch Nguyên lúc đó như người điên vậy. Anh sợ em chạm trúng nút thắc trong lòng anh ấy.
- Vâng...