Edit: Thỏ
Ta còn chưa kịp phản ứng, biến cố lần nữa xảy ra.
Một bóng trắng vụt lóe lên, muốn đem long đan nuốt.
Là Đông!
“Không thể!” Ta hét lên, vung tay đoạt lấy long đan.
Cổ tay đau đớn một hồi, Tây cắn ta.
Này là con thỏ cái đáng yêu, tuy hàm răng không sắc bén nhưng cũng đâm thủng thịt ta rồi.
Ta khiếp sợ và đau đớn, ba con thỏ giống như bị điên cướp đoạt long đan. Ta chưa hề biết rằng thỏ có thể cắn chết đồng loại.
Mùi địa ngục lan tràn trong nháy mắt.
Cuối cùng chỉ còn hai con sống sót.
Kẻ thắng lợi sau cùng, là Cố. Ta trơ mắt nhìn long đan bị nó nuốt vào bụng.
Ta lấy gì trả lại cho y? Lúc đó trong đầu ta chỉ quẩn quanh một suy nghĩ.
“Vì sao? Vì sao?” Ta đưa cánh tay đầy máu muốn sờ lên… xác thỏ chết không nhắm mắt.
“Ưa lợi tránh hại là bản năng của thỏ, ai sẽ dễ dàng bỏ qua báu vật này?” Nó khinh bỉ nhìn ta. “Cũng chỉ có anh, anh trai ngốc.”
Ta lắc đầu, “Không thể.”
“Cái gì?”
“Không phải của chúng ta, đừng thèm khát.” Ta chìa tay, “Mau phun trả long đan.”
“Không thể? Anh nói lời này không cảm thấy buồn cười? Yêu đan trong cơ thể anh là do anh tu luyện?” Thân hình nó dần dần chuyển hóa, ánh bạc dập dờn, hai mắt màu xanh, khóe môi treo lên nụ cười buốt giá, đó là…
Dáng dấp của Đoạn Trường Uyên.
Rắn tinh thật đã chết rồi, hài cốt cũng được ta vùi dưới chân Thương Long lĩnh.
Đối diện với ta là kẻ do ta khai thông linh trí, tàn sát nhẫn nhau giành lấy yêu đan – em trai của mình.
Chỉ một lý giải duy nhất, kia không phải long đan. Là ta sốt ruột nên quên, long tức đại nhân đều thuần khiết màu vàng, sao là trắng ngà được?
[ Bản tôn cho rằng, em và những yêu quái kia… Không giống. ]
À phải, long đan là thứ đồ gì, nào để ta dễ dàng đánh cắp.
Mặc Chiêu đại nhân muốn ta trả nội đan, vốn chỉ là một câu dò hỏi.
[ Nếu như ai cũng mượn, không biết bản tôn đã chết bao nhiêu lần. ]
Thậm chí y đã nhắc nhở ta; không có long châu, y sẽ chết.
Ta có lớn mà không có khôn, sinh ra cũng uổng phí rồi.
Làm trái mệnh trời, vì muốn níu kéo tính mạng mẹ ta mà dày vò bà trăm năm đăng đẵng. Vì lợi ích cá nhân đã phụ lòng tin của Mặc Chiêu đại nhân, khai thông linh trí cho mấy đứa em, nhưng không dạy dỗ chúng đâu là sai, đâu là đúng.
Mi làm cái gì đây, A Quỳnh?
Mi chỉ là một yêu tinh, mi còn có khả năng làm đúng?
Ta còn chưa kịp phản ứng, biến cố lần nữa xảy ra.
Một bóng trắng vụt lóe lên, muốn đem long đan nuốt.
Là Đông!
“Không thể!” Ta hét lên, vung tay đoạt lấy long đan.
Cổ tay đau đớn một hồi, Tây cắn ta.
Này là con thỏ cái đáng yêu, tuy hàm răng không sắc bén nhưng cũng đâm thủng thịt ta rồi.
Ta khiếp sợ và đau đớn, ba con thỏ giống như bị điên cướp đoạt long đan. Ta chưa hề biết rằng thỏ có thể cắn chết đồng loại.
Mùi địa ngục lan tràn trong nháy mắt.
Cuối cùng chỉ còn hai con sống sót.
Kẻ thắng lợi sau cùng, là Cố. Ta trơ mắt nhìn long đan bị nó nuốt vào bụng.
Ta lấy gì trả lại cho y? Lúc đó trong đầu ta chỉ quẩn quanh một suy nghĩ.
“Vì sao? Vì sao?” Ta đưa cánh tay đầy máu muốn sờ lên… xác thỏ chết không nhắm mắt.
“Ưa lợi tránh hại là bản năng của thỏ, ai sẽ dễ dàng bỏ qua báu vật này?” Nó khinh bỉ nhìn ta. “Cũng chỉ có anh, anh trai ngốc.”
Ta lắc đầu, “Không thể.”
“Cái gì?”
“Không phải của chúng ta, đừng thèm khát.” Ta chìa tay, “Mau phun trả long đan.”
“Không thể? Anh nói lời này không cảm thấy buồn cười? Yêu đan trong cơ thể anh là do anh tu luyện?” Thân hình nó dần dần chuyển hóa, ánh bạc dập dờn, hai mắt màu xanh, khóe môi treo lên nụ cười buốt giá, đó là…
Dáng dấp của Đoạn Trường Uyên.
Rắn tinh thật đã chết rồi, hài cốt cũng được ta vùi dưới chân Thương Long lĩnh.
Đối diện với ta là kẻ do ta khai thông linh trí, tàn sát nhẫn nhau giành lấy yêu đan – em trai của mình.
Chỉ một lý giải duy nhất, kia không phải long đan. Là ta sốt ruột nên quên, long tức đại nhân đều thuần khiết màu vàng, sao là trắng ngà được?
[ Bản tôn cho rằng, em và những yêu quái kia… Không giống. ]
À phải, long đan là thứ đồ gì, nào để ta dễ dàng đánh cắp.
Mặc Chiêu đại nhân muốn ta trả nội đan, vốn chỉ là một câu dò hỏi.
[ Nếu như ai cũng mượn, không biết bản tôn đã chết bao nhiêu lần. ]
Thậm chí y đã nhắc nhở ta; không có long châu, y sẽ chết.
Ta có lớn mà không có khôn, sinh ra cũng uổng phí rồi.
Làm trái mệnh trời, vì muốn níu kéo tính mạng mẹ ta mà dày vò bà trăm năm đăng đẵng. Vì lợi ích cá nhân đã phụ lòng tin của Mặc Chiêu đại nhân, khai thông linh trí cho mấy đứa em, nhưng không dạy dỗ chúng đâu là sai, đâu là đúng.
Mi làm cái gì đây, A Quỳnh?
Mi chỉ là một yêu tinh, mi còn có khả năng làm đúng?