Sau khi cho phép tôi ngoại tình, cái fetish kỳ dị của Ichigo ngày càng được tiến hóa lên những tầm cao mới.
Ban đầu, tôi lấy cái sự việc mình bị đe dọa lần trước ra để làm lý do cho việc chia tay bạn gái khác trường kia, dù sao thì đó cũng chỉ là nói dối mà thôi. Ngay khi nhận được tin, nhiều nữ sinh liền tận dụng thời cơ mời tôi đi chơi hoặc hẹn hò, khi đó tôi sẽ giả vờ lấy điện thoại ra để kiểm tra lịch trình, nhưng thực chất là để tham khảo ý kiến của Ichigo. Nếu được cho phép, tôi sẽ đi hẹn hò với cô gái ấy, sau đó lặp lại những gì đã làm, đã đi qua trong cuộc hẹn tiếp theo với Ichigo.
Tất nhiên, tuy bề ngoài là một thằng độc thân, nhưng liên tục hẹn hò với nhiều người sẽ làm hoen ố trầm trọng hình tượng của mình, ít ra còn đỡ hơn với cái hình tượng bắt cá hai tay đang được giấu đi. Dẫu thế, các cô gái hình như vẫn xem tôi là một chàng nam sinh bình thường, và mấy lời mời rủ đi hẹn hò cứ luôn xuất hiện.
“Này, Kuzuha. Có phải cậu vừa chia tay bạn gái nên mới đi hẹn hò với nhiều đứa khác không vậy?”
“...Ừm, đúng rồi.”
Và thế là hôm nay tôi nhận được lời mời đến từ một cô gái trông khá muốn đi chơi với mình.
“Vậy chờ tôi chút.”
Tôi lấy chiếc điện thoại của mình ra, giả vờ như đang xem lại lịch trình của mình trong khi cố gắng nhắn tin với Ichigo.
- Có phải là cô này không?
Một bức hình chụp thẻ học sinh được Ichigo gửi cho tôi thông qua RainChat. Khoan, đúng là cô ấy thật, nhưng… Sao nhỏ lại biết được rõ đến thế, lại còn có cả một bức hình chụp thẻ học sinh của cô ấy nữa chứ? Có gì đó sai sai ở đây rồi đấy nhé?
- Ừ, phải đấy.
- Thế được, triển đi.
Rồi tôi được nhận một khoản tiền dành cho việc hẹn hò thông qua một ứng dụng khác. Đúng vậy, Ichigo là người trả chi phí cho toàn bộ những chuyến đi hẹn hò kia. Nhỏ có nói rằng do đó là yêu cầu ích kỷ của mình nên phải có trách nhiệm. Ichigo kiếm được bộn tiền thông qua internet, nên nhỏ luôn mua đồ đến và chăm sóc tôi, nhưng sử dụng tiền nhỏ cho cho để đi ngoại tình thì cảm giác như tôi không khác gì một thằng ăn bám khốn nạn. Mà nếu tự dùng tiền của mình thì ví thằng này khóc thét mất, thành ra tôi đành mặt dày nhận lấy.
“Haizzz…”
Tôi chỉ còn biết thở dài mà thôi.
Tôi tin vào tình yêu của Ichigo dành cho mình lắm chứ, song nó quá lớn cũng như rất đỗi kỳ dị nên tôi không tài nào đỡ nổi được.
Khi lên làm học sinh cuối cấp (lớp 9), tôi đã chủ động hỏi ý kiến của Ichigo và cả hai quyết định chấm dứt, à không, tạm dừng chiến dịch mới đúng, với lý do là để tập trung cho kỳ thi chuyển cấp.
Tất nhiên tôi và Ichigo sẽ dự định thi vào cùng một trường, lấy mục tiêu là trường cấp ba tư thục Yuushou.
Nó là một ngôi trường được xây dựng bởi một nhà tài phiệt vừa nhận được tin vui rằng mình sắp có cháu, nhằm mục đích cung cấp một nền giáo dục tốt cho các thế hệ về sau… Ichigo bảo vậy.
Không hiểu sao nhỏ chọn ngôi trường này, nhưng mà tôi cũng chẳng thấy có vấn đề gì nên cứ thế chấp nhận.
Nhân tiện thì Ichigo đang trả tiền học phí cho tôi. Hai đứa đã bàn với nhau trước đó rồi đi đến quyết định rằng tương lai tôi sẽ cưới nhỏ và trở thành một người đàn ông thành đạt để “trả nợ”.
Hứa hôn ngay từ độ tuổi này thì có hơi quá, nhưng xét đến những gì mà nhỏ đã làm cho mình thì tôi không thể cứ thế gạt đi và xem nó như một trò đùa…
Nếu muốn sòng phẳng, thì số tiền đã bỏ ra dành cho tôi có thể mua được cả một cuộc đời con người nữa kìa. Mà nói như vậy khiến tôi cảm thấy mình giống thế thật.
Ừm, cưới Ichigo cũng ổn thôi, thi chuyển cấp cũng chẳng cần phải lo.
Điểm chuẩn đầu vào của trường cũng thuộc dạng cao, nhưng Ichigo là một thiên tài luôn đạt điểm tuyệt đối trong các bài kiểm tra, còn tôi được nhỏ làm gia sư cho nên tất nhiên cũng không có khó khăn gì trong việc học hành.
Dù muốn khoe bạn gái mình là Ichigo lắm, nhưng nhỏ luôn ngăn tôi lại vì xấu hổ.
Bẵng đi một thời gian yên bình, cả tôi lẫn Ichigo đều thành công đỗ vào trường cấp ba Yuushou. Hơn nữa, chúng tôi đã cùng nhau chuyển vào ở trong hai phòng liền kề thuộc một căn hộ ở gần trường cho tiện đi lại. Tất nhiên, chi phí thuê nhà đều do Ichigo trả. Tôi thực lòng không biết phải cảm ơn nhỏ bao lần cho đủ nữa.
“Ichigo này. Tôi có nên công khai mối quan hệ của chúng ta không?”
Sau khi đã chuyển nhà xong xuôi, tôi hỏi ý kiến của Ichigo, với suy nghĩ rằng nếu bản thân tiếp tục giữ cái danh độc thân, thì sẽ có nguy cơ bị đám con gái tiếp cận như hồi cấp hai làm cản trở mối quan hệ của mình với Ichigo.
“Về điều này… Cho tớ xin lỗi nha. Tớ vẫn còn sợ lắm, nên cho tớ chút thời gian để quan sát tình hình đã.”
Ichigo dùng khuôn mặt u ám để từ chối tôi.
“Ừ ừm. Tôi hiểu rồi.”
Có lẽ mỗi chuyện lên cấp ba thôi vẫn chưa đủ để làm xoay chuyển cảm xúc của nhỏ được. Tôi chủ động im lặng thoái lui khi nghĩ rằng ép nhỏ làm vậy càng khiến tình hình tồi tệ hơn.
…Tuy nhiên, tôi vẫn mong rằng cái sở thích kỳ quái của Ichigo sẽ được kìm hãm ở mái trường mới này.
—
Ngày lễ nhập học đã đến.
Cho dù bản thân trước đó đã được tham quan vài lần rồi, nhưng tôi vẫn bị ấn tượng bởi một khuôn viên trường rộng lớn cùng những tòa nhà được xếp ngay hàng thẳng lối.
Đại diện cho tất cả các học sinh năm nhất để phát biểu trong buổi lễ nhập học là một cô nữ sinh với mái tóc dài và một đôi mắt màu xanh lục, có lẽ được thừa hưởng từ bố mẹ cũng nên.
“Cô ấy xinh thế…”
“Mình thi vào trường này quả thật là một sự lựa chọn đúng đắn mà…”
Mấy học sinh xung quanh tôi đang xì xào với nhau về những nét nổi bật của cô ấy.
“Nghe đồn rằng cô ấy là cháu gái của chủ tịch đó.”
“Thật ư? Thế nên cô ấy mới được chọn làm đại diện để phát biểu á hả?”
Tôi từng cờ nghe được mấy cô cậu học sinh khác gần đó buôn chuyện.
Ra là vậy. Dựa vào những lời mà Ichigo đã nói với tôi trước đó, hẳn ngôi trường này được xây nên là vì cô nữ sinh này. Nói cách khác, đây không khác gì một lâu đài của một công chúa cả.
Để mà nghĩ thì, tôi có nghe tin cả Ichigo và cô “công chúa” ấy đều đạt được một số điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh, nên đã có một cuộc thảo luận xem ai sẽ là người phụ trách việc đại diện cho lứa học sinh mới lên phát biểu. Rõ ràng với một Ichigo không muốn trở nên nổi bật thì nhỏ sẽ chủ động từ chối rồi.
Vậy nên, tôi có thể kết luận cô công chúa ấy được chọn làm người đại diện là do chính thực lực của bản thân, nhưng khổ cái là danh hiệu cháu gái chủ tịch đã làm lu mờ tất cả. Mà đã là cháu gái chủ tịch thì kiểu gì chả được lên phát biểu…
Nghĩ đến mà lòng tôi có chút thương xót giùm cô công chúa này.
Buổi lễ nhập học diễn ra thành công tốt đẹp, và may mắn thay tôi và Ichigo đều được xếp chung vào cùng lớp A. Dẫu thế, cả hai đều giả vờ xem nhau như là một bạn học cùng trường cấp hai thôi chứ chẳng thân thiết gì cả. Nếu nhỏ lỡ bị nổi bật theo mấy cách không hay lắm thì tôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Một người đáng để quan tâm nữa là Kakyouin Aria, cô công chúa mà tôi có từng nhắc đến trước đó. Bài diễn thuyết cũng như ngoại hình nổi bật đã nhanh chóng kiến cô trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Tiết sinh hoạt bắt đầu, đã đến lúc để tất cả mọi người tự giới thiệu đôi nét về bản thân. Chẳng mấy chốc đã đến lượt của tôi.
“Tôi là Kuzuha Kyouichi, đến từ trường cấp hai XX. Tôi chọn vào ngôi trường này là vì lời khuyên của gia đình. Xin mọi người chiếu cố cho.”
“Ừm, Kuzuha này, cậu có bạn gái chưa vậy?”
Đột nhiên một cô nữ sinh cắt ngang bằng một câu hỏi.
Thông thường, trong lúc tự giới thiệu thì chẳng có chuyên mục bạn hỏi tôi trả lời đâu, nhưng trông các cô nữ sinh khác cũng đang thấy tò mò, với lại cô giáo chủ nhiệm cũng cứ im im mà nhìn vào tôi, thế nên có lẽ đây cũng là một cách để làm quen cũng nên.
“...Tôi từng có một cô bạn gái từ hồi cấp hai, nhưng đã chia tay rồi.”
Tôi tiếp tục sử dụng vỏ bọc là một kẻ độc thân như hai đứa đã bàn từ trước. Nghe vậy có vài đứa con gái tỏ ra vui mừng lắm, còn đám con trai đồng loạt ném cho tôi mấy ánh nhìn tràn ngập sự thù hận. Tôi mặc kệ những cảm xúc thường thấy ấy và ngồi xuống, nhường lượt giới thiệu cho đứa ngồi cạnh tôi.
“Mình là Ichigo Yorifuji. Rất vui khi được học cùng lớp với các cậu.”
Khi đến lượt thì Ichigo chỉ nói ngắn gọn như thế rồi ngồi xuống luôn. Hình như nhỏ không muốn giao thiệp nhiều với ai khác nữa cả.
Lúc này đã đến phần giới thiệu của nhân vật nổi bật nhất, Kakyouin.
“Tớ là Kakyouin Aria, người đã phát biểu ở buỗi lễ nhập học. Mẹ tớ là người châu Âu, nên tớ có một đôi mắt và mái tóc như vậy. Một số bạn ở đây có lẽ đã biết rồi, ông của tớ là chủ tịch của ngôi trường này, nhưng không có nghĩa tớ sẽ lấy nó ra làm trò, nên các cậu cứ thoải mái mà nói chuyện với tớ nhé.”
…Ừ thì, lời giới thiệu của người nổi tiếng nó phải dài hơn và sâu sắc hơn là rõ. Nhưng có lẽ đó mới là chút ít thông tin mà cô ấy muốn tiết lộ cho người ngoài biết mà thôi.
Dù trước đó có nói dối rằng mình độc thân đi nữa, nhưng vì tôi đã có Ichigo làm bạn gái rồi nên cũng chẳng muốn tích cực đi giao tiếp với người khác, và cũng không mong đợi người khác chủ động tiếp cận mình.
Thế mà khi quay sang Ichigo thì tôi lại có cảm giác bất an khi thấy nhỏ đang nhắm kỹ Kakyouin bằng một ánh nhìn trầm tư.