giờ sáng, Lưu Trạch Nguyên và Bạch Ngân Hy xuống lầu ăn sáng, một khung cảnh phải nói là cả nhà đông đủ. Chỉ thiếu mỗi tân lang tân nương. Bạch Ngân Hy ngượng ngùng lùi lại một bước nép sau lưng anh.
- Sao thế....ngại cái gì? Toàn là người nhà cả.
- Ba mẹ, chào buổi sáng.
- Chào con. Mau ngồi xuống ăn sáng đi
Lưu Trạch Nguyên đi đến ghế đầu bàn ngồi xuống. Anh kéo tay Bạch Ngân Hy đến ngồi cạnh mình. Quản gia bưng ra hai bát cháo tôm và hai ly sữa nóng.
- Mọi người ăn rồi à_ Bạch Ngân Hy hỏi Phó Chính Đình bên cạnh.
- Ừm... ăn xong rồi.
- Vâng.
- Ngân Hy, hai đứa định đi tuần trăng mật ở đâu?_Lưu Nhã Ninh hỏi cô
- Dạ chưa nghĩ đến. Anh ấy quá bận. Đợi một thời gian nữa rồi đi sau ạ.
- Anh không bận..._Lưu Trạch Nguyên thản nhiên nói.
Diệp Hạnh Dung cười cười.
- Trạch Nguyên, đừng ghẹo nó. Con lúc nào chả bận với bịu, mẹ kêu ăn bữa cơm còn khó khăn.
- Trạch Nguyên, có thể tử rồi phải dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Con đừng lo công việc quá
- Vâng, Tứ thúc.
Lưu Trạch Nguyên cong đuôi mắt, trả lời Lưu Quân Hàn.
- Ba, gia bận như vậy con còn tranh vợ không lại anh ấy, ba còn kêu anh ấy đừng bận Tiểu Hy sẽ ko để ý đến con nữa.
- Do con không có tiền đồ.
- A Uyên, nói bậy gì vậy em lúc nào ko để ý đến anh?
Bạch Ngân Hy trợn mắt với Lưu Trạch Uyên. Phó Chính Đình ngồi bên cạnh nhếch môi lên cao khen Lưu Quân Hàn
- Tứ cữu mắng thật hay
Bạch Ngân Hy dậm lên chân Phó lão đại một cái nhắc nhở.
- Trạch Uyên, có câu If you take care of things, they last. Con sợ gì chứ
Emma Lưu bưng ra một đĩa dâu tây mới rửa đặt trước mặt Bạch Ngân Hy. Bà vịn lưng ghế con dâu nhìn cậu con trai rượu ở đối diện nói.
Nếu con quan tâm chăm sóc điều gì thì điều đó sẽ tồn tại mãi mãi
- Vâng, con biết rồi. Con hứa sẽ quan tâm Ngân Hy nhiều hơn nữa.
Lưu Trạch Uyên hướng ánh mắt đào hoa về phía cô nhăn mũi nói ra lời hẹn ước với mẹ mình.
- Em không tin mấy lời hứa vu vơ đó đâu. Anh đừng hứa lèo....
Emma Lưu hơi bất ngờ, người ko thích nghe hứa hẹn là người từng trông chờ vào lời hứa rất nhiều. Bà đưa tay vuốt tóc cô.
- Promise are sweetest lies Baby
Lời hứa là lời nói dối ngọt ngào nhất
Bạch Ngân Hy cười ngọt ngào nắm lấy tay bà.
- Nếu nó dám làm gì có lỗi với con, ta sẽ đánh chết nó.
- Thật bất công, mẹ con mới là con ruột của người.
- Mami, người không cần lo lắng, nếu anh ấy làm chuyện có lỗi với con, con kêu Chính Đình nhốt anh ấy vào chung chỗ với tiểu Bạch.
- Đúng đúng, làm rất đúng.
Phó lão đại ngồi cạnh cô góc mắt cong cong nhướn mày với lục ca mình
- Này ăn dâu đi, con thích ăn dâu nhất sáng nay mẹ và mẹ Diệp đi hái cho con đấy_ Lưu Nhã Ngưng thấy quản gia dọn bát đũa đi thì vội vã hối.
Lưu Nhã Ngưng và cô con dâu này rất ít tiếp xúc nhưng bà tin vào sự lựa chọn của con trai bà. Người có thể làm trái tim khô cằn của nó ấm dịu lại là người con gái không tầm thường
- Hái ở đâu ạ. Mọi người không gọi con dậy.
- Gọi gì chứ. Đêm qua động phòng hoa chúc mẹ đi hái dâu về tẩm bổ cho con.
- Khụ...
Bạch Ngân Hy đang uống sữa nghe đến hai chữ "động phòng" liền sặc lên đến mũi. Mặt đỏ lên không biết do ho hay do...
- Cẩn thận chút...em giật mình gì chứ.
Phó Chính Đình vuốt vuốt lưng cô. Lưu Trạch Nguyên rút giấy trên bàn chậm lên môi dính sữa.
- Có thể không giật mình sao...đây đây
Tiêu Chính Kỳ ngồi đối diện cô không nhanh không chậm không vui không buồn nhả chữ, tay chỉ chỉ lên cổ mình. Phó Chính Đình xoay người che tầm nhìn của phụ huynh hơi kéo cổ áo của cô ra
- Anh....làm gì vậy.
- Nhìn....
- Có gì mà nhìn......anh thật là....
Phó Chính Đình giơ cao khoé miệng buông cô ra.
- Ngày mốt là Chính Đình cưới đúng không. Vậy nay mai chúng ta đến nhà An lão gia và Tiêu gia chơi sáng mốt quay về.
- Dạ vâng.
cặp vị phụ huynh biết ý rời đi. Lưu Trạch Nguyên ôm dĩa dâu lên phòng trả lại không gian cho quản gia làm việc. Đi được vài bước hai chân cô vô lực đứng không vững nữa
- Chính Đình....
- Sao thế?
- Em......anh đỡ em một chút.....
Phó Chính Đình nhìn cô khép chân đứng yên, nét mặt anh không đổi đi đến bế cô lên theo kiểu công chúa đi vào thang máy. Đến lúc người yên vị trong thang lớn Bạch Ngân Hy mới mắng khẽ
- Thật hối hận...
- Hối hận cái gì?_ Phó Chính Đình cúi xuống hỏi cô. Lưu Trạch Nguyên nhìn qua.
- Hối hận kêu anh đỡ em....xấu hổ chết đi được.
- Cô nương à, hickey trên cổ em dù dùng che khuyết điểm rồi vẫn nhìn thấy em còn không sợ, lại sợ Chính Đình bế em. Lát nữa cậu ta sẽ cho em ăn một viên đạn
Tiêu Chính Kỳ liếc cô một cái
- Em.......điều tại Trạch Nguyên cả....
Bạch Ngân Hy nhăn nhăn mài cằn nhằn anh. Vùi đầu vào ngực Phó Chính Đình chỉ để lộ ra vành tai đỏ ửng. Phó lão đại buồn cười hôn chụt lên tai cô. Lên đến phòng ngồi xuống sô pha. Bạch Ngân Hy nằm lên đùi Lưu Trạch Uyên lại gác chân lên người Phó lão đại.
- Oh......đùi thật mềm...
- Em thật sự xem anh là cái gối rồi ?
- Anh là cái gối ngoại lai......có
- Thật biết nịnh nọt.
- Cổ phiếu tập đoàn sao rồi anh?
Bạch Ngân Hy nhìn Lưu Trạch Nguyên đang mở laptop làm việc
- Tăng cao hơn hôm trước một chút. Rất ổn định.
- Ngân nhi...truyền thông cũng rất ưu ái em đấy_ Tiêu Chính Kỳ chêm vào
- Do em ăn ở tốt....
Lưu Trạch Uyên lựa một trái dâu tây đỏ nhất đút cho cô.
- Ăn đi. Mẹ chồng thật yêu thương em
- Do em ăn ở tốt...
- Anh cũng yêu em_Phó Chính Đình muốn biết cô có phải lại nói câu đó hay không
- Do em ăn ở tốt...
- Anh cũng yêu em?_Lần này là Lưu Trạch Uyên.
- Do em ăn ở tốt...
- Em thật thèm đòn mà...
Phó Chính Đình cay cú nắm chặt lấy chân cô. Bạch Ngân Hy phản ứng rất nhanh cô lập tức giật chân lại bật dậy chạy đến sau lưng Lưu Trạch Nguyên ôm lấy cổ anh. Lưu Trạch Nguyên cười cười đưa tay lên nắm cổ tay cô hơi ngoái đầu lại nhìn cô lại ôn nhu nói ra một câu
- Anh cũng thương em....
- Do........em thương anh.......
Hai nam nhân kia triệt để cay cú còn Lưu Trạch Nguyên thì đắc ý. Chỉ có Tiêu Chính Kỳ bình chân như vại, anh hiểu rõ nhất tình cảm Bạch Ngân Hy đối với Lưu Trạch Nguyên là như thế nào.
- Tự cao tự mãn. Đáng đời hai người....
- Thật là....đúng là không đấu lại mà....
- Nelson là mối tình đầu của cô ấy, cùng trải qua bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu khó khăn mới có được hôm nay. Chỉ có một câu: tình sâu như biển
- Em phục rồi...Ngân nhi qua đây, để nhị ca làm việc đi em.
Bạch Ngân Hy rất nghe lời đến ngồi cạnh Phó Chính Đình dựa vào người a
- Anh phục rồi???
- Ừm....lúc trước quen biết em anh có điều tra đến chỗ nhị ca.
- Hả????_ Bạch Ngân Hy hơi bất ngờ
Lưu Trạch Nguyên nghe thấy cũng ngừng tay nhướn mày lên nhìn Phó Chính Đình
- Sau đó Tiêu tảng băng chạy đến nói với anh đừng động vào Nelson. Vì Nelson là giới hạn cuối cùng của em.
- Nói rất đúng_ Bạch Ngân Hy bình thản nhả ra chữ.
- Sau đó cậu ta lại hỏi bọn anh đã phát sinh quan hệ với em chưa_Tiêu Chính Kỳ khui ra.
Bạch Ngân Hy ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm Phó lão đại.
- Anh trả lời như thế nào?
- Còn trả lời như thế nào. Anh nói nếu cậu ta dám động vào em thì dù là lão đại của Dạ Nguyệt thì Nelson cũng sẽ tìm cách khiến cậu ta chết rất khó coi.
- Hahaaaaa_ Bạch Ngân Hy cười phá lên.
- Cũng may người động đến em là nhị ca nếu không chắc bây giờ có người phải chịu gia pháp rồi.
Tiêu Chính Kỳ vẫn chưa dừng lại. Phó Chính Đình đen mặt ngồi im không hé một lời trước cái liếc của nhị ca ngồi bên kia. Bạch Ngân Hy lại đến ngả vào lòng Lưu Trạch Uyên sau lưng.
- Bởi vậy. Chỉ có A Uyên là không tổn thương em.....
- A Uyên tiêm thuốc cho em nhiều nhất đó Ngân nhi.
Lưu Trạch Nguyên cong đuôi mắt lại giở trò phá đám
- Thật......???
- Không có. Làm gì có.....
- Em tin ai ?_Lưu Trạch Nguyên hỏi cô
- Em tin anh_ Bạch Ngân Hy khẳng khái trả lời.
- Nhị ca...anh chia rẽ.....
- Lưu đào hoa. Em nghe nói trưởng phòng kinh doanh lại chạy theo anh đúng không?
- Thứ ký mới của nhị ca cũng chạy theo anh ấy.
- Anh ấy khai với em rồi. Chỉ có anh là dấu giếm em.
- Anh không phải a muốn giấu em đâu
- Anh coi chừng em đấy A Uyên......
- Ngân Hy. Em khan tiếng à.
Tiêu Chính Kỳ giải vây cho Lưu Trạch Uyên.
- Ah...vâng....có hơi hơi....một chút xíu
- Hôm qua làm đến khan tiếng luôn?
Lưu Trạch Uyên trố mắt nhìn qua. Còn người cầm đầu thì rất bình tĩnh giọng vẫn trầm trầm đáp lời
- Ừm...có hơi hăng hái.
Bạch Ngân Hy nghe xong câu này mặt liền xụ xuống
- Cái gì mà hơi hăng hái...anh chính là không có tiết tháo.
- Vậy sao....anh ghim em đấy....lần sao anh bạo dâm em.
- Anh....anh.....
Bạch Ngân Hy vừa xấu hổ vừa tức nói không nên lời
- Bôi thuốc chưa?_Lưu Trạch Uyên hỏi
- Bôi rồi_Nelson đáp
- Đúng là không có tiết tháo, dấu vết đầy hết đây này. Thật ra hôm qua hai người làm bao nhiêu lần vậy.
- Chính Kỳ.....sao anh cũng .....
- Đừng ngại....ở đây chỉ có người chúng ta, đều đã làm qua. Em ngại gì chứ
- Em....da mặt mỏng....
- Thật ra là bao nhiêu lần?
- Không nhớ.... lần gì đấy. Từ phòng ngủ vào phòng tắm từ phòng tắm qua phòng trang điểm rồi về lại phòng ngủ_Lưu Trạch Nguyên dừng giọng điệu như kể một bộ chính truyện mà kể lại
- Vậy sáng hai người ngủ đến h mới dậy?
- Dậy từ sớm_Bạch Ngân Hy cắn cắn môi lại nói thêm.
- Dậy lúc giờ. Lại làm thêm mấy lần
- Là mấy lần?
- Cô ấy cao trào lần anh ra lần.
- Trạch Nguyên
- Không cần ngại. Em đều làm qua chuyện đó với tụi nó ngại gì? cô ngốc.
- Nhị ca nói đúng đó. Em bình thường thôi....giống như tụi anh
- Các anh mặt dày .....
Bạch Ngân Hy nói ra một câu làm họ không phản bác lại được.