Cốc cốc cốc
- Vào đi.
- C...chị dâu.
Anh ta thấy Bạch Ngân Hy thì hơi ngớ người ra rồi mới gật đầu chào cô. Bạch Ngân Hy gật đầu đáp lễ. Anh ta kéo ghế kế bên cô ngồi xuống, đặt sấp hồ sơ mới vừa bị trả lại lên bàn. Lưu Trạch Nguyên chỉ nhìn qua một cái tay vẫn tiếp tục ký tài liệu trên bàn.
- Đổng sự trưởng, hồ sơ này có vấn đề gì sao?
- Nhân sự có vấn đề.
- Nhân sự?
- Lâm Thanh, tôi không chấp nhận ông ta xuất hiện trong bất kỳ dự án nào của Lưu Thị.
Lưu Trạch Nguyên giọng nói đều đều phát ra giống như chuyện này không phải của anh, thái độ cũng rất bình thường, không hề vươn nét khó chịu nào
- Nhưng ông ta có kinh nghiệm và chuyên môn khá cao.
- Dù chuyên môn cao hay kinh nghiệm vượt trội cũng không bù được thái độ không chuyên nghiệp của ông ta. Cả đạo đức nữa
- Trước đây ông ta đắt tội anh?
Lưu Trạch Vũ hơi khó chịu, giọng điệu trở nên chất vấn. Bạch Ngân Hy ôm bình giữ nhiệt uống một hớp trà sữa rồi bỏ bình xuống giải đáp thay Lưu Trạch Nguyên.
- Ông ta đắt tội tôi....
- ???
- Ông ta cắt xén nguyên liệu, độn giá vật liệu nhằm đút túi riêng còn muốn hối lộ tôi.
- Là thật sao?
- Ngoài ra, ông ta còn lấy kế hoạch của nhân viên khác đưa cho tình nhân của ông ta. Đối với tôi, đó là cấm kị trong ngành sáng tạo. Nếu anh ko tin lời tôi nói, anh có thể đến Vạn Nhất hỏi Tô tổng
- Tôi biết rồi. Tôi về sẽ chỉnh sửa lại vấn đề nhân sự này.
Lưu Trạch Vũ đứng dậy quay lưng đi được mấy bước đột nhiên khựng lại, Lưu Trạch Nguyên ngước lên nhìn anh ta.
- Chuyện nhị phu nhân, cảm ơn cô.
Nói xong anh ta liền rời đi. Bạch Ngân Hy nhìn Lưu Trạch Nguyên, anh chỉ nhướn mày mặt hơi bất ngờ. Lưu Trạch Uyên ngồi xuống ghế mà Lưu Trạch Vũ vừa ngồi giọng lảnh lảnh hỏi Bạch Ngân Hy
- Chuyện gì thế này?
- Em không biết
- Tứ hoàng tử cảm ơn chị dâu đã giành lại chức vị vốn là của mẹ ruột cậu ta ư?
- Tam phu nhân?
- Ừm...
- Em chỉ nghe nói đến sự tích về tam nhị phu nhân, chưa nghe đến mẹ ruột anh ta lầm nào.
Lưu Trạch Uyên cũng hớp một ngụm sữa nóng ko nhanh ko chậm bàn tán cùng cô.
- Tam phu nhân cũng xuất thân danh môn. Sau khi sinh tứ ca và đại tỷ thì Tam gia qua lại với Tam nhị phu nhân.
- Sau đó?
- Sau đó bà ta ôm cái bụng bầu đến quậy ông nội bắt Lưu gia hưu Tam phu nhân để bà ta làm chính thê, đại phu nhân vì bị chọc tức đến phát bệnh tim chết. Dù là Đại phu nhân đã chết nhưng bà ta cũng bị Đại cô mẫu lấy gia quy ra ngăn cản nên cũng ko ngồi lên được vị trí chính thất.
- Nhưng sao Lưu Trạch Vũ lại ủng hộ ba anh ta làm gia? Nếu ba anh ta làm gia thì bà ta sẽ là gia chủ phu nhân rồi
- Chuyện này anh không biết, em hỏi nhị ca đi.
Lưu Trạch Nguyên đang kí văn bản nghe nhắc đến tên mình liền nhìn lên hai con sâu nhiều chuyện cười một tiếng, gấp hồ sơ lại rồi giải thích
- Anh ta không ủng hộ ba anh ta. Mà anh ta xuôi theo Đại cô mẫu. Nếu tôi đoán không lầm thì anh ta cùng đại cô mẫu và Lưu Trạch Hàm là một phe. Anh ta xuôi theo ý của Đại cô mẫu bù lại bà ấy phải giữ vững vị trí của mẹ anh ta.
- Vì người nắm trưởng quản sự là Đại cô mẫu? Nhưng nếu ba anh ta lên làm gia thì gia vẫn là lớn nhất ko phải sao?
- Vì vậy?_ Lưu Trạch Nguyên gợi ý cho con sâu họ Bạch. Hai mắt Bạch Ngân Hy sáng lên
- Đại cô mẫu nắm trong tay là điểm yếu của Tam gia.
- Bằng chứng lũng đoạn Lưu thị ?
Lưu Trạch Uyên đầu chân mày bắt đầu co lại.
- Sau khi cùng tôi xem hết tất cả hồ sơ của nhiệm kỳ trước cậu thấy được điều gì?
Lưu Trạch Nguyên hỏi.
- Làm rất nhiều dự án, nhưng lợi ích thu được không nhiều, danh tiếng giảm sút. So với đời thì đời và của ông cố và ông nội sa sút đi nhiều.
- Lý do đời sa sút là vì đấu đá giành vị trí gia tận năm. Sau khi ông cố trị vì được năm liền qua đời. Sau đó ông nội dẹp loạn lên trụ vững vị trí này hơn năm. Nhưng chẳng khá hơn là bao..._Lưu Trạch Nguyên lại đưa ra lý giải Bạch Ngân Hy bắt đầu đúc kết
- Nếu tình hình ổn định nhưng lợi ích thu vào không cao thì chỉ có một nguyên nhân......
"Tham ô" ba người cùng đồng thanh nói ra hai chữ rồi nhìn nhau.
- Vấn đề là ai tham ô, tham ô dự án nào, tiền đó chảy về đâu. Thì qua cuộc bầu chọn gia cũng đã thấy được một phần.
- Dương gia ngày càng phát triển, Tam lão gia trước đó lại là Tổng giám. Tiền chắc chảy về Dương gia ?
Bạch Ngân Hy đoán.
- Không, tiền...chảy về nước M
- Nơi đó chẳng phải Ngũ gia đang quản lý sao?
- Sản nghiệp bên đó mang danh là của Lưu thị, nhưng cổ phần riêng của Tam gia và Ngũ gia chỉ xếp sau Lưu Thị thôi, tỷ lệ rất cao. Giá cổ phiếu niêm yết cũng không hề rẻ. Nếu nói tích góp mà có được thì cũng tạm tin đi. Nhưng Nhất Mộc tra ra họ có chung một công ty ma. Chỉ là hiện tại, bằng chứng...anh ko có
- Đại cô mẫu là người trọng lễ giáo gia quy, coi trọng truyền thống, không muốn dòng tiền tiếp tục chảy về nước ngoài nên bà ấy muốn lập Tam gia lên làm gia sau đó khống chế ông ta truyền gia cho Trạch Hàm?
- Em đoán đúng rồi...
- Bà ấy định làm Từ Hy thái hậu buông rèm nhiếp chính à?
Lưu Trạch Uyên dùng giọng điệu rất thanh tao nói ra một câu mang ý nghĩa lại rất buồn cười. Làm Bạch Ngân Hy cười ra tiếng
- Em lại thấy bà ấy giống Võ Mị Nương hơn.
- Hahaaaa
Bạch Ngân Hy chọc cho hai vị tổng tài cười lớn.
- Coi chừng bà ấy chém đầu em.
- Em không sợ bà ấy. Người em sợ là anh đó Lưu Trạch Nguyên.
- Hửm...?
- Xét về vị thế hiện tại em và bà ấy ngang hàng với nhau. Bà ấy không dám chém đầu của em, cho dù bà ấy dám thì anh cũng cứu được em. Nhưng anh thì khác, anh muốn chém đầu em chắc chắn bà ấy không cứu đc
- Em yên tâm...bà ấy không cứu được nhưng Phó Chính Đình cứu được.
- Đúng rồi, bởi vậy sau này em phải hảo hảo nịnh nọt Phó lão đại.
Lưu Trạch Uyên ngồi kế bên cười nhạo cô không có tiền đồ.
- Xong công việc rồi. Về thôi
- Dạ.
người bước ra xe Đường Hi làm tài xế. Xe phóng băng băng trên đường không vướn một chốt đèn đỏ nào.
- Ngồi trên chiếc xe này cảm nhận được rất rõ quyền lực.
- Phải không?
- Ko bị vướn một chốt đèn đỏ nào cả
- Em hưởng thụ toàn mấy cái lạ thôi.
- Anh...hình như đến Thành phố T cũng được miễn đèn đỏ đúng không?
- Ừm...Thành phố N, T, Đ, H, Q
- Cái gì? Toàn là trung tâm kinh tế chính?
Cô mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm để xác nhận. Anh nhéo nhẹ chóp mũi cô cưng chiều
- Ừm...đều là gia sản của chồng em.
- Vâng, phu quân thật giàu
- Ngân nhi em cũng giàu...A Uyên còn chuyển cả con phố cạnh phim trường sang tên của em rồi.
Lưu Trạch Nguyên thấy cậu em giả nai im lặng liền chướng mắt mà tiết lộ bí mật của cậu ta
- Nhị ca, lộ hết rồi...anh thật là.
Bạch Ngân Hy ngồi giữa ngã lưng tựa vào vai anh trêu.
- Anh cho em sính lễ đấy à?
- Ừmm...nhưng bị nhị ca làm lộ hết rồi
- Không sao, em sẽ coi như chưa nghe thấy gì cả....Nelson, lúc nãy anh nói gì đấy?
Bạch Ngân Hy vỗ lên vai anh hỏi vu vơ như chưa thật sự nghe được gì
- Hửm...anh nói trời hôm nay rất đẹp.
Lưu Trạch Nguyên nhìn ra trời trắng tuyết lạnh đến khô da thở ra một câu trời rất đẹp. Làm Bạch Ngân Hy và Đường Hi nhịn không được rộ cười lên.
- Hôm nay không biết tiểu mỹ nhân đến đây có mục đích gì?
- Tôi muốn cùng ông giao dịch.
- Giao dịch?
- Tôi bày mưu giúp ông diệt trừ Lưu Trạch Nguyên bù lại ông phải đưa chức gia chủ Lưu gia cho tôi tùy quyền quyết định.
- Bằng cách nào?
- Chỗ tôi có một sấp tài liệu tham ô trốn thuế của Lưu Thị.
- Sau đó?
- Chết trong ngục bất đắt kỳ tử...đối với ông chỉ như gϊếŧ một con ruồi thôi đúng chứ?
- Tôi sẽ được cái gì?
- Ông muốn gì cứ ra điều kiện.
- Tiểu mỹ nhân à tiểu mỹ nhân. Lưu gia nuôi cô thật uổng cơm phí nước. Có điều... tôi đây rất thích cỏ non xanh mướt...
- Ông...
- Về suy nghĩ đi...ta cho cô ngày.
Cô gái vẫn giữ nét mặt giận dữ đứng dậy lả lơi lắc eo đi ra cửa trước ánh mắt thèm thuồng của lão già đáng tuổi ba mình.
Lưu Trạch Uyên về đến phòng, tay cởϊ áσ vest dày cộm ra hai chân mày hơi nhăn lại đột ngột nhớ ra gì đó lại quay sang hỏi anh trai mình.
- Nhị ca, anh nói số tiền đen đó bị đưa về nước M tạo dựng sản nghiệp riêng. Vậy chuyện đó có liên quan đến Ngũ gia sao?
Phó Chính Đình nghe sơ qua liền hiểu họ đang bàn chuyện gì, rửa tiền là chuyên môn của cậu ta, hai mắt bắt đầu sáng lên nhưng vẫn bình thản kéo Bạch Ngân Hy lại gần xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của cô.
- Ừm... không tránh khỏi liên can.
- Ông ấy trước giờ rất an phận, cũng không tham chiến bất kỳ chuyện gì.
- Trước đây không có không có nghĩa là bây giờ và sau này không có.
- Hai đứa nhỏ đó rất hiền, nhị ca.
Phó Chính Đình nhớ đến cặp em trai song sinh khóc như mưa khi nhìn tam cô mẫu người đầy thương tích được đưa về trong sự kiện năm đó.
- Nếu ông ta thật sự không có lòng riêng thì sẽ như ông nội chia cổ phẩn của hai đứa nhỏ ra bỏ đều cho hai phe
Lưu Trạch Nguyên nhắc nhở, từng chi tiết về mỗi người sống trong nhà này anh đều lưu ý rất kỹ lưỡng. Không bao giờ nghi ngờ vu vơ ai mà không có điểm xuất phát hay do cảm tính hoá
- Cũng đúng _ Lưu Trạch Uyên gật gù
- Các cậu cứ chờ đi, trong năm tới chân tướng sẽ rõ.
- Sau lại là năm tới?
Bạch Ngân Hy thắc mắc
- Vì đây là chiến trường quyền lực_ Phó Chính Đình xoa xoa đầu cô nói
- Ừm...cầm quyền càng lâu thì càng bất lợi đối với họ
- Anh...còn cả anh và anh...mấy anh... cẩn thận một chút.
Phó Chính Đình cười cười cúi xuống hôn lên môi cô một cái thật kiêu rồi mới dõng dạc nói
- Tuân lệnh bà xã.