giờ sáng, phim trường đã bắt đầu ồn ào xáo động, Bạch Ngân Hy hoàn thành hóa trang xong bước xuống xe nhanh chân đi vào trong đoàn thì gặp ngay biên kịch mặt mày hầm hực đi ra, chị ta đụng trúng Nạp Lan rồi ngước lên nhìn một cái mới thấy cô.
- Bạch lão sư, cô và đạo diễn có xích mích thì thôi đi, cô để ông ta cải biên kịch bản đến như thế tôi sẽ ko ăn nói được với bạn tôi
- Chị à, ông ta chèn ép em, làm sao em kiểm soát ông ta được?
- Ông ta để phiên thành bình phiên với cô là muốn phá nát phim luôn hay sao? Rồi sau này tội lỗi đổ hết lên đầu tôi ư?
- Em còn thảm hơn chị. Người ta đang cướp đất diễn mà em ko phản kháng đc đây.
Chị gái biên kịch dẫm chân tức muốn xỉu rời đi.
- Chị Ngân Hy...chị ấy làm sao vậy?
- Phim này đc chuyển thể từ tiểu thuyết. Tác giả cuốn tiểu thuyết đó là bạn thân của chị ấy. Nhưng biết làm sao đây, ở nước H đạo diễn phải nghe theo biên kịch còn ở nước chúng ta thì biên kịch chỉ là thuộc hạ của đạo diễn thôi.
Vào đến đoàn phim Nạp Lan kéo ghế cho Bạch Ngân Hy ngồi xuống lại nhỏ giọng nói.
- Hay là chúng ta nói vs thiếu gia đi.
- Không được. Thiếu gia tính cách cứng rắn chỉ sợ anh ấy sẽ một lần triệt hết luôn.
Nạp Lan lại chu môi cằn nhằn cô.
- Chị à, có Lưu gia chống đỡ còn sợ ai chứ, tốt nhất là đem mọi chuyện quay về quỹ đạo đúng đắng của nó.
- Ko sao đâu, chuyện này trong giới rất thường xuyên xảy ra, chị quen rồi. Đừng nói với anh ấy
- Nói thì làm được gì nhau...làm bộ làm tịch.
Hứa Ngôn từ phía sau đi đến chỉ nghe được câu cuối cùng rồi nhớ đến chuyện tối qua lại cười hắc ra châm biếm
- Cái cô này, sao cứ như âm hồn ko tan thế hả?
- Nạp Lan...
Bạch Ngân Hy chụp cổ tay Nạp Lan lại ngăn cản.
- Bạch lão sư...lần này tôi và cô bình phiên rồi ohhh, thật muốn xem phản ứng của truyền thông như thế nào.
- Cô Hứa cũng thật cao cấp. Một bên ôm đùi họ Vương để anh ta bỏ tiền đầu tư nhét cô vào dự án, một bên là ôm chân đạo diễn để nâng cao phiên vị...chả trách cô có thể ở đây vênh mặt như vậy thì ra là do mặt dày...
- Bạch Ngân Hy...cô có giỏi thì kêu Lưu gia mua đứt bộ phim này đi...giành lại phiên vị cho cô. Ở đây khua môi múa mép...cũng chỉ là đĩa đeo chân hạc như ai
- Nếu bộ phim vào tay đạo diễn ko ra gì thì tại sao tôi phải kêu người bỏ thêm tiền ra cứu? Tôi cứu ko nổi cái diễn xuất của cô.
- Sao thế? Mới sáng sớm đã náo nhiệt như vậy?
- Đúng là có chút náo nhiệt nha Trịnh ca ca, có người là vịt mà cứ tưởng mình là thiên nga...
Hứa Ngôn diễn riết quên luôn sân khấu của mình ở đâu. Còn đá xéo Bạch Ngân Hy một câu vs đàn anh.
- Hazzz...A Luân, anh nói thử xem em là vịt hay là thiên nga?
- Ôi bà cô của tôi ơi, em là chim công chim hạc chim phượng hoàng... em cứ bay trên đầu anh đi em bơi xuống nước làm gì? gặp cái hồ nào ko sạch sẽ coi chừng nhiễm bệnh lậu nha...
- Trịnh Dật Luân...anh...
- Anh làm sao?...Mặt anh dính gì à?
Hứa Ngôn bị nói móc lại tức đến đỏ mặt bỏ đi. Trình Dật Luân nhìn cô ta ngoe nguẩy rời đi mà cười nắc nẻ.
- Nè Ngân Hy em có biết hôm qua mấy giờ cô ta về khách sạn ko?
- Hửm?
- Ko hề quay về...
- Làm sao anh biết?
- Nữa đêm hôm qua anh thức chơi game thấy cô ta đi qua khách sạn đối diện. Sáng nay đến đây thấy vẫn mặc bộ đồ lúc rời đi còn nghe tin đc lên bình phiên vs em.
- Hôm qua đạo diễn Mã gọi điện thoại cho em, kêu em đi bàn lại kịch bản.
- Woa...anh ta ko hề để Tiêu Chính Kỳ vào mắt luôn.
- Mặc kệ ông ta, em quản ko nổi. Tới đâu tính tới đó.
- Bạch lão sư bắt đầu thôi_ một tiểu trợ lý gọi lớn.
- Được.
Bạch Ngân Hy đi đến nghe chỉ đạo đứng vào vị trí, diễn qua lượt lấy góc máy đều mỹ mãn tốt đẹp. Bạch Ngân Hy nhướn mày nhìn qua chỗ Trịnh Dật Luân.
- Đạo diễn, chúng ta chuyên nghiệp chút, diễn thêm lần để chọn cái tốt nhất đc ko?
- Được thôi.
Bị Bạch Ngân Hy nhắc nhở đến chuyên môn anh ta như ý thức được bản thân, thật sự nghiêm túc quay lại cảnh vừa nãy.
- Cắt. Được rồi, làm tốt lắm. Chuyển cảnh tiếp theo.
Công việc ở đoàn phim cứ ngày một miễn cưỡng trôi qua, mỗi ngày đều đặng giờ nghỉ trưa và tan làm đều có người gọi đến cho cô.
- Hôm nay là ngày rồi, khi nào em về?
- Chiều mai em mới được nghỉ.
- Anh đến đón em.
Bạch Ngân Hy bỏ salad vào miệng vừa nhai vừa nói
- Không cần đâu, em cũng ko biết mấy giờ thì đc về. Mấy hôm nay toàn quay đến gần sáng.
- Ngày nào anh cũng thấy em ăn salad.
- Không có, em ăn cách ngày mà. Tại vì những ngày em ăn thịt đều là Gia gọi cho em nên anh ko thấy thôi.
- Vì anh dễ tính hơn nhị ca nên em ko sợ bị mắng chứ gì?
Bạch Ngân Hy cười hì hì nịnh bợ.
- Anh đừng nói lớn, anh ấy nghe thấy sẽ mắng em.
Lưu Trạch Uyên bên kia nhếch mép tà mị
- Anh ấy đang ăn cơm........trước mặt anh.
Vừa nói xong liền quay điện thoại lại người ngồi đối diện. Bạch Ngân Hy giật mình tay huơ trúng bình trà nóng rơi xuống đất kêu leng keng mấy tiếng. Trong màn hình anh chàng kia mặt vẫn bình thản liếc cô một cái.
- Giật mình cái gì? Anh đâu có ăn thịt em.
- Em lỡ tay thôi.
- Sức khỏe em ko tốt. Đừng khống chế cân nặng nữa.
- Dạ.
- Anh mà còn thấy em ép cân thì e biết tay a
- Dạ.
- Yaaa, đúng là...Anh cũng nên cứng rắn như nhị ca thì em ms sợ anh đúng ko?
- Lưu Trạch Uyên anh nhớ đấy cho em. Anh làm phản.
- Lật mặt nhanh thật.
- Thiếu phu nhân, bên đoàn phim xảy ra chuyện rồi.
- Chuyện gì thế?
- Hứa Ngôn, bị động thai.
- Hả?
- Gì thế này?
- Cô ấy bị động thai. Thai đc tuần rồi.
- Ây yo. Anh, hồi đầu tháng đạo diễn kêu em đi đọc kịch bản đêm. Em ko đi, cô ta đi đấy.
- Đạo diễn tên gì?
Bạch Ngân Hy âm thầm nuốt nước bọt một cái. Chân đá đá Nạp Lan.
- Hưʍ...
- Chị Ngân Hy tới cảnh của chị rồi
- Ò ò, ko nói nữa em đi lm việc tiếp đây. Bye anh yêu.
Bạch Ngân Hy ấn cúp máy. Xong lại thở phào một cái.
- Nguy hiểm ghê...hazzzz
- Thiếu phu nhân, cô nói xem cái thai đó của ai?
- Làm sao chị biết được.
- Nhưng sao họ chơi bời lại ko dùng biện pháp tránh nhỉ?
- Có tránh hay ko là do người phụ nữ nhiều hơn. Giới này phức tạp lắm. Làm xong việc thì quay về ăn ngủ là xong em ạ. Mặc kệ họ.
Sau khi ăn trưa xong cô quay trở lại làm việc như ko hề biết đến chuyện hồi trưa, quay một mạch đến tận lúc hoàng hôn xuống. Lần này là cảnh quay cuối cùng trong ngày, quay chung Hứa Ngôn. Lại là cảnh xô sát...Bạch Ngân Hy thầm cầu nguyện trong lòng, mong bản thân lành lặn để ăn cái tết trọn vẹn.
- Bạch lão sư, cảnh này cô để cho Hứa Ngôn đẩy cô một cái, lảo đảo suýt ngã xuống hồ thì nam chính đến. Cảnh này quay cẩn thận một chút vì hồ nước này rất sâu nhưng đội dây cáp đang gặp chút vấn đề chưa đến kịp.
- Vậy thì đợi cáp đến rồi quay.
Trịnh Dật Luân thấy mặt hồ lạnh lẽo thì hơi ngán ngẩm cho Bạch Ngân Hy.
- Hôm qua tôi đã cho xây lan can rồi. Theo đúng tiến độ thì tối mai mọi người sẽ đc nghỉ tết sớm.
- Ko sao đâu. Dù sao thì cầu cũng ko cao lắm.
- Vậy Ngân Hy, Hứa Ngôn sức khỏe ko tốt, cô hạn chế va chạm vs cô ấy nhé.
Đạo diễn bồi thêm một câu, Bạch Ngân Hy thầm rủa trong lòng "phen này tiêu rồi"
- Máy quay chuẩn bị............Bắt đầu...
Bạch Ngân Hy và Hứa Ngôn thoại xong câu, cô ta liền sấn tới đẩy Bạch Ngân Hy một cái thật mạnh vào bả vai chới với lụi lại bước, chân phải liền dùng lực trụ lại may mắn ko ngã. Cũng may cô có học võ nếu là người khác đã bị cú đẩy đó làm cho rơi xuống nước rồi.
- Cắt...Hứa Ngôn...biểu cảm của em bay đi đâu rồi...đẩy xong phải giữ biểu cảm lại.
- Vâng....biết rồi ạ.
Nữ chính lại thầm rủa trong lòng, nếu cô ta tiếp tục đơ thì cái bả vai này của cô sẽ lìa ra mất. Quay lại lần cô ta mới thoại đến câu thứ đã đẩy Bạch Ngân Hy
- Cắt...làm gì vậy?...lại nào
- Em xin lỗi...do em nhập tâm quá.
Bạch Ngân Hy ko nói một lời, tiếp tục diễn lại cảnh lúc nãy. Lần này lại là đẩy hụt vai, Hứa Ngôn làm bộ hụt tay tông vào người Bạch Ngân Hy làm hông cô đập vào thành cầu đau điếng.
- Aaaa
- Ngân Hy...có sao ko?_Trịnh Dật Luân đứng bên dưới nhìn thấy liền hốt hoảng chạy lên
- Cắt...ko sao chứ?
- Ko sao, hơi đau một chút...
- Nặng lắm ko? Gọi y tá đến đi...
- Ko cần đâu Luân ca, quay tiếp thôi...
- Hứa Ngôn...em cẩn thận chút.
- Dạ...em xin lỗi.
Lần này cô ta ko bày trò nữa, lấy được cả góc máy. Đạo diễn khá hài lòng. Bạch Ngân Hy chưa kịp mừng đã nghe cô ta kêu lên.
- Đạo diễn, chúng ta quay lại một lần nữa nhé! Chuyên nghiệp một chút. Bạch lão sư thấy thế nào.
Cô ta vịn vào câu nói của Bạch Ngân Hy lúc trước đáp trả lại.
- Ừm...
- Ừm...được thôi. Vào vị trí........bắt đầu...