Ngày hôm sau là đầu tuần, Trầm Thuần phải giao ban, lúc Tô Nhiên về nhà, anh không đến tiễn được.
Tô Nhiên gửi tin nhắn cho Trầm Thần báo tin mình sẽ về, nếu đổi lại là trước kia, Tô Nhiên nhất đĩnh sẽ kêu gào Trầm Thần không có lương tâm, khó được dịp gặp mắt một lần cũng không chịu bỏ ra nửa ngày đến tiễn cô một chút.
Sau lần từ biệt này, Tô Nhiên cũng không gọi điện thoại cho Trầm Thần nói chuyện, kỳ quái là Trầm Thần cũng không gọi điện cho Tô Nhiên nữa.
Thỉnh thoảng hai người chỉ tán gẫu một chút qua QQ hoặc gửi vài tin nhắn cho nhau.
Tô Nhiên thật không ngờ, cô lại chấm dứt độc thân trước Trầm Thần.
Khi Trầm Thần biết điều này, đã là cuối năm.
Trầm Thần hỏi cô vụng trộm tìm đàn ông lúc nào, Tô nhiên nói gần hai tháng,
Trầm Thần cầm di động trầm mặc nhìn những chữ trên màn hình, thì ra những lúc Tô Nhiên không chủ động nói cho anh biết bản thân cô thế nào, chính mình phải những hơn hai tháng mới biết cô đã có bạn trai.
Tô Nhiên lại gửi một tin nhắn nói: "Cưng cũng phải cố lên a, không được tìm một cái cây mà treo cổ đâu đấy, thời đại này si tình không thể làm cơm ăn được đâu. Nếu tôi kết hôn trước, anh liền không chỉnh được tôi đâu, bởi vì chờ lúc anh kết hôn chắc chắn tôi sẽ trả thù chỉnh lại a."
Trầm Thần trả lời cô: "Ha ha, chờ uống rượu mừng của cô."
Lúc Tô Nhiên nhận được tin nhắn này, trong lòng đột nhiên có cảm giác không thoải mái, loại không thoải mái này lờ mờ xuất hiện trong lòng, làm cho Tô Nhiên không hiểu nguyên nhân, lại cảm thấy cảm giác này thực khác thường, nhưng lại không nên có.
Tình yêu của Tô Nhiên không duy trì được lâu đã kết thúc, hình như dài ba tháng lẻ chín ngày.
Từ sau hôn lễ của Tống Miêu, Tô Nhiên lần đầu tiên gọi điện thoại cho Trầm Thần chính là để nói mình thất tình, lại độc thân cùng anh rồi.
Trầm Thần nói yêu cầu của cô rất cao, hai người ở cùng nhau, phải chấp nhận và nhường nhịn, mới có thể qua cả đời.
Tô Nhiên nói: "Tôi với anh ấy lúc bắt đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này lại cảm thấy không chấp nhận nổi."
Trầm Thần ở đầu kia điện thoại trầm mặc.
Tô Nhiên cũng không để ý, ra vẻ thoải mái lại hỏi cái vấn đề kia: "Trầm Thần, chúng ta tại sao không thể thành một đôi hả?"
Lúc truớc hai người họ đều có tình yêu riêng, cho nên người khác nói sao về bọn họ, lúc bọn họ mặt đối mặt cũng sẽ không xấu hổ đỏ mặt chút nào, bởi vì cả hai đều biết đối phương không có cái ý nghĩ này.
Tô Nhiên từ trung học đã bắt đầu thích một nam sinh, đến khi học xong đại học cũng vẫn thích người đó, Trầm Thần từng hỏi cô vì sao kiên trì nhiều năm như thế, đột nhiên lại nghĩ thông, tình nguyên chấp dứt cuộc sống độc thân.
Tô Nhiên nói: "Trước kia tôi cảm thấy trong mắt tôi, không ai có thể tốt hơn anh ấy, hiện giờ không cảm thấy thế nữa, tôi cảm thấy bản thân cũng rất tốt rồi."
Trầm Thần khẽ cười một tiếng, nói: "Vấn đề này cô hỏi tôi quá nhiều lần rồi."
"Nhưng anh chưa từng trả lời tôi." Tô Nhiên nói, "Nếu, tôi nói nếu a, mà nếu đương nhiên là không thật," Tô Nhiên nhấn mạnh nhiều lần, "Tôi nói nếu, có một này tôi thật sự thích anh, anh lại không có bạn gái, anh sẽ chọn tôi sao?"
Cấy đây mấy tháng, Trầm Thần đã được gặp lại Tô Nhiên điên điên khùng khùng trước kia, tuy rằng cũng không quá hào phóng như trước kia, nhưng mà bản chất không thay đổi, cho nên Tô Nhiên cũng sẽ không ngoại ệ.
"Chuyện không có khả năng như thế tự nhiên muốn tôi nghĩ làm gì, cô nghĩ đông nghĩ tây, không bằng ngẫm lại làm sao để tìm được người đàn ông yêu cô." Trầm Thần nói.
Tô Nhiên nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy, trong tất cả những người đàn ông mà tôi quen biết, anh là người hiểu tôi nhất, làm sao bây giờ?"
Tô Nhiên không vui, trong lòng rất khó chịu, ôm điện thoại liền khóc.
Những lời nói như bị nghẹn lại ở cổ họng làm Trầm Thần nói không nên lời, nghe âm thanh nghẹn ngào chịu đứng đến khóc lớn của Tô Nhiên từ đầu bên kia truyền đến, khóc lớn xong lại là tiếng nức nở, đến cuối cùng là âm thanh tút tút của điện thoại.
Trầm Thần nghĩ, Tô Nhiên quả nhiên không phải là không tim không phổi như bề ngoài, trên thực tế suy nghĩ của cô tinh tế hơn bất kì ai khác. Cô hẳn là rất thích người bạn trai mới chia tay kia, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại chia tay a, nếu không cô sao lại khó chịu như thế? Đây là lần đầu tiên Trầm Thần nghe thấy Tô Nhiên khóc, tuy rằng không kinh thiên động địa, nhưng vẫn để lại rung động không nhỏ trong lòng Trầm Thần.
Tống Miêu sinh được một bé trai đặt tên là Vương Tử, ý tứ chính là "vương tử" (con vua), đây là tên do Tô Nhiên nghĩ ra, lúc đứa bé đầy tháng Tô Nhiên và Trầm Thần đều đến dự.
Trầm Thần nhìn Tô Nhiên một thân áo khoác đen, khăn quàng màu dỏ vòng quanh cổ, cười trêu đùa đứa trẻ trong lòng Tống Miêu, giống như là người trầm lặng nghiêm túc nhìn thấy vật mình yêu thích nhưng cũng không dám biểu hiện ra cảm giác quá mức yêu thích. Chỉ mới nửa năm, sức sống trên người Tô Nhiên dường như bị quét mất một tầng.
Ngày hôm sau là đầu tuần, Trầm Thuần phải giao ban, lúc Tô Nhiên về nhà, anh không đến tiễn được.
Tô Nhiên gửi tin nhắn cho Trầm Thần báo tin mình sẽ về, nếu đổi lại là trước kia, Tô Nhiên nhất đĩnh sẽ kêu gào Trầm Thần không có lương tâm, khó được dịp gặp mắt một lần cũng không chịu bỏ ra nửa ngày đến tiễn cô một chút.
Sau lần từ biệt này, Tô Nhiên cũng không gọi điện thoại cho Trầm Thần nói chuyện, kỳ quái là Trầm Thần cũng không gọi điện cho Tô Nhiên nữa.
Thỉnh thoảng hai người chỉ tán gẫu một chút qua QQ hoặc gửi vài tin nhắn cho nhau.
Tô Nhiên thật không ngờ, cô lại chấm dứt độc thân trước Trầm Thần.
Khi Trầm Thần biết điều này, đã là cuối năm.
Trầm Thần hỏi cô vụng trộm tìm đàn ông lúc nào, Tô nhiên nói gần hai tháng,
Trầm Thần cầm di động trầm mặc nhìn những chữ trên màn hình, thì ra những lúc Tô Nhiên không chủ động nói cho anh biết bản thân cô thế nào, chính mình phải những hơn hai tháng mới biết cô đã có bạn trai.
Tô Nhiên lại gửi một tin nhắn nói: "Cưng cũng phải cố lên a, không được tìm một cái cây mà treo cổ đâu đấy, thời đại này si tình không thể làm cơm ăn được đâu. Nếu tôi kết hôn trước, anh liền không chỉnh được tôi đâu, bởi vì chờ lúc anh kết hôn chắc chắn tôi sẽ trả thù chỉnh lại a."
Trầm Thần trả lời cô: "Ha ha, chờ uống rượu mừng của cô."
Lúc Tô Nhiên nhận được tin nhắn này, trong lòng đột nhiên có cảm giác không thoải mái, loại không thoải mái này lờ mờ xuất hiện trong lòng, làm cho Tô Nhiên không hiểu nguyên nhân, lại cảm thấy cảm giác này thực khác thường, nhưng lại không nên có.
Tình yêu của Tô Nhiên không duy trì được lâu đã kết thúc, hình như dài ba tháng lẻ chín ngày.
Từ sau hôn lễ của Tống Miêu, Tô Nhiên lần đầu tiên gọi điện thoại cho Trầm Thần chính là để nói mình thất tình, lại độc thân cùng anh rồi.
Trầm Thần nói yêu cầu của cô rất cao, hai người ở cùng nhau, phải chấp nhận và nhường nhịn, mới có thể qua cả đời.
Tô Nhiên nói: "Tôi với anh ấy lúc bắt đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này lại cảm thấy không chấp nhận nổi."
Trầm Thần ở đầu kia điện thoại trầm mặc.
Tô Nhiên cũng không để ý, ra vẻ thoải mái lại hỏi cái vấn đề kia: "Trầm Thần, chúng ta tại sao không thể thành một đôi hả?"
Lúc truớc hai người họ đều có tình yêu riêng, cho nên người khác nói sao về bọn họ, lúc bọn họ mặt đối mặt cũng sẽ không xấu hổ đỏ mặt chút nào, bởi vì cả hai đều biết đối phương không có cái ý nghĩ này.
Tô Nhiên từ trung học đã bắt đầu thích một nam sinh, đến khi học xong đại học cũng vẫn thích người đó, Trầm Thần từng hỏi cô vì sao kiên trì nhiều năm như thế, đột nhiên lại nghĩ thông, tình nguyên chấp dứt cuộc sống độc thân.
Tô Nhiên nói: "Trước kia tôi cảm thấy trong mắt tôi, không ai có thể tốt hơn anh ấy, hiện giờ không cảm thấy thế nữa, tôi cảm thấy bản thân cũng rất tốt rồi."
Trầm Thần khẽ cười một tiếng, nói: "Vấn đề này cô hỏi tôi quá nhiều lần rồi."
"Nhưng anh chưa từng trả lời tôi." Tô Nhiên nói, "Nếu, tôi nói nếu a, mà nếu đương nhiên là không thật," Tô Nhiên nhấn mạnh nhiều lần, "Tôi nói nếu, có một này tôi thật sự thích anh, anh lại không có bạn gái, anh sẽ chọn tôi sao?"
Cấy đây mấy tháng, Trầm Thần đã được gặp lại Tô Nhiên điên điên khùng khùng trước kia, tuy rằng cũng không quá hào phóng như trước kia, nhưng mà bản chất không thay đổi, cho nên Tô Nhiên cũng sẽ không ngoại ệ.
"Chuyện không có khả năng như thế tự nhiên muốn tôi nghĩ làm gì, cô nghĩ đông nghĩ tây, không bằng ngẫm lại làm sao để tìm được người đàn ông yêu cô." Trầm Thần nói.
Tô Nhiên nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy, trong tất cả những người đàn ông mà tôi quen biết, anh là người hiểu tôi nhất, làm sao bây giờ?"
Tô Nhiên không vui, trong lòng rất khó chịu, ôm điện thoại liền khóc.
Những lời nói như bị nghẹn lại ở cổ họng làm Trầm Thần nói không nên lời, nghe âm thanh nghẹn ngào chịu đứng đến khóc lớn của Tô Nhiên từ đầu bên kia truyền đến, khóc lớn xong lại là tiếng nức nở, đến cuối cùng là âm thanh tút tút của điện thoại.
Trầm Thần nghĩ, Tô Nhiên quả nhiên không phải là không tim không phổi như bề ngoài, trên thực tế suy nghĩ của cô tinh tế hơn bất kì ai khác. Cô hẳn là rất thích người bạn trai mới chia tay kia, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại chia tay a, nếu không cô sao lại khó chịu như thế? Đây là lần đầu tiên Trầm Thần nghe thấy Tô Nhiên khóc, tuy rằng không kinh thiên động địa, nhưng vẫn để lại rung động không nhỏ trong lòng Trầm Thần.
Tống Miêu sinh được một bé trai đặt tên là Vương Tử, ý tứ chính là "vương tử" (con vua), đây là tên do Tô Nhiên nghĩ ra, lúc đứa bé đầy tháng Tô Nhiên và Trầm Thần đều đến dự.
Trầm Thần nhìn Tô Nhiên một thân áo khoác đen, khăn quàng màu dỏ vòng quanh cổ, cười trêu đùa đứa trẻ trong lòng Tống Miêu, giống như là người trầm lặng nghiêm túc nhìn thấy vật mình yêu thích nhưng cũng không dám biểu hiện ra cảm giác quá mức yêu thích. Chỉ mới nửa năm, sức sống trên người Tô Nhiên dường như bị quét mất một tầng.