Edit: Thỏ
Mặc Chiêu đại nhân không ngủ quá lâu, y tỉnh rất chóng. Lúc mở mắt có một cảm giác sắc nhọn lóe lên, ta còn chưa kịp lên tiếng đã bị y ném lăn ra đất.
Lăn trên đất hai vòng y mới nhớ đó là ta, vì vậy vội vã kéo ta lên đùi. Toàn bộ quá trình ta còn chưa kịp phản ứng, cũng chẳng cảm thấy đau.
Lúc Mặc Chiêu đại nhân hỏi ta có bị thương chỗ nào, thoắt cái mới biết mùi oan uổng. Có điều ta chỉ lộn mèo một cái, cũng không quá nghiêm trọng để làm nũng y.
“Đại nhân, em bình thường, nhưng rắn tinh kia đâu?”
Ta trằn trọc chuyện này cả đêm không ngủ, định bụng chờ Mặc Chiêu đại nhân tỉnh rồi hỏi y. Da dẻ y dường như phản chiếu ánh sáng, cong môi đỏ thẫm cười, tâm trạng vô cùng tốt.
“Đoạn Trường Uyên nói với bản tôn, em nói bản tôn ở đây cô quạnh, muốn trò chuyện với bạn xưa?”
Ta ngồi trên đùi y, nương tựa rất gần. Cánh tay y nhốt ta, không còn đường trốn. Ta cũng không thể làm gì hơn ngoài nhắm mắt, gật đầu.
Ngông cuồng suy đoán ý của đại nhân, để tình nhân cũ của y làm mất đi mặt mũi, e là đại nhân giận quá hóa thẹn đuổi hắn ra ngoài. Thế nhưng y chỉ nựng nựng má ta: “Đoạn Trường Uyên kia từng vong ân phụ nghĩa, đồ đệ hai mang, e là hận bản tôn cực điểm. Nghe lời này cũa A Quỳnh, nghĩ rằng bản tôn là rồng mắc cạn yếu thế, xin tha với hắn nên không khỏi đến đây diễu võ dương oai.”
Ta nhớ lại rắn tinh dáng dấp giống như ‘Trích tiên’, khó mà tin nổi. “Nhưng… Hắn rất ưa nhìn, ta cho rằng…” Đại nhân yêu thích hắn.
Trong lòng ta nảy sinh vui sướng, nhưng vui cười trên sự đau khổ người khác cũng không nên. Tuy ta là yêu, không cần tuân theo đạo nghĩa loài người, nhưng tóm lại không muốn làm con thỏ xấu. Ta chỉ lén lút vui vẻ, vui đến mức gò má nong nóng, cúi đầu.
Mặc Chiêu đại nhân nâng cằm ta lên, buộc ta phải nhìn thẳng y, khóe môi vẫn chứa ý cười. “A Quỳnh cho rằng gì vậy?”
Tâm tư nhỏ nhen của ta rõ ràng bị y nhìn thấu.
“Cho rằng hắn là một yêu quái tốt.”
Đại nhân ôm ta cười vang: “Yêu quái tốt? Nếu hắn không tàn nhẫn tu luyện bằng máu người, cũng không vì lòng tham muốn đoạt long đan của bản tôn. Tiếc thay, hắn bị dáng dấp lương thiện của em lừa, mang theo tà ý đến hang ta. Đó là tự tìm đường chết.”
Tự tìm đường chết???
Ta như bị sét đánh, “Vì lẽ đó phần đuôi rắn kia…”
Mặc Chiêu đại nhân gật gật đầu, “Bản tôn để lại một phần, không phải A Quỳnh muốn thỏ nhà em thôi bị xơi tái? Ăn thịt rắn tinh ngàn năm, tuy không tụ thành yêu đan nhưng cũng có thể khai thông linh trí, kéo dài tuổi thọ.”
Chẳng biết vì sao y nghiêng đầu, vành tai nhọn trở nên đỏ ửng. “Khụ, bản tôn cũng không phải đặc biệt giữ lại cho em, chỉ là ăn không vô.”
Ta không nghe rõ y đang nói gì, ta cố ngăn một trận buồn nôn cuộn trào trong bao tử, nhưng không được.
Ta ọe một tiếng, nôn ra ngoài.
Mặc Chiêu đại nhân không ngủ quá lâu, y tỉnh rất chóng. Lúc mở mắt có một cảm giác sắc nhọn lóe lên, ta còn chưa kịp lên tiếng đã bị y ném lăn ra đất.
Lăn trên đất hai vòng y mới nhớ đó là ta, vì vậy vội vã kéo ta lên đùi. Toàn bộ quá trình ta còn chưa kịp phản ứng, cũng chẳng cảm thấy đau.
Lúc Mặc Chiêu đại nhân hỏi ta có bị thương chỗ nào, thoắt cái mới biết mùi oan uổng. Có điều ta chỉ lộn mèo một cái, cũng không quá nghiêm trọng để làm nũng y.
“Đại nhân, em bình thường, nhưng rắn tinh kia đâu?”
Ta trằn trọc chuyện này cả đêm không ngủ, định bụng chờ Mặc Chiêu đại nhân tỉnh rồi hỏi y. Da dẻ y dường như phản chiếu ánh sáng, cong môi đỏ thẫm cười, tâm trạng vô cùng tốt.
“Đoạn Trường Uyên nói với bản tôn, em nói bản tôn ở đây cô quạnh, muốn trò chuyện với bạn xưa?”
Ta ngồi trên đùi y, nương tựa rất gần. Cánh tay y nhốt ta, không còn đường trốn. Ta cũng không thể làm gì hơn ngoài nhắm mắt, gật đầu.
Ngông cuồng suy đoán ý của đại nhân, để tình nhân cũ của y làm mất đi mặt mũi, e là đại nhân giận quá hóa thẹn đuổi hắn ra ngoài. Thế nhưng y chỉ nựng nựng má ta: “Đoạn Trường Uyên kia từng vong ân phụ nghĩa, đồ đệ hai mang, e là hận bản tôn cực điểm. Nghe lời này cũa A Quỳnh, nghĩ rằng bản tôn là rồng mắc cạn yếu thế, xin tha với hắn nên không khỏi đến đây diễu võ dương oai.”
Ta nhớ lại rắn tinh dáng dấp giống như ‘Trích tiên’, khó mà tin nổi. “Nhưng… Hắn rất ưa nhìn, ta cho rằng…” Đại nhân yêu thích hắn.
Trong lòng ta nảy sinh vui sướng, nhưng vui cười trên sự đau khổ người khác cũng không nên. Tuy ta là yêu, không cần tuân theo đạo nghĩa loài người, nhưng tóm lại không muốn làm con thỏ xấu. Ta chỉ lén lút vui vẻ, vui đến mức gò má nong nóng, cúi đầu.
Mặc Chiêu đại nhân nâng cằm ta lên, buộc ta phải nhìn thẳng y, khóe môi vẫn chứa ý cười. “A Quỳnh cho rằng gì vậy?”
Tâm tư nhỏ nhen của ta rõ ràng bị y nhìn thấu.
“Cho rằng hắn là một yêu quái tốt.”
Đại nhân ôm ta cười vang: “Yêu quái tốt? Nếu hắn không tàn nhẫn tu luyện bằng máu người, cũng không vì lòng tham muốn đoạt long đan của bản tôn. Tiếc thay, hắn bị dáng dấp lương thiện của em lừa, mang theo tà ý đến hang ta. Đó là tự tìm đường chết.”
Tự tìm đường chết???
Ta như bị sét đánh, “Vì lẽ đó phần đuôi rắn kia…”
Mặc Chiêu đại nhân gật gật đầu, “Bản tôn để lại một phần, không phải A Quỳnh muốn thỏ nhà em thôi bị xơi tái? Ăn thịt rắn tinh ngàn năm, tuy không tụ thành yêu đan nhưng cũng có thể khai thông linh trí, kéo dài tuổi thọ.”
Chẳng biết vì sao y nghiêng đầu, vành tai nhọn trở nên đỏ ửng. “Khụ, bản tôn cũng không phải đặc biệt giữ lại cho em, chỉ là ăn không vô.”
Ta không nghe rõ y đang nói gì, ta cố ngăn một trận buồn nôn cuộn trào trong bao tử, nhưng không được.
Ta ọe một tiếng, nôn ra ngoài.