Nữa tháng êm đẹp trôi qua. Bạch Ngân Hy mỗi ngày vẫn tập luyện cùng đám Tứ Tượng Quân chỉ là càng ngày cô càng ngủ ít đi. Dù thời gian tập luyện và nghỉ ngơi ăn uống rất điều độ.
- Thiếu phu nhân, sắc mặt cô không tốt lắm. Cô có sao không.
- Ừm cháu không sao. Hôm qua cháu ngủ không ngon.
- Trời hôm nay có nắng, lão đi hái dâu tây, cô có muốn đi không? Lần trước nhị phu nhân đi ko kêu cô, lần này lão nhớ,lão kêu cô.
- Dạ đi. Bác quản gia chờ cháu một chút
Bạch Ngân Hy vui vẻ chạy lên phòng lấy theo cái mũ rộng vành mặt thêm áo ấm rồi bôi thêm một lớp kem chống nắng theo lão quản gia đi lên khu nhà kính trên núi. Bên trong nhà kín trồng rất nhiều loại cây trái thân thảo và cây tán thấp chỉ riêng dâu tây đã có loại riêng, được trồng rất ngay hàng thẳng lối chăm sóc đàng hoàng.
- Ôi, có mấy trái sung nữa này.
- Thiếu phu nhân, cô thích ăn gì cứ hái. Lão đi nhổ củ cải đây. Vào đông rồi không nhổ sẽ hư hết
- Dạ vâng.
Bạch Ngân Hy đi đến hái mấy trái sung to đã nứt vỏ sau đó quay lại hái mấy quả dâu to tròn đầy giỏ rồi ra ngoài nhổ củ cải cùng gia nhân trong nhà.
- Thiếu phu nhân, mấy việc này để hạ nhân làm, cô ngồi chơi đi.
- Không sao, tôi giúp mọi người. Rãnh rỗi quá lâu cứ có cảm giác khó chịu.
- Gia sẽ la chúng tôi mất, thiếu phu nhân.
- Anh ấy ko la mn đâu, yên tâm. Mọi người trồng nhiều vậy mỗi lần thu hoạch làm sao ăn hết.
- Thiếu phu nhân. Trang viên rất đông. Nhiêu đây rau củ ăn ngày là hết rồi.
- Cháu quên mất. Hì hì
- Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân ...
Nạp Lan hớt hãi chạy lên.
- Sao thế?
Nạp Lan nhìn quanh rồi nói nhỏ vào tai cô.
- Thập nhị thiếu gia ngã cầu thang, trở thành người thực vật rồi.
- Cái gì? Về ....về chị gọi cho Phu nhân
Bạch Ngân Hy về nhà ấn gọi qua cho ngũ lão gia và ngũ phu nhân an ủi mấy câu chỉ nghe ngũ phu nhân khóc nức nở một lúc rồi ngại ngùng tắt máy. Cô ngồi trên ghế ở sảnh nhỏ trầm ngâm một lát "sao đang yên đang lành lại ngã cầu thang chứ, ngôi nhà này..."
- Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?
- Hả.....ừm ko sao
- Thuốc nhà bếp mới sắc xong, cô uống đi.
Bạch Ngân Hy nhìn bát thuốc sóng sánh hồi lâu mới bưng lên uống cạn. Uống xong cô lại cây đàn gần đó tập đàn hát. Ngón tay rơi xuống tìm lại cảm giác với cung nhạc rồi mới nhịp chân bắt đầu ngân nga khúc hát.
( Đông miên- Tư Nam)
" Ánh đèn đầu ngõ chợt sáng chợt tắt
Cốc cà phê sữa trong tay dần nguội lạnh
Khoé miệng vô tình để lộ niềm nhớ thương
Ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ mờ sương
Kỳ thực em chẳng thích những đêm dài đằng đẵng
Vì chính anh mới là người phức tạp
Thế nhưng dòng hồi ức ùa về chẳng còn nồng nàn nữa
Em phải làm thế nào để xoá tan sự cô đơn này đây.A nhìn xem cánh bướm ngày xuân ấp áp
A xem kìa chúng đang tung cánh bay lượn.
Cùng gió với nắng ấm áp chao nghiêng
Vượt qua sự lạnh lẽo của tiết trời
Anh nhìn xem trăng khuyết giữ ngày hạ
Anh xem chúng đang trộm mất niềm vui
Đem nụ cười treo ngược phía chân trời.
Trong trang cuối cùng của câu chuyện
Quá khứ và thời gian đều trùng lập
Em dùng tất cả những lời lẽ có thể để biểu đạt
Nhưng chẳng có cách nào giữ anh lại thêm chút
A nghe ko tiếng lá vàng rơi ngày cuối thu
Anh nghe chăng lá thở dài vì ly biệt
Chỉ còn lại mình em thưởng thức
Cảnh non nước gió trăng
Anh nghe chăng âm thanh tuyết trắng rơi ngày đông chí
Anh có nghe tuyết giấu đi sự nghẹn ngào
Khi thế gian này thiếu vắng anh"
- Thiếu phu nhân ...sao hôm nay thấy cô buồn thế_ Tam Mộc rót một tách trà đẩy về phía ghế trống cho cô
Bạch Ngân Hy ngồi xuống vị trí chỗ tách trà vừa đưa qua.
- Tôi bất an... Ko có lý do.
- Do Thập nhất thiếu gia?_ Nhất Mộc hỏi
- Chắc ko phải đâu. Tôi khó chịu mấy hôm nay rồi. Cảm giác ngày càng rõ ràng.
- Cô .....hưʍ.....mùa dâu tới chưa...?
Thần Hi cô tìm từ tế nhị nhất hỏi cô.
- Chưa tới.
- Uống trà xong tôi xem cho cô.
- Được
- Thiếu phu nhân, cô nghĩ chuyện của thập nhất thiếu gia là như thế nào
- Một người nam nhân sức dài vai rộng lại ngã cầu thang thành người thực vật. Kịch bản cẩu huyết.
- Anh ta được chuẩn đoán là đang bị stress nặng có lúc còn bị ảo giác.
- Anh tin đó là tai nạn?
- Tôi không tin_Nhất Mộc trả lời
- Anh không tin còn hỏi tôi???
- Nhưng cậu ấy đều ở cùng Ngũ lão gia ngũ phu nhân và thập nhị thiếu. Không lẽ thập nhị thiếu làm sao?
- Cũng không biết được. Ngôi nhà này quá đáng sợ rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Thiếu phu nhân, tuần sau là đám cưới của cô và Thất thiếu gia rồi.Nếu có yêu cầu gì cứ nói với Nạp Lan.
- Ừm....Thần Hi....tôi hơi đau bụng... cậu...hưʍ... lấy cho tôi ít thuốc.
Sắc mặt Bạch Ngân Hy đột nhiên tái nhợt. Cơn đau đột ngột ập đến cô thở không thông. Bên dưới hơi có gì đó không đúng, hình như có dòng chất lỏng chảy ra. Cô vội vàng đứng dậy kéo tà váy dài lên dòng chất lỏng rất nhanh đã chảy xuống tới bắp chân.....là máu....mặt cô tái đi không đứng nổi nữa. Hai chân run rẩy vô lực khuỵu xuống. Nhất Mộc hoảng hốt đến đỡ cô dậy miệng liên tục gọi thiếu phu nhân, anh ta bế cô chạy nhanh đến phòng y tế của Thần Hi.
- Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân.
- Gọi gia quay về đi_Thần Hi trầm mặt kéo Tam Mộc lại
- Nghiêm trọng lắm sao.
- Có vẻ là hư thai rồi.
- Cái gì.....đ.....được
- Thiếu phu nhân bây giờ cô cảm thấy thế nào.
- Bụng đau.....rất khó thở.........tôi...... sợ......
Thần Hi tiêm cho Bạch Ngân Hy một mũi thuốc. gắn thêm ô xi cho cô thở rồi siêu âm vùng bụng.
- Mấy hôm nay cô vận động mạnh lắm sao?
- Không có. Chỉ tập súng và xem sổ sách ở Dạ Nguyệt.
- Có ngã ở đâu không?
- Không.
- hôm nay có quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ ko?
- Không.
- Có uống thuốc gì lạ không?
- Thuốc? Là thuốc bổ ....
- Là thang thuốc đông y đó?
- Ừmm.......hưʍ..............
- Cô ngủ một lát đi.....
Bạch Ngân Hy nhắm mắt lại nhờ tác dụng của thuốc an thần mà ngủ thiếp đi
Thân Hi chạy đi kiểm tra lại thang thuốc cô vừa uống
- Thần Hi, thiếu phu nhân làm sao?
- Gia, thiếu phu nhân......cô ấy có thai nhưng....cái này....
- Nhưng nhị cái gì....nói mau....
- Em vừa kiểm tra trong thuốc cô ấy uống mỗi ngày có thêm rễ cây đong quai hay còn gọi là bạch chỉ uống quá lâu sẽ làm cho sẩy thai, đáy huyệŧ cũng teo lại khó thụ thai...thiếu phu nhân rất yếu, cái thai....cô ấy... sẩy thai rồi. Em đợi anh về xin ý kiến của anh.
- Nhanh xử lý đi...đừng làm thiếu phu nhân đau
- Thiếu phu nhân ngủ rồi. Em xử lý ngay
Thân Hi đi lên phòng y tế. Đám Lưu Trạch Nguyên như mất hết hồn vía ngồi ở sảnh nhỏ
- Lại là đại cô mẫu sao.
- Không phải. Thuốc là bà ta đem đến. Bà ta ko làm ra mặt vậy đâu.
- Không phải bà ta thì là ai .
- Đừng nói nữa. Yên tĩnh chút đi
Lưu Trạch Nguyên vò đầu cúi mặt giọng ồm ồm nói ra. Không gian rơi vào tĩnh mịch. phút sau Thần Hi ra ngoài
- Xong rồi. Sau khi tỉnh lại mấy vị nói với cô ấy đi. Em vẫn chưa nói j hết
- Ừ
- Tâm lý cô ấy không ổn định lắm. Do ảnh hưởng của của thuốc trong thời gian dài làm cho tim đập nhanh và bồn chồn lo sợ.
- Hiểu rồi._ Tiêu Chính Kỳ mặt lạnh như tiền nhả ra hai chữ .
Thần Hi thấy tình hình căng thẳng liền rút ra một ống thuốc để sẵn trên khay cho Tiêu Chính Kỳ.
Lưu Trạch Nguyên đi vào nhìn cô gái nhỏ vẫn đang ngủ rất ngon lành. Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường nắm lấy tay cô áp lên gò má
- Ngân nhi....anh xin lỗi...
Phó Chính Đình từ lúc về nhà đến giờ vẫn không nói một câu nào. Anh chỉ lặng lẽ lau mấy giọt mồ hôi trên trán cô. Bạch Ngân Hy từ từ trở mình nặng nề thức dậy. Bụng dưới ê ẩm còn cửa mình hơi tê tê. Trong lòng dâng lên chút sợ hãi, tim đập thình thịch trong lồng ngực cảm nhận được cả mạch trên thái dương cũng đang đập nó như gián tiếp thông báo cho cô, cô vừa đánh mất thứ gì quý giá lắm.
- Ưʍ....sao vậy...em bị làm sao...bụng...
- Ngân nhi....đừng cử động.....bình tĩnh
Lưu Trạch Uyên thấy cô tỉnh lại liền ngồi dậy anh có chút gấp gáp
- Em không.....Trạch Nguyên...em...
- Em hư thai rồi....là do thang thuốc đó
Bạch Ngân Hy nghe lời anh nói ánh mắt đờ đẫn nghiên nghiên đầu nhìn thẳng vào mắt anh như cố tìm một sự lừa dối gạt gẫm nào trong đó. Bạch Ngân Hy thừ người một lúc lỗ tai ong ong hơi thở ngày càng nặng nề cô cắn môi nhịn xuống tiếng nấc, lệ trào ra khỏi hốc mắt. Một tiếng nấc cũng không có, chỉ thấy vai cô run lên. Phó Chính Đình nhìn cô cắn môi sắp bật máu anh mới mở miệng
- Ngân Hy đừng như vậy...
Bạch Ngân Hy nhả môi mình ra cô thở dốc
- Trạch Nguyên......con......?
- Là lỗi của anh.... Anh không bảo hộ tốt cho mẹ con em......
Bạch Ngân Hy ôm lấy cổ anh....cô khóc đến không thở được...vẫn ko một âm thanh nào phát ra, Lưu Trạch Nguyên ôm cô trên vai liên tục xin lỗi
- Ngân nhi....anh xin lỗi...anh xin lỗi
- Tiểu Hy.....đừng như vậy....mau thở...mau thở ra....Tiểu Hy.....
Bạch Ngân Hy khóc đến tê tâm liệt phế ước hết vai áo anh cũng không nghe cô gào lên tiếng nào. Cô thở ra lồng ngực run run ho khan mấy tiếng nước mắt lại tiếp tục chảy ra.
- Em muốn ngủ...em muốn về phòng
- Được....anh đưa em về phòng.
Lưu Trạch Nguyên bế cô đi về phòng ngủ để cô nằm xuống giường
- E muốn ở một mình...mọi người ra ngoài đi
- Ngân nhi....
- Làm ơn...cho e yên tĩnh một chút. Xin anh
Lưu Trạch Nguyên nhìn cô một lúc rồi ra hiệu cho mấy người kia ra ngoài sảnh nhỏ ngồi.
Tiêu Chính Kỳ nhìn đồng hồ trên tay.
- tiếng rồi, chắc là ngủ rồi
- Tôi đến công ty giải quyết hết công việc. Trạch Uyên ở nhà với cô ấy đi.
- Được.
Phó Chính Đình và Lưu Trạch Nguyên mỗi người một ngã chỉ còn lại người ở nhà.
- Ngủ rồi sao?
Tiêu Chính Kỳ và Lưu Trạch Uyên nhẹ nhàng ngồi lên giường. Lưu Trạch Uyên vuốt lại tóc cô cho gọn gàng rồi kéo chăn lên đắp lại cho cô thật cẩn thận mới ôm lấy cô.
Bạch Ngân Hy cảm nhận được hơi ấm quen thuộc cô vòng tay ôm lấy eo anh.
- Ngân nhi.....
- Ưmmm
- Đừng buồn.....anh vẫn ở đây.
- Ưmmmm
Bạch Ngân Hy nước mắt lại chảy xuống. Tiêu Chính Kỳ lòng đau như cắt ở sau lưng vuốt nhẹ tóc cô.